Editor: Bạch Diệp Thảo
"Đừng có cô cô cô." Bắc Vũ Đường ngắt lời gã.
Ba người lập tức thủ thế, chuẩn bị tốt tư thế xuất kích, người không biết còn tưởng Bắc Vũ Đường mới là người bắt cóc còn họ là người tốt.
Bắc Vũ Đường yên lặng trợn trắng mắt, ba kẻ ngu này sao lại thành bắt cóc nhỉ, bằng chỉ số thông minh kia, chỉ sợ vừa gọi điện sẽ lập tức lòi đuôi.
"Mấy người không cần phải sợ, tôi sẽ không làm các người bị thương." Bắc Vũ Đường nhìn ba người khẩn trương đề phòng, không nhịn được nói.
"Cô là ai?"
"Tôi là người qua đường bị các người bắt cóc tới."
"Không thể nào. Cô nhất định là người rất lợi hại, nếu không tại sao thuốc mê không có tác dụng với cô." Thủ lĩnh phân tích.
Mắt chọi gà và Ất cũng liên tục gật đầu phụ hoạ.
"TV có chiếu, người như vậy đều có tài năng. Nếu khinh địch sẽ bị đoàn diệt."
"Không sai, không sai, chính là như thế."
Ba người một bộ "Chúng tôi đều là người thông minh, cô đừng hòng lừa chúng tôi" nhìn cô.
Bắc Vũ Đường ngửa đầu nhìn trời, đang định phun tào, thì nghe được giọng của hệ thống.
[Ai nha, mấy tên này thông minh ra phết, vừa nhìn đã thấu được bản chất rồi!]
Lại thêm một đứa ngốc!
Vừa lúc có thể quây thành một bàn đánh mạt chược.
Bắc Vũ Đường đã không còn sức mà phun tào.
Nếu coi cô là người lợi hại, vậy thì cô làm người lợi hại đi.
"Các người có muốn nghe biện pháp của tôi hay không?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Ba người nhất trí lắc đầu, "Không cần, cô đi đi."
Ba người một bộ "cô nghĩ tôi ngốc à", ghét bỏ nhìn cô.
Bắc Vũ Đường nhếch mi, "Không sợ tôi báo cảnh sát?"
Ba người rối rắm nhìn cô, khuôn mặt của mắt chọi gà như ăn khổ qua, hỏi cô: "Cô có thể không báo cảnh sát không? Cô không báo cảnh sát, chúng tôi đưa cô về nội thành."
"Đúng vậy, đúng, đúng. Đây là ngoại thành, cách nội thành rất xa, lại còn hẻo lánh, không dễ đánh xe tới."
Bắc Vũ Đường vốn đang định để họ tương kế tựu kế, bắt cóc cô, nhưng nhìn ba kẻ không đáng tin trước mặt, đến lúc bị bắt, không chừng còn khai cô ra trước.
Đến lúc đó đừng nói xoát hảo cảm của Kha Diệc Dương, đã chọc hắn xù lông rồi cầm tù cô tiếp mất.
Tục ngữ nói: Không sợ kẻ thù mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Ba người này vừa nhìn đã biết là người sau, hợp tác với họ, chắc chắn bị hố thảm.
Thôi thôi, vẫn là ngoan ngoãn trở về đi.
Nhìn thời gian, nếu nhanh một chút là có thể kịp về cho Kha Diệc Dương kinh hỉ.
"Được rồi, các người đưa tôi về, tôi không báo cảnh sát." Bắc Vũ Đường nói.
Bắc Vũ Đường chỉ mắt chọi gà, "Anh lái xe đưa tôi về."
Thủ lĩnh bắt cóc còn định nói gì đó, cuối cùng yên lặng nuốt vào.
Mắt chọi gà liên tục gật đầu, "Được được."
Chờ họ lái xe đi rồi, Ất mới lo lắng nói: "Lão đại, anh nói lần này mắt chọi gà sẽ bình an vào nội thành sao?"
