Editor: Bạch Diệp Thảo
Bắc Vũ Đường bình tĩnh nhìn mẹ Bắc, không nói một lời.
Mẹ Bắc bị cô nhìn chằm chằm như thế đến mức dựng lông tơ.
Sao bà ta lại cảm thấy con gái mình đã thay đổi, không dễ nói chuyện như trước kia nhỉ.
Hai người giằng co nửa ngày, cuối cùng vẫn là mẹ Bắc mềm xuống trước, "Vũ Đường, con giúp Dũng Nhi một lần này đi. Dũng Nhi biết sai rồi, qua lần này, mẹ nhất định sẽ nhìn kỹ nó, không để nó ra ngoài đánh bạc nữa."
"Mẹ, lần trước mẹ cũng nói như thế, lần trước nữa mẹ cũng đảm bảo với con như vậy." Bắc Vũ Đường trực tiếp chọc rách lời hứa hẹn chẳng đáng tin của bà ta.
Sắc mặt mẹ Bắc cứng đờ, hơi xấu hổ, "Lần này mẹ nói thật."
"Lần trước, lúc mẹ đảm bảo với con, con cũng đã nói, đó là lần cuối cùng." Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói, "Lần này con cũng nghiêm túc.".
"Con thật sự không cho?" Sắc mặt mẹ Bắc bỗng trầm xuống.
"Mẹ, không phải con không cho, mà là con không cho được. Nếu Dũng Nhi vẫn luôn như vậy, nó vĩnh viễn không thể sửa lỗi được. Vậy nên, lần này nhất định phải để nó ăn giáo huấn."
Mẹ Bắc cũng đã nhìn ra cô nghiêm túc, không phải chỉ nói miệng mà thôi.
"Mày thật sự không hỗ trợ sao?" Mẹ Bắc trầm mặt hỏi.
"Nếu mẹ thật sự muốn Dũng Nhi bỏ được tật xấu đánh cược, lần này mẹ và ba đừng lo cho nó." Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói.
Mẹ Bắc đứng bật dậy, "Được, được, mày thật đúng là con gái tốt của tao. Mày có thể máu lạnh đến thấy chết không cứu, tao cũng không làm được mẹ mày. Mày không cứu đúng không, dù tao có bán thận bán máu cũng sẽ kiếm được đủ tiền."
Mẹ Bắc cầm túi xách đi ra ngoài, đi được vài bước, vẫn không nghe thấy xung quanh có tiếng đuổi theo. Trái tim bà ta càng lúc càng trầm xuống, sắc mặt cũng âm trầm xuống.
Lần này nó làm thật!
Mẹ Bắc không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, thấy cô vẫn ngồi bất động ở vị trí cũ, tức đến mức trực tiếp bỏ đi.
Lần này không phải diễn trò mà là thật sự bị chọc tức quá mà bỏ đi.
Bắc Vũ Đường không chút hoang mang tính tiền, không chút hoang mang đi ra ngoài.
Chờ hai người đi rồi, Dương Ức Liễu luôn núp sau nghe lén nở một nụ cười quỷ dị.
Dương Ức Liễu đã có bước đầu kế hoạch. Ả không vội đi làm ngay, ả cần tính kỹ kế hoạch, đến lúc đó cho Bắc Vũ Đường một kinh hỉ lớn mới được.
- Tập đoàn Kha thị-
"Boss, chuyện trên mạng về phu nhân và Dương phu nhân đã bị người áo xuống. Lúc tôi thu thập thì phát hiện một tin, dường như là đang tẩy trắng cho Dương phu nhân, còn ngấm ngầm hại phu nhân." Phương bí thư đưa tư liệu đã sửa sang đến trước mặt hắn.
Kha Diệc Dương xem xong, đưa về cho Phương bí thư, lạnh lùng ra lệnh, "Kéo dài không kỳ hạn chuyện góp vốn cho tập đoàn Dương thị."
Phương bí thư ghi chú vào sổ, "Được."
Xem ra chuyện tập đoàn Dương thị muốn góp vốn là không có hy vọng gì rồi.
