Quản gia cũng ra điều lệnh theo lời của ngài bá tước, sai người hầu chuẩn bị những vật dụng có thể cần thiết cho việc sinh nở của phu nhân.
Trong lúc đó, Sandra đang đem đống rơm khô vào chuồng ngựa thì nhìn thấy quản gia San chạy về phía mình.
Từ bên trong chuồng ngựa đến nơi quản gia San khá xa nên cô không thấy được nét mặt của anh.
Sandra đứng thẳng người, khẩn trương phủi hai tay vào vạt váy đồng phục.
Lần đầu nhìn thấy quản gia chủ động tìm cô một cách gấp gáp như vậy, trong lòng Sandra nao núng.
Cô ấy bất chấp bỏ việc đang dang dở rồi chạy ra ngoài, quản gia càng đến gần hơn thì cô mới thấy rõ vẻ mặt của ngài ấy vô cùng căng thẳng.
Sandra vuốt lại mái tóc phía trước bị rơi ra do làm việc, cô còn định nở một nụ cười với quản gia nhưng hẳn là không phải lúc.
San vừa đứng lại, ngài vội nói chuyện về Fay cho Sandra:
- Phu nhân đang chuẩn bị sinh em bé, cô hãy mau cưỡi ngựa đến nhà người đỡ đẻ.
Trong số các người hầu thì chỉ có cô mới có thể cưỡi ngựa và thành thạo đường trong thủ đô thôi.
- Được, tôi sẽ đi nhưng phu nhân sẽ ổn chứ? Dù quãng đường có thể xa nhưng tôi sẽ đi nhanh hết sức có thể.
Phu nhân chuẩn bị sinh em bé rồi.
Trái tim Sandra đập nhanh hơn một chút, cô vội quay vào chuồng ngựa và chọn lấy một con trông khỏe nhất.
Sandra thao tác nhanh cho việc thắt dây cương, buộc yên ngựa, đồng phục hầu gái này khá dài và gây cản trở.
Sandra nhìn chân váy dài và hít một hơi thật sâu:
“Mình sẽ làm được mà”
Thời khắc mà Sandra cho rằng cô sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho sự việc lần đó.
Cô ấy mạnh mẽ nắm chắc dây cương, dùng lực chân bật lên lưng ngựa.
Đôi mắt Sandra nhìn thẳng, quản gia đứng sang một bên để nhường đường cho ngựa phóng đi.
Cô giữ chặt dây cương, hơi cúi người để giữ thăng bằng và hai chân bám chắc vào bụng ngựa.
Cảm giác cưỡi ngựa như bay này đã rất lâu rồi cô mới có lại được.
Chiếc băng đô vải buộc trên đỉnh đầu cũng vì sức gió mà rơi xuống đất, cô chẳng muốn quan tâm đến thứ đó nữa.
Điều bây giờ quan trọng nhất là tính mạng của Fay, người đã vô tình thay đổi suy nghĩ trong Sandra.
Trên đường, cô đã hỏi han người dân ở các khu chợ, các con đường lớn nhỏ người đỡ đẻ.
Nhờ có sự chỉ dẫn của họ, cô đã tìm ra nhà của một người phụ nữ tầm trung niên biết đỡ đẻ.
Bà ấy giúp nhiều phụ nữ thủ đô và ngoại ô trong việc sinh em bé.
Vừa nhìn thấy người phụ nữ kia đang chậm rãi quét bậc thềm nhỏ trước nhà.
Cô không cần nhảy xuống ngựa mà cố bám giữ chân sát vào thành bụng con ngựa, nghiêng người xuống và giữ lấy cơ thể bà đỡ rồi kéo mạnh lên ngựa.
Cú này khiến cho bà đỡ hoảng sợ và thốt lên:
- Á ôi, cây chổi…
Sandra chỉ vừa dặn bà ấy ôm chặt mình vào và phi ngựa nhanh về phía dinh thự:
- Thứ đó không quan trọng bằng việc phu nhân bá tước sinh em bé đâu.
Bám chắc vào nếu không bà sẽ chết vì ngã ngựa đấy.
Người phụ nữ kia sợ hãi, miệng lắp bắp muốn quay lại vào nhà lấy vài thứ cho việc đỡ đẻ:
- Phu nhân… sinh em bé sao? Tôi cần lấy vài thứ…
- Không cần, dinh thự Nolanotis có đủ.
Sau khi Sandra phi ngựa trở về, người dân ở đó bắt đầu bàn tán về chuyện phu nhân bá tước sinh em bé.
Chuyện xấu chuyện tốt gì họ cũng bàn cả, họ tò mò liệu đứa trẻ này có thể sống sót hay không? Vì lời nguyền những người thân cận bên cạnh nàng đều sẽ chết.
Đứa trẻ đầu tiên nàng cũng đã không giữ được.
