Editor: Bạch Diệp Thảo
Vì sao người hạnh phúc luôn là Bắc Vũ Đường!
Vì sao Bắc Vũ Đường muốn gió được gió, muốn mưa được mưa!
Bắc Niệm Cẩm nàng ta kém Bắc Vũ Đường ở đâu, vì sao đồ tốt đều là của nàng!
Nàng ta cho rằng nàng ta làm lại từ đầu rồi sẽ khác, sẽ được thứ mình muốn, nhưng kết quả thì nàng ta chẳng có gì cả.
Nàng ta hao tổn tâm cơ muốn tranh, nhưng vẫn không đấu lại nàng.
Đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Cho dù nàng ta trọng sinh, vẫn không đấu lại nàng.
"Ha ha!" Bắc Niệm Cẩm cười điên cuồng, tiếng cười mang theo tuyệt vọng vô tận, sâu trong tuyệt vọng là hận ý với Bắc Vũ Đường.
Bắc Niệm Cẩm chú ý tới ánh mắt ban nãy, nàng ta ngẩng đầu nhìn người ở lầu hai trà lâu.
Ánh mắt kia giống như ác quỷ bò lên từ địa ngục, lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng, từng câu từng chữ nói, "Bắc Niệm Cẩm ta nguyện dùng linh hồn làm đại giới, nguyền rủa Bắc Vũ Đường ngươi vĩnh sinh vĩnh thế không thể ở bên người ngươi yêu cả đời."
Bắc Vũ Đường bị hận ý trong mắt nàng ta làm chấn kinh, càng không ngờ nàng ta hận Bắc Vũ Đường sâu như thế.
Nàng không rõ hận ý của nàng ta từ đâu mà đến?
Bắc Vũ Đường cũng không để lời nguyền rủa của nàng ta trong lòng, nếu nguyền rủa có tác dụng, nàng cũng nguyện ý dùng linh hồn làm đại giới, nguyền rủa Cố Phiên Nhiên.
Bắc Vũ Đường thu hồi ánh mắt, đứng dậy rời khỏi trà lâu.
Tiếng nghị luận và tiếng kêu thảm thiết của Bắc Niệm Cẩm đều bị nàng vứt ra sau đầu.
Bắc Niệm Cẩm đã chết, bị thiêu sống mà chết!
Thi thể của nàng ta và Cao Tử Dương cùng bị ném ra bãi tha ma.
Vì Bắc Niệm Cẩm chọc tai hoạ, Bắc Xương Bình bị Hoàng thượng hung hăng dạy dỗ một phen. Ngôn từ chỉ trích, huỷ hoại thanh danh Bắc gia vang lên tứ phía, tông tộc Bắc gia bên kia cũng rất oán hận.
Bắc Niệm Cẩm bị xoá tên khỏi gia phả Bắc gia, những ngày tháng xuân phong đắc ý của Bắc Xương Bình cũng vì trò khôi hài của Bắc Niệm Cẩm mà biến mất.
Bắc Xương Bình không thể làm gì Bắc Niệm Cẩm, chỉ có thể trút toàn bộ sai lầm lên đầu Dương di nương.
Dương di nương chỉ có thể yên lặng chịu đựng, sau khi biết nữ nhi đã chết, cũng chỉ biết khóc.
Chuyện Bắc Niệm Cẩm, đến đây là kết thúc.
Hôm sau khi Bắc Niệm Cẩm chết, Bắc Vũ Đường dẫn theo hộ vệ của Nhiếp Chính Vương phủ đến Xích Thuỷ Thành diệt phỉ trước. Hộ vệ trong phủ Nhiếp Chính Vương đều là những tướng sĩ kiêu dũng thiện chiến, trong số những người tòng quân, có thể trở thành hộ vệ của phủ Nhiếp Chính Vương, đều là tinh anh trong quân.
