Editor: Bạch Diệp Thảo
Buổi tối cùng ngày, Bắc Vũ Đường cảm giác trong phòng mình có người, vừa mở mắt đã thấy một người đứng bên mép giường, suýt thì hù chết nàng.
"Sao, sao chàng lại ở đây?" Bắc Vũ Đường có chút ngạc nhiên nhìn Quân Vô Thương.
Quân Vô Thương thấy nàng đã tỉnh, ngồi vào mép giường nàng, "Ta phải rời khỏi đây mấy ngày."
"À." Bắc Vũ Đường đáp.
Quân Vô Thương dường như không vừa lòng với phản ứng của nàng lắm, nhăn chặt mày.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng dưới ánh trăng đó, Bắc Vũ Đường vươn tay, áp đầu y xuống, nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt y.
Người vừa rồi còn mây đen giăng đầy, nháy mắt đã thành vạn dặm trời trong, giãn mày ra.
"Chú ý an toàn, ta sẽ nhớ chàng."
Quân Vô Thương cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ của nàng, sớm từ lần đầu tiên thấy nàng, y đã muốn làm như thế, ôm chặt nàng, hôn nàng, khiến nàng nhiễm hơi thở của mình.
Người nào đó chuẩn bị rời đi, cuối cùng cọ tới cọ lui đến bình minh đến mới lưu luyến rời đi.
- Hôm sau-
Lão quản gia Quân phủ dẫn theo một đám người đi vào Hầu phủ, Bắc Bình Hầu nghe được, nào dám chậm trễ, lập tức tiến lên đón.
Tuy nói người tới chỉ là lão quản gia của Quân phủ, nhưng tất cả mọi người ở Đại Đoan đều biết, vị quản gia này chính là Đại tướng quân rong ruổi sa trường năm đó, sau đó quy ẩn, ở lại Quân phủ chiếu cố Quân Vô Thương.
Trước mặt vị Lão tướng quân này, Bắc Bình Hầu không dám phô trương.
"Tần lão tướng quân." Bắc Xương Bình đón trước.
Tần quản gia cười tủm tỉm hoàn lễ, "Bắc Hầu gia, lão nô hôm nay qua đây là vì Vương phi nhà ta."
Từ sau khi biết sau này trong phủ có nữ chủ nhân rồi, nụ cười trên mặt Tần quản gia chưa từng tắt.
Tôi tớ phía sau nghe Tần quản gia nói thế, cả đám đều xấu hổ.
Bắc cô nương còn chưa gả qua đâu, đã một câu Vương phi, hai câu Vương phi rồi, như vậy được sao hả?
Bắc Xương Bình không những không cảm thấy không ổn, mà còn vui sướng không thôi.
"Ta đi gọi Vũ Đường qua."
Tần quản gia liên tục xua tay, "Đừng, đừng, đừng, đừng làm phiền Vương phi đi một chuyến. Lão nô hôm nay qua đây là vì đưa nha hoàn cho Vương phi nhà ta."
Tần quản gia vẫy tay một cái, bốn nha hoàn đi lên trước, một chữ không nói, vừa thấy khí thế đã biết không phải người thường.
Bắc Xương Bình và đám nha hoàn trong phủ đều bị khí thế của bốn nha hoàn này áp thấp.
Bắc Xương Bình nhìn bốn nha hoàn uy vũ bất phàm nào đó, không tự giác nuốt nước miếng, "Đây là......"
"Đây là nha hoàn Vương gia cố ý lựa chọn cho Vương phi, bảo hộ an toàn cho Vương phi." Tần quản gia cười tủm tỉm.
Điều này ngay cả lão cũng không nghĩ đến, không ngờ tiểu chủ nhân lại suy nghĩ chu đáo như vậy.
Như vậy, dù cô nương kia muốn đổi ý cũng không đào hôn nổi.
Tần quản gia đột nhiên trở nên nghĩ nhiều, cứ lo được lo mất, sợ Vương phi mình chờ vất vả lắm mới được lại chạy mất.
