Sau khi đưa hai người ra xe, anh đứng lặng ngoài của một hồi, tới khi xe đã khuất dạng thì mới trở vào trong.
Vừa đẩy cánh cửa kính dưới lầu ra, anh đã thấy Tô Tiểu Manh đứng ngay trước mặt, trong tay cầm áo khoác của anh.
Tô Tiểu Manh thấy Ân Thời Tu nhìn mình chằm chằm, vội hỏi: “Chú, cháu thấy chú không mặc áo khoác nên mang xuống đây giúp chú nè.”
“...”
Ân Thời Tu sững sờ vài giây.
Tô Tiểu Manh hít mũi, thấy Ân Thời Tu chẳng nói chẳng rằng thì không kiềm được mà trừng mắt nhìn anh.
“Chú...?”
Ân Thời Tu xụ mặt bước tới trước mặt cô, cau mày, vươn tay tát cái bốp vào gáy cô.Tô Tiểu Manh bị đánh thì đờ người ra, qua hồi lâu mới trợn trừng hai mắt lên, nói: “Ông chú già, chú đánh…”
Còn chưa nói xong, Ân Thời Tu đã giành lấy chiếc áo trên tay cô, sau đó quấn chặt lên người cô.
Lời mắng chửi vọt tới miệng… nhưng không thốt ra nổi.
Ân Thời Tú ôm lấy vai cô, nhanh chân tiến vào trong thang máy.
Đi đưa áo khoác cho anh, còn mình thì mặc mỗi áo lông với dép lê đã vội chạy ra ngoài…
Rốt cuộc đầu óc cô nhóc này phát triển kiểu gì vậy?
Tô Tiểu Manh nhất thời lúng túng vô cùng, tới khi áo khoác quấn quanh người rồi mới thấy lạnh.
“Cháu...!Quên mất.”
Ân Thời Tu nhìn cô không nói, sau khi cửa thang máy bật mở, anh vội vàng ôm cô mau chóng trở về nhà.
“Đi ngủ sớm một chút.”
Ân Thời Tu treo lại áo khoác lên móc, sau đó nói với Tô Tiểu Manh.
Tô Tiểu Manh còn định mở miệng nói gì đó, nhưng nhìn thấy gương mặt không mấy đẹp đẽ của Ân Thời Tu, cô ngoan ngoãn ngậm miệng, cúi đầu trở về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Chuyến thăm đột ngột của hai ông bà nhà họ Ân đã làm kế hoạch ban đầu của Ân Thời Tu rối hết cả lên.
Cộng thêm phản ứng không ngoài dự đoán của bố mẹ sau khi gặp mặt Tô Tiểu Manh.
Tất cả khiến anh không khỏi phiền muộn trong lòng, nhất thời không để ý thấy sự biến đổi thất thường trong cảm xúc của Tô Tiểu Manh.
Thấy cô ngoan ngoãn về phòng, anh không nghĩ nhiều, cũng nhấc chân về lại phòng mình.
Quan hệ giữa anh với hiệu trưởng đại học A rất sâu sắc nên anh cũng không cần phí bao nhiêu công sức đã giải quyết xong chuyện của Tô Tiểu Manh.
Chỉ là tính ra hiệu trưởng cũng phải gọi Ân Thiệu Huy một tiếng chú, nên vì để hiệu trưởng giữ bí mật chuyện này với ông cụ, anh đã tốn không ít công sức.
Dù trong trường có ồn ào huyên náo tới cỡ nào thì trong thời gian ngắn cũng không có khả năng truyền tới tai ông cụ.
Nhưng giờ thì hay rồi, Ân Thiệu Huy trực tiếp gặp được người tên Tô Tiểu Manh này rồi.
Không chỉ ông cụ gặp mặt, ngay cả bà cụ cũng đã tiếp xúc với cô.
Cứ như vậy… cái ngày hai người biết hết mọi chuyện không còn xa nữa.
Nghĩ tới đây, đầu anh không kiềm được mà đau nhức dữ dội.