"Tìm người đăng tin, đưa tráo luật sư. Sau này nếu nhìn thấy chuyện chửi bới phu nhân trên mạng thì cứ làm theo cách này." Kha Diệc Dương lạnh lùng nói.
Phương bí thư cả kinh, "Chuyện này chỉ sợ...."
"Chỉ sợ cái gì?"
"Nếu số lượng lớn thì hơi khó thực hiện."
Dù sao thì cũng không có bằng chứng.
Ánh mắt sắc bén của Kha Diệc Dương nhìn về phía Phương bí thư, "Đoàn luật sư của của tập đoàn Kha thị dùng để ăn mà không làm à?"
Phương bí thư thầm rùng mình, "Tôi hiểu rồi."
Dương Bỉnh Quang vừa mới về nước, đang chuẩn bị đưa mẹ Dương đi xin lỗi, lại nghe được chuyện góp vốn có khả năng thất bại, tức giận đến mức tát mẹ Dương một cái.
Mẹ Dương bụm mặt, nhìn ông ta bằng ánh mắt không thể tin.
Dương Ức Liễu cũng bị hành động của Dương Bỉnh Quang doạ sợ.
"Đồ ngu! Tôi đã bảo bà ở trong nhà rồi mà còn không an phận. Bà nghĩ rằng bà cho người mua một tài khoản, để người ta tẩy trắng bà, chửi bới Bắc Vũ Đường là không ai có thể tra ra bà sao? Bà nghĩ Kha Diệc Dương là thằng ngu chắc?"
Dương Bỉnh Quang thật sự bị bà vợ ngu xuẩn của mình chọc cho tức chết.
Mẹ Dương vẻ mặt vô tội, bà căn bản còn chưa từng làm vậy. Dương Ức Liễu lại chột dạ, không dám lộ ra.
"Bà có biết tình hình của Dương gia hiện tại thế nào không hả? Nếu lần này không có ai góp vốn, Dương gia xong đời rồi!" Dương Bỉnh Quang giận dữ hét.
Dương Ức Liễu và mẹ Dương kinh ngạc nhìn ông ta, hoàn toàn không ngờ tập đoàn lại rơi vào tình huống này.
"Ba, tại sao lại như vậy?" Dương Ức Liễu kinh hãi.
Nếu nhà mình phá sản, ả không dám tưởng tượng cuộc sống sau này của ả sẽ thế nào.
Khi Dương Bỉnh Quang nhìn Dương Ức Liễu, ánh mắt phẫn nộ trở nên nhu hoà, "Liễu Nhi, con có chắc là có thể kéo được Kha Diệc Dương trở về không?"
Dương Ức Liễu hơi trầm ngâm rồi đáp, "Có."
Dương Bỉnh Quang vỗ mạnh vai ả, "Được. Nếu con có thế thu phục Kha Diệc Dương, vậy Dương gia cũng được cứu. Tình cảm của con và Diệc Dương sâu đậm, con có thể tốn nhiều công sức hơn một chút, ba ba tin tưởng vào năng lực của con."
"Vâng." Dương Ức Liễu đáp.
"Có yêu cầu gì thì cứ nói cho ba ba. Chuyện này ba ba sẽ dùng toàn lực duy trì con." Dương Bỉnh Quang nhìn con gái mình.
Nếu không phải lúc trước tra ra được nó vô sinh, nếu không phải nó khăng khăng muốn làm như vậy, thì giờ tập đoàn Kha thị đã sớm nằm trong tay hai cha con bọn họ. Vốn tưởng rằng với tình cảm của Kha Diệc Dương với con gái, dù có rời đi mấy năm cũng không phải vấn đề gì quá lớn.
Không ngờ mọi chuyện lại vượt xa dự tính của họ.
Qua việc lần này, Dương Bỉnh Quang đã không tin tưởng Dương Ức Liễu như lúc trước.
Nếu lần này Dương Ức Liễu có thể một lần nữa cướp được trái tim của Kha Diệc Dương, vậy thì là chuyện vui lớn. Nếu không thành công, vậy thì chỉ có thể dùng chiêu khác, nhận Bắc Vũ Đường về Dương gia, như vậy, Kha Diệc Dương vẫn là con rể Dương gia bọn họ.
