Editor: Bạch Diệp Thảo
"Thái độ của tiểu tiện nhân này là sao! Tức chết bà đây rồi! Để tôi nói, đừng cho một ngàn nguyên nữa, trực tiếp đánh cho nó đồng ý thì thôi!" Lâm thị hung tợn nói.
Cha Vương cũng suy xét đến cách này, "Có thể thử một lần."
Ông ta thực sự tiếc một ngàn nguyên kia, đó đều là vàng bạc thật đấy, nhà bọn họ tiết kiệm nhiều năm mới được từng đó.
Lâm thị thấy ông ta cũng đồng ý, càng thêm hăng hái.
Lâm thị gõ cửa, hô to, "Ra đây, Bắc Vũ Đường, mày ra đây cho tao. Mày đừng tưởng mày trốn ở trong thì tao không làm gì được mày! Mày trốn cả đời trong phòng đừng có ra cho tao xem!"
Tiếng đập cửa "Rầm rầm", cộng với ma âm của Lâm thị, không ngừng truyền vào trong phòng. Trong phòng, Bắc Vũ Đường dùng bông nhét tai, cản tạp âm lại.
Nhìn cửa nửa ngày, Lâm thị càng tức giận, suýt nữa thì vác rìu vào phá cửa, may mà bị cha Vương cản lại.
"Được rồi, được rồi, muộn rồi, về ngủ thôi."
Bắc Vũ Đường tìm kiếm trong tủ quần áo, phải nói rằng, nguyên chủ thực sự rất nghèo, một đồng tiền riêng cũng không có.
Nhưng mà, không sao, chờ lấy được một ngàn nguyên kia, là có tiền dùng rồi.
Sáng sớm hôm sau, Bắc Vũ Đường mở cửa phòng, đã đón một chậu nước. Cô nghiêng mình tránh đi chính diện.
Mặt không bị nước hắt, nhưng toàn bộ cánh tay, nửa người bị dính không ít nước.
Sắc mặt bình tĩnh của Bắc Vũ Đường trở nên rét lạnh, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lâm thị.
Lâm thị bị ánh mắt lạnh lẽo của cô nhìn đến dựng lông tơ.
Bắc Vũ Đường tiến lên, Lâm thị nghĩ cô muốn đánh mình, lại thấy Bắc Vũ Đường đoạt cái bồn trong tay, đổ hết nước còn thừa lên đầu mình.
Lâm thị bị hành động của cô làm ngốc, lúc bà ta ngây người, Bắc Vũ Đường bước nhanh ra ngoài, sau đó gào khóc lớn tiếng kêu về phía sân: "Đừng đánh, đừng đánh! Con sẽ cố gắng làm việc mà!"
Lâm thị nghe vậy, trợn tròn hai mắt.
Tiểu tiện nhân kia! Nó muốn làm gì!
"Đau quá! Xin, xin mẹ đừng đánh. Tha cho con đi!" Bắc Vũ Đường đứng ở đình viện khóc gào, giọng không thấp chút nào, toàn bộ hàng xóm xung quanh đều nghe được rõ ràng.
Lâm thị thường xuyên đánh chửi Bắc Vũ Đường, cô ấy không dám ngỗ nghịch, không dám hé răng, đơn giản là vì Lâm thị sẽ đánh càng hung tàn hơn.
Bắc Vũ Đường không dám lộ ra, giọng nói hùng hùng hổ hổ của Lâm thị, còn có những vết thương thường nhìn thấy trên người Bắc Vũ Đường, không cần nói cũng biết chuyện gì xảy ra.
Người trong thôn thuần phác mà đơn thuần, nhưng không ngốc.
Bắc Vũ Đường nghe được tiếng người bên ngoài tới, lập tức nằm xuống đất, nhân tiện còn lăn hai vòng, làm cả người bẩn đi.
"Mày làm cái quỷ gì thế?" Lâm thị kinh ngạc nhìn cô.
Bắc Vũ Đường ôm chặt chân Lâm thị, miệng ủy khuất khóc lóc xin tha: "Mẹ, đừng đá nữa. Con ly hôn là được. Mẹ đừng đá nữa."
Lâm thị vừa nghe thấy cô đồng ý ly hôn, đang cao hứng, lại biến mất rất nhanh. Bởi vì, ba ta nhìn thấy một đám người tới cửa.
Nhìn thấy những người đó, Lâm thị sao còn không biết mình trúng kế của tiểu tiện nhân kia.
"Đáng chết, mày bỏ tao ra!"
Lâm thị đá chân, muốn ném Bắc Vũ Đường ra. Không ngờ, động tác này trong mắt những người ngoài là không ngừng đá Bắc Vũ Đường.
"Mẹ, đừng đá, đừng đá."
Bắc Vũ Đường khóc lóc xin tha, hoàn toàn là hình ảnh bị ngược đánh.
"Con ly hôn là được. Con thành toàn cho bọn họ, con đi là được. Xin mẹ đừng đánh con nữa." Bắc Vũ Đường nói rất lớn, người bên ngoài xem náo nhiệt đều nghe thấy rõ ràng.
Lâm thị thấy mọi người chỉ trỏ mình, sắc mặt xanh mét, dưới chân lại ném không được, Lâm thị tàn nhẫn, dùng toàn lực đá đi.
Nháy mắt này, Bắc Vũ Đường bắt trúng thời cơ, quay cuồng một cái, trực tiếp lăn sang bên, cái chân đá ra của Lâm thị lộ rõ trước mặt mọi người.
"Ai ui, sao Lâm thị này có thể tàn nhẫn như vậy?"
"Tốt xấu gì cũng là con dâu, bà ta muốn đánh chết con bé à."