Thủ lĩnh ngửa đầu nhìn trời, "Trời biết."
Lại nói bên Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường vừa ngồi lên xe đã uy hiếp nếu không kịp về nội thành sẽ báo cảnh sát.
Mắt chọi gà nói: "Tôi biết một con đường nhỏ gần nội thành nhất, nếu không thì chúng ta đi đường đó?"
"Được." Bắc Vũ Đường cầm dao gọt hoa quả trong tay, cũng không lo gã bày trò.
Hai người bàn bạc xong thì bắt đầu đi dọc theo con đường nhỏ.
Hai mươi phút sau, Bắc Vũ Đường luôn cảm thấy sai sai, hỏi lại: "Anh chắc chắn con đường này đi vào nội thành sao?"
Mắt chọi gà thề son sắt nói: "Đương nhiên."
Mắt chọi gà sợ cô không tin, còn bổ sung thêm một câu, "Con đường này tôi đã đi không dưới mười lần, nhắm mắt lại cũng đi được, tin tôi đi, chúng ta sắp tới rồi."
Nhìn gã thề son sắt như thế, vì sao cô lại cảm thấy không đáng tin chút nào vậy nhỉ.
Bắc Vũ Đường nhìn đường núi bên ngoài, đi lâu như thế cũng không nhìn thấy cột mốc nào, không biết hắn có đi đúng hay không.
Hai mươi phút sau đó, Bắc Vũ Đường đột nhiên hô, "Dừng xe."
Mắt chọi gà nghe lời dừng xe lại, nghi hoặc hỏi: "Sao phải dừng xe?"
Bắc Vũ Đường nhìn cây cối bên ngoài cửa sổ, cùng với con đường càng đi càng hẹp, luôn cảm thấy sai đường rồi.
Bên này nếu đi đường gần, qua 40 phút hẳn phải vào nội thành rồi, mà nơi này trước không có thôn, sau không có tiệm, vừa nhìn đã biết là sai.
Bắc Vũ Đường nghiêm nghị nhìn mắt chọi gà, "Anh chắc chắn anh đi con đường này không dưới mười lần?"
Đối mặt với đôi mắt sắc bén như thế, mắt chọi gà chột dạ, ngắc ngứ nói: "Ha hả, không có nhiều như vậy. Tôi chỉ đi nhiều vài lần... Vài lần mà thôi."
"Bao nhiêu lần?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Mắt chọi gà cười gượng ha hả hai tiếng, "Không nhiều lắm, không nhiều lắm, mười lần."
Bắc Vũ Đường:........
Ai đó tới kéo tên này ra ngoài chém đi!
Bắc Vũ Đường đặt con dao trong tay lên cổ gã, lạnh lẽo hỏi: "Có phải mày cố ý hay không?"
Mắt chọi gà run lên, khẩn trương sợ hãi đến run cả người, "Không phải, không phải. Tôi thực sự đã đi qua, 40, 50 phút là đến nội thành. Chỉ là, chỉ là không biết vì sao con đường này giống như thay đổi."
TMD, thay đổi chỗ nào, đây căn bản là đi sai đường luôn rồi.
Bắc Vũ Đường muốn chửi người, nhưng nhìn vẻ mặt vô tội của gã, cũng không nói được thành lời.
Không phải là mềm lòng, mà là cảm thấy có nói cũng vô ích.
"Quay đầu xe về." Bắc Vũ Đường vô lực nói.
Mắt chọi gà cũng biết mình làm sai, ngoan ngoãn đáp, "Được."
Cuối cùng Bắc Vũ Đường cũng biết cái gì gọi là uống nước lạnh thì tắc kẽ răng.
Quay xe, quay xe, xe trực tiếp đâm phải vách núi, xe bãi công, hoàn toàn hỏng.
Mắt chọi gà cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn Bắc Vũ Đường.
"Xin... Xin lỗi. Tôi cũng không biết sao lại thế này, quay lại quay, nó lại lên núi." Mắt chọi gà vô tội nói.
