Editor: Bạch Diệp Thảo
Trong căn phòng nhỏ hôi thối tanh tưởi có một vật thể màu đen, nếu nhìn kỹ, đó là một người, một người bẩn thỉu.
Khuôn mặt người nọ đầy vết dao chém, một vết còn kéo dài toàn bộ khuôn mặt, miệng vết thương bị nhiễm trùng, mưng mủ, dường như còn có thể nhìn thấy con sâu màu trắng đang bò trên những vết thương đã thối thịt.
Bắc Vũ Đường há mồm, lại không thể phát ra tiếng, bởi vì lưỡi đã bị cắt, cơ thể cũng không thể nhúc nhích.
Xương cốt toàn thân như bị đập nát.
Bắc Vũ Đường không thể quên nỗi đau thấu xương kia, đau khắc linh hồn!
Chết! Không lúc nào nàng không muốn chết!
Nhưng ông trời cố tình bắt nàng sống người không ra người quỷ không ra quỷ!
Cửa gỗ đơn sơ mà nặng nề bị người đẩy ra, ánh sáng mãnh liệt từ bên ngoài chiếu vào. Bắc Vũ Đường híp mắt, nhìn bóng người bước chậm lại gần mình, hận ý ngập trời dần hiện lên.
"Nơi này thật thối!" Thanh âm nũng nịu đến từ nữ tử thanh tú, dáng người nhỏ xinh. Ả ta che mũi miệng lại, vẻ mặt ghét bỏ nhìn vật thể trong phòng.
"Tiểu thư, đây là nơi kẻ đê tiện kia ở, tất nhiên sẽ thối." Nam nhân nhỏ gầy lên tiếng, vẻ mặt lấy lòng.
"Nàng là tỷ tỷ tốt của ta." Cố Phiên Nhiên ghét bỏ nhìn liếc qua Bắc Vũ Đường.
"Tự nhiên là vậy." Nam nhân nhỏ gầy vừa nói vừa đá vào thân hình đã mềm như không xương của nàng.
Bắc Vũ Đường đã sớm không còn biết đau, tùy ý nam tử giẫm đạp cơ thể nàng. Dù nàng muốn phản kháng, cũng vô lực.
Bắc Vũ Đường yên lặng chịu đựng nỗi đau trên người, máu loãng thỉnh thoảng từ miệng vết thương sưng mủ chảy ra. Nàng gắt gao nhìn chằm chằm Cố Phiên Nhiên, nhìn thấy hứng thú dưới đáy mắt của ả ta, hận ý ngập trời cắn nuốt linh hồn nàng.
"Nâng mặt lên cho đại tiểu thư nhìn."
Nam nhân khuất nhục dùng mũi chân nâng mặt nàng. Khuôn mặt khủng bố ghê tởm bất thình lình hiện rõ trước mắt người ở đây. Cố Phiên Nhiên dường như bị gương mặt thối rữa của nàng dọa sợ, ngơ ngác nhìn chằm chằm.
Bắc Vũ Đường nửa mù, vẫn gắt gao nhìn khuôn mặt vô tội đáng thương kia.
Chính gương mặt này, luôn làm ra vẻ nén giận trước mặt người khác, làm tất cả mọi người đều đứng về phía nàng ta.
"Ánh mắt đó của ngươi là sao!" Nam nhân nhỏ gầy kia hung hăng đá nàng, làm khuôn mặt của nàng bị lệch sang bên.
"A Vượng, ngươi đi ra ngoài trước, ta có lời muốn nói với tỷ tỷ tốt của ta."
A Vượng chần chờ, "Tiểu thư, nếu tiện nhân này làm ngài bị thương, nô tài...."
Cố Phiên Nhiên giơ tay ngắt lời hắn, "Ta tin tỷ tỷ sẽ không làm vậy."
Bắc Vũ Đường nghe lời nói dối trá của ả, cười lạnh trong lòng. Đã đến nước này, ả còn muốn diễn?
Bộ dáng này của nàng, nếu còn có thể tấn công người khác, dù có chết nàng cũng sẽ liều mạng cắn chết tiện nhân kia.
A Vượng đi rồi, chỉ còn lại hai người trong phòng.
Cố Phiên Nhiên hứng thú dạt dào cười trào phúng, "Ngươi lúc này chắc đang hận không thể giết chết ta."
Không, không phải hận không thể giết ngươi, mà là hận không thể lột da, ăn thịt, uống máu ngươi!!
"Nhìn xem, ánh mắt hận thù xinh đẹp nhường nào." Cố Phiên Nhiên cười nhạo, không thèm để ý ánh mắt hận ý của nàng, "Ngươi đừng hy vọng người phủ Trung Võ hầu đến cứu ngươi. Phụ thân và ca ca của người đã lên đường đến biên cương, rất nhanh, tin họ chết trận sa trường sẽ truyền về."
Bắc Vũ Đường mở to đôi mắt, nỗi lo ngập lòng.
Giữa nàng và ả rốt cuộc có thù oán gì, tại sao ả lại muốn đối phó nàng và người thân của nàng như vậy?!
