WOW là nhóm nhạc nam giải trí do Thịnh Thế World quản lý, nhóm nhạc quốc dân được người dân yêu mến.
Mỗi một thành viên đều trưởng thành dưới ánh mắt của công chúng, từ những đứa trẻ 12, 13 tuổi cho đến khi lần lượt từng thành viên đều trưởng thành, trở thành những thiếu niên dương quang sáng lạng, đứng vững vàng trên đỉnh vinh quang.
Hôm nay, một ngày vô cùng đặc biệt đối Lưu Quân Hạo em út của WOW và cũng là ngày đánh dấu sự thay đổi của nhóm.
Cột mốc quan trọng, khi tất cả thành viên đều đã thành niên.
"Cảm ơn 6 người anh trai thân yêu đã đến tham gia buổi lễ thành niên của em, cảm ơn Mãn Nguyệt đã đồng hành cùng em trưởng thành.
Thời gian giao lưu của chúng ta cũng đã đến rồi, em hi vọng lần tới sẽ gặp mọi người ở sân khấu lớn cùng nhau cháy hết mình nhé." Lưu Quân Hạo nhìn về phía máy quay chân thành nói.
"LƯU QUÂN HẠO THÀNH NIÊN VUI VẺ, CACA ĐỀU MÃI MÃI YÊU THƯƠNG EM." cả nhóm người cùng đồng thanh hô lớn.
Đạo diễn bắt đầu ra hiệu.
3
2
1
0
"Kết thúc buổi livestream, mọi người vất vả rồi.
Chúng ta cùng đi ăn mừng sinh nhật thôi, Quân Hạo ca hôm nay mời nhé." Đạo diễn vui vẻ nói.
"Tất nhiên rồi ạ, hôm nay mọi người ăn gì cứ việc gọi, không cần khách sáo." Lưu Quân Hạo trả lời.
Tất cả nhân viên công tác đều hét lớn, vô cùng kích động.
Mọi người nhanh chóng thu xếp mọi thứ, sau đó đi đến nhà hàng.
Cả nhóm WOW thì chậm rãi ở phía sau, họ đi đến một nơi bí mật của cả nhóm.
Cả 7 người ăn uống, ca hát và ngồi cùng nhau trải qua buổi lễ thành niên của Lưu Quân Hạo.
"Hạo nhi, bọn anh phải về trường chuẩn bị cho buổi lễ tốt nghiệp.
Không thể ở lại cùng em hết đêm nay rồi, đừng buồn nhé." Trương Thiệu Viễn thu dọn quần áo, không nỡ rời đi nói.
"Không sao a~ mọi người xuất hiện là em đã rất rất vui rồi." Lưu Quân Hạo vỗ vai Trương Thiệu Viễn cười cười nói.
"Hạo nhi, sinh nhật vui vẻ và an lành nhé." Đinh Hoài Du ôm lấy người em trai nhỏ của mình.
"Nhóc con, dù có thành niên thì cũng mãi là đệ đệ của anh.
Anh về trường trước, lần sau sẽ bù đắp quà cho em sau."
"Hảo~ em chắc chắn sẽ đòi quà của anh."
Đưa tiễn Đinh Hoài Du và Trương Thiệu Viễn xong, Lưu Quân Hạo quay vào bên trong thì nhìn thấy Mã Khuynh Xuyên và Tống Tư Lâm đang hì hục lôi hành lý ra ngoài.
"Hai người cũng đi à? Không phải nói là ngày mai mới đi sao?" Lưu Quân Hạo hỏi.
Mã Khuynh Xuyên và Tống Tư Lâm còn chưa trả lời thì từ xa Hạ Thụy Phong đã hì hục chạy đến, vừa chạy vừa nói: "Bên trường của hai người họ cần người biểu diễn gấp, vừa mới nhận được cuộc gọi."
Mã Khuynh Xuyên và Tống Tư Lâm gật gật đầu.
"Không sao, chuyện gấp thì phải đi." Lưu Quân Hạo nói, sắc mặt cũng hơi có nét buồn.
Sau đó, như nhận ra điều gì liền quay sang nhìn Hạ Thụy Phong.
"Anh cũng đi?"
Hạ Thụy Phong không phủ định, hơi mím môi áy náy một chút.