Nếu không phải giờ hai người là châu chấu trên một sợi dây, cô thực sự muốn hoài nghi gã cố ý.
Bắc Vũ Đường nhìn đôi mắt của mắt chọi gà, có vẻ đã phát hiện chân tướng.
"Anh không sai, là tôi sai."
Rốt cuộc cô mờ mắt đến mức nào mà chọn mắt chọi gà chứ!
Cô vừa nói xong đã nghe mắt chọi gà mở miệng, "Cô đừng quá tự trách."
Nghe thằng ngốc này an ủi, Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy huyết áp mình đang không ngừng tăng lên.
Giờ cô thực sự bội phục tên thủ lĩnh kia, còn có thể chịu đựng người thế này.
Bắc Vũ Đường nhìn nơi này, hoang vu vắng vẻ. Cô lấy di động ra, phát hiện di động đã hết pin.
Quả nhiên là người mà đã xui xẻo, có uống nước lạnh cũng sẽ tắc kẽ răng.
Giờ xong đời rồi!
Bắc Vũ Đường đã có thể đoán được tương lai của mình.
Thời gian này tâm tư cô tiêu phí trên người Kha Diệc Dương chỉ sợ sẽ huỷ trên người đám bắt cóc này.
Ba người này chắc chắn là trời cao phái tới tra tấn cô.
Mắt chọi gà hỏi: "Giờ chúng ta phải làm sao?"
"Đi về đi." Bắc Vũ Đường vô lực nói.
"Đi về?" Mắt chọi gà há hốc miệng nhìn cô.
Bắc Vũ Đường nhìn gã trừng lớn mắt, tức giận nói: "Chẳng lẽ giờ muốn bay về?"
Mắt chọi gà vẻ mặt ngu ngốc đáp, "A, cô nói rất đúng, có đạo lý."
Bắc Vũ Đường cảm thấy mình mà ở cùng tên này lâu thêm nữa, chỉ số thông minh cũng sẽ bị kéo xuống theo.
"Đúng rồi, di động của anh đâu?" Bắc Vũ Đường đột nhiên nghĩ ra, suýt thì quên cái này.
Quả nhiên ngu là bệnh, có thể lây.
Mắt chọi gà vội lục túi tìm, nửa ngày sau mới ngây ngô cười nói với Bắc Vũ Đường, "Tôi... tôi quên mang theo."
Bắc Vũ Đường nhìn gã một cái, quả nhiên không nên đặt hy vọng lên người ngốc.
Xe không thể đi, xem ra phải thật sự đi bộ về.
Bắc Vũ Đường nhìn trời, đã hơn ba giờ chiều. Cô phải tận lực tìm được một nơi có thể gọi điện trước năm giờ, nếu không chờ Kha Diệc Dương phát hiện cô mất tích, không biết sẽ hiểu lầm cô như thế nào.
Nếu là những gì mà cô bỏ ra lúc trước vì ba tên này mà bay hết, cô nhất định sẽ bóp chết bọn họ.
Bắc Vũ Đường đi rất nhanh, mắt chọi gà phải chạy chậm đuổi theo cả đoạn đường.
"Mỹ nữ, cô đi chậm một chút."
Bắc Vũ Đường không để ý, chỉ lo tự mình đi, chậm nữa là mạng nhỏ của cô bay mất đấy.
Cho dù cô có đi nhanh, nhưng vẫn không tìm được chỗ gọi điện trước khi mặt trời lawnj, mắt thấy sắc trời sắp đen, trên trán Bắc Vũ Đường khắc hai chữ.
Xong đời!!!
Đột nhiên, mắt chọi gà sờ trán, nói với Bắc Vũ Đường, "Ai nha, tôi nhớ ra rồi, tôi có mang di động."
Mắt Bắc Vũ Đường sáng ngời, "Ở đâu, mau lấy ra."
Mắt chọi gà cười nói: "Tôi để điện thoại di động trên xe."
