Editor: Bạch Diệp Thảo
Bắc Niệm Cẩm nói xong, sợ hãi nhìn nàng, đáy mắt lại tràn ngập chờ mong, nàng ta chờ Bắc Vũ Đường tức giận, mất khống chế.
"Ngươi nói cái gì?" Bắc Vũ Đường đột nhiên cao giọng, híp mắt nhìn nàng ta.
Bắc Niệm Cẩm thấy nàng như thế, bắt đầu hưng phấn hơn, trên mặt vẫn là nhút nhát như trước, "Tỷ tỷ, đừng tức giận. Những người đó đều nói bậy, những bài thơ đó sao có thể là muội làm. Bài thơ lần trước là ngoài ý muốn, không ngờ họ lại nghĩ nhiều."
Bắc Niệm Cẩm chờ nàng tức giận, nhưng đợi nửa ngày, lại chẳng thấy Bắc Vũ Đường phát hỏa, mày nàng ta nhăn lại.
Chuyện này không đúng đâu.
Với tính tình kiêu ngạo của nàng, tuyệt đối không thể chịu được loại bôi nhọ này.
Yến hội lần trước, nàng còn tức giận đối chất với Triệu Ti Trúc, cuối cùng không thể cứu lại danh dự, còn làm bản thân mất mặt, trở thành trò cười của giới quý tộc.
Bắc Vũ Đường cười lạnh trong lòng, Bắc Niệm Cẩm này châm ngòi ly gián lợi hại thật, dời hết giá trị hận thù lên người Thiên kim Thừa tướng luôn. Lúc trước nếu không phải Triệu Ti Trúc nói ra trước mặt mọi người, danh dự của Bắc Vũ Đường cũng không bị hao tổn, càng không thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu của mọi người.
Kiếp trước, lúc chuyện này xảy ra, nguyên chủ tất nhiên là nổi trận lôi đình, vừa lúc ấy, một trong những vai chính của câu chuyện – Bắc Niệm Cẩm xuất hiện, nguyên chủ tất nhiên cũng chẳng cho nàng ta sắc mặt tốt mà nhìn. Bắc Niệm Cẩm luôn làm bộ vợ nhỏ bị nàng bắt nạt, "vừa lúc gặp" Bắc Bình Hầu qua đây, thấy vậy, không những không trấn an nguyên chủ mà còn quở trách nàng ấy.
Nguyên chủ vốn vì lời đồn đãi bên ngoài tích tụ, lại bị phụ thân quở trách, tính tình càng thêm xúc động.
Mọi việc đều nằm trong kế hoạch của Bắc Niệm Cẩm.
Nghĩ đến lát nữa Bắc Bình Hầu sẽ xuất hiện trong sân của mình, nhưng mà, lần này nàng không làm theo kịch bản, nàng muốn xem nàng ta diễn kiểu gì.
Bắc Niệm Cẩm nhìn thời gian, phụ thân rất nhanh sẽ xuất hiện thôi.
Nhìn Bắc Vũ Đường trước mắt mới chỉ nhíu mày, không có dao động nhiều, nàng ta hơi sốt ruột.
Bắc Niệm Cẩm thu hồi biểu cảm đáng thương, đổi thành tình ý chân thành, "Tỷ tỷ yên tâm, muội muội sẽ giải thích với người bên ngoài, những bài thơ đó không phải muội làm, muội sẽ chứng minh sự trong sạch cho tỷ."
Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói, "Ta vốn trong sạch, cần gì ngươi chứng minh."
Bắc Niệm Cẩm sửng sốt, kinh ngạc nhìn nàng.
Đại nha hoàn tâm phúc bên người Bắc Niệm Cẩm – Hạnh Vũ thấy tiểu thư nhà mình đã khép nép, mọi chuyện đều suy xét cho Đại tiểu thư, nhưng Đại tiểu thư lại có thái độ như vậy, tức giận trong lòng, không nhịn được mà nói, "Đại tiểu thư, sao người có thể nói như vậy chứ. Tiểu thư nhà chúng ta có ý tốt, người lại đối xử với tiểu thư của chúng ta như vậy, có phải quá đáng quá rồi không?"