...
Tô Tiểu Manh vốn đã rất mệt mỏi, đã vậy lúc đi đưa áo khoác cho Ân Thời Tu không chỉ bị đông lạnh, mà còn bị hai ông bà cụ đả kích lòng tự trọng, khiến trái tim cô bị tổn thương nặng nề.
“Suốt một buổi tối, trên người cô nhóc kia không có điểm nào tốt khiến mẹ phải để ý cả, Thời Tu, cô gái như vậy không xứng với con.”
Câu nói lạnh lùng của “bà cụ đẹp lão” cứ vang vọng hoài bên tai cô, khiến lòng cô buồn bực khôn cùng.
Cô lăn qua lộn lại trên giường, làm cái gì cũng không ngủ được.
Lòng cứ nặng nặng, khó chịu cực kỳ.
Câu nói của “Bà cụ đẹp lão” đã làm cô phải phiền lòng tới vậy sao?
Ừm, hình như là vậy thật.
Nhưng chỉ mình cô mới biết, điều cô cảm thấy khó chịu là… thái độ của Ân Thời Tu.
Từng câu, từng chữ của anh… không có một câu nào bênh vực cô cả.
Có phải chuyện này cũng chứng tỏ rằng thật ra trong lòng chú cũng cảm thấy chướng mắt mình, chỉ là không tự nhận ra mà thôi.
Thật ra thì cần gì phải để tâm chứ?
Tô Tiểu Manh tự hỏi mình rằng chú nghĩ thế nào, bố mẹ chú nghĩ thế nào về mình, quan trọng lắm sao?
Không phải trước kia cô đã biết rõ khoảng cách giữa mình và chú tựa vực thẳm vừa lớn vừa sâu sao.
Sau khi đứa bé được sinh ra, hai người sẽ ly hôn, sau này chính là hai đường thẳng song song không có giao điểm…
Cô nghĩ vậy, cố gắng thuyết phục bản thân đừng để tâm đến nữa, cũng đừng phỏng đoán suy nghĩ trong đầu của Ân Thời Tu nữa!
Sau đó…
Không biết được suy nghĩ trong đầu chú, cô thật sự ngủ không nổi!
Rõ ràng chú nghĩ gì đâu có quan trọng, nhưng cô vẫn sốt ruột muốn biết.
“Cốc cốc…”
Cô nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, qua một lúc lâu bên trong vẫn không có tiếng đáp lại.
Tô Tiểu Manh lấy hết can đảm đẩy cửa ra, sau đó cẩn thận ló đầu vào quan sát.
Một đôi mắt to tròn nhìn ngó khắp bốn phía, trong phòng làm gì có bóng dáng của Ân Thời Tu, chỉ có tiếng nước chảy vọng ra từ phòng tắm…
Tô Tiểu Manh bước vào, mỗi một bước đều vô cùng cẩn trọng, đây là phòng ngủ của Ân Thời Tu nhưng với cô mà nói, nơi này chẳng khác nào vùng đất cấm.
Mặc dù đã dọn vào đây được một thời gian, nhưng cô chưa từng bước qua cánh cửa này.
Có lẽ là vì chỉ cần vừa bước vào, trong đầu sẽ không kiềm được mà hiện lên cảnh tượng đêm hôm đó…
Thậm chí nơi đầu mũi như vẫn còn thoang thoảng ngửi thấy mùi hương đầy say mê cũng đầy xấu hổ trong “giấc mộng xuân” kia.
Tô Tiểu Manh đánh ực một cái, khẽ lắc đầu, cô tới đây là để tìm Ân Thời Tu tâm sự, không phải đến để suy nghĩ lung tung!
Tô Tiểu Manh hít ra thở vào thật mạnh, cố gắng khiến cõi lòng xao động kia bình tĩnh lại.
Cũng không biết Ân Thời Tu tắm mất bao lâu, Tô Tiểu Manh ôm gối đi vòng vòng quanh phòng, giương mắt ngắm nghía.