Bắc Vũ Đường:.........
Ngứa tay quá, muốn bóp chết thằng ngớ ngẩn này ghê.
Gã nhất định là do Thượng Đế phái tới tra tấn cô.
Mắt chọi gà tiến lên trước mặt cô, hưng phấn nói: "Chúng ta về lấy đi."
Bắc Vũ Đường không để ý gã, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Mắt chọi gà không nhụt chí, tiếp tục nói: "Không phải cô cần di động sao, giờ chúng ta có di động, vì sao không quay về lấy?"
Bắc Vũ Đường vẫn không để ý gã.
"Chúng ta cầm di động, có thể gọi cho bên ngoài, để người ta tới đón chúng ta." Mắt chọi gà tiếp tục dẫn dắt.
Bắc Vũ Đường trừng hắn một cái.
Kinh nghiệm từ máu và nước mắt nói cho cô, tuyệt đối không thể tin tên ngáo đá này. Nếu đã tin, sẽ bị hố rất thảm. Cô không muốn chờ đến lúc về lại nghe được câu "tôi nhớ nhầm" của gã.
Vậy tuyệt đối sẽ tức chết người!
"Muốn về thì anh đi về đi. Sau khi về thì gọi điện cho người tới đón chúng ta." Bắc Vũ Đường nói với mắt chọi gà.
Mắt chọi gà nhìn đường núi đen như mực phía sau, sợ đi gần lại cô thêm một chút, "Không đi."
Một mình đi đường núi, gã sợ!
"Không đi thì đừng lắm lời với tôi." Bắc Vũ Đường không thể nhịn nữa, tức giận nói.
Cô bị đám này hại thảm rồi!
Bên kia, Kha Diệc Dương tan tầm, đi qua đường Khánh Phong, hắn nghĩ tới gì đó, dừng ven đường, đi vào cửa hàng bánh kem Sơn Tra, lúc ra thì cầm theo một hộp bánh kem nhỏ.
Xe càng lúc càng về gần đến nhà, ý cười bên môi Kha Diệc Dương càng đậm.
Khi hắn lái xe vào biệt thự, nhìn căn nhà im ắng, trong lòng mạc danh căng thẳng. Hắn giẫm chân ga, bất chấp việc lái xe vào bãi đậu, trực tiếp dừng ở trước cổng lớn, vội vàng xuống xe.
Vào đến biệt thự, bốn phía im lặng, phòng khách không còn tiếng cười ngày xưa, không còn người ngồi trước TV cười đến ngã trước ngã sau.
Im lặng, im lặng như một ngôi nhà chết.
Kha Diệc Dương lấy di động ra, gọi dãy số hắn đã sớm thuộc lòng.
Bàn tay nắm di động hơi run rẩy.
Khi điện thoại truyền đến giọng máy móc lạnh băng kia, di động yên lặng trượt khỏi tay, rơi xuống mặt đất, giống như trái tim của hắn, rơi vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Có lẽ cô đang ở chỗ nào đó trong nhà mà hắn không nhìn thấy.
Lần trước không phải cũng vậy hay sao!
Kha Diệc Dương nói thầm với mình như vậy, liều mạng nói cho mình phải bình tĩnh lại, nhưng đáy lòng lại có giọng nói khác nói cho hắn, cô đi rồi, cô lừa mình.
Cô vẫn luôn muốn rời khỏi hắn, lần này cuối cùng cũng thành công rời khỏi hắn.
Kha Diệc Dương cực lực áp suy nghĩ khủng bố này xuống.
Thời gian này cô ôn nhu, cô quan tâm, tất cả những gì cô làm cho mình, tuyệt đối không thể nào là âm mưu.
Kha Diệc Dương điên cuồng mở từng phòng ra, nhà ấm trồng hoa, bể bơi, phòng tập thể thao, mỗi góc đều bị hắn tìm một lần, nhưng vẫn không tìm thấy cô.