Bắc Vũ Đường căn cứ vào trí nhớ, chia đội ngũ làm ba đội, một đội dẫn một nhóm ra ngoài trước, hai đội còn lại, một trước một sau từ hai đầu huyền nhai tiến vào sơn trại, tiền hậu giáp kích, đánh bọn họ không kịp trở tay.
Chờ đến lúc đám dân bị đưa đi một lần nữa trở lại, vừa lúc thành cá trong chậu.
Trận này thuận lợi diệt được đám thổ phỉ này.
Thù của nguyên chủ Bắc Vũ Đường, xem như thuận lợi hoàn thành.
Giờ nàng chỉ còn cần chờ Quân Vô Thương về, thành hôn với y, bồi y sống hết mười lăm năm.
Khi Bắc Vũ Đường nghĩ đến xuất thần, thống lĩnh hộ vệ đi tới.
"Tiểu thư, chúng ta tìm được năm nữ tử bị thổ phỉ bắt lên núi."
"Đi xem."
Đẩy ra cửa gỗ thấp bé, trong căn phòng nhỏ hẹp có năm nữ tử trẻ tuổi mặc áo vải thô, những người này đều đang hoảng sợ nhìn họ.
"Các ngươi không cần sợ, chúng ta tới cứu các ngươi ra ngoài. Đám thổ phỉ kia đã bị chúng ta tiêu diệt, giờ các ngươi tự do rồi."
Bắc Vũ Đường vươn tay, một nữ tử khiếp nhược nhìn nàng, nửa ngày sau mới dám vươn tay ra.
Nhưng nháy mắt đó, Bắc Vũ Đường nghe được giọng nói vội vàng của Vương thống lĩnh, "Cẩn thận."
Một thanh chủy thủ sắc bén nhằm thẳng về phía Bắc Vũ Đường.
Khoảng cách giữa họ quá gần, làm nàng muốn né cũng không được.
"phụt" một tiếng, đó là tiếng chủy thủ đâm vào da thịt.
Nữ tử điên cuồng hô lớn, "Đi chết đi!"
Vương thống lĩnh đá bay nữ tử ra ngoài, va mạnh vào tường, lại rơi xuống. Nữ tử phun máu tươi, nhưng nàng ta lại điên cuồng cười to.
"Haha, đám cẩu tặc xen vào việc người khác!"
Vương thống lĩnh thấy Bắc Vũ Đường bị thương, cả người gấp đến không được.
Nếu Vương phi có gì bất trắc, hắn không thể thoái thác tội của mình.
Bắc Vũ Đường che ngực, điều chỉnh hơi thở nói với Vương thống lĩnh, "Ta không sao, tìm nơi để ta bôi thuốc."
"Vâng."
Vương thống lĩnh nhìn nữ nhân kia, "Xử lý nàng ta. Những người còn lại kéo ra ngoài thẩm vấn."
Vương thống lĩnh để lại một câu, đưa Bắc Vũ Đường đi.
Sau khi rút dao ra, Bắc Vũ Đường vì mất máu quá nhiều mà ngất.
Chờ đến khi nàng tỉnh lại, đã nằm trong khuê phòng của mình.
Tiểu Mặc Hoạ thấy nàng tỉnh lại, kinh hỉ, "Tiểu thư, người tỉnh rồi."
Bắc Vũ Đường muốn đứng dậy, nhưng không ngờ động vào miệng vết thương, ngực đau đớn.
"Tiểu thư, người còn đang bị thương, nằm xuống trước đi." Tiểu Mặc Hoạ vội vàng nói, sau khi nàng nằm xuống, lại nói: "Tiểu thư đã hôn mê ba ngày, doạ chết nô tỳ mà. Vu thái y nói có thể hôm nay tiểu thư sẽ tỉnh lại, không ngờ thật sự tỉnh."
"Ba ngày?" Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn Mặc Hoạ.
