*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong xe Hummer, khi Cung Lê Hân cùng Cung Viễn Hàng trò chuyện, Hạ Cẩn không cảm thấy gì, đến khi hai mắt Cung Lê Hân ửng đỏ đối thoại nói lên câu ‘Tống đại ca, em rất nhớ anh’, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.
Tiểu hài tử khi ở cùng một chỗ với hắn luôn ung dung bình tĩnh, kiên cường độc lập, chưa từng có thời điểm thấy cậu để lộ cảm xúc ra ngoài như vậy. Một khắc này, hắn thấy rõ ràng sự yếu ớt cùng quyến luyến không muốn xa rời từ cậu. Đây là một mặt cảm tình chỉ khi đối diện với người thân mật nhất mới lộ ra !
Ý thức được điều này, Hạ Cẩn cảm thấy trong lòng phiền muộn không nói nên lời, quay đi mặt không chút thay đổi nhìn cửa sổ, đôi mắt lóe lên tia sáng, đen tối không rõ.
Lâm Văn Bác cũng nhận ra giật mình, kìm lòng không đậu nhớ lại khi tiểu hài tử gặp lại hắn. Không hề có lời nhớ nhung, cậu chỉ thoáng kích động gọi hắn ‘Lâm đại ca’. Lâm Văn Bác hạ mi, áp chế cảm giác mất mát không hiểu vì sao trong lòng.
Khu rừng bị lửa thiêu vẫn bùng bùng cháy, lan từ khu rừng này sang khu khác, nhiễm đỏ cả nửa bầu trời, lớn cực kỳ. Đi cách xa mấy km, mùi cháy nồng đậm vẫn quanh quẩn quanh mũi.
“Oa dựa vào ! Nếu như trước đây thì Ngô ca phóng hỏa thế này đã sớm đi tù a !” Lục Vân nhìn kính hậu, hô to.
Ngô Minh buồn cười nhìn hắn không nói. Lục Vân cảm thấy không khí trong xe trầm xuống, tìm chủ đề nói,”Cung thiếu, cậu muốn đi cứu Tống đại ca của cậu sao ? Đợi lát nữa đến chỗ trực thăng, tôi có thể một mình lái xe đến căn cứ. Xe này có mấy chức năng rất tốt, thích hợp để chạy trốn, tôi cũng rất tiếc nếu bỏ nó lại !”
Hạ Cẩn vốn vẫn đang nhìn ngoài cửa sổ liếc hắn một cái, cảm thấy mấy chữ ‘Tống đại ca của cậu’ trong câu vừa rồi thật chói tai.(ai kia đang ăn giấm (~‾⌣‾)~ )
“Nếu cậu thích xe này thì cứ đậu ven đường, ngay mai tôi cho người đến đưa về căn cứ, chạy vào buổi tối không an toàn. Cũng sẽ liên lạc cho một máy bay khác tới, mọi người không phải đợi lâu.” Lâm Văn Bác xoa đầu Cung Lê Hân đang tính mở miệng, thay cậu trả lời. Những người này một đường đã chiếu cố tiểu Hân, chỉ cần trong phạm vi năng lực, hắn có thể tận lực thỏa mãn yêu cầu của bọn họ.
“A, thật tốt ! Cám ơn Lâm đại ca !” Lục Vân cười phi thường nịnh nọt. Lâm thị đã mở rộng trong cả hắc bạch lưỡng đạo, nằm trong tay Lâm Văn Bác lại càng phát triển thêm lớn mạnh, phú khả địch quốc*, Lâm Văn Bác là dạng nhân vật gì, Lục Vân đã từng nghe từ chỗ lão ba, nên thái độ bảy phần cung kính, ba phần lấy lòng. ( * : vô cùng giàu có )
“Không cần khách sáo, tôi còn phải cảm ơn các cậu đã chiếu cố tiểu Hân.” Lâm Văn Bác cười nhẹ.
“Nào có nào có ! Kỳ thật một đường đều là Cung thiếu chiếu cố bọn tôi !” Một câu này của Lục Vân vừa nghe là biết xuất phát từ tâm can.