Nàng muốn hỏi rõ lý do!
Cố Phiên Nhiên vừa lòng nhìn sự tuyệt vọng ánh lên trong mắt nàng, nụ cười trên khoé môi ả càng sâu.
Thống khổ đi! Tuyệt vọng đi!
Ha ha, ả muốn nàng chết, cũng không thể an giấc ngàn thu!
Cố Phiên Nhiên cười đến tùy ý, "Ngươi biết ta ghét nhất ngươi cái gì không? Ta chán ghét gương mặt của ngươi, tài năng của ngươi, càng chán ghét gia thế của ngươi."
Vừa nói, ánh mắt ả càng sắc bén, "Đại tiểu thư ruột của Trung Võ hầu, đệ nhất mỹ nhân Nam Đường Quốc, chính thê của Đường Cảnh Ngọc, làm người hâm mộ nhường nào. Đáng tiếc, Đường Cảnh Ngọc chỉ yêu ta, ngươi chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi."
"Cảnh Ngọc cưới ngươi, chỉ vì binh quyền trong tay phụ thân ngươi. Không ngờ ngươi ngu xuẩn, cho rằng Cảnh Ngọc yêu ngươi. Thật là buồn cười."
"Phụ thân ngươi nếu có thể trợ giúp Cảnh Ngọc, có lẽ sẽ giữ ngươi sống thêm một hai năm. Đáng tiếc, phụ thân ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Ngươi muốn oán, thì oán phụ thân không biết tốt xấu của ngươi đi."
Bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, còn có cả tiếng của A Vượng.
Cố Phiên Nhiên nhìn thoáng qua ngoài phòng, đúng lúc hét chói tai.
"A!"
Của bị người đẩy mạnh, một nam tử tuấn mỹ khí vũ hiên ngang vội đẩy cửa lao vào, một tay ôm Cố Phiên Nhiên đang hoảng sợ vào lòng.
Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy nghẹn ngực, đôi chân hữu lực hung hăng đá bay nàng vào tường, nặng nề rơi xuống.
Bắc Vũ Đường nhìn người tới, nam nhân từng ôn nhu mềm giọng thề sông hẹn biển với nàng khi xưa, đang ôm nữ nhân kia. Châm chọc cỡ nào.
"Bắc Vũ Đường, tiện nhân ngươi, đến nước này còn dám ra tay với Nhiên Nhiên!"
"Cảnh Ngọc, tỷ tỷ không làm gì, chàng đừng trách tỷ ấy, là tại ta quá nhát gan." Cố Phiên Nhiên bám chặt vạt áo hắn, mềm yếu không xương dựa sát lồng ngực hắn.
"Nàng quá lương thiện." Đường Cảnh Ngọc sủng nịch nhẹ chọc mũi ả.
Lúc hắn quay đầu, ánh mắt hung ác thâm trầm mà nham hiểm, chán ghét nhìn chằm chằm nữ nhân đã dơ bẩn bất kham trước mặt.
Bắc Vũ Đường muốn cười, cười thật to. Chỉ tiếc không có đầu lưỡi, nàng chỉ có thể phát ra thanh âm y y ô ô. Nàng đã thành như vậy, sao còn có thể làm gì ả ta.
Bắc Vũ Đường nhắm chặt mắt, không muốn thấy đôi cẩu nam nữ này.
"Nơi này nàng đừng tới nữa."
Đường Cảnh Ngọc ôm Cố Phiên Nhiên ra ngoài, không lâu sau, có giọng nam truyền vào.
"Vương gia, người bên trong xử lý như thế nào?"
"Kết liễu."
"Còn thi thể xử lý thế nào?"
"Chuyện này còn cần ta dạy ngươi? Bên ngoài có rất nhiều chó hoang, cho chúng thêm cơm."
Từng câu từng chữ của Đường Cảnh Ngọc lọt vào tai nàng, tâm đã chết lặng, sớm không còn đau. Nàng chỉ hận mình có mắt không tròng, mới có thể vì loại nam nhân này làm cô phụ tình cảm của thân nhân và bằng hữu.
A Vượng vào phòng, móc trong tay vung lên, đâm vào cơ thể nàng. Móc câu sắc bén móc vào huyết nhục của nàng, kéo nàng ra ngoài.
Thân thể đau đớn, nhưng vĩnh viễn không thể so với hận ý trong lòng nàng.
Đường Cảnh Ngọc, ngươi thật ngoan độc!
Ánh sáng bên ngoài chiếu lên thân hình hư thối của nàng. Đã bao lâu nàng không cảm nhân được ánh mặt trời ấm áp này rồi.
A Vượng kéo một đường, móc tuột khỏi cơ thể nàng vài lần, hắn còn nhổ nước bọt lên nàng tỏ vẻ đen đủi.
*********
Tác giả: Các bạn đáng yêu, đừng bị mở đầu doạ sợ. Đây chắc chắn là sủng văn, sủng văn, sủng văn.... Chuyện quan trọng phải nói ba lần.
Editor: Mị đã bị doạ sợ....