“Tớ...” Tô Tiểu Manh liếc nhìn Ân Thời Tu, siết chặt nắm đấm, đè thấp giọng điệu hơi ậm ờ: “Tớ đang ở ký túc xá, cơ thể không được thoải mái nên cúp máy trước đây.”
Dứt lời, cô liền ngắt máy.
“Tại sao em lại không nói thật?” Ân Thời Tu hỏi.
“...!Nói nhiều chỉ tăng thêm hiểu lầm thôi.” Tô Tiểu Manh lại đút điện thoại vào trong túi áo phao, nhìn ra ngoài cửa kính, trên cửa kính phản chiếu gương mặt ủ rũ phiền muộn, trong lòng không khỏi thở dài, thầm nghĩ cô vốn là một thiếu nữ xinh như hoa, nhưng bây giờ lại chán chường như một bà lão.
Nếu nói thật cho Nhâm Ý Hiên biết thì với EQ của anh ta, sẽ dễ dàng liên tưởng đứa bé trong bụng cô với Ân Thời Tu.
Thật ra cô cũng chẳng biết sau khi anh ta biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cô đang rất sợ hãi.
“Em và Nhâm Ý Hiên đang quen nhau à?”
Ân Thời Tu không hỏi còn đỡ, vừa hỏi, Tô Tiểu Manh liền trút ra oán khí trong lòng: “Chú, ngay cả chuyện này chú cũng muốn quản à?”
“Tôi chỉ đang quan tâm thôi.”
Tô Tiểu Manh lại lườm anh: “Ngụy biện.”
Ân Thời Tu không nói gì nữa, nhưng trong lòng lại có đáp án, khóe miệng khẽ cong lên nụ cười lơ đãng.
Thanh mai trúc mã vô tư hồn nhiên, nắm tay nhau đi đến suốt cuộc đời, Tô Tiểu Manh nghĩ thôi cũng cảm thấy rất tươi đẹp...!nhưng nửa đường lại nhảy ra một người đàn ông, phá tan tành cảnh tượng tươi đẹp này.
Trong lòng cô oán niệm rất sâu sắc.
Bây giờ Nhâm Ý Hiên đang đứng dưới lầu ký túc xá của Tô Tiểu Manh, tận mắt nhìn thấy cô được một đàn ông ôm lên xe.
Lúc đó anh ta đứng khá xa, nên không nhìn thấy rõ mặt, nhưng bóng dáng và quần áo của Tô Tiểu Manh thì anh ta vừa nhìn đã nhận ra.
Chân anh ta nhất thời như bị đóng đinh dưới mặt đất, cứng ngắc từ chân đến toàn thân.
Chỉ trong một giây, anh ta đã có mấy chục suy đoán về người đàn ông này, nhưng bị mình lần lượt phủ định.
Anh ta hiểu rõ Tô Tiểu Manh, cô rất đơn thuần, sẽ có chút tính khí trẻ con, cũng hay gặp rắc rối, nhưng cô sẽ không làm ra những chuyện trái với đạo đức...
Anh ta vốn hiểu rõ cô, nhưng sau khi kết thúc cuộc gọi ngắn ngủi này, ba chữ Tô Tiểu Manh này đã trở nên xa lạ, ngay cả gương mặt xinh đẹp kia cũng thế.
Lúc trước là che giấu, bây giờ là lừa dối...!Cô thật sự đã sử dụng nhuần nhuyễn từ lừa dối này.
“Ý Hiên?”
Nhâm Ý Hiên nghe thấy có người gọi thì ngước mắt lên, là Tiêu Linh đang bước ra khỏi ký túc xá.
“Sao cậu lại đứng đây? Cậu tìm...!Tô Tiểu Manh à?”
“...!Tớ không tìm cô ấy, mà chỉ đi ngang qua thôi.” Nhâm Ý Hiên lạnh nhạt nói.
“Ừm, tớ cũng nghĩ thế, sắp đến giờ lên lớp rồi, chúng ta đi cùng nhau đi.” Tiêu Linh mỉm cười, đi tới bên cạnh anh ta.
“Ừm.”
Từ khu sinh hoạt đến lớp học cũng không xa gì mấy, đi tầm mười phút.
Nhâm Ý Hiên hơi mất tập trung, dọc đường đi rất yên tĩnh, anh ta không phải là người kiệm lời, nhất là khi đi bên cạnh người có cùng chí hướng.
Tiêu Linh là sinh viên nữ học giỏi nổi tiếng trong Học viện Tài Chính, khác với Nhâm Ý Hiên, cô ta đã lựa chọn học nghiên cứu sinh mà nhà trường đã cung cấp, nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến sự ăn ý về các mặt tốt đẹp của hai người.
“Rốt cuộc cậu và...!Tiểu Manh làm sao vậy?”
Tiêu Linh đi bên cạnh do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn dè dặt lên tiếng hỏi.
“Bọn tớ chẳng làm sao cả.”
Tiêu Linh mím môi nói: “Tớ có câu này, không biết có nên nói hay không...”
Nhâm Ý Hiên liếc nhìn Tiêu Linh: “Trước giờ cậu luôn nói thẳng.”
Tiêu Linh do dự một lát, vẫn mở miệng nói: “Tớ nghe nói Tô Tiểu Manh bị bệnh, nên buổi chiều đã đến phòng ký túc xá của cô ấy để thăm, ai dè lại nhìn thấy...!cô ấy đang hôn một người đàn ông.”
“...”.