"Thật ra......." Bắc Xương Bình muốn nói không cần phiền toái như vậy, nhưng đối mặt với ánh mắt sắc bén của Tần quản gia, ông ta yên lặng nuốt lời từ chối về, cười đáp, "Vương gia suy xét thật chu đáo."
Tần quản gia cười vừa lòng, "Vậy phiền hầu gia đưa các nàng đến chỗ Vương phi."
"Nhất định, nhất định rồi."
Bắc Xương Bình vẫy tay một cái, quản sự lập tức tiến lên, "Dẫn các nàng tới viện của Đại tiểu thư."
"Vâng." Quản sự cười đáp.
Tần quản gia vẫn không yên tâm, dặn dò bốn nha hoàn sắp rời đi, "Chiếu cố Vương phi của chúng ta cho tốt, đừng có để người bị khi dễ, nhớ cả chưa?"
Bốn nha hoàn mạnh mẽ oai phong hô lớn, "Vâng!"
Chúng nô bộc Hầu phủ đồng loạt xấu hổ, các người câu nào cũng là Vương phi nhà chúng ta, có để Hầu phủ của họ vào mắt không thế!
Trong lòng mọi người phun tào, nhưng không ai dám đắc tội người phủ Nhiếp Chính Vương.
- Linh Lan Uyển-
"Nô tỳ bái kiến Vương phi."
Bốn nha hoàn nhìn thấy Bắc Vũ Đường, không chờ Bắc Vũ Đường nhìn rõ mặt, đã đồng loạt quỳ xuống, khí thế kia phải gọi là khí phách hành lễ. Cứ nhìn biểu tình bị khiếp sợ của đám nha hoàn tôi tớ trong viện là biết.
Bắc Vũ Đường nhìn thấy bốn nha hoàn uy vũ khí phách vô cùng, khí thế và thân hình của họ hoàn toàn không giống nha hoàn, ngược lại giống như các tướng quân chém giết trên chiến trường.
"Đứng lên đi."
Bốn nha hoàn đứng lên, tự phát đi đến bên người Bắc Vũ Đường, chen đám Mặc Hoạ sang một bên.
Đám người Mặc Hoạ muốn tức giận, nhưng cuối cùng yên lặng không nói.
Bắc Vũ Đường nhìn bốn nha hoàn giống như cận vệ này, không còn lời nào để diễn tả. Nhưng mà, phần tâm ý này của Quân Vô Thương vẫn làm nàng ấm áp.
Tâm ý là tâm ý, nhưng nàng không cần dùng đến mà.
"Hảo ý của Vương gia nhà các ngươi, ta nhận. Nhưng người ở chỗ ta đã đủ dùng rồi, các ngươi có thể..." Bắc Vũ Đường còn chưa nói xong, bốn nha hoàn đã đồng loạt quỳ xuống.
Một nha hoàn tên Tâm Tĩnh trong đó nói, "Khi Vương gia đưa chúng nô tì tới, chúng nô tì đã là người của Vương phi, sống là người của Vương phi, chết là ma của Vương phi. Nếu Vương phi không cần chúng nô tì, xin ban cho chúng nô tì một ly rượu độc."
Các nha hoàn chung quanh đều bị lời nói của nàng ấy dọa sợ, cả đám trừng lớn mắt, không thể tin.
Bắc Vũ Đường còn có thể nói gì nữa, "Lưu lại hết đi."
"Tuân mệnh." Giọng nói vang dội, mấy trăm mét ngoài sân vẫn còn có thể nghe được giọng nói vang xa của bốn người.
Bốn người cứ như vậy được ở lại.
- Cẩm Tú Uyển-
Phất Đông vội vàng đi vào, nói với Bắc Niệm Cẩm: "Tiểu thư, người của Nhiếp Chính Vương vừa tới."
Bắc Niệm Cẩm ngồi dậy, "Tới hạ sính sao?"
"Không phải." Phất Đông lắc đầu.
"Vậy tới làm gì?" Bắc Niệm Cẩm không thể tin, người phủ Nhiếp Chính Vương không tới hạ sính thì tới làm gì.