"Nhìn Vũ Đường xem, xem ra không rõ bị thương đến mức nào."
"Thật đáng thương, vớ phải bà mẹ chồng Lâm thị đanh đá này."
Bắc Vũ Đường ôm bụng, một mặt thống khổ khó chịu, hơn nữa cô rất chật vật, nhìn muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
"Con ly hôn, con ly hôn là được." Bắc Vũ Đường khóc thút thít nói.
Vừa nãy mọi người bị cảnh Lâm thị ngược đánh hấp dẫn, xem nhẹ lời Bắc Vũ Đường nói, giờ nghe Bắc Vũ Đường không ngừng kêu khóc nói ly hôn, không ít người nghe không hiểu.
"Ly hôn? Ly hôn cái gì?"
Người xung quanh đều ngây ngốc.
Lâm thị thấy tình thế không tốt, vội biện giải cho chính mình: "Tiểu tiện nhân kia, tao đánh mày lúc nào! Mày đừng ở đây diễn kịch, đứng lên cho tao!"
Lâm thị lại muốn tiến lên, trong đám người có người không nhìn được, nâng Bắc Vũ Đường dậy, còn che trước người cô.
"Lâm thị, bà quá quá đáng rồi!"
"Đúng vậy. Có chuyện gì cũng không thể đánh như vậy! Bà muốn đánh chết người ta sao!"
Đối mặt với sự trách móc của mọi người, Lâm thị gấp muốn chết, thực là có khổ không nói thành lời.
Bà ta còn chưa làm gì có được không, nhưng nhìn ánh mắt những người kia nhìn mình, tức chết người mà!
Những kẻ ngu ngốc này! Mắt mù hết rồi à!
Đúng lúc này, đương gia Vương gia, cha Vương mang theo cá mới bắt được về, đã thấy một đám người sôi nổi vây quanh cửa nhà mình. Ông ta bước nhanh lên, người chung quanh thấy ông ta, đều nhường đường.
Cha Vương vừa vào cửa đã thấy con dâu chật vật được người đỡ, còn Lâm thị mặt xanh mét đứng đó tức giận mắng.
Chỉ nhìn thôi, không cần hỏi cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Bà già ngu này đánh người còn không đóng cửa, còn làm cho mọi người đều biết!
Cha Vương lạnh lùng mắng Lâm thị một câu, "Bà câm miệng cho tôi!"
Lâm thị thấy ông ta tức giận, tức khắc ngậm miệng, chỉ là ánh mắt nhìn Bắc Vũ Đường như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Cha Vương nói với các vị hương thân bên ngoài, "Tản đi, tản đi."
Các thôn dân thấy cha Vương nói vậy, cũng không tiện ăn vạ, đi ra sân, chờ bọn họ ra ngoài rồi, cha Vương lập tức đóng cửa viện lại.
Vừa đóng xong, đã nghe thấy bên ngoài có tiếng, "Đừng đóng cửa đánh tiếp, bọn tôi đều đang nghe đấy!"
Vừa dứt lời, sắc mặt vợ chồng Vương gia trở nên đen sì.
Lâm thị thấy không còn người ngoài, muốn xông lên tát Bắc Vũ Đường, lại bị cha Vương cản lại, "Bà nháo còn chưa đủ sao! Để người ngoài chế giễu còn chưa đủ à! Thành thật cho tôi!"
Bắc Vũ Đường hơi nhếch lông mày, chậm rì rì nói: "Bà dám đánh, tôi không ngại cho cả thôn biết. À không, làm toàn bộ người quanh thôn đều biết đại danh của Lâm thị bà."
Giờ phút này, Bắc Vũ Đường đâu còn chút chật vật nào.
Vợ chồng Vương gia thực sự trợn mắt, đặc biệt là Lâm thị, thân mình run rẩy, ngón tay chỉ thẳng vào Bắc Vũ Đường,tức giận muốn ngất.
"Mày mày mày...."
Bắc Vũ Đường lười để ý đến họ, vào phòng bếp chuẩn bị nấu nước, thấy bên trong đã có một nồi nước ấm, trực tiếp dọn vào phòng mình.
Bắc Vũ Đường qua phòng khách, không thấy vợ chồng Vương gia đâu, không cần đoán cũng biết, chắc chắn đã về phòng mình thương lượng rồi.
Không ngoài dự liệu của Bắc Vũ Đường, vợ chồng Vương thị thực sự ở trong phòng.
Lâm thị hầm hừ kể lại chuyện vừa xảy ra cho cha Vương, còn thỉnh thoảng nhục mạ mấy câu.
"Tiểu tiện nhân này càng ngày càng làm càn. Lão Vương, việc này không thể cho qua như vậy. Chúng ta đi giáo huấn nó, để nó biết cái gì gọi là tôn kính trưởng bối." Lâm thị căm giận nói.
"Bà thật sự không đá nó?" Cha Vương hỏi lại theo bản năng.
Lâm thị nghe vậy, lập tức nổi điên, rít gào, "Vương Kiện, ông có ý gì!"
Đáng chết, ngay cả chồng mình cũng cảm thấy mình đánh tiện nhân kia. Nếu thật sự là bà ta đánh, bà ta sẽ nhận, nhưng bà ta chưa đánh, OK?
Cảm giác người câm ăn hoàng liên này làm bà ta rất bực mình.
Vương Kiện thấy bà ta tức giận như vậy, lẩm bẩm một câu, "Ở đây chỉ có tôi với bà, bà thừa nhận tôi cũng có bảo gì bà đâu."
Lâm thị thấy ông ta nói vậy, tức không chịu được, "Vương Kiện, tôi là loại người như vậy sao?"