“Các người lát nữa muốn đi cứu người sao ? Tôi cũng đi cùng.” Hạ Cẩn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí cường thế không để người khác cự tuyệt. Hắn muốn nhìn xem một chút, Tống đại ca trong miệng tiểu hài tử là dạng nhân vật gì, có thể khiến cậu nhớ mãi không quên như vậy. Loại phiền muộn này đến mạc danh kỳ diệu*, muốn áp chế cũng không được. ( * : chả hiểu vì sao, không biết từ đâu ra )
“Không cần đâu, không thể để Hạ tiên sinh gặp nguy hiểm.” Lâm Văn Bác vẫy tay cự tuyệt.
“Thêm một người lại thêm một phần lực lượng. Hơn nữa, theo quan hệ của tôi và tiểu Hân, chút chuyện nhỏ này sao lại không thể giúp cơ chứ ?” Hạ Cẩn nhếch môi cười, vỗ vai Cung Lê Hân, động tác thân mật như nói rõ quan hệ thân thiết giữa hắn và tiểu hài tử.
“Cám ơn Hạ đại ca.” Tiểu hài tử đơn thuần vui vẻ tiếp nhận ý tốt của Hạ Cẩn, cũng ngọt ngào nở một nụ cười chân thành khả ái.
Mày kiếm Hạ Cẩn nhướng lên, trong mắt là nồng đậm tiếu ý [ý cười]. Lâm Văn Bác bất giác mím chặt môi, sắc mặt trầm xuống, cuối cùng không nói lời từ chối nữa.
Đoàn người cách Hướng Dương trấn ngày càng gần, trên đường cùng hai bên khu trồng rau tập trung ngày càng nhiều tang thi, chen chúc xô đẩy nhau lũ lượt chạy đến khu rừng bị cháy, xem hai chiếc xe như không khí, không hề có ý đồ công kích.
“Bọn nó rất mẫn cảm với ánh sáng, âm thanh, mùi hương, nguồn nhiệt, giờ đang bị ngọn lửa kia hấp dẫn, sẽ không để ý chúng ta, tăng tốc, nghiền nát bọn nó !” Lâm Văn Bác thấy Lục Vân giảm phanh lại, hơi do dự chần chừ, lập tức mở miệng nói.
“A, được !” Lục Vân khẽ cắn môi, đạp mạnh chân ga, chạy thẳng vào một đám tang thi đi tới. Xe thép cực dày lần lượt khiến tang thi bay ngược trở ra, tiếng ‘bang bang’ vang không dứt, thân xe lại không hề có một chút dấu lõm xuống. Bánh xe nghiền nát tứ chi tang thi, phát ra tiếng gãy răng rắc, làm người ta mao cốt tủng nhiên. Nhưng sau khi quen rồi thì lại khiến người ta có cảm giác vô cùng thống khoái.
Lục Vân cuối cùng ngao ngao kêu lên đạp chân ga mạnh hơn, biểu tình vô cùng hưng phấn, so với bộ dáng lúc đầu bị tang thi dọa đến chân nhũn ra thật cách biệt một trời một vực.
“Lâm đại ca, xe này thật cường hãn a, anh ngày mai nhất định phải giúp em mang về!” Hắn vừa lái vừa kích động nói, hoàn toàn quên xe này là lấy từ Cung gia. [Carly : vì Bác ca lớn tuổi hơn và về sau cũng khá thân với nhau nên sẽ đổi xưng hô nhé, tiểu Vân kêu anh xưng em, Bác ca gọi cậu xưng tôi
]
Trong xe bị cậu nháo lên nãy giờ, không khí cũng trở nên sôi nổi hơn nhiều, tinh thần mọi người đều tốt lên, lộ ra biểu tình thả lỏng. Khóe miệng Lâm Văn Bác cong lên, sảng khoái đáp ứng yêu cầu của hắn.
Chờ mấy người bọn họ đến được đích đến thì toàn bộ tang thi đều bị trận hỏa hoạn thu hút đi, dù hai chiếc trực thăng có phát ra tiếng gầm rú cũng không hề đưa lại phiền toái. Đoàn người vội vàng leo lên, mỗi chiếc tự bay về mục tiêu của mình.