"Quản gia Vương phủ đưa tới bốn nha hoàn cho Đại tiểu thư, nghe nói là Vương gia cố ý đưa qua, vì bảo vệ Đại tiểu thư." Phất Đông nói xong, vẻ mặt lo lắng nhìn Bắc Niệm Cẩm.
Bắc Niệm Cẩm nghe xong, đáy mắt là nồng đậm oán độc, cả khuôn mặt vì đố kỵ mà vặn vẹo.
"Rầm" một tiếng, toàn bộ đồ vật trên bàn trang điểm bị nàng ta quét xuống đất.
Vì sao, vì sao nàng lại may mắn đến vậy!
Phất Đông bị doạ, thân mình căng chặt, không dám nói một lời.
Có các nàng che chở, muốn đối phó nàng càng khó khăn hơn.
Bắc Vũ Đường, đời trước người có thể đắc ý, ngươi có thể dẫm lên ta, hưởng thụ tất cả vinh hoa phú quý. Đời này, Bắc Niệm Cẩm ta tuyệt đối không để ngươi như ý.
Hiện tại ngươi cứ đắc ý đi, đắc ý làm Vương phi của ngươi đi.
Bắc Niệm Cẩm ta sớm muộn cũng có một ngày kéo ngươi xuống, dẫm ngươi xuống vũng bùn!
"Nói cho Tri Thư, gần đây không có việc gì, đừng qua chỗ ta." Bắc Niệm Cẩm phân phó.
Nếu có thể đưa người tới, tất nhiên không phải tầm thường, nàng ta không thể để họ nhận ra gì được.
Gần đây toàn bộ Bắc Bình Hầu phủ rất bận rộn, toàn bộ đều bận rộn vì hôn sự của Đại tiểu thư và Nhiếp Chính Vương. Bởi vì thánh chỉ có yêu cầu ba tháng sau thành hôn, áo cưới, của hồi môn đều phải bắt đầu chuẩn bị.
Giờ toàn bộ kinh thành đều biết Đệ nhất mỹ nhân Vương triều Đại Đoan sắp thành hôn với Nhiếp Chính Vương. Trước khi thánh chỉ hạ xuống, có không ít người cho rằng đó là lời đồn không thể tin, nhưng sau khi thánh chỉ hạ xuống, không còn ai nghi ngờ độ chân thật của lời đồn này.
Ở kinh thành, từ đại quan quý nhân đến bình dân bá tánh đều đang nghị luận chuyện này, càng để người nói ta nói kể say sưa là chuyện Nhiếp Chính Vương đưa cho Đại tiểu thư Bắc Bình Hầu phủ bốn nha hoàn, nghe nói bốn nha hoàn kia đều là tướng tài thống lĩnh một phương.
Trong thời gian ngắn, Bắc Bình Hầu phủ phong cảnh vô hạn.
Lúc Bắc Xương Bình vào triều, đã được một đám đồng liêu chúc mừng.
Bắc Xương Bình chỉ cảm thấy đi đường cũng nhẹ nhàng hơn hẳn, chưa từng có mặt mũi như bây giờ.
- Linh Lan Uyển-
Mấy nha hoàn Mặc Hoạ khổ bức thêu áo cưới, rõ ràng đây là việc của Bắc Vũ Đường, nhưng cuối cùng lại rơi xuống tay các nàng. Các nàng lại không dám nói một chữ "không".
Bởi vì chỉ cần các nàng nói một chữ đó thôi, bốn người Tâm Tĩnh, Tâm Triệt, Tâm Liên, Tâm Y sẽ nhất trí dùng ánh mắt sắc bén nhìn các nàng, làm các nàng không nói thành lời.
Lúc này, Bắc Vũ Đường đang ngồi bên án trác, tay cầm bút đặt viết chữ khải.
Mặc Hoạ ngẩng đầu, thỉnh thoảng sẽ thấy tiểu thư nhắm mắt lại, dường như đang trầm tư, sau đó lại tiếp tục viết.
Mấy nha hoàn đều biết tiểu thư đang vội, không dám đi quấy rầy nàng.