Mặc Hoạ cũng không vừa, đang chuẩn bị phản kích, lại nghe được Bắc Vũ Đường nói, "Vả miệng."
Bắc Vũ Đường khẽ nâng mí mắt, nhìn thoáng qua nha hoàn tự cho là đúng kia.
Mặc Hoạ sớm tức không chịu được, nghe tiểu thư phân phó, lập tức tiến lên, vươn tay tát lên mặt Hạnh Vũ.
"Bang" âm thanh thanh thúy vang lên trong đình viện.
Hạnh Vũ bụm mặt, vẻ mặt không thể tin nhìn Bắc Vũ Đường. Những nha hoàn còn lại sợ đến mức không dám hé răng, cả đám im lặng không nói.
Bắc Niệm Cẩm thấy vậy, thở dài nhẹ nhõm trong lòng. Nàng ta còn tưởng nàng thật sự không để bụng lời đồn bên ngoài, thì ra là nhịn trong lòng, giờ nương cớ trừng phạt nha hoàn của nàng ta. Nàng ta biết ngay mà, sao nàng có thể không để ý được.
"Tỷ tỷ, muội biết tỷ giận chuyện lần trước, nếu tỷ giận có thể hướng về phía muội, đừng tổn thương người vô tội."
Nha hoàn bên người Bắc Niệm Cẩm nghe chủ tử nói vậy, cả đám đều cảm động, độ hảo cảm với Đại tiểu thư ngày thường tri thư đạt lý giảm đi nhiều.
"Xảy ra chuyện gì?" Một giọng nam vang lên truyền đến tai mọi người.
Một nam tử trung niên nho nhã bước vào sân, thấy đôi mắt Bắc Niệm Cẩm hồng hồng, vẻ mặt uỷ khuất, nha hoàn bên người bụm mặt, đối lập với Bắc Vũ Đường vẻ mặt bình tĩnh, phản ứng đầu tiên của mọi người hoàn toàn là Bắc Vũ Đường bắt nạt Bắc Niệm Cẩm, mà Bắc Niệm Cẩm là ép dạ cầu toàn.
"Đây là có chuyện gì?" Bắc Xương Bình lãnh lệ đảo mắt qua từng người, cuối cùng dừng lại trên người Bắc Vũ Đường.
Đây rõ ràng là muốn nàng mở miệng, nhưng không đợi nàng mở miệng, có người đã vội vàng lên tiếng trước.
"Phụ thân, là nữ nhi không tốt, chọc tỷ tỷ tức giận. Việc này không liên quan gì đến tỷ tỷ, thỉnh phụ thân trách phạt." Bắc Niệm Cẩm vội vàng thay Bắc Vũ Đường phủi sạch quan hệ, loại giấu đầu lòi đuôi này rõ ràng quá, oki?
Bắc Vũ Đường nhướng mày, tài lẻ vụng về này, tuy vụng, nhưng hiệu quả rất tốt.
Quả nhiên, Bắc Xương Bình nghe xong, căm tức nhìn Bắc Vũ Đường.
Nữ nhi này từ sau khi bị huỷ dung, càng ngày càng làm lão thất vọng!
"Ngươi nói đi, rốt cuộc là sao lại thế này?" Bắc Xương Bình trầm mặt nhìn Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường lãnh đạm nói một câu, "Trừng phạt một nha hoàn không hiểu chuyện mà thôi. Nếu thật sự muốn so lên, xác thật như lời Niệm Cẩm nói, là nàng ta sai."
Bắc Niệm Cẩm trợn tròn mắt, Bắc Xương Bình cũng trợn tròn mắt.
Bắc Niệm Cẩm mừng thầm, nàng ta biết theo tính tình đại tiểu thư của Bắc Vũ Đường, chắc chắn sẽ không nhận sai.
Bắc Niệm Cẩm lã chã chực khóc, lại một bộ nhẫn nhục phụ trọng, "Phụ thân, tỷ tỷ nói không sai, đều là con sai. Đều là vì con... mới... mới làm tỷ tỷ không vui."
Bắc Xương Bình nhìn nữ nhi này, ngắt lời nàng ta, "Được rồi, con đừng nói nữa. Chuyện này ai đúng ai sai, trong lòng ta hiểu."