Đây sẽ là tin “sốt dẻo” để họ bàn tán cả tuần.
[…]
Người đỡ đẻ đã vào phòng, bà ấy yêu cầu mọi người phải ra ngoài, chắc chắn sẽ không một ai muốn nhìn thấy cảnh tượng máu me và một đứa bé sơ sinh được đưa ra từ vùng kín cả.
Chỉ có hai người hầu gái ở lại trong phòng phụ giúp một vài thứ đơn giản.
Ngài bá tước đứng sát ngoài cửa phòng và chờ đợi, từng giây từng phút như đang trôi qua chậm rãi.
Tiếng r3n rỉ hòa cùng tiếng khóc thét của Fay như đang tra tấn tinh thần của ngài bá tước.
Cách đó vài mét, quản gia nhìn thấy được Sandra cũng đang lo lắng.
Anh ấy nói khẽ với Sandra:
- Cô cưỡi ngựa tốt lắm nên là phu nhân sẽ ổn thôi.
Hai tay Sandra đang đan lại với nhau, cô ấy đã cầu nguyện từ lúc bà đỡ đi vào.
Quản gia San đặt tay mình lên bàn tay Sandra sau khi trấn an cô ấy.
Thời gian trôi qua cũng nhanh hơn, mặt trời lúc này cũng đang lặn.
Tiếng hét của phu nhân vẫn không ngừng từ lúc đau bụng đến giờ này, Ansel nóng lòng không biết mọi chuyện thế nào rồi.
Ngài đã đi đi lại lại ở hành lang và lầm bầm:
- Fay… sẽ làm được chứ? Sẽ bình yên chứ… sao mà lâu quá vậy…?
Nhưng ngài đã không để ý tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Đứa bé khóc oe oe còn lớn hơn giọng của mẹ nó.
Một người hầu gái trong phòng xông cửa ùa ra, cô ấy mừng đến rơi nước mắt, nói nhanh đến mức xém chút nữa là tự cắn lưỡi:
- Phu nhân… đã sinh được rồi, thưa ngài.
Đến khi nghe tin từ người hầu thì ngài mới bừng tỉnh và nhanh hơn ai hết Ansel lao vào phòng.
Ansel lo lắng cho sức khỏe của Fay, vốn dĩ trước khi sinh con, nàng đã bị té và bất tỉnh.
Sức khỏe vẫn còn yếu vậy mà sinh đứa bé này trước ngày dự tính của y sĩ.
Vết máu loang nhiều ở phía cuối giường, ngài càng đau lòng hơn vì cơ thể Fay dường như đã kiệt quệ.
Nàng không đủ sức để di chuyển cánh tay, nàng đang cố hít thở đều.
Chỉ khi nghe thấy Ansel gọi thì nàng mới nhìn lên:
- Fay.
- An… Ansel…
Đột nhiên bà đỡ đẻ ẵm đứa trẻ vừa được lau sạch và quấn khăn đưa lại cho ngài bá tước ẵm.
Ansel ngỡ ngàng vì thấy đứa bé nhỏ xíu này, bà đỡ vui vẻ thông báo:
- Là một tiểu bá tước, thưa ngài.
Ngài đã chọn được tên chưa ạ?
- À… ờ… - Ansel luống cuống không biết phải làm thế nào với đứa bé nhỏ xíu và đỏ hỏn.
Fay nhìn Ansel như vậy, nàng vui vẻ mỉm cười nhẹ nhàng.
Nàng thều thào:
- Đúng là… đứa trẻ ấy, con trai…
Nàng cũng muốn ôm lấy con mình nhưng vì sức khỏe của nàng đã không cho phép nàng làm điều đó.
Vì sức khỏe yếu ớt và cố rặn trong lúc sinh khiến cho nàng chẳng còn bao nhiêu sức nữa.
Cánh tay nàng buông xuôi, đôi mắt nhắm nghiền và khuôn miệng khép lại.
Bà đỡ đẻ vội chạy đến bên giường lay nhẹ cơ thể Fay, đến khi nàng không có động tĩnh gì thì bà ấy mới áp tai lên ngực.
Không nghe thấy nhịp tim, bà ấy mang vẻ mặt đượm buồn nhìn ngài bá tước, bà ấy cúi mặt và lắc đầu.
Fay trút hơi thở cuối cùng trên chiếc giường ngủ đầy kỉ niệm và máu.
Ansel đang ẵm đứa bé lại gần thì ngài như chết đứng, điều mà ngài bá tước lo sợ cũng đã xảy ra.
Ngài bá tước sốc và hét lên khiến cho đứa bé vừa mới ngủ thì bị giật mình:
- Không… không, Fay.
Em làm sao vậy? Em đang mệt hay đang đùa vậy hả? Tỉnh lại đi… Fay à… KHÔNGGGGGG….