Bàn tính trong lòng Dương Bỉnh Quang đánh rất vang, nhưng ông ta lại quên mất, có những lúc người tính không bằng trời tính.
Dương Ức Liễu trở lại phòng mình, lòng rất loạn.
Ả chưa từng nghĩ tới, có một ngày nhà mình sẽ phá sản.
Giờ cọng rơm cứu mạng duy nhất chính là Kha Diệc Dương, chỉ cần nắm được Kha Diệc Dương trong tay, nhà bọn họ có thể bình yên vượt qua cơn bão này, ả mới có thể luôn được sống trong cẩm y ngọc thực.
Ả không thể bảo đảm có thể thắng được trái tim Kha Diệc Dương một lần nữa trong vòng ba tháng. Tuy trước mặt ba ả, ả thề son sắt bảo đảm không có vấn đề, nhưng chính ả hiểu rõ, Kha Diệc Dương thay đổi rồi.
Trái tim của hắn đã thay đổi, không còn ở trên người ả nữa.
Nếu muốn thành công 100%, cách duy nhất là diệt trừ Bắc Vũ Đường, chỉ cần cô không còn, vậy ả chính là duy nhất.
Ý niệm này vừa xuất hiện, đã nhanh chóng nhấn chìm mọi suy nghĩ khác.
Dương Ức Liễu gọi một cuộc điện thoại, "Tiến hành kế hoạch nhanh hơn đi. Ba ngày sau, tôi muốn nhìn thấy kết quả."
"Không thành vấn đề, đây là giá...." Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói thô bạo.
"Tiền không phải vấn đề."
"Haha, Dương tiểu thư quả thật là sảng khoái. Ba ngày sau, tôi sẽ cho cô một kết quả vừa lòng."
"Chờ tin tốt của anh."
Ba ngày sau, trong một kho hàng bỏ hoang, một thanh niên bị trói chặt tay trên cột, trên mặt và cơ thể đầy vết thương, quần áo đều nhiễm máu tươi của chính gã.
Bắc Giang Dũng hoảng sợ nhìn mấy người, lúc đầu là không sợ trời không sợ đất, giờ đã run như cầy sấy.
"Thằng nhãi, chị mày không định cứu mày." Người đàn ông dẫm đầu ngắt điện thoại, mỉm cười nhìn gã.
"Không, không thể nào. Anh gọi cho ba mẹ em, họ sẽ bảo chị ấy đưa tiền qua đây."
"Ba mẹ mày mà nói được thì tiền đã sớm tới đây. Tới giờ rồi, chặt đứt một tay nó cho tao." Kẻ lưng hùm vai gấu răng vàng ngồi chính giữa nói.
Tiểu đệ đứng bên nghe lệnh, hai người đè tay gã xuống, một người khác cầm dao phay.
Thấy dao sắp rơi xuống, một mùi nước tiểu lan từ người gã ra, dưới chân hắn nhiều thêm một bãi chất lỏng màu vàng.
"Không, không cần...."
Dao vẫn rơi xuống.
Chỉ nghe một tiếng kêu thê lương thảm thiết, một ngón út bị cắt bỏ.
Bắc Giang Dũng ngất tại chỗ, một chậu nước lạnh băng tạt gã tỉnh.
Răng vàng chậm rì rì nói: "Cơ hội cuối cùng cho mày. Lần này chỉ cắt một ngón tay thôi, lần tới sẽ là cả cánh tay của mày. Cho mày ba ngày, ba ngày sau tao muốn nhìn thấy tiền của tao. Đừng có giở trò, bọn tao có người luôn nhìn chằm chằm mày đấy."
Bắc Giang Dũng run rẩy gật đầu.
"Thả nó đi."
Hai người kéo gã rời khỏi kho hàng, vứt đến một chỗ ngoại ô không người.
