Sức mạnh Nhân Cấp, lúc này mới khiến Nghệ Phong thở dài một hơi. Trong đám đệ tử Thánh địa, bất luận một người nào đều là thiên tài kiệt xuất. Bằng không cũng không thể đưa tới Thánh địa. Cho nên, ngoại trừ Ban Đạt Tạp, các đệ tử đều đạt được Nhân Cấp, chỉ là có đẳng cấp cao thấp mà thôi, thiên tài cực kỳ kiệt xuất giống như Lưu Phong, Thi Đại Nhi, có lẽ cũng đạt đến Sư Cấp.
Mặc dù Sư Cấp và Nhân Cấp chỉ chênh lệch một đẳng cấp, thế nhưng lại khác nhau như trời và đất. Trong toàn bộ đệ tử của Thánh địa, đạt được Sư Cấp không vượt quá năm người. Cho dù là Thiên Nghịch, cũng chỉ dừng lại ở Nhân Cấp cửu giai, vẫn không phá tan được tấm lá chắn mỏng Nhân Cấp.
Nghệ Phong đạt được Nhân Cấp, trong lòng cũng hơi thả lỏng, ít nhất, hiện tại đẳng cấp của hắn không chênh lệch quá lớn với đại đa số đệ tử Thánh địa. Quan trọng nhất là, hắn vẫn không quên những lời hắn nói trước kia. Trong vòng một năm, bọn họ sẽ phải trả giá cho từ phế nhân mà bọn họ từng nói.
Hơn nửa năm Nghệ Phong không lộ diện, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, khiến tất cả đều nhìn Nghệ Phong với ánh mắt quỷ dị.
Nụ cười tà mị lúc ẩn lúc hiện trên khóe miệng, bước chân lười nhác, hai tay đút vào túi quần, dáng vẻ cực kỳ bất cần đời.
Dáng vẻ này hoàn toàn không có gì khác biệt với Nghệ Phong thường ngày. Những người nhìn thấy màn này, đều đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.
- Tại sao phế nhân này lại tỏ ra kiêu ngạo như vậy.
Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng toát ra một câu nói như vậy: Nghệ Phong hiện tại còn vốn liếng kiêu ngạo nữa sao?
- Phong ca ca...
Thanh âm thanh lương vang lên, Nghệ Phong không cần nhìn cũng biết là tiểu ma nữ, ở Thánh địa không ai gọi hắn như vậy ngoài nàng.
Thi Đại Nhi vẫn xinh đẹp chói lòa như trước, vừa xuất hiện bên cạnh Nghệ Phong, trong nháy mắt đã thu hút ánh mắt của mọi người, đương nhiên, ánh mắt đố kị ước ao thù hận cũng đồng dạng tập trung trên người Nghệ Phong.
Nàng vẫn mặc chiếc váy dài màu tím, đai lưng bó sát, để lộ ra vòng eo nhỏ nhắn của nàng. Vẻ lịch sự tao nhã và mềm mại hiện ra trong nhất cử nhất động của nàng, khiến tâm hồn Nghệ Phong có chút chấn động, mê hoặc.
Nghệ Phong nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, cười mắng:
- Tại sao lần nào ta xuất hiện, cũng có nàng ở đó?
Thi Đại Nhi cười hắc hắc không ngừng, tiếng cười êm dịu trong trẻo:
- Bởi vì trái tim của người ta luôn hướng về Phong ca ca, không tin ca casờ xem.
Nghệ Phong nhìn theo ánh mắt Thi Đại Nhi, bộ ngực đầy đặn cao vút hiện rõ dưới lớp áo màu tím của nàng, không khó cảm giác được lưu đạn bên trong.
- Không tồi, trưởng thành! Xem ra ăn đu đủ của ta vẫn có tác dụng.
Nghệ Phong bình tĩnh nhìn, một lúc lâu mới toát ra câu nói như vậy.
- Hi hi….
Tiếng cười của Thi Đại Nhi càng tỏ ra thích thú, hình như vô cùng cao hứng khi có được câu khen ngợi Nghệ Phong.
Nghệ Phong không kiêng nể gì cả, khiến trong mắt mọi người đều lóe ra hỏa quang đố kị, càng không hiểu tại sao Thi Đại Nhi lại thân thiết với một con cóc như vậy.
Nghệ Phong thấy thế, hừ lạnh một tiếng, đưa tay vòng qua eo Thi Đại Nhi, tràn đầy khiêu khích nhìn đoàn người xung quanh.
Vốn tưởng rằng Thi Đại Nhi sẽ giãy dụa thoát khỏi vòng tay mình, nhưng Nghệ Phong bất ngờ phát hiện Thi Đại Nhi lại rất ngoan ngoãn, để mặc cho Nghệ Phong ôm mình, đầu hơi tựa lên vai hắn, mùi hương thơm ngát lại phả vào mũi hắn. Dáng dấp hiền thục của Thi Đại Nhi tuyệt đối không giống như tiểu ma nữ hàng ngày.
- Phong ca ca, ta sẽ rất ngoan, để cho ca ca có thể diện của đại nam tử.
Thi Đại Nhi ghé sát bên tai Nghệ Phong, nhẹ giọng nói.
Nghệ Phong sửng sốt, lập tức hiểu rõ tiểu ma nữ này có chủ ý gì: Đây là nàng đang chỉnh đốn mình, sợ là màn này khiến tất cả mọi người càng thù hận mình hơn, tiểu ma nữ vẫn là tiểu ma nữ, chỉnh đốn người khác cũng không để lại vết tích.
Nhưng Nghệ Phong vốn tới tìm bọn họ gây chuyện phiền phức, đương nhiên sẽ không sợ ánh mắt của bọn họ, hắn nắm thật chặt tay mình, tràn đầy khinh thường nhìn mọi người.