Lúc viết xong từ cuối cùng, Bắc Vũ Đường thở phào nhẹ nhõm.
Mất một tuần, cuối cùng đêm toàn bộ thơ từ mà tương lai Bắc Niệm Cẩm trộm viết hết lại.
Không phải nàng ta vô sỉ trộm thơ từ của Bắc Vũ Đường dùng như của mình, đạt được tài danh, còn bôi nhọ nguyên chủ sao. Kiếp này, nếu nàng ta lại muốn dùng, thì cho nàng ta dùng đủ, chỉ là đến lúc đó thanh danh như thế nào thì chưa biết.
Bắc Vũ Đường tống cổ Tri Thư ra ngoài, sau đó dưới sự yểm hộ của Mặc Hoạ, trộm rời khỏi Hầu phủ, còn đám Tâm Triệt đang trốn trong tối đi cùng nàng.
Tuy không biết các nàng ở đâu, nhưng Bắc Vũ Đường biết nhất định các nàng đang ở phụ cận bảo vệ mình.
Nhìn bản lĩnh của các nàng ấy, Bắc Vũ Đường động tâm lắm, nếu mình cũng có bản lĩnh như vậy, sau này đối mặt với Cố Phiên Nhiên cũng nắm chắc hơn một phần.
Bắc Vũ Đường vào một cửa hàng quần áo, thay một thân nam trang ra ngoài.
Nhã xá chính là nơi toàn bộ văn nhân mặc khách ở kinh thành tụ tập, mà người sáng lập Nhã xá là Đệ nhất văn hào Xá lão tiên sinh. Ban đầu là một trà phô không mấy nổi bật, bởi vì Xá lão thường dẫn học sinh tới thi đối đáp, học sinh vây xem dần nhiều lên, cũng có thanh danh.
Lâu dần, vốn là một trà phô không nổi bật, trở thành nơi được văn nhân mặc khách xưng là Nhã xá, lấy ý sang hèn cùng hưởng.
Mỗi một tháng, náo nhiệt nhất chính là học sinh môn hạ của Xá lão đối chiến các đại học tử.
Phàm là học sinh trong kinh đều sẽ đến đánh giá rầm rộ, chỉ cần ngươi có đủ tài học, đều có thể lên khiêu chiến. Đã từng có một học sinh chiến với mười môn sinh đắc ý nhất của Xá lão, danh chấn đương thời, mà người này cũng trở thành Kim khoa Trạng Nguyên năm đó.
Người này không phải ai khác, đúng là Đệ nhất tài tử kinh thành, Tần Tử Ngọc, Tần công tử.
Mục đích của Bắc Vũ Đường lần này, đúng là Nhã xá.
Hôm nay vừa lúc là ngày mỗi tháng khiêu chiến một lần, tài tử tụ tập ở đây rất nhiều, trong ngoài phòng đều có thể thấy rất nhiều tài tử, từng nhóm đối chiến, một bên bại, lập tức lại có người khác lên khiêu chiến.
Người bên vây xem cũng chăm chú vô cùng, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi.
Bắc Vũ Đường lần này tới đây chính là vì gặp Xá lão, người muốn gặp lão có rất nhiều, nhưng người có thể gặp, chỉ có thể là người đã đánh bại mười đại đệ tử của lão, mới có thể tiếp kiến.
Mục đích chuyến đi lần này của nàng, chính là đánh bại bọn họ.
"Không biết năm nay có ai đánh bại được Thập kiệt của Nhã xá không đây."
"Ta không rõ."
"Trừ Tần công tử từng đánh bại họ ba năm trước, đến nay còn chưa có ai đánh bại được họ."
"Aiz, nếu ta có thể đánh bại họ, chắc chắn sẽ trở thành tân khoa Trạng Nguyên năm nay rồi."
"Ngươi đừng có vọng tưởng."
.........
Vừa vào đến nơi, Bắc Vũ Đường đã nghe được như vậy.
Chung quanh phòng ốc chính giữa đài cao truyền đến từng những tiếng trầm trồ khen ngợi, cùng lúc đó, một học sinh đang ủ rũ cụp đuôi xuống đài.