Tiểu Mặc Hoạ gật đầu, "Hầu gia và phu nhân rất lo lắng. Chuyện tiểu thư hôn mê còn kinh động đến cả Hoàng thượng. Hoàng thượng còn cố ý phái người qua vấn an, ngự tứ dinh dưỡng phẩm."
Vừa nói đến đây, Mặc Hoạ lại thấy tự hào, người có thù vinh như vậy, toàn bộ Đại Đoan chỉ sợ không có mấy ai.
Phong Lâm Uyên là sợ Quân Vô Thương về tìm hắn tính sổ đây mà.
Chút tâm tư nhỏ này của hắn, Bắc Vũ Đường vẫn biết.
"Tiểu thư, nô tỳ còn một chuyện tốt muốn nói cho người." Tiểu Mặc Hoạ thần bí nói.
"Chuyện gì?"
"Vương gia lại đánh thắng trận." Tiểu Mặc Hoạ tự hào nói: "Vương gia trực tiếp đánh tan ra quân đội Nam Man. Tin là không bao lâu nữa, Vương gia sẽ trở lại."
Khoé môi Bắc Vũ Đường hơi cao lên.
"Chờ đến lúc tiểu thư dưỡng thương tốt, Vương gia cũng trở lại. Đến lúc đó tiểu thư có thể thành thân rồi." Tiểu Mặc Hoạ cười tủm tỉm.
Bắc Vũ Đường khẽ cười một tiếng, không đáp lại.
Những ngày sau đó, chuyện duy nhất Bắc Vũ Đường phải làm là dưỡng thương, chờ y thắng trận trở về.
Một phong thư chiến thắng từ biên cương truyền đến, mở thư ra, nhìn thấy tin ít ngày nữa y sẽ về, Bắc Vũ Đường vui sướng đặt tin tốt này vào trong hộp gấm.
"Tiểu thư, Vương gia sắp trở lại rồi. Chúng ta có nên chuẩn bị hôn sự không?" Tâm Liên cười hỏi.
"Không vội." Bắc Vũ Đường cười.
Tâm Liên lại cười nói: "Việc này là chính Vương gia bảo nô tỳ hỏi tiểu thư. Nếu người đồng ý, chúng ta lập tức chuẩn bị. Chờ Vương gia trở lại, lập tức có thể thành hôn."
Tên này thật là...
Bắc Vũ Đường cuối cùng ném lại bốn chữ, "Đi chuẩn bị đi."
Đôi mắt Tâm Liên sáng ngời, vui sướng đáp, "Được ạ."
Bắc Vũ Đường uống nốt toa thuốc cuối cùng, Tiểu Mặc Hoạ vội vàng chạy vào.
"Tiểu thư, tiểu thư, Vương gia đánh bại Hung Nô, chém chết thống soái đối phương, đánh hạ mười tòa thành. Hung Nô đã đưa thư đầu hàng, ít ngày nữa Vương gia sẽ về tới kinh thành." Tiểu Mặc Họa kích động nói.
Bắc Vũ Đường khẽ nhếch môi, "Bình tĩnh."
Tiểu Mặc Hoạ thấy tiểu thư nhà mình bình tĩnh quá, hỏi, "Tiểu thư, sao người không kích động?"
"Ta rất kích động nha!"
Tiểu Mặc Hoạ:......
Lại nữa sao! Nô tỳ hoàn toàn không nhìn ra á!
Nhưng mà không sao, chỉ cần những người khác kích động giống nàng ấy là được.
Toàn bộ Đại Đoan đều hưng phấn vì tin Quân Vô Thương chiến thắng trở về, vô số học sinh ngâm thơ tán tụng Quân Vô Thương anh hùng vô địch, ngay cả hài tử cũng hát đồng dao ca ngợi Quân Vô Thương.
Nhất thời, uy danh của Quân Vô Thương lên tới đỉnh điểm, mà hôn lễ của y và Đệ nhất mỹ nhân Đại Đoan cũng trở thành trọng điểm chú ý của bá tánh kinh thành.