Khi Bắc Giang Dũng đi rồi, răng vàng gọi điện cho Dương Ức Liễu, "Đã xong. Giờ nó giã hận chị nó thấu xương, giờ cô đi qua là vừa kịp."
"Được. Chờ tôi xác nhận không sai, tiền sẽ được chuyển qua."
Ngắt điện thoại, Dương Ức Liễu cũng không gọi cho Bắc Giang Dũng ngay. Nửa giờ sau, ả mới gọi.
"Có muốn kiếm tiền không?" Một giọng nói thần bí từ điện thoại truyền ra.
"Ai đấy?"
Giọng điệu Bắc Giang Dũng không tốt, muốn ngắt điện thoại, lại nghe đối phương nói: "Tôi có thể giúp cậu kiếm 1000 vạn trong ba ngày, chỉ cần cậu làm giúp tôi một chuyện."
Động tác trong tay Bắc Giang Dũng ngừng lại, "Chuyện gì?"
"Giúp tôi hẹn một người ra ngoài, thù lao cho cậu 1000 vạn."
Bắc Giang Dũng rùng mình trong lòng, "Người nào?"
"Chị gái của cậu, Bắc Vũ Đường."
Bắc Giang Dũng nhăn mày lại.
Tiêu 1000 vạn để hẹn chị mình ra, mục đích không cần phải nói cũng biết là không tốt.
Dương Ức Liễu không thúc giục mà an tĩnh chờ đợi.
Ả không lo lắng gã không động tâm chút nào.
Bắc Giang Dũng rối rắm một lúc, nhưng khi nhìn đến ngón út bị cắt của mình, nghĩ đến Bắc Vũ Đường vô tình, đã có quyết định.
Là cô bất nhân trước, vậy đừng trách gã bất nghĩa.
"Được."
Dương Ức Liễu khẽ nhếch môi, "Ngày mai hẹn cô ta tới nơi này, tất nhiên sẽ có tiền chuyển tới thẻ của cậu."
"Tôi......" Bắc Giang Dũng còn muốn nói gì đó, đối phương đã ngắt điện thoại.
Ngay sau đó, một tin nhắn được gửi tới.
Bắc Giang Dũng muốn gọi lại, nhưng bên kia lại không có ai nhấc máy.
Bắc Giang Dũng nhìn tin nhắn kia, lại nhìn ngón tay đứt của mình, đã có quyết định.
Buổi chiều hôm đó, Bắc Vũ Đường nằm ở dưới tán cây đa trong đình đọc sách, di động đặt bên cạnh vang lên. Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua tên người gọi, nhấn nghe.
"Có chuyện gì?"
Bắc Giang Dũng nghe Bắc Vũ Đường lạnh nhạt nói như vậy, hoả khí trong lòng dâng lên.
Mấy ngày nay gã gọi nhiều cuộc điện thoại cho cô, hỏi lấy tiền nhiều lần, cô lại không hỏi gã bị làm sau được một câu. Cô lạnh nhạt và tuyệt tình như thế. Quả nhiên đúng như mẹ nói, cô thay đổi rồi, trở nên máu lạnh.
Bắc Vũ Đường không còn do dự, "Chị, lâu lắm rồi em không gặp chị. Lúc nào rảnh, em mời chị đi ăn cơm."
Bắc Vũ Đường đặt sách trong tay xuốgn, "Sao đột nhiên lại nghĩ đến mời tôi đi ăn cơm?"
Cô quá hiểu thằng em này, hoàn toàn bị cha mẹ Bắc chiều đến hư. Từ sau khi Bắc Vũ Đường gả cho Kha Diệc Dương thì lại càng trầm trọng thêm, thậm chí còn nhiễm tật cờ bạc.
Lúc trước bọn họ biết rõ Bắc Vũ Đường bị Kha Diệc Dương đánh, biết hắn cầm tù cô ấy, lại vì tiền mà tự tay đưa nguyên chỉ vào trong tay Kha Diệc Dương, thậm chí sau khi cô ấy chết còn vừa lòng nhận một bút tiền xa xỉ, yên tâm thoải mái mà sống.