"Còn có người nào muốn lên thử một lần không?" Thanh Vân công tử trên đài cao chắp tay dò hỏi mọi người phía dưới.
Học sinh chung quanh anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ai cũng không muốn lên thử một lần.
Mọi người cho rằng không ai lên ứng chiến, một giọng nói thanh thuý từ phía sau truyền đến.
"Ta tới thử một lần."
Mọi người nhất trí nhìn về phía sau, thấy một công tử diện mạo tuấn mỹ vô trù đang đi tới, nơi đến, mọi người đều tự động nhường đường.
Chờ đến lúc Bắc Vũ Đường lên đài rồi, Thanh Vân công tử chắp tay thi lễ.
"Xin hỏi công tử họ gì?"
"Tên chỉ là một danh hiệu mà thôi, các hạ có thể gọi ta là "Vô Danh"."
"Nói rất hay. Vô Danh công tử, tại hạ ra câu trước." Thanh Vân công tử nho nhã lễ độ nói.
Bắc Vũ Đường làm một thủ thế, "Thỉnh."
"Bạch vụ hữu ý, cam lộ vô gia."
Bắc Vũ Đường không chút suy nghĩ, trực tiếp buột miệng thốt ra, "Lưu thuỷ vô tình, bích thảo hữu chủ."
"Miểu miểu yên ba nhất diệp chu."
"Tây phong mộc lạc ngũ hồ thu."
Thanh Vân công tử thưởng thức nhìn qua, ngay sau đó nói tiếp: "Nhân quyện y sơn ngoạ."
"Vân nhàn bão nguyệt miên."
"Châu liêm khinh quyển hoa thuỳ lệ."
"Lục khỉ mạn đạn khúc đoạn hồn."
"Thuỷ kích tam thiên, phi bằng cửu vạn, hồi thủ thiên địa như nê hoàn."
"Quân lâm tứ hải, cước đạp bát hoang, phóng nhãn thế nhân giai lâu nghĩ."
Bắc Vũ Đường vừa nói xong, chung quanh vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi.
Ngay cả Thanh Vân công tử đối diện cũng là vẻ tán thưởng, hắn chắp tay thi lễ với Bắc Vũ Đường, "Tại hạ cam bái hạ phong. Vị tiếp theo là sư huynh của tại hạ, huynh ấy rất lợi hại, công tử cần chuẩn bị sẵn sàng."
Bắc Vũ Đường hơi hơi gật đầu, làm một thủ thế "thỉnh".
Thanh Vân công tử rời đi rồi, tiếp theo đó là Thanh Tú công tử.
"Lần tỷ thí này không phải đối câu, mà là thi hoạ." Thanh Tú công tử nói.
"Thỉnh." Bắc Vũ Đường chẳng sao cả.
Lấy thời gian một nén nhang làm hạn, hai bên vẽ một bức họa, cuối cùng để chư vị học sinh ở đây bỏ phiếu.
Một nén nhang qua đi, khi hai bức hoạ xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả ánh mắt không hẹn mà cùng bị bức hoạ bên trái hấp dẫn.
"Đẹp quá."
"Giống như là sống vậy."
"Đây là tiên nữ hạ phàm sao!"
Từng tiếng ca ngợi từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Một ván này không có gì bàn cãi, Vô Danh công tử thắng!
Nói nàng đầu cơ trục lợi cũng không đúng. Vì hội hoạ của nàng đã tạo nghệ, có thể hoạ người "sống", đủ để chứng minh bản lĩnh của nàng.
Đối phương hoạ ý cảnh sâu xa, mà nàng hoạ ở chỗ sinh động.
Nếu Bắc Vũ Đường hoạ vật khác, luôn có người nói không tốt, thắng bại bất phân. Nhưng hoạ mỹ nhân lại khác. Dù sao, ai cũng có lòng yêu cái đẹp, mà mỹ nhân này còn là Đệ nhất mỹ nhân Đại Đoan.
Ánh mắt đầu tiên đã hấp dẫn mọi người, làm mọi người xem nhẹ thứ khác.
