Lưu Quân Hạo và Nghiêm Tư Nhuệ cùng nhau về khách sạn của đoàn phim, trộm vía là không có fan tập trung ở cửa.
Cả hai nhanh chóng đi vào trong thang máy, bấm thẳng lên tầng 38.
"Anh còn chưa trả lời tôi ăn món Pháp hay món Trung." Lưu Quân Hạo đột ngột lên tiếng.
"Món Trung đi."
"Ừm...!vậy lát chúng ta sẽ đi ăn ở Wai King Kok at Waldorf Astoria Shanghai."
Ting~ cửa thang máy mở.
"Tôi xong sẽ sang kiếm em." Nghiêm Tư Nhuệ vừa nói vừa đi đến phòng của mình mở cửa, anh đã để vết thương quá lâu rồi.
"Không cần phiền phức, tôi vào phòng cùng anh là được rồi." Lưu Quân Hạo thản nhiên nói.
Nghiêm Tư Nhuệ cũng không phản đối.
"Tùy em, tôi có phản đối cũng không được."
Lưu Quân Hạo đóng cửa phòng lại, nhìn người đang mở hành lý lấy quần áo mà cảm giác càng kì quái hơn.
Từ lúc trên xe đã lạ, anh lại không nhìn ra lạ ở điểm nào.
Bây giờ thì có thể thấy rõ, từ nãy tới giờ mọi việc đều được Nghiêm Tư Nhuệ xử lý bằng một tay, điều này rất lạ.
"Nghiêm lão sư, tay phải của anh làm sao?"
Nghiêm Tư Nhuệ như mèo nhỏ phạm lỗi, có chút hoảng loạn rụt tay về sau lưng.
"Làm sao chứ? Tay..
ta..y rất bình thường."
"Nói dối."
"Tôi nói thật, em đừng có kiếm chuyện để kéo dài thời gian với tôi.
Tôi đi tắm trước, tôi đói rồi."
Nghiêm Tư Nhuệ đánh trống lảng để trốn tránh, quay người vội chạy vào phòng tắm, chân trái vừa bước vào cửa thì đã bị lôi lại.
"Một là anh cho tôi xem tay phải của anh làm sao, hai là tôi vào trong cùng anh tắm."
Nghiêm Tư Nhuệ: "...." anh không biết tại sao Quân Hạo lại nói ra mấy lời khiến cho người nghe mặt đỏ, tim đập nhanh mà bản thân em ấy lại không chút ngượng nghịu ngại ngùng như thế.
Xem tay hoặc là tắm ch ung?
Đúng là biết đưa ra lựa chọn quá, một cái sẽ bị mắng chết, một cái thì sẽ bị xấu hổ chết.
Muốn lựa kiểu nào, đường nào cũng sẽ có cái khổ riêng.
Nghiêm Tư Nhuệ cẩn thận suy nghĩ, dù sao chuyện bị thương thì sớm muộn cũng sẽ bị nhìn thấy nên giấu cũng vô nghĩa thôi.
"Em buông tôi ra đi, tôi nói cho em biết là được chứ gì?" Nghiêm Tư Nhuệ thở dài, quyết định thành thật khai báo "Ban nãy, khi tôi trèo lên không cẩn thận trúng phải cạnh thép."
Anh vừa nói vừa giơ tay bị thương lên.
Lưu Quân Hạo nhìn vết thương, máu cũng đã có dấu hiệu khô đi phân nửa.
Một đường vết thương khoảng 2-3cm, chưa rõ có sâu vào trong không.
Sắc mặt Lưu Quân Hạo hầm hầm.
"Tạm thời em đừng chửi anh, anh thật sự đang đau lắm, anh cần xử lý vết thương." Nghiêm Tư Nhuệ cúi mặt xuống nói, anh cảm nhận được sự giận dữ mà Quân Hạo đang sắp bùng phát.
"Còn biết đau sao? Từ phim trường về tới đây, tôi đâu có thấy anh có biểu hiện đó." Lưu Quân Hạo cố ý nhắc lại, sau đó ném quần áo trên tay của Nghiêm Tư Nhuệ sang một bên.
Cậu lôi anh vào bồn rửa tay, trực tiếp xối nước vào để rửa vết thương.
Cát và bụi ở phim trường khá nhiều, rửa không kĩ sẽ làm vết thương tệ hơn.
"Đau không?"
Nghiêm Tư Nhuệ gật đầu.
"Cho chừa cái việc lì, tôi đã nói tôi giúp anh leo lên thì anh không chịu.
Anh thấy kết quả chưa, anh thấy tay anh giờ ra thế nào không?"
"Anh cũng đâu nghĩ sẽ có thanh thép ở kia."
Lưu Quân Hạo hết lời nói, cậu tắt nước sau đó đi ra ngoài, lấy khăn sạch thấm nhẹ nước trên tay.
"Anh ngồi ở đây, tôi ra ngoài kiếm thuốc khử trùng giúp anh." Lưu Quân Hạo dặn dò.