Vương Kiện ngượng ngùng bĩu môi, không quá tin tưởng. Thật sự là ngày thường, bà ta luôn đối xử với Bắc Vũ Đường như vậy. Lần này vì chuyện một ngàn nguyên, vừa nói muốn đánh cô một trận, thật hợp với tình hình hôm nay.
Vương Kiện tự nhiên cho là vậy, hoàn toàn không nhìn đến đôi mắt như muốn phun lửa của Lâm thị.
Lâm thị thấy ông ta không tin, trực tiếp véo ông ta, tức giận nói: "Tôi không đánh nó."
Vương Kiện rốt cuộc nhìn thẳng, "Bà thật sự không đánh?"
"Vô nghĩa, đó đều là vở kịch của nó, miệng còn luôn nói ly hôn ly hôn. Nó muốn phá huỷ thanh danh của con trai mà."
"Từ từ, sao nãy bà không kể chuyện này?"
"Tôi quên mất."
"Nó còn nói gì, bà kể từ đầu tới cuối cho tôi." Vương Kiện có vài phần thông minh, nghe lại Lâm thị kể, cuối cùng phát hiện chỗ không ổn.
"Xong đời! Nó không muốn ly hôn." Vương Kiện vỗ trán nói.
"Có ý gì?" Lâm thị ngây ngốc.
Vương Kiện rất ảo não: "Chúng ta đều trúng bẫy của nó. Nó cố ý ra giá một ngàn nguyên là vì biết chúng ta sẽ không đưa. Nó có thể danh chính ngôn thuận không ly hôn. Hơn nữa hôm nay nháo chuyện, miệng nói ly hôn, thật ra là không muốn ly hôn."
Lâm thị nghe ông ta phân tích, cảm thấy hỏng mất.
"Chúng ta phải làm sao bây giờ? Con trai từng dặn, nhất định phải hoàn thành."
"Thôi thôi. Xem ra một ngàn nguyên này không giữ được nữa rồi."
"Chúng ta thật sự phải cho nó?" Lâm thị đau lắm.
Đó là một ngàn nguyên đó, không phải là một khối thôi đâu.
"Cho đi, cho đi, cũng không thể phá hỏng chuyện tốt của con trai." Vương Kiện trầm mặt nói.
Vợ chồng hai người thương lượng xong, cuối cùng chỉ có thể thoả hiệp.
Chờ đến lúc họ tìm Bắc Vũ Đường, cô vừa mới tắm xong.
"Bắc Vũ Đường, lại đây một lúc, nói chính sự."
Bắc Vũ Đường đứng yên, nhìn vợ chồng hai người, "Có chuyện gì? Nói đi."
"Một ngàn nguyên, chúng tao có thể cho mày, nhưng mày phải viết một tờ giấy cho bọn tao." Lâm thị nói.
"Tờ giấy? Muốn viết tôi thiếu nợ nhà các người một ngàn nguyên chắc?" Bắc Vũ Đường châm biếm.
Vương Kiện đúng lúc lên tiếng, "Không viết thì thôi. Mày kí tên lên trên đây. Mày ký tên xong, một ngàn nguyên là của mày."
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua hai đồ vật khác nhau trên bàn, trong đó có một đơn ly hôn, không cần nói cũng biết là Vương Tư gửi về.
Lâm thị thấy cô đứng yên không động, không kiên nhẫn thúc giục, "Mày còn đứng ngốc ở đó làm gì, mau lại đây ký tên."
Bắc Vũ Đường khoanh tay trước ngực, mỉm cười nói: "Trước khi bà tạt nước tôi, giá là một ngàn nguyên. Nhưng sau khi bà tạt nước tôi, giá cả đã không còn là một ngàn nguyên nữa. Ký tên cũng được, cho tôi một ngàn năm."
"Cái gì?!" Lâm thị nhảy dựng lên.
Vương Kiện cũng trừng lớn nhìn lại.
"Sao mày không đi trộm cướp luôn đi!" Hai tay Lâm thị chống nạnh, giận dữ trừng cô.
Vương Kiện khiếp sợ tức giận xong, rất nhanh bình tĩnh lại, càng chắc chắn Bắc Vũ Đường là vì không muốn ký tên mới kéo dài dây dưa như vậy. Muốn lấy tiền chỉ là cái cớ mà thôi.
Lúc trước còn đảm bảo với con trai là sẽ hoàn thành tốt, vì con dâu mới, bằng bất cứ giá nào!
"Một ngàn năm thì một ngàn năm!" Vương Kiện đau đớn nói.
"Lão Vương, ông điên rồi sao!" Lâm thị không đồng ý.
Nha đầu chết tiệt này, vừa mở miệng đã tăng thêm tận 500, sao nó không đi chết luôn đi!
Vương Kiện hung hăng trừng bà ta một cái, Lâm thị ngượng ngùng ngậm miệng.
"Thoải mái! Tốt nhất các người nên giao cho tôi luôn trong hôm nay, nếu không, ngày mai sẽ không phải giá này nữa đâu."
"Mày..." Lâm thị nhìn gương mặt của Bắc Vũ Đường, hận không thể xông lên tát cô hai cái, nhưng lại bị Vương Kiện túm chặt.
"Kiên nhẫn một chút, đừng quên chuyện con trai nói. Chờ nó cưới con dâu mới vào cửa, đừng nói 1500, một vạn cũng có." Vương Kiện nhỏ giọng nói bên tai Lâm thị.
Lâm thị nghe đến con dâu mới, cuối cùng cũng nhịn xuống ác khí này.
"Mày chờ, chúng tao đi lấy."
Vợ chồng hai người vội vàng đến nhà người thân vay tiền. Bắc Vũ Đường mặc kệ họ, tính thời gian, đến giờ ăn trưa rồi.