Bọn họ hoàn toàn coi nguyên chủ là một món hàng bán được giá cao, chỉ cần có tiền thì họ cần gì phải quan tâm "món hàng hoá" kia sống chết thế nào, có hạnh phúc hay không.
Trước khi cha mẹ Bắc có Bắc Giang Dũng, họ đối xử khá tốt với Bắc Vũ Đường, nhưng từ sau khi có được đứa con ruột thịt của mình, đứa con được nhận nuôi này chỉ còn một công dụng là đổi sính lễ.
Lúc trước cha mẹ Bắc đã luôn chờ mong được cô có thể câu được một con rùa vàng, không ngờ câu được thật.
"Chị, em trai mời chị một bữa cơm không phải là rất bình thường sao?" Bắc Giang Dũng cười nói.
Không có chuyện mà ân cần như vậy, không phải trộm thì cũng là cướp.
Bắc Vũ Đường cũng sẽ không ngây thơ nghĩ gã chỉ đơn thuần muốn mời cô ăn cơm.
"Nói thời gian và địa điểm đi."
Bắc Giang Dũng thấy cô đồng ý thì thở phào nhẹ nhõm, "Trưa mai đến quán Giang Nam ở đường ven hồ kia được không?"
"Được."
Ngắt điện thoại rồi, Bắc Giang Dũng chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Hôm sau, Bắc Vũ Đường nhắn một tin cho Kha Diệc Dương, báo cho hắn cô không thể mang cơm hộp đến. Bắc Vũ Đường bảo tài xế đưa cô đến "quán Giang Nam".
Cô vừa vào tiệm đã thấy Bắc Giang Dũng đứng chờ trong đại sảnh, vừa thấy cô thì lập tức vẫy tay.
"Chị." Bắc Giang Dũng có chút khẩn trương, nụ cười trên mặt hơi cứng đờ.
Bắc Vũ Đường nhìn liếc qua gã, chú ý thấy gã đeo găng tay màu đen thì hỏi, "Hôm nay không lạnh, em đeo găng tay làm gì?"
Bắc Giang Dũng sửng sốt, nửa ngày sau mới trả lời, "Đây gọi là ngầu. Chị không hiểu đâu. Chúng ta đi thôi. Em thuê một phòng rồi, hai chị em mình có thể nói chuyện tốt hơn."
"Được." Bắc Vũ Đường đáp, đáy mắt có bóng tối xẹt qua.
Tuy họ là chị em, nhưng vì kém nhau mười tuổi, Bắc Giang Dũng chưa bao giờ thích ở bên cạnh cô, càng đừng nói là nói chuyện phiếm. Hành động khác thường của gã hôm nay làm Bắc Vũ Đường cảnh giác.
Sau khi vào phòng, Bắc Giang Dũng nhiệt tình rót cho cô một ly trà, "Chị, chị uống trà."
Bắc Vũ Đường nhìn gã nhiệt tình đưa trà tới trước mặt mình, ánh mắt sáng ngời nhìn gã, "Sao hôm nay em lại nhiệt tình như thế, có phải trong lòng có quỷ không?"
Bắc Giang Dũng hơi mất tự nhiên, cười gượng, "Chị, chị nói như thế bình thường em không nhiệt tình với chị vậy. Em giận đấy."
Bắc Vũ Đường cười ha hả, nhận trà trong tay gã.
"Trà của quán này vị ngon lắm, chị nếm thử xem."
"Được." Bắc Vũ Đường bưng trà, chậm rãi nâng lên môi, thấy người đối diện khẩn trương nhìn chằm chằm trà trong tay cô.
Bắc Vũ Đường nhẹ nhàng ngửi, cười nói, "Mùi không tệ."
"Đúng vậy." Bắc Giang Dũng cười đáp lời.
"Bên kia là cái gì?" Bắc Vũ Đường chỉ vào phía sau Bắc Giang Dũng, gã theo bản năng xoay đầu lại.
Bắc Vũ Đường nhanh chóng đổ ly trà xuống dưới bàn.
Bắc Giang Dũng xoay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc nói, "Không có gì mà."