Nói xong lại quay đầu nói với Bắc Vũ Đường, "Con làm ta quá thất vọng rồi. Thời gian này ngoan ngoãn ở trong viện chép nữ giới, không có sự cho phép của ta, không được bước ra khỏi sân nửa bước."
Đám nha hoàn Mặc Hoạ rất tức giận, nhưng lại không dám hé răng với Hầu gia, uỷ khuất thay cho tiểu thư nhà nàng trong lòng.
Bọn nha hoàn của Bắc Niệm Cẩm nghe thấy xử phạt này, cả đám đều vui mừng.
Hầu gia ra mặt thay chủ tử của các nàng ấy, là hạ nhân sao có thể không mừng.
Bắc Xương Bình đang chuẩn bị rời đi, lại nghe được âm thanh thanh lãnh của Bắc Vũ Đường không nhanh không chậm vang lên.
"Phụ thân, nữ nhi còn một việc không rõ, mong phụ thân giải thích nghi hoặc."
Đoàn người đều nghi hoặc nhìn nàng, đến lúc này rồi, sao Đại tiểu thư còn có thể bình tĩnh hỏi chuyện như thế?
Bắc Xương Bình vừa nâng chân lên lại đặt xuống, "Chuyện gì?"
Bắc Vũ Đường nhìn về phía Tư Cầm, "Ngươi nói hết sự tình vừa xảy ra lại, từ đầu tới cuối một chữ cũng không thêm, cũng không thể thiếu một chữ, hiểu chưa?"
"Vâng." Tư Cầm đáp.
Trí nhớ của Tư Cầm rất tốt, rất nhanh đã thuật lại toàn bộ lời nói giữa đoàn người Bắc Niệm Cẩm và Bắc Vũ Đường từ lúc Bắc Niệm Cẩm đến. Sau khi nàng ấy nói xong, Bắc Vũ Đường nhìn về phía Bắc Niệm Cẩm và nha hoàn phía sau nàng ta, "Những lời Tư Cầm vừa nói, có thêm bớt ở đâu không?"
Nụ cười trên mặt Bắc Niệm Cẩm nhạt đi vài phần, nàng ta muốn mở miệng, lại chưa từng nghĩ Bắc Vũ Đường lại không cho nàng ta cơ hội ngớ ngẩn cho qua.
"Đều không có ý kiến chứ gì?"
Người trong sân không đáp, một mảnh yên tĩnh.
Bắc Vũ Đường lúc này mới nhìn Bắc Xương Bình, "Chủ tử đang nói chuyện, một hạ nhân lướt qua chủ tử, trước mặt mọi người nói chủ tử không đúng, hạ nhân như thế, con không có quyền xử phạt sao?"
Không đợi Bắc Xương Bình mở miệng, Bắc Vũ Đường đã nói tiếp, "Nếu một chút quyền lợi như vậy con cũng không có, hoặc là nói, hành vi này của nàng ta không sai. Xin hỏi, rốt cuộc ai mới là chủ tử?"
Bắc Xương Bình bị nàng bức đến á khẩu không trả lời được, đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của nàng, trong lòng mạc danh có chút chột dạ.
Bắc Xương Bình quay đầu nhìn về phía Bắc Niệm Cẩm, "Mọi chuyện thật sự là như vậy sao?"
Đối mặt với sự chất vấn của Bắc phụ, Bắc Niệm Cẩm chỉ có thể căng da đầu đáp, "Đúng."
Bắc Xương Bình nhìn về phía nha hoàn lớn mật kia, "Bán nàng ta đi. Hầu phủ không cần loại hạ nhân còn uy phong hơn chủ tử như vậy."
Sắc mặt Hạnh Vũ trắng nhợt, nhìn về phía tiểu thư nhà mình.
Bắc Niệm Cẩm muốn mở miệng, cuối cùng không nói cái gì.
Mắt thấy gia đinh lại kéo mình đi, Hạnh Vũ vội vàng xin tha, "Đại tiểu thư, nô tỳ sai rồi. Xin người tha cho nô tỳ một lần đi, sau này nô tỳ không dám nữa."
Một bên lão mama tiến lên, dùng khăn bịt kín miệng nàng ta, trong sân khôi phục thanh tịnh.