*****
Đêm đen như mực, Bắc Vũ Đường đột nhiên ngồi bật dậy, tay không tự giác che ngực, mới nãy ngực đau đớn, trực tiếp làm nàng tỉnh mộng.
Bắc Vũ Đường tỉnh lại, không buồn ngủ nữa.
Nàng xuống giường, nhìn áo cưới đỏ trên giá, đôi mắt nhu hòa.
Ba ngày nữa, nàng có thể thấy y.
Nàng chưa bao giờ cảm thấy ba ngày lại dài như bây giờ.
Sáng sớm hôm sau, Tâm Liên đi vào thư phòng, nhìn Bắc Vũ Đường sau án, thu liễm di sắc dưới mắt, đi đến trước mặt nàng, "Tiểu thư, Vương gia nói sẽ về muộn mấy ngày, biên cương còn có việc muốn xử lý."
Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn nàng ấy.
Tâm Liên đưa một bức thư cho nàng, "Đây là thư của Vương gia."
Bắc Vũ Đường tiếp nhận, không mở ra ngay như trước, không biết có phải ảo giác không, nàng cảm thấy bức thư trong tay nặng vô cùng. Nàng chậm chạp không dám mở ra xem.
Tâm Liên thấy nàng chậm chạp không động, thầm giật mình.
Chẳng lẽ tiểu thư phát hiện ra gì sao?!
Sau một hồi, Bắc Vũ Đường mở thư, lúc nhìn thấy chữ viết quen thuộc, bên môi nàng không còn nụ cười ngày xưa.
Nàng đặt bức thư lên bàn, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Tâm Liên, "Chàng ấy làm sao vậy?"
Tâm Liên cả kinh, trong mắt hiện lên tia mất tự nhiên, "Vương gia chỉ là tạm thời không thể trở về."
"Rốt cuộc chàng ấy làm sao?" Bắc Vũ Đường đột nhiên cao giọng.
Dưới ánh mắt bức người của nàng, Tâm Liên không nhịn được nữa, vành mắt đỏ lên, "Vương gia sắp không được."
Lòng Bắc Vũ Đường đau xót, "Chàng ấy đang ở đâu?"
Giọng nói không kiềm chế được mang theo run rẩy.
"Xích Thuỷ Thành."
Tâm Liên vừa nói xong, Bắc Vũ Đường đã chạy ra khỏi thư phòng, nô bộc trên đường thấy thân ảnh vội vàng xẹt qua, mọi người kinh nghi nhìn bóng dáng quen thuộc đó, không hiểu chuyện gì làm Đại tiểu thư vội vàng như vậy.
Rất nhanh bọn họ cũng biết.
Một con thiên lý mã chạy như bay băng qua, bụi cuốn đầy trời.
Một ngày một đêm, không ngủ không nghỉ, khi nàng vội vàng tới, toàn bộ Xích Thuỷ Thành đã treo lụa trắng, đường phố không có hoan thanh tiếu ngữ, an tĩnh như một toà thành chết.
Ngoài phủ thành chủ đứng đầy người, toàn bộ bá tánh tự phát mặc đồ trắng, trên mặt họ không có tươi cười, chỉ có bi thương.
Bắc Vũ Đường xuống ngựa, chân mềm nhũn, suýt ngã xuống đất.
Nàng bước từng bước vào phủ đệ kia, mỗi bước nặng tựa ngàn cân, nặng vô cùng. Mỗi một bước, dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực.
Tướng sĩ canh ở cửa thấy Bắc Vũ Đường, không vì dung mạo vô song mà thả nàng đi, hai thanh kiếm sắc bén đặt trước mặt nàng, ngăn đường nàng.
Bắc Vũ Đường giống như không nhìn thấy kiếm trước mặt mình, bước từng bước tiến tới.
"Tránh ra." Ánh mắt nàng nghiêm nghị đảo qua họ.