Hắc ám bị hắn áp xuống đáy mắt dần bốc lên.
Kha Diệc Dương gọi điện thoại cho A Hoa, đối phương lại tắt máy.
Hai người đều tắt máy, có phải là họ ở cùng nhau không?
Suy nghĩ này làm hắn lại có hy vọng.
Chỉ là hy vọng này vừa cháy lên đã bị dập tắt, vì A Hoa đã về.
"Đại Boss."
A Hoa quên đồ nên quay lại lấy, chỉ là vừa vào cửa đã thấy Đại Boss vẻ mặt âm trầm đứng trong phòng.
Kha Diệc Dương nhìn lướt qua A Hoa, nhìn phía sau cô, không có người mình muốn thấy.
"Phu nhân đâu?"
Kha Diệc Dương nhìn chằm chằm phía sau, trong lòng vẫn luôn chờ mong giây sau sẽ nhìn thấy cô.
A Hoa sửng sốt, không hiểu ý hắn.
Phu nhân không phải chuẩn bị kinh hỉ cho Đại Boss sao, sao giờ lại hỏi mình.
"Tôi, tôi không biết." A Hoa vừa nói xong, liền thấy Đại Boss dùng ánh mắt lạnh lẽo như muốn ăn thịt người nhìn mình chằm chằm.
"CÔ! KHÔNG! BIẾT!" Kha Diệc Dương lạnh lẽo nói từng từ.
A Hoa bị ánh mắt của hắn dọa sợ, cả người run rẩy, "Phu nhân... cô ấy... cô ấy cho tôi nghỉ hôm nay... nói... nói... nói phải cho anh kinh hỉ."
Nói xong, A Hoa đã bị doạ đến chảy nước mắt.
Kinh hỉ?!
Kha Diệc Dương nở một nụ cười lạnh đầy chua xót.
Kha Diệc Dương lấy điện thoại ra, đầu bên kia rất nhanh đã truyền đến giọng nam thô.
"Định vị được chưa?"
"Tìm được rồi, chia sẻ vị trí cho cậu." Người đàn ông nhanh nhẹn dứt khoát nói.
Quyết đoán cắt điện thoại, di động biểu hiện một địa chỉ khác. Kha Diệc Dương bước nhanh rời đi, chỉ nghe tiếng ô tô gào thét chạy như bay. A Hoa nhìn bóng Đại Boss đã đi xa, yên lặng lau mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ phu nhân thật sự lừa cô rồi bỏ trốn sao?
A Hoa đi đến phòng bếp, lúc thấy những nguyên liệu nấu ăn trong đó, vốn không chắc chắn, giờ đã xác định phu nhân thật sự bỏ trốn.
Cô bỏ trốn không có một dấu hiệu báo trước như thế, bỏ trốn lúc Đại Boss hoàn toàn tin tưởng cô.
A Hoa không dám tưởng tượng, nếu Đại Boss bắt được phu nhân về, mình có bị giận chó đánh mèo, bị Đại Boss trả thù hay không.
A Hoa lại bắt đầu run rẩy.
Không biết giờ từ chức có còn kịp hay không nữa.
Một chiếc xe thể thao chạy như bay, vượt qua mấy lần đèn xanh đèn đỏ, mà người lái xe còn không tự biết. Lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý tưởng, bắt người phụ nữ kia về, đánh gãy hai chân cô, làm cô không thể rời khỏi hắn nữa.
Lần này mặc kệ cô có hoa ngôn xảo ngữ thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không tin lời cô.
Lần này, Bắc Vũ Đường bị dán nhãn "bỏ trốn" đang không còn sức lực đặt mông ngồi dưới đất, mà bên người cô, mắt chội gà đang há hốc miệng thở dốc.
Trời đã tối, đường họ đi không có gì chiếu sáng, chỉ có thể dựa vào ánh trăng mờ ảo đi đường núi.
Bắc Vũ Đường nghĩ lại dọc đường đi một bóng quỷ cũng không có.
