107. Ta giết chết các ngươi
Vương Tân đột nhiên nổi giận nhảy dựng lên, chỉ vào An Nhiên trêи sô pha mắng:
"Cho ngươi mặt mũi ngươi còn không biết xấu hổ đúng không, ta thật ra muốn hỏi ngươi một chút, ngươi chỉ là một nữ nhân, muốn đấu với ta như thế nào?!"
Hắn không rời đi, ngược lại xoay người đi đến phòng bếp của nhà An Nhiên, chuẩn bị lục soát tủ lạnh, đối đãi với loại đàn bà như An Nhiên phải dùng biện pháp như đối với Lưu Viện nhà đối diện, trước tiên phải cầm hết đi thức ăn và nước uống, đến khi đó sớm hay muộn An Nhiên cũng sẽ giống như Lưu Viện phải đi vào khuôn khổ.
An Nhiên cũng thực tức giận, đây là nhà nàng, hắn dựa vào cái gì mà tác oai tác phúc ở chỗ này, vì thế cũng đứng dậy đi theo vào phòng bếp, túm lấy Vương Tân, tức giận kêu lên:
"Đây là nhà của ta, ngươi an phận một chút đi!"
Có lẽ vì nguyên nhân nàng đã giết rất nhiều tang thi, cũng có lẽ là dị năng của An Nhiên thức tỉnh, làm sức lực của nàng trở nên lớn hơn, nếu mà ngày thường An Nhiên túm Vương Tân một người đàn ông trưởng thành như vậy thì tuyệt đối tóm không được, nhưng hôm nay, nàng duỗi tay túm chặt một bên cánh tay của hắn, làm hắn suýt chút ngã xuống đất.
Nhưng chỉ suýt chút mà thôi, rốt cuộc hắn là một người đàn ông, dù thân thể không bị biến dị thì sức lực của hắn không sai biệt lắm với An Nhiên.
Hắn ổn định thân mình, trong cơn giận dữ thuận thế xoay người lại, đánh một quyền vào mặt An Nhiên, mặt nàng lệch về một bên, khóe miệng bị đánh rách, trong miệng đầy mùi máu.
Một quyền này đem sợ hãi trong lòng An Nhiên san bằng, cơn giận trong mắt tăng vọt, lập tức quay đầu lại, không cam lòng yếu thế, giống như phát điên lên đánh Vương Tân, hai người vặn đánh nhau lăn trêи mặt đất, thể lực hai người thế nhưng ngang nhau.
Nhưng tựa hồ Vương Tân thường xuyên đánh lộn cùng người khác, An Nhiên lại là tay mới, lát sau nàng bị hai đùi Vương Tân đè nặng xuống, mặt Vương Tân hiện lên vẻ kinh tởm dơ bẩn, động thủ xé quần áo trêи người An Nhiên.
Tuy rằng người An Nhiên thực bẩn thực thối nhưng nàng vẫn là nữ nhân không phải sao.
Nàng nằm trêи sàn nhà lạnh băng, giãy giụa, đột nhiên nhớ đến con dao của mình, tay sờ về phía thắt lưng, trong miệng kêu to.
"Lưu Viện, Viện tỷ, mau tới giúp ta, Lưu Viện!!!"
Trong phòng trẻ con, Lưu Viện nghe tiếng An Nhiên bị đánh thảm thiết, bưng kín miệng Hằng Hằng, ngồi xổm xuống, chỉ chỉ vào Oa Oa trong nôi, thấp giọng vừa khóc vừa nói:
"Hằng Hằng, ngươi phải ngoan nha, hiện tại không phải thời điểm cáu kỉnh, mẹ phải ra ngoài giúp dì An Nhiên, bằng không hôm nay 4 người chúng ta chỉ sợ tất cả đều bị buộc phải chết ở đây."
Ngày thường tính tình Lưu Viện cũng sảng kɧօáϊ nghĩ sao nói vậy, nếu đã bị buộc đến tình cảnh này rồi, mà Vương Tân chỉ có một người, lại có An Nhiên đang bám trụ hắn, lúc này là lúc chạy ra miệng hổ, thời cơ tốt để nông nô xoay người.
Vì thế Lưu Viện để Hằng Hằng ở trong phòng trẻ nhỏ, mình thì chạy ra ngoài, nhìn Vương Tân đang ngồi trêи người An Nhiên, tay năm tay mười túm kéo An Nhiên, nàng ứng đối phi thường vất vả, một tay nàng vẫn luôn sờ phía sau eo, cũng không biết đang sờ cái gì.
Lưu Viện vọt đến chỗ huyền quan nhìn nhanh qua mắt mèo, xác định không có ai bên ngoài, sau đó chạy đến bên người Vương Tân, đẩy hắn ra, thực nhẹ nhàng đẩy ngã hắn xuống từ trêи người An Nhiên, sau đó cục diện biến thành Lưu Viện và Vương Tân hai người vật lộn với nhau.
Vương Tân bị đẩy ngã, ôm lấy Lưu Viện lăn một vòng ở sàn đá cẩm thạch, xoay người cưỡi lên trêи người Lưu Viện, đôi tay bóp chặt cổ Lưu Viện, cả giận hét lên:
"Các ngươi là tiện nhân, hai người đều là tiện nhân, ta giết chết các ngươi!"