Nghiêm Tư Nhuệ ngoan ngoãn ngồi yên, thở dài một hơi bất lực.
Anh hiện tại rất rối, anh không biết tình cảm của Quân Hạo dành cho anh rốt cuộc là gì nữa.
Là giận anh? Là hận anh?
...nhưng sao khi thấy anh bị thương lại giận như thế? Lẽ nào là do anh nhạy cảm nên mới nghĩ đo là sự quan tâm, là sự lo lắng cậu cho anh?
Điện thoại lúc này vang lên.
Nghiêm Tư Nhuệ nhìn tên người gọi đến liền bắt máy, tâm tình có chút vui vẻ: "Hello...!sao hôm nay lại có thời gian gọi cho em vậy?"
"Tụi anh đang trong giai đoạn chuẩn bị đóng máy, thời gian căn bản nhàn hơn."
"Hoài Du caca, em về nước rồi."
Đinh Hoài Du ở bên kia hoảng hốt, đang ăn cơm mà sặc luôn.
Mã Khuynh Xuyên từ xa chạy đến, vội vỗ vỗ lưng giúp cho người đang ho khổ sở.
"Xuyên ca...!tạo hình ngầu đó."
"Tư Nhuệ, em nói gì mà khiến cho bảo bối nhà anh kích động thế vậy?" Mã Khuynh Xuyên không nghe đoạn trò chuyện, nên anh hỏi lại.
"Em ấy nói em ấy về Trung Quốc rồi." Đinh Hoài Du cướp lời giải thích.
Mã Khuynh Xuyên tròn mắt kinh hãi.
"Sao em lại về rồi?"
"Em nhận được lời mời đóng phim, người kia chỉ đích danh em.
Hơn nữa, bộ phim này là của thầy Quách làm đạo diễn nên em nhận."
"Thầy Quách? Ý em là Quách Kính Thanh của khoa chúng ta ha?" Đinh Hoài Du hỏi.
"Đúng là thầy ấy."
"Nội dung kịch bản thế nào?"
Nghiêm Tư Nhuệ cười khổ, anh chầm chậm trả lời "Đam mỹ dân quốc."
"HẢAAAAA???"
Mã Khuynh Xuyên vừa thoát cú sốc trên, lại tới cú sốc dưới, không kiềm giọng hét lớn.
*bốp*
Đinh Hoài Du thẳng tay kí đầu Mã Khuynh Xuyên.
"Mã Khuynh Xuyên, anh ổn quá đó."
Nghiêm Tư Nhuệ nhìn cảnh tượng trước mắt mà buồn cười, ba năm qua Xuyên ca vẫn luôn bị Hoài Du caca dạy dỗ theo kiểu mạnh bạo thế ha.
"Mà nè...!em nhận phim thì chắc chắn thầy Quách sẽ tuyên truyền, Quân có đến tìm em để đàm đạo chưa? Anh nghĩ với tính cách của Quân Hạo, thấy em diễn với bạn diễn khác sẽ không để cho em yên đâu."
Đinh Hoài Du nhỏ giọng nói.
"Thật ra...!em và Quân Hạo là song nam chủ của kịch bản lần này."
Nghiêm Tư Nhuệ ấp úng trả lời.
Đinh Hoài Du: "......"
Mã Khuynh Xuyên: "......."
Cạch~ cửa phòng mở ra.
"Hoài Du caca, Xuyên ca em tắt máy trước." Nghiêm Tư Nhuệ vội vàng, nói dứt câu thì cũng ngắt kết nối điện thoại ngay.
Lưu Quân Hạo cũng vừa đi đến bên cạnh.
"Em..
e..m đi lấy thuốc ở đâu mà nhanh vậy?"
"Đoàn phim có tổ y tế, anh quên rồi hả?" Lưu Quân Hạo đặt thuốc lên bàn, hơi nghi ngờ trước thái độ của Nghiêm Tư Nhuệ "Anh lo sợ gì vậy? Nói chuyện cũng lắp bắp, có phải anh lại làm gì sai nữa không vậy?"
Nghiêm Tư Nhuệ cật lực lắc đầu.
"Đưa tay." Lưu Quân Hạo không tin, cậu cầm tay của anh lên quan sát kĩ lại, xác định không có bất thường mới tạm thời tin tưởng "Một chút, tôi chế thuốc khử trùng sẽ khá rát tay đó.
Anh không ổn thì cứ cắn tôi, đừng la hét lung tung."
"Em nghĩ tôi là ch.ó hả?"
Lưu Quân Hạo nhúng vai.
"Trước kia anh bị thương, người xử lý vết thương cho anh cũng là tôi.
Khả năng chịu đau của anh giỏi đó, nhưng khả năng chịu rửa thuốc sát trùng của anh thì tệ cực kì.
Lần nào cũng sẽ cắn tôi, anh nghĩ tôi còn lạ anh sao?"
Nghiêm Tư Nhuệ: "....." nói đúng cãi không lại..