Bắc Vũ Đường đi vào bếp, nhìn rau dưa trồng sau nhà, lại nhìn nồi.
Trong lòng cô đã có tính toán, thừa dịp ở thế giới này học nấu cơm mới được, bằng không để Tiểu Tử Mặc nấu mãi cũng không phải là cách.
Không nấu cơm, Bắc Vũ Đường tìm được mì sợi, nấu một bát mì đơn giản và chiên một quả trứng.
Chạng vạng, vợ chồng Vương thị chạy vội về.
Bọn họ ném 1500 trước mặt Bắc Vũ Đường. "Ký tên đi!"
Bắc Vũ Đường nhìn họ một cái, lại nhìn về đơn ly hôn. Văn tự giống với thế giới trước, cô đọc được.
Tỉ mỉ nhìn một lần, xác định không có bẫy, không có vấn đề gì, ký tên của mình vào góc phải. Đặt bút xuống, cầm 1500 trong tay, đang chuẩn bị về phòng thì bị Lâm thị ngăn lại.
"Hiện giờ mày đã không phải người Vương gia chúng tao, hiện tại, lập tức cút ra ngoài cho tao!" Lâm thị chỉ tay vào cổng lớn.
Bắc Vũ Đường không chút hoang mang, vẻ mặt bình tĩnh, "Bà chắc chắn thật sự muốn tôi ra ngoài sao? Tốt xấu gì tôi cũng từng là con dâu Vương gia."
Lâm thị hừ lạnh, giờ biết sợ rồi sao!
"Tao chắc chắn! Giờ mày lập tức cút khỏi Vương gia cho tao!" Lâm thị không khách khí nói.
"Được." Bắc Vũ Đường đồng ý rất dứt khoát, dứt khoát đến nỗi làm Lâm thị và Vương Kiện ngoài ý muốn. Bọn họ còn nghĩ cô sẽ càn quấy, không ngờ lại đồng ý nhanh như vậy.
Bắc Vũ Đường đi thẳng đến cửa phòng mình, Lâm thị lập tức hô, "Cửa ở bên kia."
"Sao? Mày còn muốn ăn vạ ở Vương gia chúng tao chắc?" Lâm thị như bắt được nhược điểm của cô, vội vã châm chọc.
Bắc Vũ Đường xoay người lại, "Bà nghĩ nhiều, tôi chỉ đi thu thập hành lý mà thôi. Đồ của tôi, tôi phải mang đi."
Ách! Sắc mặt Lâm thị cứng lại.
Lâm thị lập tức đi theo, giám sát một bên, sợ cô cầm gì của Vương gia đi.
Bắc Vũ Đường hiểu ý bà ta, không vạch trần, cũng không để ý đến, mở tủ quần áo ra. Từng bộ quần áo được lấy ra, những bộ đó đều là cô mang theo lúc gả vào Vương gia.
Từ sau khi gả vào Vương gia, cô không có một bộ quần áo mới nào.
Cô mang những bộ quần áo vốn đã không mới, qua năm năm, càng cũ nát, đầy lỗ vá.
Lâm thị nhìn những bộ quần áo của cô, dù cô không mang đi, bà ta cũng mang ném.
Quần áo như vậy, chỉ có cô mới hiếm lạ.
Thu thập nhanh, Bắc Vũ Đường lấy những vật phẩm tư nhân của nguyên chủ để vào túi.
"Từ từ! Túi này lúc mày gả vào không có."
Bắc Vũ Đường lạnh nhạt nhìn bà ta, "Nó làm vải bố tôi làm giúp người ta một tuần tích tiền mua được, tôi tự tay may từng đường kim mũi chỉ. Nhưng bộ quần áo trên người bà là do tôi kiếm tiền mua được. Thỉnh tự giác cởi ra."
"Mày!" Lâm thị khó thở.
"Nếu không cởi, tôi sẽ động thủ."
"Mày dám!"
Bắc Vũ Đường nhếch môi, "Bà có thể thử xem tôi có dám hay không."
Tiểu tiện nhân này giờ lớn gan, tất nhiên là dám, Lâm thị rõ ràng điều này.
Lâm thị nghẹn khuất, Vương Kiện bên kia thấy tình thế không tốt, không muốn có thêm xung đột gì, nhanh chóng đuổi cô đi mới là việc quan trọng nhất.
"Chỉ là một bộ quần áo thôi, bà cho nó đi."
Lâm thị thấy Vương Kiện nháy mắt ra hiệu với mình, dù không cam lòng, cũng ngoan ngoãn cởi quần áo ra.
Bắc Vũ Đường cầm bộ quần áo nửa cũ nửa mới, mang cả hành lý của mình, không quay đầu lại rời khỏi Vương gia.
Trời bên ngoài còn sáng, nhưng muốn đến trấn trên là không thể nào, chờ cô đến nhà ga thì cũng hết xe hoạt động rồi.
Còn cha mẹ nguyên chủ Bắc Vũ Đường ở thôn cách vách, nhưng thái độ kia, cô sẽ không qua.
Bắc Vũ Đường cầm hành lý đi bộ trong thôn, cố ý đi những nơi đông người. Ai nhìn thấy cũng chú ý tay nải và biểu cảm tuyệt vọng của cô.
"Vũ Đường, trời sắp tối rồi, cháu còn định đi đâu?" Có phụ nhân quen biết hỏi.
"Cháu không biết."
"A?" Phụ nhân sửng sốt, thấp giọng hỏi, "Mẹ chồng cháu đuổi cháu ra sao?"
Bắc Vũ Đường im lặng không nói vâng, cũng không phủ nhận, chỉ là vẻ mặt rất khổ sở.