Có lẽ ánh mắt nàng quá khủng bố, có lẽ là khí thế trên người nàng, làm họ không tự giác tránh ra.
Quân sư đi theo bên người Quân Vô Thương thấy Bắc Vũ Đường cũng kinh ngạc.
Không phải nói không thể để nàng biết sao?
"Bắc tiểu thư, người..."
"Chàng ấy đang ở đâu?"
"Vương gia, Vương gia..." Trương quân sư chột dạ không dám đối diện ánh mắt của nàng.
Bắc Vũ Đường chấp nhất hỏi: "Chàng ấy đang ở nơi nào?"
Trương quân sư cuối cùng bại trận, chuyện này sớm muộn gì nàng cũng biết, đau dài không bằng đau ngắn.
"Đi theo thần."
Một đường mà đi, nơi đi qua tướng sĩ đều mang hoa tang.
Khi hai người đứng trước một sương phòng, Trương quân sư nói với Bắc Vũ Đường, "Vương gia ở bên trong."
Bắc Vũ Đường đi lên trước, đẩy cửa ra.
Trong phòng châm đàn hương, bày biện đơn giản, giống y như sương phòng của y trong Vương phủ. Nàng đi vào trong, nhìn về phía bàn án, người vốn nên ở đó giờ đã không có.
Từng bước một đi vào phòng trong, rất xa đã thấy một người lẳng lặng nằm trên giường, dù cách hơn mấy mét, nàng vẫn có thể liếc mắt đã nhận ra y.
Bắc Vũ Đường đứng ở huyền quan, rất lâu mới tiến được thêm một bước.
Mấy mét ngắn ngủi, trước mặt nàng, dường như là cách thiên sơn vạn thuỷ.
Khi nàng vượt qua muôn trùng sông núi tới trước mặt y, nhìn thấy y lẳng lặng nằm yên đó.
Y yên tĩnh ngủ say như vậy, cuối cùng không nghe được giọng y, không thấy được y nhẹ nhàng gọi tên mình.
Thì ra nhìn người yêu nằm yên trước mặt lại đau như vậy, đau thấu xương.
Có phải chàng lúc đó cũng đau như vậy không?
Bắc Vũ Đường nhẹ nhàng vuốt mặt y, những giọt nước mắt lăn dài, từng giọt rơi trên khuôn mặt lạnh băng ấy.
"Ta đáp ứng chàng, ta sẽ chờ chàng. Chờ chàng tới cưới ta. Ta làm được."
"Nhưng mà, chàng lại nuốt lời."
Nàng chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng dán mặt lên mặt y, "Nhưng mà không sao. Bắc Vũ Đường ta đời này là thê tử của chàng, kiếp sau cũng chỉ là thê tử của chàng."
Một ngày một đêm, tất cả mọi người đều lo lắng đứng ngoài cửa, không dám rời đi.
Bọn họ không nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế, cũng không nghe được tiếng đổ vỡ, tất cả đều rất yên lặng, dường như cả thế giới đều lâm vào yên tĩnh.
Loại yên tĩnh này làm nhân tâm hoảng loạn.
Khi họ chuẩn bị phá cửa vào, cánh cửa đóng chặt mở ra, khi nhìn thấy Bắc Vũ Đường bình yên, tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bọn họ từng đồng ý với Tướng quân, bảo vệ nàng cả đời.
"Hai ngày sau, chuẩn bị hôn lễ của ta và Tướng quân." Ánh mắt Bắc Vũ Đường bình tĩnh nhìn mọi người, từng câu từng chữ khí phách vô cùng.
Toàn bộ tướng sĩ kinh ngạc nhìn nàng, ánh mắt và biểu tình của nàng nói cho họ, nàng nghiêm túc.
"Bắc tiểu thư, chuyện này...." Trương quân sư còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn ánh mắt bình tĩnh khiến lòng người run sợ của nàng, hắn không tự giác im bặt.
