Mặc dù Giáng Sinh không phải ngày lễ truyền thống của Trung Quốc, nhưng dựa trên câu chuyện cổ tích về ông già Noel, không khí lễ Giáng Sinh cũng không thua kém gì tết âm lịch.
Trước cổng hội trường của đại học A có hai cây thông Noel cao gần hai mét được thắp sáng vào đêm Giáng sinh.
Tô Tiểu Manh còn đang chỉ huy mọi người diễn tập lần cuối trước khi lên sân khấu.
"Này này này! Tiểu Hầu Tử, cậu lại ngủ gà ngủ gật đấy à?"
"Trưởng câu lạc bộ, tôi không hề có!" Một nam sinh đứng ở hàng cuối cùng, vừa cao vừa gầy sau khi bị Tô Tiểu Manh chỉ đích danh vội vàng giải thích!
"Không phải cậu muốn thoát ế sao, đêm nay lấy bản lĩnh giữ nhà của cậu ra, sau khi kết thúc nhất định có nữ sinh đến thổ lộ với cậu!"
"...!Thế sao trưởng câu lạc bộ cậu không cho tôi đứng hàng đầu..."
Nam sinh cao lớn thì lẩm bẩm một câu, lập tức dẫn tới một trận cười vang từ phía mọi người.
"Đêm tay cậu biểu hiện tốt, lần sau sẽ cho cậu xếp hàng thứ nhất!" Tô Tiểu Manh nhướng mày đáp.
"Cậu nói rồi đấy nhé!"
"Đương nhiên!"
Nhận được hứa hẹn của Tô Tiểu Manh, nam sinh nọ thoáng chốc tràn ngập sức sống, ca hát nhảy múa đều không hề nói chơi.
"Đàn chị, thật ra cho dù không theo kịp trước đó nhưng hôm nay chị vẫn có thể lên sân khấu mà." Mới vừa kết thúc một vòng tập luyện sau cùng, một đàn em tóc ngắn ghé đến, vẻ mặt tủi thân nói.
"Không được, lần sau đi."
"Nhưng mà..."
"Chị còn có năm sau mà!" Tô Tiểu Manh thở dài: “Hôm nay đành phải dựa vào mấy đứa rồi!"
"...!Ồ vâng...."
"Xốc lại tinh thần đi, chị ở phía dưới xem đó, nếu em dám không theo kịp tiết tấu, sau khi xuống sân khấu chờ chị xử lý em thế nào!"
Đàn em nghe vậy nhe răng cười xấu hổ đáp: “Em biết rồi!"
Bắt đầu từ 7:30, người xem lục tục tiến vào hội trường, thông qua tuyên truyền của trường và danh tiếng của câu lạc bộ OMG, người tới xem diễn quả thật không ít, nhưng lượng người này...!không khỏi quá nhiều đi!
Chật ních một hội trường hơn ngàn người!
"Mộng Mộng...!lượng người thế này có phải nhiều quá rồi không?"
Tô Tiểu Manh đứng ở mép sân khấu hỏi Ân Mộng.
"Ừm, hình như nhiều hơn so với năm trước..."
Tuy Ân Mộng đang phụ họa Tô Tiểu Manh nói cho có, nhưng nguyên do trong này cô ấy là người biết rõ hơn cả, đúng là trường học tuyên truyền không giả, nhưng nhiều người tới xem náo nhiệt như vậy quả thực hiếm thấy, cũng không biết chút út sắm vai trò gì trong đó.
Nói đến chú út...
Ân Mộng rướn cổ lên nhìn xung quanh một vòng, nhưng mà biển đầu người chuyển động không ngừng, trong một chốc cô ấy thật sự không nhìn thấy bóng dáng Ân Thời Tu.
Tuy nói là muốn tới, nhưng cũng không biết có đến hay không.
"Cậu đang tìm ai vậy?"
Tô Tiểu Manh thấy cô ấy dáo dác nhìn quanh bốn phía, không khỏi hỏi.
"Hả? Thì là đang xem xem có gặp được người quen hay không."
Tô Tiểu Manh có chút nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều lắm, cô nhìn thời gian sau đó chui vào hậu trường, kiểm tra lại trang phục và tạo hình của người trong câu lạc bộ.
Ân Mộng khẽ thở hắt một hơi, sau khi Tô Tiểu Manh gặp phải chuyện như vậy, Ân Mộng cũng không dám tùy tiện nhắc đến chú út trước mặt cô.
May mà thời gian trước chú út về Anh xử lý công việc, cũng không hỏi thăm nhiều.
Trải ????ghiệm đọc tr????yệ???? số 1 tại ++ trù mtr????yệ????.ⅴ???? ++
Hôm trước trở về, chú út nói muốn tới trường học xem biểu diễn còn khiến cô ấy sửng sốt một hồi lâu.
Mãi đến khi anh nói, "Chú tài trợ cho cháu gái, có nói thế nào cũng phải đến xem cháu diễn thế nào chứ?", bấy giờ cô ấy mới hoàn hồn, cho rằng mình thật sự đã nghĩ nhiều, cô ấy vậy mà lại cho rằng...
Vốn định sắp xếp cho chú út chỗ ngồi đặc biệt nhưng anh lại từ chối, nói buổi tối còn có việc, xem một lát sẽ lập tức đi luôn.
Trước khi về hậu trường, cô ấy còn liếc nhìn xung quanh một hồi, nhưng vẫn không thấy được Ân Thời Tu đâu, thế nhưng cô ấy lại thấy được Nhâm Ý Hiên..