"Thiên ca vừa cắt Amidan, anh ấy vừa cầu cứu anh thay anh ấy dẫn trương trình một đêm hội."
"Xin lỗi Quân Hạo." Tống Tư Lâm nói.
"Em hiểu rồi, em không sao đâu." Lưu Quân Hạo nhìn mọi người một lượt, sau đó thở dài.
Mã Khuynh Xuyên nhìn Lưu Quân Hạo, không nỡ đi chút nào cả nhưng tình thế ép buộc, anh cùng đành lực bất tòng tâm.
"Lần sau nhất định sẽ cùng em chơi bóng rổ xuyên đêm, em đừng buồn." Mã Khuynh Xuyên nói.
Lưu Quân Hạo phì cười.
"Mã ca, anh đừng cố chấp nữa.
Anh đu lên cột bóng thì được, còn chơi thì thôi em không làm khó người già là anh đâu."
Tống Tư Lâm và Hạ Thuỵ Phong cũng cười khì, tán thành lời nói của Lưu Quân Hạo.
Không khí cảm động dần hoá cảm lạnh.
Mã Khuynh Xuyên bị chọc quê liền đi lên xe trước, còn nói vọng ra: "Em có ngon thì lặp lại lời này với Hoài Du, anh chắc chắn em sẽ bị lột da."
Lưu Quân Hạo nhún vai.
"Hai người cũng mau đi đi, em không sao đâu." Lưu Quân Hạo nói, cười tươi với hai người anh trai vẫn đang dùng ánh mắt không cam lòng nhìn mình.
"Có thật là ổn không?" Hạ Thụy Phong hỏi lại.
"Không ổn chút nào." Tống Tư Lâm ở bên cạnh lắc lắc tay Hạ Thụy Phong, uỷ khuất nói.
"Phong Phong, tớ cũng sắp xa cậu rồi nè."
Lưu Quân Hạo: [....]
Nhìn không nổi nữa, Lưu Quân Hạo trực tiếp lôi Hạ Thụy Phong và Tống Tư Lâm đẩy lên xe.
"Hai người nhanh rời đi đi, em càng nhìn càng không thấy thuận mắt nha.
Đừng ở đây diễn cảnh uyên ương chia lìa, phiền chết em rồi."
Sau khi xe của ba người rời đi, Lưu Quân Hạo lúc này tâm trạng ủ rũ hơn.
Cảm thấy như thiếu sót rất nhiều thứ, còn tưởng rằng sẽ ở cạnh huynh đệ nhiều hơn một chút.
"Haiz~ làm người lớn thật mệt mà."
Lưu Quân Hạo chậm rãi bước vào nhà, căn nhà mới vài phút trước còn náo nhiệt, giờ lại yên tĩnh đến lạ thường.
Khoé mắt không nhịn được mà hơi ửng đỏ, hít sâu một hơi lấy lại tinh thần.
Khi tiễn 5 người kia đi, thật sự khi bước vào nhà thì điều mà Lưu Quân Hạo mong nhất là có thể nhìn thấy người anh trai còn lại sẽ đang ngồi ở bên trong.
Nhưng mà,...!căn phòng này rất trống trải và không thấy bóng dáng của Nghiêm Tư Nhuệ nên lúc này Lưu Quân Hạo mới đoán là anh trai này của cậu cũng sắp phải rời đi.
"Tư Nhuệ ca, bọn họ đi hết rồi.
Anh có phải cũng có việc gấp nên rời đi không? Em giúp anh chuẩn bị đồ nhé." Lưu Quân Hạo nói, nhưng trong lòng đang rất buồn tuổi.
Không có tiếng trả lời.
"Tư Nhuệ ca." Lưu Quân Hạo gọi thêm lần nữa.
Vẫn không trả lời.
Lưu Quân Hạo có chút lo lắng, bắt đầu đi lên lầu tìm Nghiêm Tư Nhuệ.
"Tư Nhuệ ca, anh ngủ rồi hả?" Lưu Quân Hạo đứng trước cửa phòng của Nghiêm Tư Nhuệ mà gọi vào.
Vẫn là sự im lặng.
Nghiêm Tư Nhuệ không phải người ngủ sâu, không thể nào lại không trả lời.
Trong lòng nảy sinh lo lắng: "Tư Nhuệ ca, em vào bên trong nhé.".