Sạch sẽ, ngăn nắp, như những gì cô và Ân Mộng từng nhìn thấy khi cô ấy đến đây giúp cô.
Nhưng vẫn có điểm khác biệt…
Đúng rồi, là mùi hương, không còn là không khí trầm lắng thậm chí là pha trộn chút buồn tẻ, trống rỗng, trong phòng lúc này thoang thoảng mùi thuốc lá xen lẫn bạc hà đặc trưng của chú.
Loại cảm giác này...!Vô cùng kỳ diệu.
Trong phòng đặt một chiếc giường cực lớn, bọc bên ngoài là lớp ga màu xám đậm.
Cạnh giường để một giá sách không quá lớn, bên trên có mấy cuốn sách nghiêng nghiêng ngả ngả.
Dù chỉ là mấy quyển sách không quá chỉnh tề nhưng Tô Tiểu Manh lại như nhìn thấy cảnh tượng Ân Thời Tu tựa người vào đầu giường, lật xem quyển sách trước khi ngủ.
Tùy tiện lại chuyên chú, biếng nhác nhưng nghiêm túc.
Qua một hồi lâu, Tô Tiểu Manh tự hỏi lòng, rốt cuộc bản thân đã thích Ân Thời Tu từ khi nào vậy?
Cô không thể tìm được đáp án.
Nhưng có một người từng nói với cô thế này…
Đàn ông có rất nhiều biện pháp để hấp dẫn phụ nữ, có thể là gương mặt ưa nhìn, cũng có thể là cái miệng mật ngọt, hoặc là giọng nói trầm ấm quyến rũ…
Nhưng những thứ này chỉ hấp dẫn phụ nữ trong nhất thời, lại không đủ để giữ chân cô ấy cả đời.
Chỉ có một thứ đủ mạnh khiến phụ nữ chầm chậm lún sâu, kể từ đó chẳng còn cách nào thoát ra nổi.
Đó chính là bản chất của người đàn ông.
Có lẽ bắt đầu từ lúc này…
Ngửi mùi hương của riêng Ân Thời Tu lẫn trong trong khí, tay lật nhẹ quyển sách anh để mép giường… mắt liếc nhìn con gấu Pooh nơi tủ đầu giường chẳng phù hợp với phong cách của anh chút nào…
Trái tim bỗng hơi rung động.
Lúc cô vươn tay định chạm vào chú gấu Pooh trông quen quen kia, Ân Thời Tu bước ra khỏi phòng tắm.
Thấy Tô Tiểu Manh ở trong phòng ngủ của mình, anh có hơi sửng sốt: “Có việc gì à?”
“Không, không có!”
Cô vô thức phản bác, tựa như kẻ trộm bị bắt quả tang, nhưng rõ ràng cô có trộm gì đâu.
Đôi mắt ưng của Ân Thời Tu dõi theo cánh tay đang thu về của cô, hướng về phía chú gấu Pooh nơi đầu giường, sau đó lại dời về cánh tay đang ôm chặt gối đầu của cô.
Anh tiếp tục lau tóc, thuận miệng hỏi: “Sao thế? Không ngủ được hả?”
“...!Ừm.”
Tô Tiểu Manh không phải kiểu người có thể giấu tâm sự ở trong lòng, chỉ đành ậm ừ ứng tiếng.
Ân Thời Tu quay đầu nhìn cô.
Tô Tiểu Manh thấy nao nao, không biết có phải ảo giác của cô hay không nhưng cô luôn cảm thấy từ lúc tiễn hai ông bà cụ nhà họ Ân về, chú bỗng trở nên im lặng và lạnh lùng hơn trước.
Đặc biệt là khoảnh khắc vừa trở về đó, tâm trạng của anh thật sự rất hỗn loạn, khác hẳn với lúc này, tựa như hai người khác nhau.
Lúc này anh im lặng là vì...!Sợ ko kìm lòng nổi mà thốt ra những từ không quá phù hợp, khiến con thỏ vất vả lắm mới có can đảm chủ động bước chân vào lãnh địa của anh sẽ bất an và không yên trong lòng...!Chạy mất!