Bắc Vũ Đường nhìn về phía Bắc Xương Bình, "Phụ thân, xử phạt của con còn cần chấp hành không?"
Bắc Xương Bình biết mình vừa trách oan nàng, trong lòng có chút áy náy, "Là vi phụ sơ suất."
Bắc Vũ Đường cũng không nắm chuyện không buông, "Đúng rồi, mới nãy Niệm Cẩm nói muốn ra ngoài làm sáng tỏ lời đồn đãi vì con, phụ thân cảm thấy việc này như thế nào?"
Bắc Niệm Cẩm vừa mất một lợi thế, trong lòng còn nghẹn, giờ nghe nàng nói chuyện này, trong lòng cười lạnh. Muốn nàng ta ra bên ngoài làm sáng tỏ, hừ hừ, nàng chờ thân bại danh liệt đi!
Nàng ta sẽ làm tất cả mọi người biết đích nữ Bắc Vũ Đường này hiếp bức, ức hiếp nàng ta như thế nào!
Bắc Niệm Cẩm sợ Bắc Xương Bình không đồng ý, tiếp lời, "Tỷ tỷ vì con mà bị hiểu lầm. Việc này nếu con đi giải thích, tất nhiên sẽ có thể trả lại sự trong sạch cho tỷ tỷ."
Bắc Xương Bình vốn áy náy với Bắc Vũ Đường, giờ muốn bồi thường cho nàng, nghe thứ nữ nguyện ý đứng ra giúp nàng, cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt."
Bắc Niệm Cẩm nghe được Bắc phụ đồng ý, trong lòng cười lạnh liên tục.
Nàng ta chờ Bắc Vũ Đường ngu xuẩn kia vui vẻ đồng ý.
Bắc Vũ Đường bình đạm nói: "Phụ thân, con cảm thấy việc này không ổn. Bên ngoài đã có lời đồn thơ từ trước kia con làm đều là của Niệm Cẩm, còn có cả Đích nữ Bắc Bình Hầu áp bách thứ muội, bắt muội ấy làm thơ cho con. Lúc này nếu để Niệm Cẩm ra ngoài làm sáng tỏ, người cảm thấy hiệu quả sẽ thế nào?"
Bắc Xương Bình rùng mình trong lòng, chỉ sợ càng tô càng đen.
"Con cảm thấy chuyện này tạm thời không cần can thiệp. Có câu "Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc". Mọi chuyện rồi sẽ rõ ràng. Niệm Cẩm muội muội, ngươi nghĩ sao?" Bắc Vũ Đường nở nụ cười nhìn nàng ta.
Nụ cười bên môi Bắc Niệm Cẩm nhạt đi vài phần, có vẻ miễn cưỡng, "Tỷ tỷ nói rất đúng, là muội suy nghĩ không chu toàn."
Bắc Vũ Đường sâu kín thở dài một hơi, không nhanh không chậm nói: "Gần đây thật nhiều chuyện sốt ruột, hết chuyện này đến chuyện khác. Đều nói đi bái Phật có may, sao từ sau khi ta đi bái Phật lại bị vận rủi quấn thân, ngược lại muội muội lại từng bước vươn lên. Xem ra Phật chủ chùa Đại Thanh rất thích muội đấy."
Một câu nói như nói đùa, lại làm Bắc Niệm Cẩm kinh hãi.
Chẳng lẽ nàng đã nhận ra điều gì rồi sao?
Bắc Xương Bình nhìn qua Bắc Niệm Cẩm, rất nhiều chuyện không được nhắc nhở thì sẽ không nghĩ nhiều.
Thời gian gần đây, xác thực có nhiều chuyện xảy ra trên người đích nữ, mà thứ nữ này thì ngược lại, thanh danh càng lúc càng tốt.
Bắc Xương Bình cũng không phải ngu xuẩn, nhớ lại vấn đề Bắc Vũ Đường vừa cố ý hỏi. Nàng biết rõ chuyện không ổn, còn cố ý hỏi như thế, cũng minh bạch thâm ý.
Bắc Niệm Cẩm đang phỏng đoán thâm ý của Bắc Vũ Đường, vừa mới ngẩng đầu lên, đã đối mặt với ánh mắt xem kỹ của Bắc Xương Bình.