— — — — — — — — — — — — — — — —
Trong thành phố, một hàng Tống Hạo Nhiên cùng La Đại Hải dẫn đường phía trước cuối cùng đến được phụ cận sân tennis. Thật may mắn, ngay ven đường sân tennis, xung quang đều được thiết kế dây thép phòng hộ, ngăn cách một đám tang thi bên ngoài. Do chỉ mở cho hội viên, cửa sắt sân tennis khóa chặt, phải có thẻ hội viên mới mở được.
Đoàn người nín thở trốn dưới gầm xe, đợi một đám tang thi tập tễnh đi xa, Tống Hạo Nhiên nhìn về một thuộc hạ giỏi bẻ khóa nhất. Người nọ ngầm hiểu, nhanh chóng chui khỏi gầm xe, ngón tay cầm dụng cụ cạch cạch hai cái, không đến nửa giây liền mở được cửa.
Người nọ đẩy cửa ra, ngoắc đồng bọn dưới gầm xe, ý bảo bọn họ mau lên. Tống Hạo Nhiên nhìn hai ông cháu, ngầm bảo hai người đi trước. Thiếu niên tên Triệu Cảnh gắt gao trốn dưới gầm xe, liều mạng lắc đầu, không dám nhúc nhích nửa điểm.
Sắc mặt Tống Hạo Nhiên tối đen, một tay kéo áo Triệu Cảnh, kéo hắn ra khỏi xe, kẹp ngay nách nhanh chân chạy đến cửa, gia gia hắn cũng được La Đại Hải cùng một bộ đội đặc chủng khác nâng đến sân tennis an toàn.
Vô thanh vô tức khóa cửa sắt lại, chín người nhanh chóng xử lý hơn mười tang thi trong sân tennis, lại cắt đứt lưới giữa sân đặt một bên, sau đó chạy vào phòng thay đồ ẩn nấp. Đi một đường, vải chỗ khuỷu tay và đầu gối bọn họ đều bị rách, người cũng vô cùng mệt mỏi, trực tiếp ngồi bệch xuống đất há mồm thở dốc.
Triệu Cảnh vừa vào phòng thay đồ, lập tức lạnh run chui vào lòng gia gia, gia gia hắn yêu thương ôm lấy, không ngừng vỗ lưng nhỏ giọng an ủi. Hình ảnh này nhìn thì như ấm áp, nhưng người ở đây ai cũng âm thầm lắc đầu. Đứa nhỏ này ở mạt thế, nếu không nhanh chóng kiên cường độc lập đứng lên, nhất định sẽ không trưởng thành được, hành động này của ông lão không phải là yêu thương mà chỉ là hại hắn thôi.
Tống Hạo Nhiên vốn đang lo lắng cho Cung Lê Hân, nhưng thấy hai ông cháu này, lại cảm thấy để cậu đến cứu hắn chính là một cơ hội tôi luyện hiếm có. Hắn sẽ che chở Lê Hân lớn lên, nhưng sẽ không dùng phương pháp như vậy, mà là làm bạn cạnh Lê Hân, cùng cậu trải qua mưa gió.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, từ bên ngoài phòng thay đồ truyền đến tiếng cánh quạt, bừng tỉnh tâm tư của mọi người.
“Trực thăng đến rồi !” Mọi người vui mừng, lập tức mở cửa phòng thay đồ, nhìn về bầu trời tối đen như mực, ánh sáng từ trực thăng như sao mai, bừng sáng trước mắt bọn họ.
“Có thể ra ngoài rồi, nhớ chú ý tình hình bốn phía.” Đợi vài phút cho trực thăng bay đến phía trên sân tennis, sau đó từ từ đáp xuống, Tống Hạo Nhiên trầm giọng ra lệnh.
Chín bộ đội đặc chủng đứng thành vòng trong bảo hộ ba dân thường bên trong, một bên chạy về giữa sân tennis, một bên nắm chặt súng đề phòng.