Nhất thời, hỏa diễm trong lòng những đệ tử này đều không kìm chế được: một tên phế nhân thì có năng lực gì mà dám ôm nữ thần trong lòng chúng ta, có năng lực gì mà dám khinh thường chúng ta.
Thi Đại Nhi nhìn đoàn người đi tới, nàng sửng sốt, không khỏi nghĩ lại có phải mình đã đùa quá mức rồi không. Mặc dù Phong ca ca không phải phế nhân, thế nhưng hắn mới có thực lực Tử Cấp, đây không phải là chịu thiệt quá lớn sao?
Ngay khi Thi Đại Nhi chuẩn bị đứng ra, một thanh âm đột nhiên vang lên bên tai mọi người:
- Phong thiếu, lần này không biết có thể để ta luyện tay không?
Nghệ Phong nhìn Thiên Nghịch đột nhiên xuất hiện, hơi sửng sốt, lập tức cười nói:
- Chuyện này cứ để ta, ha ha, trốn phía sau các ngươi, sợ là tên tuổi phế nhân của ta lại càng tồi tệ. Huống chi, ta nói rồi, trong vòng một năm sẽ giúp bọn họ thư giãn xương cốt, cũng không thể cứ nói suông như vậy.
Thiên Nghịch sửng sốt, lập tức nghi hoặc nói :
- Thực lực của ngươi?
Nghệ Phong vỗ vai Thiên Nghịch nói :
- Ngươi cứ chờ xem đi.
Buồn cười, nếu không phải thực lực của ta khôi phục, ta thật sự không dám kiêu ngạo như vậy.
Thiên Nghịch gật đầu, tuy rằng không biết tự tin của Nghệ Phong tới từ đâu, thế nhưng Nghệ Phong dám làm như vậy, như vậy hắn cũng không cần lo lắng. Huống chi, thủ độc thuật của Nghệ Phong sẽ không khiến hắn bị hại.
Thi Đại Nhi thấy thế, trên mặt nàng lại xuất hiện nụ cười, thối lui sang một bên, bình tĩnh nhìn giữa sân, phảng phất giống như đang xem kịch.
- Ha ha, thế nào? Nhiều người đến như vậy? Muốn vây công ta sao?
Nghệ Phong trêu chọc nhìn mọi người, khóe môi nhếch lên vẻ trêu đùa.
- Hừ. Một tên phế nhân đáng để chúng ta vây công sao?
Một tên nam tử rất xem thường nhìn Nghệ Phong, châm chọc nói.
- Phế nhân? Ha ha, lại là phế nhân. Vốn ta còn có kế hoạch để các ngươi bớt phải xoa bóp xương cốt. Thế nhưng hiện tại, chậc chậc, hay là làm thêm mấy lần đi, tránh cho phần ăn hàng ngày của các ngươi lớn hơn.
Nghệ Phong không chút phật lòng cười nói. Nguồn: http://truyenfull.vn
Ngược lại là ánh mắt lạnh lùng của Thi Đại Nhi, nhưng khi ánh mắt ấy chuyển dời đến Nghệ Phong, lập tức lại hòa hoãn đi nhiều.
- Tiểu tử, Thánh địa đã không phải thời đại của ngươi. Hừ, thức thời dập đầu nhận sai, ta có thể tha mạng cho ngươi.
Nam tử kia rất xem thường nhìn Nghệ Phong.
- Ha ha, vậy sao? Thì ra Thánh địa đã không còn là thời đại của ta, vậy là của ai? Của ngươi sao?
Nghệ Phong rất nghi hoặc nhìn nhóm người này, dò hỏi.
- Chậc chậc, Phong thiếu vẫn là Phong thiếu. Cho dù thành phế nhân, vẫn kiêu ngạo như vậy. Chỉ là không biết, ngươi còn có vốn liếng kiêu ngạo như vậy hay không?
Lại có thêm một người đứng ra, nhìn Nghệ Phong mỉm cười nói.
- Có hay không, thử xem sẽ biết. Ngươi phải thử một chút chứ? Ha ha, ngươi không thử cũng không quan hệ gì. Bản thiếu đã quyết định, mỗi ngày đánh một người, rồi cũng sẽ đến phiên ngươi. Ta cũng không rộng rãi như các ngươi, cho dù các ngươi dập đầu nhận sai với ta, ta cũng ngươi buông tha.
Nghệ Phong bình thản nói, khóe miệng tràn đầy tiếu ý.
- Ha ha, Phong thiếu quả nhiên có quyết đoán. Nhưng ta thích quyết đấu tạp mạc thức, Phong thiếu có thể đáp ứng ta không?
- Có thể!
Nghệ Phong đáp ứng, nhất thời khiến mọi người đồng loạt ồ lên, bao gồm cả Thi Đại Nhi và Thiên Nghịch, bọn họ đều đứng dậy, không thể tin nhìn Nghệ Phong.
Ý nghĩa của quyết đấu tạp mạc thức là: tiến hành dưới tình huống tuyệt đối công bằng công chính, bất luận kẻ nào cũng không được sử dụng âm mưu quỷ kế, thủ đoạn đê tiện. Loại quyết đấu phương thức này cũng được mọi người tôn sùng, không ai dám sử dụng thủ đoạn đê tiện dưới tình huống quyết đấu tạp mạc thức. Cho dù là người có nhân phẩm vô cùng kém cỏi như Nghệ Phong cũng không dám.
Thế nhưng, Nghệ Phong lại tiếp nhận quyết đấu như vậy. Hắn lẽ nào không biết, thực lực Nhân Cấp và Tử Cấp cách biệt một trời một vực. Dưới quyết đấu tạp mạc thức, Nghệ Phong căn bản là tìm đánh.