Như vậy, kẻ ngốc cũng biết chuyện gì xảy ra.
"Ai ui, thật đáng thương."
Bắc Vũ Đường đi bộ trong thôn, vợ chồng Vương thị hoàn toàn không biết gì cả. Lâm thị ở trong nhà dương dương tự đắc, cảm thấy nhẹ nhõm, không biết rằng qua hôm nay, thanh danh của họ trong thôn đã rất tệ.
Bắc Vũ Đường đi bộ thật lâu, cuối cùng được một em gái không tệ trong thôn đón về.
Em gái này không phải ai khác, chính là người lúc trước ra chủ ý bảo Bắc Vũ Đường đi tìm Vương Tư. Lúc này, giống đời trước, cũng khuyên Bắc Vũ Đường đi tìm Vương Tư làm chủ giúp.
Hôm sau, Bắc Vũ Đường ngồi chuyến xe sớm nhất đi trấn trên, rời khỏi thôn này. Có tiền trên người, không giống nguyên chủ một đường làm công, ăn xin mà đi.
Từ thôn đến trấn mất nửa ngày, ăn trưa ở trấn, đi chuyến xe lửa duy nhất lên tỉnh thành buổi chiều hôm đó.
Xe lửa thời đại này rất chậm, không nhanh như xe lửa thế giới kia. Bắc Vũ Đường mua một phiếu, người trên xe cũng không nhiều.
Nhìn qua, chỗ cô là một toa xe lữ khách, gần như đều mặc quân phục màu xanh. Cả toa xe, hơn nửa bị quân nhân chiếm cứ.
Có bọn họ ở đây, không cần lo về vấn đề an toàn.
Bắc Vũ Đường cầm vé xe, một đường tìm,cuối cùng yên vị ở một ghế phía trước.
"Tôi ngồi ở..." Câu kế tiếp, khi ánh nhìn của cô chạm vào nam tử trên chỗ ngồi kia, đột nhiên im bặt.
Bắc Vũ Đường nắm chặt vé xe, ngơ ngác nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng kia.
Lăng Phong!
Bắc Vũ Đường nhanh chóng hiện lên hình ảnh, cô ngã xuống, anh kinh sợ vội chạy tới.
Cô cứ nghĩ cô đã quên mất tên này!
Người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn cô, thấy ánh mắt si ngốc của cô, hơi nhăn mày.
Mấy binh lính xung quanh thấy ánh mắt chăm chú của Bắc Vũ Đường, đã tập mãi thành quen. Mị lực của lão đại nhà bọn họ vẫn trước sau như một.
Em gái lộ ra ánh mắt này mới là bình thường, ai bảo gương mặt của lão đại quá đẹp làm chi.
Với cách nói của họ, gương mặt kia là chuyên dùng để lừa gạt em gái nhỏ.
"Cô nương, cô còn ngồi xuống nữa không?" Một binh lính trêu đùa hỏi.
Bắc Vũ Đường rất nhanh hồi thần.
Anh ta không phải Lăng Phong, Lăng Phong cũng không thể là anh ta.
Bắc Vũ Đường bình tĩnh đi qua người đàn ông lạnh lùng đó, ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ, hai người ngồi cạnh nhau.
Các binh lính khác nhìn hai người, họ vốn tưởng Bắc Vũ Đường sẽ nhân cơ hội làm quen với lão đại, không ngờ, từ sau khi cô ngồi xuống, một câu cũng không có nói.
Chuyện này làm ba bính lính rất kinh ngạc.
Bắc Vũ Đường nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không tự giác nhớ về chuyện của thế giới trước.
[Đinh! Ký chủ chú ý, có nhiệm vụ chi nhánh.]
Hệ thống lâu ngày không thấy online.
"Nhiệm vụ gì?" Bắc Vũ Đường hỏi trong đầu.
Khen thưởng của nhiệm vụ chi nhánh rất có lực hấp dẫn với Bắc Vũ Đường.
[Trong một giờ tìm hiểu được tên, tuổi, quân hàm của người đàn ông ngồi cạnh cô.] Hệ thống lãnh đạm nói.
Bắc Vũ Đường nhướng mày.
Đây là nhiệm vụ quỷ quái gì? Thật khó hiểu.
Nhưng mà, nhiệm vụ thực chất rất dễ. Nếu khen thưởng cho không như vậy, sao có thể bỏ qua.
[Ký chủ, tiếp nhận hay không?]
"Tiếp nhận"
[Ký chủ, cố lên!]
Tầm mắt Bắc Vũ Đường rốt cuộc từ cửa sổ chuyển qua, nghiêng đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh.
Diện mạo của anh ta cực kỳ giống Lăng Phong, nhưng lãnh lệ giữa đôi mày và khí thế kia, lại hoàn toàn khác.
Trên người anh lộ ra vẻ lạnh nhạt xa cách, cho người khác cảm giác áp bách rất lớn.
Bắc Vũ Đường chú ý tới đuôi lông mày khẽ nhúc nhích của anh, hiển nhiên, sự đánh giá của cô làm đối phương phản cảm.
"Làm phiền nhường một chút." Bắc Vũ Đường mở miệng nói.
Tiếu Nghiêm sửng sốt, đứng dậy.
Bắc Vũ Đường đi qua người anh, chưa từng nhìn anh một cái.
Tiếu Nghiêm nhìn cô rời đi, trong lòng buồn bực, chẳng lẽ vừa rồi anh hiểu sai.
Cô luôn nhìn anh, là vì muốn anh tránh một chút, không có ý khác.
Tiếu Nghiêm cũng không quá để ý chuyện này, ngồi về chỗ cũ.
Binh lính đối diện lại bắt đầu trêu đùa.
