“Cô bảo tôi ra ngoài ư? Cô có biết tôi là ai không hả?” La Phi Á áp sát cô, lông mi cong dài gần như cọ vào mặt cô: “Một con nhóc ở độ tuổi như cô đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình, thích làm những thứ mơ mộng không có thực.
Chẳng lẽ cô thật sự tin vào câu chuyện cô bé lọ lem sao? Ân Thời Tu là người đàn ông mà cô có thể nhớ nhung ư?”
“Dì à, dì xấu quá đi mất!”
Tô Tiểu Manh mở to mắt, gằn từng câu từng chữ.
La Phi Á cau mày, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một con nhóc hung hăng như vậy: “Tôi thấy cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bố mẹ cô có biết cô ở bên ngoài làm công việc này không hả? Có cần tôi đi thông báo! Á!”
Cô ta còn chưa kịp nói hết, Tô Tiểu Manh đã đập đầu của mình vào đầu cô ta.
La Phi Á bị đập đến mức lùi về sau hai bước, vội vàng vươn tay túm tóc Tô Tiểu Manh, rồi vung một cái tát.
Tô Tiểu Manh bị tát đến mức đầu ong ong, má đau rát, định giơ tay đánh trả lại, nhưng bị La Phi Á dễ dàng túm chặt.
“Lúc bà đây luyện taekwondo, cô vẫn chưa chào đời đâu.
”
“Cho nên tôi mới gọi dì bằng dì.
”
“Cô vẫn còn mạnh miệng à?” La Phi Á lại vung xuống một cái tát.
Cái tát này đã khiến Tô Tiểu Manh trào nước mắt, không phải vì đau, mà là vì trong lòng uất ức.
Từ bé đến lớn, cô luôn được che chở, cho dù ngày nào cũng gây rắc rối ở bên ngoài, nhưng bố mẹ đều không nỡ đánh cô, đôi khi mắng nặng lời còn đau lòng hơn cả cô.
Rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì, mà phải bị một người phụ nữ lạ mặt coi thường như vậy? Thậm chí còn mắng cô là kỹ nữ.
“Hai cái tát này là tôi thay bố mẹ cô dạy bảo cô, mới bây lớn đã biết dụ dỗ đàn ông.
”
“Ai dụ dỗ đàn ông chứ? Ai thèm dụ dỗ tên đàn ông già nua đó?”
Tô Tiểu Manh gào lên, dồn hết sức lực đẩy La Phi Á ra, La Phi Á liền mượn lực, để cô đẩy hụt.
Tô Tiểu Manh ngã nhào xuống sàn, đầu đập vào bàn trà, nhất thời bị chảy máu.
La Phi Á cũng không ngờ con nhóc này lại kiêu ngạo như vậy, quả thật cái tát đầu tiên cô ta đã không thu hồi sức lực, nhưng cái tát thứ hai chỉ mang tính chất dạy dỗ tượng trưng, không hề đánh quá mạnh, ai dè sau đó cô lại dồn hết sức lực đẩy cô ta như vậy.
Cô ta bất đắc dĩ đỡ cô lên nói: “Để tôi gọi xe cứu thương cho cô, cô hãy đến bệnh viện xử lý một lát đi, tôi sẽ chi trả tiền thuốc men.
”
Vết thương trên trán Tô Tiểu Manh cũng không lớn, nhưng trán lại là nơi tập trung khá nhiều mạch máu, nên máu không ngừng chảy.
Cô rút ra hai chiếc khăn giấy che trán mình, rồi đi vào phòng ngủ, tùy ý thu dọn đồ đạc vào balo rồi đi ra ngoài.
“Này!” La Phi Á nhìn thấy cô như vậy thì gọi cô lại.
Tô Tiểu Manh đỏ mắt đi ra thang máy, cửa thang máy vừa mới mở ra, cô đã gặp phải Ân Thời Tu đang xách một túi lớn nguyên liệu nấu đồ lẩu từ siêu thị về.
Ân Thời Tu ngẩn người trong giây lát, đập vào mắt anh là hình ảnh cô đang cầm khăn giấy đã thấm đỏ máu bịt trán của mình lại.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh nhíu mày, sải bước đi ra ngoài.
Tô Tiểu Manh nhìn thấy người ở trong thang máy là Ân Thời Tu thì chẳng thèm nghĩ ngợi quay đầu đi thẳng về phía cầu thang.
Anh liền ném nguyên liệu nấu đồ lẩu trong tay xuống sàn, vội vàng nắm lấy tay cô, kéo đến trước mặt, rồi gỡ bàn tay đang che trán của cô ra, máu đỏ tươi chói mắt vẫn đang chảy ào ào!
Anh hít sâu một hơi, nhất thời sa sầm mặt, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là sao?”.