Anh cố gắng hòa nhã, cố gắng bình tĩnh, cố gắng thong dong nhất có thể…
“Tại sao?”
Thấy tóc đã khô một nửa, anh để khăn qua một bên, ngồi xuống giường, cầm lấy di động như không quan tâm đến cô.
Tô Tiểu Manh liếm môi: “… Ngủ không được thôi.”
Ân Thời Tu ngước mắt, liếc cô một cái, không hé răng nửa lời, chỉ tiếp tục chơi di động, hình như đang trả lời tin nhắn, mà cũng giống như đang dùng phần mềm trò chuyện nào đó …
“Chú! Cháu nói cháu không ngủ được!”
“...!Ừ, vậy ra phòng khách xem TV đi.”
Ân Thời Tu vẫn không thèm ngẩng đầu lên.
Điều này khiến Tô Tiểu Manh vô cùng không vui trong lòng, cô vươn tay, cướp lấy điện thoại trong tay anh, muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của Ân Thời Tu.
Điện thoại trong tay bị cướp mất, lòng Ân Thời Tu vui vẻ vô cùng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra rất lãnh đạm.
Như cô mong muốn, anh đã chịu ngước mắt nhìn cô.
Tô Tiểu Manh mấp máy môi, ai oán mở lời: “Đừng nghịch di động nữa, hiếm lắm cháu mới muốn nói chuyện phiếm với chú mà…”
Ân Thời Tu vươn tay ra trước mặt cô: “Để tôi trả lời mấy tin nhắn trước đã.”
Tô Tiểu Manh thở dài một hơi thật mạnh, phồng mang trợn mắt trả điện thoại lại cho anh, sau đó dán chặt mắt vào di động, oán niệm vô cùng đậm sâu.
Sao lại có cảm giác như thể cô đang tranh sủng với di động vậy nhỉ?
Cô vội vàng quẳng ý định thần kinh này ra khỏi đầu, còn Ân Thời Tu vẫn đang nghiêm túc trả lời tin nhắn.
Nếu lúc này Tô Tiểu Manh thò đầu quá nhìn, sẽ phát hiện… khung tin nhắn trên di động căn bản trống không.
Thấy anh trả lời mấy tin thôi mà cũng lâu, cô lặng lẽ ôm gối đi vòng qua bên kia giường, vừa định trèo lên thì bị Ân Thời Tu ngăn lại.
“Em làm gì vậy?”
Trên mặt anh hiện rõ vẻ đề phòng, khiến Tô Tiểu Manh có cảm giác bản thân như một tên yêu râu xanh vậy.
“Cháu, cháu ngả lưng chút thôi, nói chuyện một lát rồi về ngay mà.”
Tô Tiểu Manh vội vàng giải thích.
“Không được, cháu ngồi lên cái ghế kia đi.”
Vẻ mặt nam nữ thụ thụ bất tương thân của Ân Thời Tu làm Tô Tiểu Manh cảm thấy bối rối vô cùng!
Nhưng sự bối rối này còn chưa bị phát hiện thì cô đã vội hét lên với anh: “Sao cháu lại không được nằm trên giường chứ? Chú đã quên chính chú là người yêu cầu hai chúng ta phải cùng ngủ trên một chiếc giường sao?”
“...!Hợp đồng chỉ có hiệu lực sau khi hai ta nhận giấy đăng ký kết hôn…”
“Ngủ sớm hay trễ không phải đều là ngủ hết hả?”
Nói xong, Tô Tiểu Manh ném mạnh gối đầu lên giường, vén chăn chui lên nằm.
Sau khi đắp kỹ chăn, cô tức giận nhìn trần nhà.
Đôi mắt trợn trừng nhìn lên trời, lòng bỗng thấy chẳng dễ chịu chút nào.
Vốn chỉ hơi nghi ngờ… bây giờ cô đã nắm chắc bảy mươi tám mươi phần trăm rồi.