"Chắc là chị hoa mắt." Nói xong, cô buông chén trà không xuống.
Bắc Giang Dũng thấy chén trà đã cạn, thả lòng.
"Chị, chị nhìn thực đơn đi, muốn ăn gì cứ gọi. Hôm nay em mời."
"Được." Bắc Vũ Đường mở thực đơn ra, mí mắt dần nặng xuống, giây tiếp theo đã ngã vào bàn.
Bắc Giang Dũng thấy cô nằm xuống, không yên tâm gọi lớn hai lần, "Chị, chị..."
Thấy cô không đáp lại, gã gọi một cuộc, rất nhanh đã có vài người tới, mang Bắc Vũ Đường đi ra ngoài.
"Các người định đưa chị ấy đi đâu?" Bắc Giang Dũng hỏi.
"Cái này không cần mày quản, mày chờ lấy tiền là được." Người tới chỉ ném lại một câu như vậy đã mang Bắc Vũ Đường đi ra cửa sau của quán, lên trên chiếc du thuyền ở đó, rồi lái đi.
Bắc Giang Dũng nhìn tài khoản của mình nhiều ra 1000 vạn, khẩn trương và sợ hãi ban nãy bị hưng phấn thay thế.
Nhiều tiền như vậy làm gã lại ngứa tay.
Bên kia, sau khi Bắc Vũ Đường bị đưa lên du thuyền, một người đàn ông trên đó gọi điện thoại, nửa ngày sau mới ngắt.
Vừa mới ngắt, một người đàn ông khác đã hỏi, "Bên kia phân phó xử lý thế nào?"
"Ném vào trong biển."
"Chậc chậc, một cô bé xinh đẹp như vậy mà chết đi thì hơi đáng tiếc."
Bắc Vũ Đường cảm giác được người nọ tới gần, ngón tay cô lặng lẽ sờ vị trí nhẫn.
"Mày làm gì thế!" Một người đàn ông khác ngăn cản, "Chờ lấy được tiền rồi, bên ngoài có rất nhiều đàn bà cho mày chơi."
"Được rồi, được rồi. Chỉ là hơi tiếc cho mỹ nhân này."
"Thu liễm đi. Sớm giải quyết xong chuyện, sớm kết thúc công việc."
"Được."
"Đeo xích sắt và chuỳ đá cho cô ta. Chặt vào, đừng để rơi ra. Nếu để thi thể nổi lên thì phiền lắm."
Bắc Vũ Đường cảm giác được mắt cá chân lạnh lẽo, xích sắt nặng trĩu trói đùi cô.
Bắc Vũ Đường đang định động thủ, lại nghe một người đàn ông nói, "Con kia cũng phiền, phát trực tiếp video cho nó."
"Người ta cũng vì cẩn thận."
"Thật là phiền toái."
Bắc Vũ Đường hô trong lòng, "Hệ thống ra đây."
[Đinh, bổn hệ thống online.]
"Cậu có thứ gì có thể giúp tôi trốn từ biển ra không?"
[Căn cứ vào tình huống ký chủ đang gặp phải, cửa hàng có "kim thiền thoát xác" rất hợp với cô, giá cả cũng hợp lý, chỉ cần 20 điểm tích lũy thôi.]
"Có thể giảm bớt không?"
[Giá không lừa già dối trẻ rồi. Món này rất hợp với tình huống của ký chủ nha.]
Bắc Vũ Đường suy nghĩ rất nhiều, đã nghĩ ra một biện pháp tuyệt diệu để đả kích Dương Ức Liễu. Nhưng mà, phí 20 điểm tích lũy thì cô vẫn tiếc.
[Ký chủ, có mua một cái không?]
"Không mua."
Bắc Vũ Đường vẫn luôn chờ thời cơ, một lúc sau, khi hai gã kia tới gần, cô bắn ngân châm vào cổ một người, người kia chỉ cảm thấy cổ tê rần, sau đó ngã xuống.
"Này, mày..." Một kẻ khác còn chưa nói xong đã bị một ngân châm nhỏ bắn vào cánh tay rồi ngã xuống theo.