Hạ Tinh Trình giục Hạ Diệp nhanh lên một chút, kết quả Hạ Diệp vội vàng hút hết một điếu thuốc rồi mới mở cửa lên xe, anh chạy về hướng khu đậu xe VIP của sân bay.
Anh vừa lái xe vừa phàn nàn.
Hạ Tinh Trình hỏi anh: "Cha mẹ có khỏe không anh?"
Hạ Diệp nói: "Khỏe cả."
Hạ Tinh Trình lại hỏi: "Chị dâu thì sao? Đã nghỉ chưa?"
Hạ Diệp nói: "Cô ấy nghỉ đâu mà nghỉ! Năm nào cũng đến ngày cuối cùng mới nghỉ. Đã sớm bảo cô ấy từ chức, về nhà chăm con chăm cha mẹ đi, mà cổ không nghe."
Hạ Tinh Trình mỉm cười: "Lời này anh nói trước mặt em thì được, đừng để chị dâu nghe được, em sợ chị ấy đánh anh."
"Cổ đánh anh hay anh đánh cổ?" Hạ Diệp ấm ức giễu cợt.
Khu đỗ xe VIP diện tích rất lớn, lúc còn ở lối vào Hạ Tinh Trình đã nhìn thấy xa xa có một người đang đứng ở lối ra của sân bay.
Cậu vội vàng nói: "Ảnh ra rồi kia! Anh nhanh lên chút coi!"
Hạ Diệp quát cậu: "Ra thì sao? Đợi một lát cũng không được à?"
Hạ Tinh Trình cũng quát lại: "Ảnh lạnh đó! Bị cảm thì sao?"
Hạ Diệp nhìn qua bên đó, có thể thấy rõ là một người đàn ông, mặc một cái áo bành tô dài quá gối, dáng người rất cao, trông dáng người cũng rất đẹp, đang thả lỏng đứng ở cửa lối ra.
Lúc tới gần thêm chút nữa, Hạ Diệp nhìn thấy trên mặt anh có đeo một cặp kính, gần như che hết nửa khuôn mặt, đường cằm lộ ra bên ngoài vừa tinh tế vừa thanh thoát. Lúc xe bọn họ đến gần, người đàn ông đó lấy cặp kính trên mặt xuống, phía dưới mắt kính là một đôi mắt rất đẹp, ngoại hình nam tính cực kỳ xuất sắc, hơn nữa Hạ Diệp còn cảm thấy rất quen.
Lúc anh dừng hẳn xe, Hạ Tinh Trình vội vã mở cửa xuống xe, anh nghe Hạ Tinh Trình gọi: "Anh Minh!"
Trong đầu Hạ Diệp lập tức nhảy ra một cái tên: Dương Du Minh! Anh vốn đã mở cửa ra, đặt một chân xuống đất, nhưng cơ thể lại dừng lại cạnh cửa, anh hơi há hốc mồm, bởi vì loại người hoàn toàn không chú ý đến showbiz như anh, cũng biết Dương Du Minh là một đại minh tinh hàng thật giá thật.
Phía sau Dương Du Minh còn có cả nhân viên ở sân bay.
Hạ Tinh Trình gần như sắp nhào tới, nhưng cuối cùng chỉ đứng trước mặt Dương Du Minh, đôi mắt cậu rạng rỡ nhìn anh: "Anh lạnh không?"
Dương Du Minh mỉm cười nói: "Không lạnh."
Lúc này Hạ Diệp mới đi tới.
Hạ Tinh Trình giới thiệu với Dương Du Minh: "Đây là anh hai em, ảnh tên Hạ Diệp, đặc biệt tới đón tụi mình." Sau đó lại nói với Hạ Diệp: "Đây là Dương Du Minh, là anh Minh của em."
Dương Du Minh duỗi một tay về phía Hạ Diệp: "Xin chào."
Hạ Diệp vội vã giơ tay ra bắt tay anh, nhất thời không biết nói gì, chỉ nói: "Tôi là anh hai của Tinh Trình."
Nghe Hạ Diệp nói vậy, Dương Du Minh cũng bổ sung một câu: "Tôi là bạn của Tinh Trình."
Hạ Diệp vẫn hơi sửng sốt, anh tưởng bạn của Hạ Tinh Trình chắc cũng là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, nhưng giờ đối mặt với Dương Du Minh, thái độ vốn đã chuẩn bị sẵn lại không phù hợp, anh không nghĩ ra phải nói gì, nên chỉ có thể nói: "Lên xe trước đi, ở sân bay về nhà cũng phải mất hơn một tiếng nữa, người trong nhà đang đợi để cùng nhau ăn một bữa cơm."
Nhân viên đi cùng giúp Dương Du Minh đỡ hành lý lên xe, sau đó cung kính giúp bọn họ kéo cửa xe lại.
Hạ Diệp ngồi lại ghế lái, anh nhìn thấy Dương Du Minh vào chỗ ngồi phía sau xe, rồi Hạ Tinh Trình cũng ngồi ở sau đó luôn. Anh không nhịn được quay đầu lại trừng Hạ Tinh Trình, trong lòng cực kỳ không thoải mái.