Bắc Vũ Đường xoay người trở về phòng, đóng cửa lại.
Các tướng sĩ khác đều nhìn Trương quân sư.
"Quân sư, thật sự chuẩn bị hôn lễ sao?"
Trương quân sư nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, thở một hơi dài, "Chuẩn bị hôn lễ."
Tình ý của Bắc Vũ Đường và tướng quân, hắn thấy rõ ràng.
Nàng đã có tâm, vì sao hắn không thành toàn cho họ.
Các tướng sĩ khác nghe được cũng minh bạch. Mọi người bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, phủ thành chủ tháo toàn bộ vải trắng xuống, thay vải đỏ, dán chữ hỉ đỏ thẫm lên cửa sổ.
Bá tánh Xích Thuỷ Thành biết chuyện này, sôi nổi treo đèn lồng đỏ trước cửa nhà.
Trong Hoàng cung, Phong Lâm Uyên nhìn lá thư trên tay, rất lâu không thể bình phục được cảm xúc, nửa ngày sau mới nặng nề buông xuống.
"Chuẩn bị xuất phát đến Xích Thuỷ Thành." Phong Lâm Uyên hạ lệnh.
Tiểu Tam công công lên tiếng, vội phân phó xuống.
Rất nhanh người phủ Bắc Bình Hầu biết được việc này, sau đó toàn bộ vương công hậu duệ quý tộc kinh thành đều biết, sau đó toàn bộ bá tánh kinh thành đều biết.
Chiến thần tướng quân họ sùng bái, Nhiếp Chính Vương họ kính trọng nhất sắp kết hôn với Đệ nhất mỹ nhân ở Xích Thuỷ Thành, nhưng không ai vui vẻ, vì thần bảo hộ của họ đã không thể bảo hộ họ được nữa.
Toàn bộ vương công hậu duệ quý tộc theo sát bước Phong Lâm Uyên đến Xích Thuỷ Thành.
Bá tánh phụ cận Xích Thuỷ Thành cũng sôi nổi tiến đến tham gia nghi thức thành hôn long trọng này.
Ngày đó, vạn dặm không mây, đội ngũ đón dâu rất dài, từ đầu đường đến cuối phố, vừa nhấc vừa nâng từng rương của hồi môn, giống như nước chảy đi qua trước mặt mọi người.
Đây mới thực sự là thập lý hồng trang.
Đây là một hôn lễ long trọng, chủ hôn là Đương kim thiên tử, khách khứa là toàn bộ quyền quý Đại Đoan và bá tánh Xích Thuỷ Thành, vốn nên vui cười náo nhiệt, lại chỉ nghe được tiếng sáo vào trống, tất cả mọi người an tĩnh chờ đợi.
"Nghênh tân nương."
Khi người dẫn đường hô to một tiếng, Bắc Vũ Đường mặc áo cưới đỏ chậm rãi tới, từng bước một đi vào hỉ đường. Bắc Vũ Đường nắm dải tơ hồng trong tay, người vốn nên nắm đầu kia lại không ở, chỉ có một bức hoạ y mặc hồng y.
Bức hoạ kia là do chính Bắc Vũ Đường tự tay vẽ, sinh động như thật, làm người ta tưởng rằng y được khắc trong bức hoạ đó.
"Nhất bái thiên địa."
Bắc Vũ Đường khom lưng bái một bái với bên ngoài.
"Nhị bái thánh thượng."
Lại lần nữa khom người bái một bái với Phong Lâm Uyên đang ngồi ghế chủ hôn.
"Phu thê đối bái."
Bắc Vũ Đường nhìn người trong tranh, ngơ ngác xuất thần, trong hoảng hốt dường như thấy y mặc hỉ phục tân lang đứng đối diện cười với nàng.
Người chung quanh thấy Bắc Vũ Đường ngây ngốc nhìn chằm chằm bức hoạ, ánh mắt ôn nhu thâm tình.