Phi công thấy thế lập tức đáp xuống nhanh hơn, mấy người Cung Lê Hân trên trực thăng lần lượt ló đầu ra nhìn xuống. Trực thăng cách mặt đất ngày càng gần, còn 200 thước, 100 thước, 50 thước,…
Ngay lúc này, trong đàn tang thi ngoài cửa bỗng nhiên có hai thân ảnh nhỏ gầy lao ra, tốc độ nhanh đến quỷ dị, không tốn mấy giây đã bay lên dây thép phòng hộ, như thằn lằn nhanh chóng bò vào sân banh, nhảy xuống đất.
Đó là hai tang thi tiến hóa. Một con là một cô nhóc tám chín tuổi, mặc quần ca-rô, đứa còn lại mặc áo khoát trắng, vóc dáng thấp bé. Da chúng nó thối rữa, nhưng tứ chi vốn nên héo rút cơ thịt lại đặc biệt cường tráng, năm ngón tay cũng dài ra móng màu đen còn lợi hại hơn đao phong, bóng đêm dày đặc cũng không thể che dấu được hàn quang lưu chuyển.
“Chú ý đằng sau !” Một khắc kia khi hai tang thi lao tới Tống Hạo Nhiên đã phát hiện ra, lập tức cao giọng hô.
Mọi người nghe vậy lập tức quay súng lại, cùng một lúc nả vào hai tang thi đang chạy tới nhanh như điện. Đứa quần ca-rô tả xung hữu đột, nghênh diện tránh né viên đạn bắn tới. Mắt thấy mọi người sắp đến gần mình, cổ nó bỗng dưng ngẩng lên, bị một màn mưa đạn bắn vào mi tâm, khựng giữa không trung, sau đó theo quán tính mà trượt đến trước mặt một bộ đội đặc chủng.
Tên lính kia nhìn chằm chằm vào ngũ trảo sắc bén cùng tứ chi cường kiện của đứa quần ca-rô, tay nắm súng đổ một tầng mồ hôi. Nhưng không đợi hắn hồi thần, đứa áo khoác trắng phía sau đã bổ tới. Động tác lại càng linh mẫn hơn, liên tục tránh được đạn, ngũ trảo sắc nhọn hướng thẳng đến Tống Hạo Nhiên, mục tiêu là trái tim hắn.
Tống Hạo Nhiên cũng đồng thời mở lòng bàn tay ra, một tiểu hỏa cầu nghênh diện tang thi mặc áo khoác trắng bay tới, mạnh mẽ tiến vào xương cốt nó, một tiếng ‘phanh’ vang lên, hỏa cầu bạo khai, nổ tung đầu tang thi.
Hai tang thi song song khởi xướng tấn công lại chỉ trong ngắn ngủi năm giây đã chết bất đắc kỳ tử, nhưng chỉ năm giây này thôi cũng đủ kinh tâm động phách. Trên dưới trực thăng, mọi người đều bị phản chiếu từ hỏa cầu của Tống Hạo Nhiên trấn trụ.
Cung Lê Hân ngay từ thời điểm tang thi công kích đã nhìn ra Tống Hạo Nhiên đang trong trạng thái vận sức chờ tấn công nên cũng không lo lắng. Lâm Văn Bác cùng Hạ Cẩn lại đổ ra một thân mồ hôi lạnh, âm thầm vì sức phán đoán chính xác và dị năng cường hãn của Tống Hạo Nhiên mà ngạc nhiên. Hỏa cầu kia nhìn như rất nhỏ nhưng thực lực lại không nhỏ tí nào, mà sau khi phóng ra Tống Hạo Nhiên cũng không xảy ra tình huống bị thoát lực, có thể thấy hắn không hề tung ra toàn lực.
Hạ Cẩn giờ phút này đã có bước đầu nhận thức về Tống Hạo Nhiên, nam nhân này, thực lực không dưới hắn. Không biết vì cái gì, trong lòng hắn nảy lên cảm giác đầy nguy cơ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Gặp Nhiên ca zồi XD ghen đê ghen đê =v= hô hô