"Lão đại, em nghĩ cô nương kia có hứng thú với anh, giờ xem ra không có nửa phần tâm tư nào với anh cả."
"Đây là cô nương đầu tiên dọc đường đi không có hứng thú với lão đại."
"Lão đại, mị lực của anh suy giảm rồi."
Ba binh lính nói đến hăng say, anh một câu tôi một câu đi trêu ghẹo.
Các binh lính ở phía sau nghe được họ trêu ghẹo, sôi nổi bò lại truy vấn.
"Cô nương nào không có hứng thú với lão đại cơ?"
"Cô nương hiếm lạ đó, chúng ta nhìn thấy rồi nhé!"
Tiếu Nghiêm thấy họ càng nói càng quá, ngẩng đầu, nhìn lướt qua từng người một, lạnh lùng nói một câu, "Câm miệng hết cho tôi."
Nháy mắt, mọi người đều ngậm miệng lại. Trong xe an tĩnh hơn không ít. Ba binh lính ngồi đối diện anh nhìn lão đại, lại nhìn anh em bên cạnh, cuối cùng thức thời im lặng không nói.
Bắc Vũ Đường ngồi xổm ở nhà vệ sinh cạnh đó, đang cân nhắc xem nên hỏi thế nào.
Nhìn tính tình người kia, chắc chắn không tiết lộ tin tức cho người không quen như mình. Vậy chỉ có thể dựa vào binh lính xung quanh để tìm hiểu rồi.
Bắc Vũ Đường ngồi ôm cây đợi thỏ, cuối cùng chờ được một binh lính, là người ngồi cách vách họ ban nãy.
Người nọ cũng nhận ra Bắc Vũ Đường, cô nương này đúng là cô nương mà mọi người vừa nói giỡn. Binh lính cười thân thiện với cô, đi vào WC.
Chờ khi cậu ra, kinh ngạc nhìn cô vẫn còn ở đây.
"Cô nương đang đợi ai sao?" Tiểu binh lính thuận miệng hỏi một câu.
"Đúng vậy, tôi đang chờ anh."
Tiểu binh lính mở to mắt kinh ngạc nhìn cô, "Cô chờ tôi?"
Tiểu binh lính nhìn trái nhìn phải, vẫn không nghĩ ra cô là người phương nào.
"Cô nương, chúng ta quen nhau sao?" Tiểu binh nghi hoặc hỏi.
Bắc Vũ Đường thành thật nói, "Không quen."
Cậu biết mà, sao quen được chứ, nhưng lại càng kỳ quái.
"Cô nương tìm tôi có việc sao?"
"Tôi có một việc muốn nhờ tiểu huynh đệ giúp, không biết anh có nguyện ý không?" Thái độ của Bắc Vũ Đường rất thành khẩn thỉnh cầu.
"Cô nương không cần khách khí. Chỉ cần giúp được, tôi nhất định sẽ giúp."
"Chuyện này anh chắc chắn giúp được. Tôi cảm ơn huynh đệ trước." Nói xong, Bắc Vũ Đường hành lễ.
Tiểu binh thấy cô trịnh trọng cảm ơn như vậy, tay chân luống cuống, liên tục nói, "Cô không cần như vậy. Có thể giúp đỡ nhân dân là trách nhiệm của quân nhân chúng tôi."
Bắc Vũ Đường thấy đã không sai biệt lắm mới vào chủ đề chính, "Tiểu huynh đệ, lão đại của các anh tên gì?"
"A?!" Tiểu binh kinh ngạc nhìn cô.
Vừa khen cô nương này lợi hại, không bị sắc đẹp của lão đại mê hoặc, không ngờ vẫn không thoát được ma trảo của lão đại.
Tiểu binh lính rất khiếp sợ, nhất thời quên trả lời.
Bắc Vũ Đường thấy cậu ta ngây người, gọi vài câu.
"Tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ?"
Tiểu binh lính hồi thần, áy náy nhìn Bắc Vũ Đường, "Cô nương, chỉ sợ chuyện này tôi không thể giúp được."
"Vì sao?"
"Cô nương, cô đừng hỏi. Chỉ cần là tin tức về lão đại, tôi đều không thể nói cho cô." Tiểu binh lính khó xử.
Dọc đường lão đại bị phụ nữ vây đến phiền, từng dặn dò, không ai được lộ tin tức về anh, dù chỉ một chút.
Mệnh lệnh của lão đại là quân lệnh, cậu không dám vi phạm.
"Anh từng đồng ý giúp tôi." Bắc Vũ Đường trần thuật.
"Ai nha, chuyện này thật sự không thể giúp, dù cô hỏi tôi hay những người khác, họ đều sẽ không nói cho cô tin tức về lão đại." Tiểu binh lính nói.
Cô biết ngay là nhiệm vụ không đơn giản như vậy mà!
Quả nhiên, khen thưởng của hệ thống không dễ lấy.
[Đinh, chúc mừng ký chủ có nhận thức này. Sau này ký chủ sẽ càng hiểu biết hơn về độ khó khăn của hệ thống ngược tra.]
Giọng của hệ thống đột nhiên vang lên, còn mang theo hương vị vui sướng khi người gặp hoạ.
"Cô nương, ngoài chuyện này ra, chuyện khác tôi sẽ không từ chối." Tiểu binh lính cũng cảm thấy rất ngượng ngùng.
Dù sao cậu đã đồng ý trước, hiện tại lại bội ước, là cậu không giữ lời hứa.
"Tôi chỉ muốn biết chuyện của anh ta. Tiểu huynh đệ, anh châm chước, châm chước một chút." Bắc Vũ Đường vẫn không muốn từ bỏ.
Khen thưởng của nhiệm vụ chi nhánh quá mê người.