Nháy mắt, người chung quanh dường như đều thấy được Quân Vô Thương mặc hỉ phục đỏ thẫm.
Bắc Vũ Đường cười xinh đẹp, cong lưng, người đối diện cũng cong người theo. Đầu hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau, cảm giác đó quá chân thật, chân thật đến mức làm nàng quên mất thời gian, quên đi tất cả.
Bắc Vũ Đường kinh nghỉ ngẩng đầu, si ngốc nhìn y, "Ta còn tưởng rằng chàng nuốt lời."
Quân Vô Thương không nói gì, mỉm cười nhìn nàng.
Khi nàng vươn tay muốn chạm vào y, cảnh trước mắt lại như một tấm gương vỡ, tan thành từng mảnh nhỏ, hóa thành bọt khí trong không trung.
Cảnh tượng xung quanh phục hồi nguyên trạng, mà mọi người đang hoảng hốt cũng tỉnh táo lại, thấy được tay Bắc Vũ Đường đang nhẹ nhàng chạm vào bức hoạ.
Phong Lâm Uyên thấy một màn như vậy, chóp mũi chua xót, đáy mắt là lệ ý.
Là hắn có lỗi với họ, có lỗi với Quân thúc phụ.
Khi đó hắn hẳn phải sửa thánh chỉ, để họ có thể thành hôn.
Là hắn, hắn hại Quân thúc phụ tiếc nuối mà đi.
Phong Lâm Uyên hối hận, nhưng hối hận đã muộn.
Tiểu Mặc Hoạ nhẹ cắn môi dưới, khống chế cảm xúc của mình, không cho mình khóc thành tiếng trong ngày đại hỉ.
Bảy ngày trước, nàng ấy còn trêu ghẹo tiểu thư, chờ Vương gia về, họ có thể thành hôn.
Giờ họ thật sự thành hôn, nhưng không phải hôn lễ như nàng ấy tưởng tượng.
Nhìn tiểu thư mặc áo cưới diễm lệ không gì sáng bằng lẻ loi đứng giữa hỉ đường, vốn nên là người hạnh phúc nhất, nháy mắt lại biến thành như vậy.
Người dẫn đường lại hô vang một câu, "Đưa vào động phòng."
Mọi người nhìn họ rời đi, không ai nháo động phòng, không ai quấy rầy bọn họ.
Cửa phòng đóng lại, trong hỉ phòng chỉ còn hai người họ.
Bắc Vũ Đường đi đến trước giường, nhìn Quân Vô Thương mặc hỉ phục đỏ, cầm tay y dán lên mặt mình, thấp giọng dịu dàng nói: "Giờ ta đã là thê tử của chàng rồi."
"Phu quân."
Bắc Vũ Đường nhẹ giọng gọi một tiếng.
Một tay nắm tay y, mười ngón đan xen, một tay nắm dao, máu tươi tràn ra, làm chiếc áo cưới diễm lệ càng đỏ tươi.
"Kiếp sau, ta vẫn sẽ chờ chàng, chờ chàng tìm được ta."
Hai mắt nàng dần khép lại, chỉ nghe thấy tiếng "loảng xoảng" của con dao rơi trên mặt đất.
Sang ngày thứ hai, đám người Tâm Liên canh giữ ở cửa hô nửa ngày cũng không thấy ai đáp lại, mọi người nóng vội đá cửa mà vào. Khi đám người Tiểu Mặc Hoạ vào phòng trong, thấy Bắc Vũ Đường an tĩnh nằm bên cạnh Quân Vô Thương, mười ngón tay giao nhau, giống như là ngủ say.
Nhưng mà, vũng máu đỏ tươi trên đất làm mọi người không thể kiềm được nước mắt.
Tiểu Mặc Hoạ là người đầu tiên lao vào, nghẹn ngào gọi, "Tiểu thư."