Nhưng Hạ Tinh Trình hoàn toàn không chú ý đến anh, chỉ giơ tay nhận lấy áo khoác mà Dương Du Minh cởi ra, nói: "Anh đợi lâu chưa?"
Dương Du Minh nói: "Không lâu, cũng vừa mới tới thôi."
Cửa xe nhẹ nhàng đóng lại, Dương Du Minh gật đầu cảm ơn với nhân viên bên ngoài cửa xe.
Hạ Diệp khởi động ô tô, quay đầu xe chạy ra ngoài.
Thành phố Hạ Tinh Trình sống từ nhỏ đến lớn là một thành phố hạng hai của phương Bắc, mấy ngày trước mới đổ một trận tuyết, lái xe ra khỏi sân bay, vẫn có thể nhìn thấy một lớp tuyết mỏng phủ lên nóc của mấy ngôi nhà dọc hai bên đường.
Không khí đương nhiên là lạnh thấu xương, nhưng điều hòa trong khoang xe rất ấm áp, chẳng bao lâu sau đã nhìn thấy trên cửa kính kết một tầng hơi nước.
Hạ Diệp mở cần gạt nước, sau đó nhìn vào gương chiếu hậu, vừa vặn có thể nhìn thấy Dương Du Minh. Anh vừa lái xe, vừa hỏi: "Dương tiên sinh bao nhiêu tuổi rồi?"
Dương Du Minh trả lời: "Qua tết là 38 rồi."
Hạ Diệp nói: "Tôi qua tết là 35." Thường ngày anh hứng gió phơi sương chưa bao giờ để ý đến việc bảo dưỡng, nếu như chỉ nhìn mặt thì trông còn lớn hơn Dương Du Minh hai ba tuổi, anh nhất thời không nhịn được lại nhìn vào kính chiếu hậu.
Nếu như không phải hơn mười năm trước đã nghe đến tên Dương Du Minh, có lẽ Hạ Diệp sẽ tưởng anh vừa mới 30 tuổi.
Dương Du Minh nói: "Nếu không ngại, có thể gọi tôi là anh Minh giống Tinh Trình."
Hạ Diệp vội vàng nói: "Ngại gì chứ! Chỉ sợ đại minh tinh như anh ghét bỏ tụi em ——"
"Anh!" Anh còn chưa dứt lời, Hạ Tinh Trình đã từ ghế sau quát lên một tiếng, ngắt lời anh.
Hạ Diệp không nói gì nữa.
Ô tô vững vàng chạy trên đường cao tốc, có lẽ là sắp năm mới, nên xe trên đường cao tốc cũng không nhiều lắm. Hai bên đường là cánh đồng bát ngát, màu sắc chủ đạo là một màu vàng hơi thê lương xen lẫn với màu tuyết trắng ngày đông, phong cảnh từ phía trước cửa sổ xe rơi vào tầm mắt, rồi nhanh chóng biến mất từ phía sau xe.
Trong không gian chật hẹp này, Hạ Tinh Trình không tiện nói chuyện với Dương Du Minh, mỗi một câu cậu có thể nghĩ đến đều có vẻ quá thân mật, nên cậu bèn ngồi im lặng, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Dương Du Minh.
Dương Du Minh cũng ngồi im không nói gì, chú ý thấy Hạ Tinh Trình đang nhìn mình, anh cũng sẽ quay đầu lại nhìn cậu, không có quá nhiều biểu cảm, chỉ là lông mi hơi rung động, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
Hạ Tinh Trình bỗng nhiên nhớ lại cuộc trò chuyện ban nãy của Hạ Diệp và Dương Du Minh, hóa ra sang năm Dương Du Minh đã 38 tuổi rồi, khoảng hai năm nữa Dương Du Minh cũng đã 40.
Cậu bỗng dưng hơi phiền muộn, cảm thấy mình gặp được Dương Du Minh quá muộn màng, có lẽ nếu có thể sớm hơn một chút, năm 18 tuổi debut gặp được Dương Du Minh thì tốt biết bao, cậu sẽ không để Dương Du Minh bị Viên Thiển phí phạm mấy năm.
Sau khi ô tô chạy trên đường cao tốc hơn nửa tiếng, phong cảnh hai bên đường từ từ trở nên náo nhiệt, các tòa nhà cao tầng mọc lên san sát ở vùng ngoại ô, hai bên đường cũng có thể nhìn thấy người đi đường mặc quần áo cực kỳ dày.
Đường phố dần dần bị tắc, Hạ Diệp đành phải giảm tốc độ, anh oán trách một câu: "Đã nói là quay về phải mất hơn một tiếng rồi mà." Nói xong, anh giẫm phanh xe dừng ở giao lộ chờ đèn đỏ, mở lời hỏi Dương Du Minh: "Anh Minh quen Tinh Trình như thế nào vậy?"
Dương Du Minh trả lời: "Tụi này cùng đóng chung một bộ phim."
Hạ Diệp hỏi: "Phim gì vậy? Sao Tinh Trình chưa kể với tụi em bao giờ?"