Tiểu binh lính lắc đầu không được, thái độ kiên định, không có dấu hiệu nhả ra.
"Vậy đi, tôi đổi cách hỏi. Anh không cần nói cho tôi tên họ đầy đủ của anh ta, anh chỉ cần nói họ thôi, được chứ. Như vậy, cũng không thể nói anh lộ ra cái gì. Dù sao, trong thiên hạ có rất nhiều dòng họ. Anh ta cũng không thể một mình một họ chứ."
Tiểu binh lính đối mặt với ánh mắt khẩn cầu của cô, trong lòng lại áy náy, ngẫm lại cũng thấy lời cô nói có lý, liền gật đầu. "Lão đại chúng tôi họ Tiếu."
"Cảm ơn huynh đệ."
"Không khách khí, không khách khí. Thật ra tôi cũng không giúp được gì." Tiểu binh lính hàm hậu gãi đầu, trước khi đi còn không quên nhắc nhở một câu. "Cô nương, cô vẫn nên từ bỏ lão đại của chúng tôi đi. Lão đại của chúng tôi không gần nữ sắc, cô muốn theo đuổi anh ấy, chính là lên đường chết, không đi được."
Bắc Vũ Đường 囧囧 nhìn hắn rời đi.
Cô không có hứng thú mà.
Tiểu binh này vừa đi không lâu, nhìn thấy lão đại, sợ đến mức suýt bị bệnh tim.
Má ơi, lão đại đứng ở đây bao lâu rồi? Nghe được bao nhiêu chuyện rồi?
Sẽ không nghe được chuyện cậu nói họ của anh cho người khác chứ?
Tiểu binh bất an chờ lão đại xử phạt, lại thấy lão đại đi qua người cậu vào WC.
Hô hô, lão đại nguy hiểm quá, chắc là không nghe được.
Tiếu Nghiêm nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường đứng giữa hành lang hai toa xe,
Vừa rồi còn nghĩ mình bị ảo giác, xem ra không phải ảo giác của anh.
Bắc Vũ Đường cũng nhìn thấy Tiếu Nghiêm, không để ý đến.
Chờ đến khi Tiếu Nghiêm rời khỏi WC, Bắc Vũ Đường vẫn đứng ở đây, chờ đợi "con mồi" kế tiếp.
Con mồi thứ hai xuất hiện rất nhanh.
Bắc Vũ Đường dùng một cách hỏi như vậy, hỏi ra tên anh.
"Tôi đoán xem, lão đại nhà các anh có phải tên là Tiếu Nghiêm không?"
Tiểu binh kia kinh ngạc nhìn cô, "Sao cô biết lão đại nhà chúng tôi họ Tiếu?"
Bắc Vũ Đường nhìn vẻ mặt của cậu, không cần hỏi người thứ ba về tên rồi.
Tiếu Nghiêm!
Quả nhiên không phải là Lăng Phong!
Sao anh có thể là Lăng Phong được chứ!
Mười lăm phút cuối cùng, Bắc Vũ Đường như chơi đoán chữ tìm được hết đáp án.
Tiếu Nghiêm, 27 tuổi, thiếu tướng.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, khen thưởng: Một lọ thuốc phun sương. Người hít phải thuốc phun sương, trực tiếp hôn mê một ngày một đêm, giống như ngủ, kỹ thuật điều tra cấp cao cũng không tìm được nguyên nhân.]
Bắc Vũ Đường nhìn giá thuốc phun sương, 100 điểm tích lũy. Giá này tiện nghi hơn đạn sương khói 20 điểm tích lũy. Xem ra độ khó của nhiệm vụ chi nhánh có liên quan đến giá trị khen thưởng.
[Ký chủ không tệ, biết suy một ra ba.]
Bắc Vũ Đường hoàn thành nhiệm vụ xong, về chỗ ngồi của mình. Lần nữa hỏi nhường đường, các anh lính đã biết cô nương này không giống vẻ bề ngoài rồi.
Bọn họ vừa thấy Bắc Vũ Đường về chỗ ngồi, luôn có ánh mắt như có như không bay qua.
Bọn họ đều rất tò mò, cô nương này sẽ dùng cách gì tiếp cận lão đại nhà họ. Nhưng bọn họ chờ mãi chờ mãi, Bắc Vũ Đường vẫn không có phản ứng, làm bọn họ thất vọng.
Từ sau khi về chỗ ngồi, Bắc Vũ Đường không nói một câu với Tiếu Nghiêm, một ánh mắt cũng không cho anh.
Bọn họ còn nghĩ Bắc Vũ Đường đang chờ cơ hội, nhưng qua một đêm, họ hoàn toàn rõ ràng, cô nương này không có hứng thú với lão đại nhà mình.
Ngay cả Tiếu Nghiêm luôn thanh tâm quả dục, không chú ý nhiều về ngoại giới cũng nhịn không được mà nhìn cô một cái, trong mắt là tìm tòi nghiên cứu.
Nếu không phải gặp được cảnh cô bắt những tiểu binh ép hỏi chuyện của mình, có lẽ anh cũng không tin người như vậy có cảm tình với mình.
Nếu không có hứng thú, sao lại phải truy vấn? Thật là một cô gái cổ quái.
Từ hình ảnh phản chiếu của cửa sổ, Bắc Vũ Đường thấy được ánh mắt Tiếu Nghiêm nhìn thoáng qua mình.
Bắc Vũ Đường không quay đầu, mà thông qua cửa sổ nhìn lại anh.
Tiếu Nghiêm nhìn cặp mắt bình tĩnh đến lạ kia, ánh mắt đó như là đã trải qua trắc trở, chịu đủ tang thương. Đôi mắt như vật, vốn không nên xuất hiện trên người một cô nương trẻ tuổi.