Đây là chỗ xảo diệu mà Bắc Vũ Đường dùng, dùng áp đảo thắng trận thi đấu này.
Thanh Tú công tử đi xuống, trận đấu thứ ba bắt đầu.
Trận này là đấu cờ.
Người chung quanh nhìn hai người ngươi tới ta đi, sát khí bốc lên, ván cờ nhìn như tử cục, lại nháy mắt thành sống, thật sự là thiên biến vạn hoá, làm người xem khen ngợi không dứt.
Khi Bắc Vũ Đường hạ viên cờ cuối cùng xuống, thắng bại đã rõ.
"Đa tạ." Bắc Vũ Đường chắp tay thi lễ.
Ván thứ ba, Vô Danh công tử thắng.
Người chung quanh nhìn Bắc Vũ Đường bằng ánh mắt ngày càng sùng bái, đã lâu lắm rồi họ không thấy ai đấu được đến ván thứ tư, mà vị Vô Danh công tử này lại làm được. Hứng thú của mọi người bị Bắc Vũ Đường gợi lên, học sinh đối chiến bên ngoài cũng sôi nổi qua lôi đài quan khán.
Trận thứ tư, thư pháp.
Đây là một kỹ năng cần thiên phú, cần nỗ lực luyện tập không ngừng, mới có thể đạt được thành tựu.
Mà giám khảo lần này không phải ai xa lạ, Xá lão.
Học sinh ở đây không ai cảm thấy không công bằng, vì mọi người đều tin tưởng Xá lão, biết lão nhân gia là người cực kỳ công bằng công chính.
Hai bên từng người viết một bảng chữ mẫu, lại có người chuyển bảng chữ mẫu đến hậu viện.
Rất nhanh mọi người đã chờ được thắng bái.
Không bao lâu, một đồng tử cầm một bảng chữ mẫu ra, đặt xuống trước mặt mọi người, giọng nói thanh thúy vang lên, "Bản này thắng."
Chốc lát, trong sân lập tức vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi.
Trận thứ tư, Vô Danh công tử thắng.
Trận thứ năm là biện luận.
Vẫn là Vô Danh công tử thắng.
Trận thứ sáu, trà đạo.
Vẫn là Vô Danh công tử thắng.
Trận thứ bảy....
Trận thứ tám....
Trận thứ chín....
Trận thứ mười, âm luật.
Đây là sở trường của Bắc Vũ Đường, khi tiếng đàn của nàng vừa dứt, toàn trường yên tĩnh, tất cả đều đang chìm trong tiếng đàn mỹ diệu đó.
Thắng lợi không ngoài ý muốn, Vô Danh công tử.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều biết Vô Danh công tử, mà đại danh của nàng cũng vì khiêu chiến được thập kiệt Nhã xá, mà truyền khắp giới học sinh.
Bắc Vũ Đường đi theo một đồng tử vào phía sau Nhã xá, cuối cùng gặp được Xá lão.
Xá lão thấy người đến, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
"Không ngờ trong thiên hạ lại có một nữ tử văn chương bực này. Nếu là nam nhi, nhất định là lương đống(người có tài đức giúp nổi việc nước)." Xá lão thưởng thức, càng nhiều là tiếc hận.
Bắc Vũ Đường hơi kinh ngạc, bên ngoài có nhiều người như vậy mà không ai nhìn ra giới tính thật của nàng, lại bị một ông lão râu tóc bạc phơ liếc mắt đã nhìn ra.
"Có tâm báo quốc, sao cần phải quan trọng nam nữ. Xưa nay có rất nhiều nữ tử cân quắc không thua đấng mày râu, tiểu nữ tuy không dám so sánh, lại có tâm này." Bắc Vũ Đường mỉm cười nói.
Xá lão tán thưởng gật đầu, "Thật có tâm. Hôm nay ngươi hao hết tâm tư gặp ta, là có chuyện gì?"
"Có một thứ muốn đưa cho Xá lão, nếu có thể, muốn nhờ Xá lão giúp ta một chuyện." Bắc Vũ Đường nói ra mục đích chuyến đi lần này.