Lần này, nàng ta rất nhanh hiểu ra mục đích của Bắc Vũ Đường.
Nàng đang mách lẻo trước mặt phụ thân, muốn đẩy toàn bộ sai lầm trong thời gian này lên người nàng ta.
Hừ, quả nhiên là một nữ nhân ác độc!
Kiếp trước giả bộ tỷ muội tình thâm với nàng ta, chỉ sợ cũng vì giành được thanh danh tốt mà thôi. Nhìn xem, giờ bản thân xảy ra chuyện, liền đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu nàng ta, thật đúng là ác độc!
Năm đó vì sao nàng ta không nhìn ra gương mặt thật của nàng, còn ngây ngốc cho rằng nàng tốt, chỉ trách mắt nàng ta mù!
Không cần phải nói, chuyện bọn cướp cũng do một tay nàng dựng lên, vì huỷ diệt nàng ta, thuận lợi tiến cung. Bằng không, cũng sẽ không xảy ra chuyện phụ thân vừa đề cập cho nàng ta tiến cung không lâu, lại trùng hợp xảy ra chuyện bọn cướp, mà dung mạo của nàng ta cũng bị huỷ.
Nói gì mà nguyện ý nhường danh ngạch tiến cung cho nàng ta, tất cả đều là giả!
Lúc này đã không còn thanh danh, không còn dung mạo, nàng ta muốn xem nàng làm sủng quan lục cung kiểu gì!
Bắc Xương Bình nói với Bắc Niệm Cẩm, "Nha hoàn trong viện của con thì quản cho tốt. Tuổi con còn nhỏ, ngay mai bảo mẫu thân phân cho con một mama quản sự, quản cho tốt nha hoàn trong viện."
"Vâng, nữ nhi hiểu." Bắc Niệm Cẩm ngoan ngoãn đồng ý, trong lòng lại cắn răng cắn lợi, hận không chịu được.
Lão đang cho định để độc phụ kia phái người đến viện của nàng ta giám thị.
Phụ thân thật sự bất công, chuyện gì cũng hướng về Bắc Vũ Đường. Nàng chỉ nói một câu như vậy đã tin. Còn muốn để độc phụ kia an bài người đến trong viện giám thị nàng ta.
Nàng ta hận, hận phụ thân bất công, hận thế đạo bất công, vì sao nàng sinh ra đã là đích nữ, có thể có được tất cả vinh quang của Bắc Bình Hầu, mà nàng ta chỉ có thể hèn mọn đứng sau nàng.
Các nàng rõ ràng đều là nữ nhi của phụ thân, vì sao nàng phải kém một bậc?
Chẳng lẽ chỉ vì nàng là từ trong bụng chủ mẫu bò ra, còn nàng ta là từ trong bụng di nương bò ra?
Chỉ vì nàng là đích nữ, còn nàng ta là thứ nữ?
Bắc Niệm Cẩm mang theo hận ý ngập trời rời hỏi Linh Lan Uyển.
Bọn họ vừa đi, Bắc Vũ Đường tiếp tục mở y thư ra đọc.
Bắc Vũ Đường biết nhiệm vụ lần này không gấp được, vì người nàng phải đối phó khác với lúc trước. Bắc Niệm Cẩm chính là người nắm giữ thiên cơ trong tay. Đối phó với người như vậy không đơn giản chút nào.
Trong lúc chờ tin tức của biểu ca, Bắc Vũ Đường tiếp tục lật đọc y thư.
Từ dễ hiểu nhất dần đến nan giải, đọc từng cuốn y thư, Bắc Vũ Đường lại có hứng thú, "Tiểu thư, đây là phu nhân sai người đưa tới hôm nay."
Mặc Hoạ nhìn cái rương lớn, tò mò hỏi: "Phu nhân đưa gì qua mà nhiều vậy?"
Hà Hương mở cái rương ra, lúc nhìn thấy bên trong toàn là sách thì sửng sốt.
Mặc Hoạ nhìn cái rương đầy sách cũng trợn tròn mắt theo, "Tiểu thư, đó đều là y thư sao?"
Bắc Vũ Đường gật đầu, "Đúng vậy, đều là y thư. Nhiều thư tịch như vậy, chúng ta cần phải xếp lại mới được."