Cô không biết tên kia đi kiểu gì mà đến một đường không gặp được ai này.
"Em gái, tôi đói bụng." Mắt chọi gà trừng đôi mắt kỳ lạ của hắn nhìn cô.
"Nhịn đi." Bắc Vũ Đường tức giận nói.
Cô còn chưa kêu đói, gã đã kêu trước rồi.
Giờ rơi vào hoàn cảnh này còn không phải tại gã à, còn mặt mũi kêu đói.
Bắc Vũ Đường giờ đã không còn sức tức giận với hắn nữa.
Đi từ chiều đến tối, chân sắp gãy rồi.
"Có phải đêm nay chúng ta phải ăn ngủ đầu đường không?" Mắt chọi gà nhìn xung quanh đen như mực, không tự giác lại gần Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường chú ý tới, một chân đá văng gã ra, "Cách xa tôi ra một chút."
Cứ cảm thấy đi gần thằng ngáo này cũng không tốt.
"A." Mắt chọi gà dịch sang bên cạnh, "Em gái, tôi phát hiện lá gan của cô rất lớn. Cô vậy mà không sợ."
Sợ?!
Cô giờ đang rất sợ, nhưng không phải sợ núi rừng tối lửa tắt đèn này, mà là sợ tương lai phải đối mặt với tên Kha Diệc Dương biến thái kia như thế nào.
Giờ chắc hẳn hắn đã phát hiện không tìm ra mình, sau đó sẽ rất nhanh tìm được cô.
Cô vẫn chưa quên, lần thứ hai nguyên chủ chạy trốn, bị Kha Diệc Dương bắt về đánh gãy hai chân, khiến nguyên chủ vĩnh viễn không thể rời khỏi hắn được nữa.
Tưởng tượng đến hai chân sắp đứt gãy, Bắc Vũ Đường không tự giác run lên.
"Em gái, chúng ta đi tiếp sao?" Mắt chọi gà nhìn bốn phía chung quanh, không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.
"Không đi."
Mắt chọi gà sửng sốt, nếu mà không đi, vậy chẳng phải ở phải ngốc cả đêm trên đường núi đen như mực này à.
Mắt chọi gà có chút luống cuống, vội khuyên bảo, "Em gái à, đi thêm một đoạn đi, không chừng có thể nhìn thấy người nào đó, chúng ta có thể về thành phố."
"Không cần. Chờ đi." Bắc Vũ Đường nhìn hướng họ vừa đi. Kha Diệc Dương biết không thấy cô, tất nhiên sẽ truy cô, so với mệt sống mệt chết đi bộ về, còn không bằng ngồi đây chờ hắn đến, thuận tiện ngẫm lại xem nên hoá giải nguy cơ lần này như thế nào.
Mắt chọi gà tát nhiên không hiểu suy nghĩ trong lòng cô, thấy cô thật sự không đi nữa, chỉ có thể khổ bức ngồi xuống, bảo gã đi một mình, gã sợ lắm.
"Em gái, cô nói lát nữa có người tới cứu chúng ta không?" Mắt chọi gà cảm thấy bốn phía quá yên tĩnh, muốn nói gì đó xua tan nỗi sợ này.
"Có." Bắc Vũ Đường chắc chắn.
Bắc Vũ Đường nhìn di động trong tay, cô vẫn luôn mang theo thứ này.
Mắt chọi gà lại hỏi: "Chúng ta đoán xem bao lâu sẽ đến? Tôi đoán là một giờ, cô thấy sao?"
"Rất nhanh thôi."
Bắc Vũ Đường vừa nói xong, đã nghe thấy tiếng ô tô.
Mắt chọi gà trợn hai mắt lên, kinh hỉ nói: "Em gái, cô có nghe tiếng ô tô không?"
Bắc Vũ Đường nhìn đường núi phía trước, nơi xa ẩn ẩn xuất hiện ánh đèn pha ô tô.
Hắn tới rồi!