Một thân quần áo cũ nát mặc trên người cô, làm người ta hoàn toàn xem nhẹ, mọi người chú ý tới cô, chỉ chú ý đến hơi thở đạm nhiên từ cô.
Tiếu Nghiêm vừa thấy vậy, bất tri bất giác nhìn thật lâu.
Binh lính đối diện, kể cả binh lính cách vách đều chú ý tới lão đại đang ngây ngốc nhìn cô nương nhà người ta, ánh mắt chuyên chú đó làm mọi người kinh ngạc không thôi.
"Lão đại, anh ấy sẽ không nhất kiến chung tình với cô nương nhà người ta chứ?"
"Tôi thấy tám phần là vậy."
Khi bọn họ nói chuyện, Tiếu Nghiêm đã dời lực chú ý khỏi Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường xoay đầu, không để ý nhiều. Chỉ là trong lòng không bình tĩnh như vậy.
Người đàn ông này, rất nguy hiểm!
Đây là một trực giác, vừa rồi hai người chỉ đối diện ngắn ngủi qua cửa sổ, vậy mà lại làm cô run sợ, đó là trực giác khi đối mặt với nguy hiểm.
"Trạm kế là thị trấn Kim Lăng, hành khách xuống xe nhớ mang theo hành lý, xuống xe có trật tự."
Giọng nói của nhân viên trên xe lửa truyền đến, cả toa vì vậy mà xông xao lên. Không ít người xuống đều đứng lên, bắt đầu sửa sang hành lý của mình.
Bắc Vũ Đường không động, hành lý của cô ít, không cần chuẩn bị.
Tiếu Nghiêm ngồi bên cạnh cô cũng vậy.
Cả toa xe sôi nổi ồn ào, chỉ có hai người vẫn an tĩnh dị thường, có vẻ không hợp với thế giới.
Khi xe lửa dừng lại, Tiếu Nghiêm và Bắc Vũ Đường cùng đứng lên.
Hai người kinh ngạc, không ngờ đích đến của đối phương đều ở đây.
Binh lính đi theo Tiếu Nghiêm đi theo lối ra bên trái, Bắc Vũ Đường không chọn đường đó, đi đường ngược lại.
Hai người một phải một trái, theo đám đông ra bên ngoài.
Chờ đến ga tàu, bên ngoài có tiếng rao hàng, không ít người kéo xe ở cửa mời chào khách. Bắc Vũ Đường đứng bên đường, nhìn những chiếc xe lui tới trên phố.
Thế giới này, thực sự rất khác thế giới kia.
Nơi này cũ nát như vậy, nhưng mỗi người đều nở nụ cười thuần tuý.
Tiếu Nghiêm xuống xe lửa, ánh mắt không tự giác nhìn đám người, không nhìn thấy cô gái kỳ quái kia.
Ra ga tàu, bên ngoài đã sớm có xe chờ.
"Thiếu gia, lão gia bảo tôi đến đón cậu."
Tài xế mở cửa xe, Tiếu Nghiêm ngồi lên.
Khi xe chậm rãi rời khỏi ga tàu, anh nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, liền thấy trong đám người tấp nập qua lại, có một người lẳng lặng đứng đó, người xung quanh tựa như hoàn toàn ngăn cách với cô.
Cô an tĩnh đứng đó, giống như là không khí, chỉ có một màu sắc ánh vào mắt anh.
Quả nhiên là một cô gái kỳ lạ.
Xe rất nhanh đi qua cô, bóng người đó dần xa, đến khi hoàn toàn biến mất.
Bắc Vũ Đường hít sâu một hơi.
Cô đứng đó trong chốc lát, mỗi người tiến lên muốn hỏi ý, thấy quần áo cô đang mặc đều ngượng ngùng rời đi.
Quần áo cô mặc thật sự quá rách nát, giống như người hành khất trên đường vậy.
Bắc Vũ Đường ngăn một xe ba bánh lại, "Cho tôi đi đến tiệm cơm Hưng Hân."
Người đánh xe thấy cô nói địa điểm,lại thấy bộ dáng quen thuộc của cô, liền biết cô không phải lần đầu tiên tới Kim Lăng.
Hai mươi phút sau, Bắc Vũ Đường xuống xe, đứng ở cửa tiệm cơm Hưng Hân. Cô ngửa đầu nhìn biển hiệu, muốn nói nơi nào làm nguyên chủ cảm thấy ấm áp nhất, chỉ có thể là nơi đây.
Lúc cô ấy bất lực nhất, là lão bản nương thu lưu cô ấy. Khi cô ấy bị Triệu Hùng quấy rầy, là chị chủ quán không màng đuổi người đàn ông cầm thú đó đi.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh lão bản nương che chở trước mặt cô.
"Em có việc gì sao?" Lão bản nương nghi hoặc nhìn Bắc Vũ Đường.
Cô nương này thật kỳ quái, nhìn chằm chằm biển hiệu thông báo tuyển dụng nhà chị, cái đó có gì đáng xem đâu nhỉ.
Bắc Vũ Đường thu hồi tầm mắt nhìn về lão bản nương, nở nụ cười thanh triệt sáng ngời, trong phút chốc làm chói mắt lão bản nương.
"Lão bản nương, em tới xin việc."
Lão bản nương hồi thần, ảo não, sao lại bị nụ cười của cô gái nhỏ này mê hoặc chứ, nhưng nụ cười của cô nương này làm người ta cảm thấy rất đặc biệt, có cảm giác đánh sâu vào lòng người.
Nụ cười này, rất lâu sau này, vẫn khắc sâu trong đầu chị, chưa từng quên.