Bốn nha hoàn hầu hạ nguyên chủ cũng đều nhận biết một ít chữ, chuyện phân loại thư tịch vẫn có thể làm được.
Chủ tớ năm người bắt đầu phân loại thư tịch, Bắc Vũ Đường cầm một quyển y thư lật xem. Lúc nàng mở trang đầu tiên, lông mày hơi nhếch lên, lật lại mặt bìa.
Trên bìa có viết, "Luận về bệnh thương hàn", nhưng bên trong lại dạy người ta cách chế độc.
Có lẽ có thể tìm được giải độc "yên chi hồng" ở đây.
Bắc Vũ Đường cầm quyển y thư giả "Luận về bệnh thương hàn" kia đi, ngồi sau bàn án, bắt đầu nghiêm túc lật đọc. Càng đọc, nàng càng cảm thấy hứng thú. Quyển sách này không chỉ giới thiệu đủ loại độc vật mình chưa từng nghe qua, còn đồng thời còn có cả phần miêu tả cách chế độc, càng làm nàng kinh ngạc không thôi. Trong đó có một phần giới thiệu cách phối các đồ vật không độc với nhau thành có độc, giết người vô hình.
Bốn nha hoàn vừa thu thập xong thì đã thấy tiểu thư nhà mình đọc sách đến mê mẩn, không dám quấy rầy, lui ra ngoài. Những ngày sau đó, Bắc Vũ Đường ham mê chế độc.
Nàng bắt đầu từ loại độc đơn giản nhất như thuốc xổ, phấn ngứa,...
Sau đó bắt đầu thử nghiệm trên người, rồi dùng y thuật của mình giải độc. nàng vừa luyện chế độc vừa học trị liệu. Toàn bộ tâm tư của nàng đều say mê trong việc này.
Bắc Bình Hầu phủ từ trên xuống dưới cũng chỉ nghĩ Bắc Vũ Đường thích y thuật, chưa từng nghĩ nàng còn chế độc.
Mà nàng luyện độc, chế độc, giải độc, cũng từ cái gì cũng không biết, dần thuần thục vận dụng.
Đúng lúc này, biên cương truyền tin đến.
Bắc Vũ Đường gỡ thư từ con bồ câu đưa tin, lúc thấy rõ nội dung trên đó, nhăn mày lại, trên đó chỉ có mấy từ ngắn ngủi – "không có giải dược".
Yên chi hồng không có giải dược, vậy độc trên mặt nàng là một phiền toái lớn. Nếu không loại bỏ, dù giờ không bùng nổ, luôn sẽ có ngày giống kiếp trước của nguyên chủ, da bong ra từng chút một, cuối cùng chỉ còn thịt thối.
[Leng keng, hệ thống soái khí có thể phân ưu giải nạn cho ký chủ online rồi đây!]
Đột nhiên, âm thanh ngạo kiều của hệ thống vang lên trong đầu.
[Ký chủ, người không cần lo lắng, chỉ cần mua thuốc giải độc, dù là yên chi hồng hay lục chi hồng đều sẽ bị giải, hơn nữa không có tác dụng phụ. Có muốn một liều hay không?]
"Không cần." Bắc Vũ Đường không chút suy nghĩ quả quyết từ chối.
[Ký chủ, cô không nên quên, trong danh sách nhiệm vụ của cô có khôi phục dung mạo này nhé. Nếu không thể hoàn thành, hừ hừ, nhiệm vụ có thể thất bại, lúc đó cô không chỉ tốn 20 điểm thôi đâu, mà là 100 điểm đấy. Dùng 20 điểm đổi 100 điểm, vẫn là một mua sắm có lời.]
Bắc Vũ Đường thở dài trong lòng một hơi, sâu kín hỏi, "Tôi có thể hỏi cậu một vấn đề không?"
[Có thể. Ký chủ, cô cứ yên tâm lớn mật hỏi đi. Bổn hệ thống hôm nay tâm trạng tốt, tuyệt đối sẽ biết gì nói hết không dấu diếm nửa lời.]
"Có phải đời trước cậu là nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ không thế?"
Hệ thống quân:.................. (Đang hoá đá)