Dù sao đó cũng là bố và mẹ của chú, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh…
Bà cụ đẹp lão ghét cô, sao chú có thể nhìn trúng cô được?
Tuy nói chính cô cũng không cảm thấy chú thích mình thật, nhưng… cô không hiểu, nếu đã không ưa gì cô, hà cớ gì thỉnh thoảng lại đối xử tốt với cô như vậy…
Hại cô tưởng… tưởng…
A…!
Không muốn để ý đến anh nữa!
Cô thật sự cảm thấy điểm này của Ân Thời Tu thật sự rất phiền, tạo cho cô cảm giác đúng là một ông chú tốt, nhưng đồng thời cũng khiến cô cảm thấy anh chỉ đang tìm cách trêu đùa mình mà thôi.
Trong mắt Tô Tiểu Manh, Ân Thời Tu ba mươi hai tuổi thật ra là một người vô cùng tài giỏi.
Người giỏi giang như anh dường như luôn nắm rõ mọi chuyện trong ta, dù làm bất cứ việc gì hay đối đãi với bất cứ ai cũng đều thành thục tới vậy.
Còn bản thân mười chín tuổi như chú dê con đang đợi bị làm thịt, chỉ có thể để mặc cho người khác nhào nặn.
Tô Tiểu Manh trở mình, đưa lưng về phía Ân Thời Tu.
Câu hỏi muốn hỏi anh, cô đã tự tìm thấy đáp án rồi.
Nhưng hiển nhiên, đáp án này...!Khiến cô cảm thấy vừa không cam tâm, lại bất lực, cũng rất đau lòng…
Sống mười chín năm, trước giờ luôn được chăng hay chớ, luôn bị người khác lấy roi thúc đi.
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên bản thân tự nhận ra rằng hóa ra không giỏi giang là một chuyện xấu hổ tới như vậy.
Lần đầu tiên cô cảm thấy hối hận...!Tại sao lại không cố gắng để bản thân càng thêm xuất sắc hơn một chút.
Và đây cũng là lần đầu tiên từ khi quen biết Ân Thời Tu, cô cảm thấy nguyên nhân chủ yếu của vực thẳm giữa hai người họ không phải Ân Thời Tu, mà là do cô.
Cô co ro cơ thể nhỏ nhắn, rúc vào mép giường.
Mắt trợn tròn, ẩn trong đó là vô vàn cảm xúc phức tạp.
Ánh đèn bỗng trở nên mờ ảo, Tô Tiểu Manh hoảng hồn, nhưng không nghĩ gì nhiều.
Tới khi…
Ân Thời Tu vươn tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình.
Hơi thở ấm áp phả bên tai: “Rốt cuộc em bị sao thế?”
“...” Cả người Tô Tiểu Manh cứng đờ.
“Không phải tới tìm tôi nói chuyện phiếm sao?” Ân Thời Tu hỏi khẽ, giọng nói trầm thấp quanh quẩn bên tai cô, nhẹ nhàng vuốt ve làn da nhạy cảm yếu ớt của cô.
“Cháu…”
Tô Tiểu Manh nuốt nước miếng: “Chú… có phải hai chúng ta gần quá rồi không?”
Cô đưa lưng về phía anh, trên mặt Ân Thời Tu hiện rõ nụ cười không cách nào che giấu nổi, nhưng lại nhất quyết không để cô nhìn thấy.
Cô chỉ nghe thấy chất giọng trong trẻo lạnh lùng của anh...
“Ngủ sớm hay trễ không phải đều giống nhau cả sao?”
“...!Nhưng không phải ngủ gần như vậy...”
“Rốt cuộc có phải tới nói chuyện phiếm không thế? Không nói thì về phòng.”
“...”
Tô Tiểu Manh phồng má, qua hồi lâu mới nhỏ giọng trả lời: “…Nói chuyện.”
Ân Thời Tu ngửi mùi hương trên tóc cô, lòng thấy mỹ mãn vô cùng..