Dương Du Minh nhìn Hạ Tinh Trình, không trả lời.
Hạ Tinh Trình vội vàng nói: "Sao mà em chưa nói với anh được? Anh không nhớ thì có." Thật ra cậu đúng là chưa kể với Hạ Diệp, cậu chỉ nói một câu với mẹ lúc gọi điện thoại thôi, nói là quay phim với Dương Du Minh, chứ không nói phim về đề tài gì.
Lúc đó mẹ Hà mừng rỡ nói: "Ái chà! Dương Du Minh kìa! Ái chà!"
Lúc này Hạ Diệp sửng sốt, anh không biết có phải mình quên thật hay không, nên lại hỏi: "Vậy bao giờ thì phim chiếu? Đến lúc đó anh sẽ ra rạp xem."
Hạ Tinh Trình nói: "Còn sớm lắm, đến lúc đó em sẽ báo cho anh biết."
Khả năng rất lớn là《Tiệm Viễn》không chiếu ở trong nước, nhưng vẫn có thể thông qua internet hoặc là những con đường khác để xem bộ phim này, đến lúc đó Hạ Diệp chắc chắn sẽ tìm để xem, nhưng giờ Hạ Tinh Trình vẫn không muốn giải thích nhiều với Hạ Diệp.
Một lát sau, trời tối dần.
Hạ Diệp lái xe vào một khu biệt thự xa hoa của trung tâm thành phố, ô tô im lặng chuyển động trong tiểu khu, sau đó từ từ giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự.
Biệt thự này do Hạ Tinh Trình và Hạ Diệp mua vào năm thứ hai cậu đi làm, khi đó việc kinh doanh mấy năm nay của Hạ Diệp cũng bắt đầu khởi sắc.
Giờ Hạ Tinh Trình không thường xuyên về nhà, trong căn biệt thự này chỉ có cha mẹ cậu, còn có cả Hạ Diệp và vợ anh, cùng hai đứa con trai sinh đôi nữa.
Xe vừa dừng hẳn, Hạ Tinh Trình và Dương Du Minh mở cửa từ hai bên xuống xe, cánh cửa phía trên những bậc thang nhỏ trước nhà mở ra, cha Hạ đứng ở cửa nhìn ra, hỏi: "Về rồi đó hả?"
Hạ Diệp xuống xe, đi ra phía sau mở cốp xe lấy hành lý giúp bọn họ, đồng thời trả lời: "Về rồi!"
Bên ngoài chỉ có một cái đèn đường không sáng lắm, cha Hạ lờ mờ nhìn thấy ba bóng người cao gầy, nhưng không nhìn rõ là ai, ông quay đầu vào bên trong gọi: "Tinh Trình về rồi này."
Một lát sau, mẹ Hạ vừa dùng tạp dề chùi tay vừa vội vàng đi ra cửa xem, đầu tiên bà nhìn thấy Hạ Tinh Trình, nhất thời xúc động gọi: "Tinh Trình!" Sau đó lại chú ý bên cạnh Hạ Tinh Trình có thêm một người đàn ông.
Lúc đó Dương Du Minh đang giơ tay nhận lấy hành lý Hạ Diệp lấy ra từ cốp xe, anh đưa va li của Hạ Tinh Trình qua trước, rồi lại nhận lấy va li của mình, anh nói với Hạ Diệp: "Cảm ơn."
Hạ Diệp đóng cốp xe lại, vỗ vỗ tay nói: "Khách sáo gì chứ."
Dương Du Minh mới nhấc va li đi theo Hạ Tinh Trình tới cửa nhà.
Lúc tới trước cửa, mẹ Hạ thấy rõ mặt anh, nhất thời mở to hai mắt, cũng há to miệng, sau đó bà giơ tay lên che miệng, muốn hét lên nhưng lại chẳng phát ra âm thanh.
Dương Du Minh hơi cúi người, khẽ mỉm cười nói: "Chào bác trai bác gái."
Cha Hạ thật sự không biết Dương Du Minh, ông lo lắng nhìn mẹ Hạ, không kịp đáp lại Dương Du Minh, mà nắm chặt vai bạn già: "Sao vậy? Này! Sao vậy?"
Hạ Tinh Trình ngược lại biết mẹ mình bị sao, cậu đi tới ôm bà, nói: "Mẹ, hai người đừng chắn ở cửa nữa, để anh Minh vào trước đã."
Trên mặt Dương Du Minh vẫn mang theo nụ cười, anh nhấc vali đi vào nhà.
Từ trong phòng ăn có một người phụ nữ tóc ngắn khoảng ba mươi tuổi đi ra, vừa nhìn thấy Dương Du Minh đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó thật sự hét lên: "Á ——! Đây là Dương Du Minh ư?"
Mẹ Hạ đi phía sau Dương Du Minh, dùng sức gật đầu với con dâu, kích động đến mức khóe mắt mang theo chút thủy quang.
Hạ Diệp đi ở cuối cùng, sau khi vào nhà thì giơ tay đóng cửa lại, anh lạnh mặt nói: "Điên hết rồi à."