Chương 1: Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm

Trước

Tiếp

Phiên bản 12395 chữ

Sân bay thủ đô Trung Quốc, phòng đợi của hành khách.

Nguyễn Đường ngồi trên ghế chờ, hơi cúi đầu dùng điện thoại. Hôm qua anh mới tham gia thu hình một chương trình ẩm thực, đang chuẩn bị lên máy bay về thành phố mình sống.

Làm một blogger ẩm thực lâu năm, Nguyễn Đường sở hữu hơn một triệu fan trên mạng xã hội, vô cùng được chào đón. Anh tự nghĩ được cách trang trí độc đáo, đặc biệt là sáng tạo liên quan đến mỹ thực, đó chính là chữ vàng bảng hiệu của anh.

Cha mẹ anh đều là đầu bếp, nên ngay từ khi còn nhỏ anh đã học được cách nấu ăn, sau đó anh xuất ngoại du học, tiếp xúc với văn hóa ẩm thực phương Tây, hệ thống ẩm thực của hai nền văn hóa khác nhau được anh kết hợp, đan xen lẫn nhau tạo thành điểm sáng trong mỗi món ăn, mỗi một món được anh làm ra đều tinh xảo tuyệt diệu như một tác phẩm nghệ thuật kì công, vừa có sự khéo kéo của phương Tây, lại có mùi vị nồng nàn như kiểu Trung Hoa, dù là trong nhà hàng cao cấp hay ở trên mạng cũng được yêu thích cực kì.

Chủ đề của chương trình ẩm thực kỳ này là sự giao thoa giữa văn hóa ẩm thực phương Tây và Trung Quốc, ngoại trừ blogger hot trên mạng như Nguyễn Đường ra chương trình còn mời thêm đầu bếp nổi tiếng của nhà hàng cao cấp trong nước.

Mỗi người làm một món chuyên môn của mình, đem cho nhà phê bình và khán giả trong trường quay cùng thưởng thức, trong lúc Nguyễn Đường nấu ăn đều chú ý đến người khác hoàn thành các công đoạn ra sao, còn so sánh với kinh nghiệm của bản thân, nhận được sự dẫn dắt rất lớn, sau khi quay về nhất định sẽ làm ra một món mới.

"Hành khách đến thành phố H xin chú ý: Chuyến bay mang số hiệu TC7986 của quý khách đã bắt đầu check in, mời quý đến cửa số ba để hoàn thành thủ tục. Trân trọng cảm ơn!"

Loa sân bay cất tiếng. Nguyễn Đường nhìn vé may bay trong tay mình, đứng lên đi về cửa số ba, nhanh chóng check in.

Sau khi máy bay cất cánh, Nguyễn Đường đeo chụp mắt, hạ thấp ghế, anh quay chương trình suốt mười hai tiếng, thực sự quá mệt.

Không biết bao lâu trôi qua, anh tỉnh lại trong sự rung động kịch liệt, tiếng ong ong bắt đầu xuất hiện, hành khách hoảng loạn, giọng tiếp viên ngọt ngào vang lên trong khoang hành khách, "Các vị tiên sinh các vị nữ sĩ, vô cùng xin lỗi phải thông báo cho quý hành khách, máy bay xuất hiện tình trạng động cơ bị trục trặc, chúng tôi quyết định hạ cánh khẩn cấp. Xin nghe tiếp viên hướng dẫn, chúng tôi sẽ làm mẫu tư thế an toàn cho quý hành khách."

Ai cũng không nghĩ đến tai nạn đường hàng không sẽ xuất hiện, theo máy bay rung lắc càng ngày càng mạnh, bên tai mọi người tràn ngập tiếng gào, tiếng mắng chửi và tiếng khóc.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, trong đầu Nguyễn Đường vẫn trống rỗng, anh chỉ có thể thẫn thờ duy trì tư thế ôm đầu khom lưng chống sốc.

Tiếng ồn bên tai làm anh không thể suy nghĩ, thậm chí trước bước ngoặt sống chết, anh còn cảm thấy mí mắt như dán vào nhau, nửa mơ nửa tỉnh. Theo một tiếng vang lớn, đau đớn kéo đến, anh chìm vào hôn mê.

Trong âm thanh còi báo động inh ỏi, Nguyễn Đường đột ngột mở mắt ra, anh kinh ngạc phát hiện mình đang nằm trong một lọ chứa trong suốt. Lọ chứa này tràn ngập chất lỏng màu xanh lam, mà cơ thể anh thì đang ngập trong đó. Anh có cảm giác như mình là thi thể được ngâm formalin, làm nỗi sợ trong lòng anh tăng lên gấp đôi.

"Bíp—đóng cảnh báo, gợn sóng sự sống đã ổn định, khám chữa bệnh kết thúc." Không biết âm thanh điện tử phát ra từ đâu, theo lời của nó, dung dịch xanh lam cũng nhanh chóng bị hút hết, lọ chứa cũng tách ra làm hai.

Hai chân Nguyễn Đường mềm nhũn, cảm nhận được cảm giác lại về với cơ thể, anh vội vàng bám lấy cạnh lọ chứa, có hơi hoảng loạn bò ra ngoài, anh còn chưa kịp đánh giá xung quanh, đã cảm thấy choáng váng, cơ thể ngã thẳng về trước.

May thay thảm trải nền khá dày, trên đất cũng không bày đồ linh tinh, cho nên Nguyễn Đường ngã cũng không tính là quá thảm.

Qua nửa ngày, anh mới lấy lại được chút sức, từ từ ngồi dậy, bên cạnh anh là một cái gương sát đất, anh thấy được tình trạng cơ thể mình lúc này.

Đây là một cơ thể mảnh mai hơi quá đáng, hai chân gầy đến mức chỉ còn một lớp da mỏng manh, các khối khớp nhô ra, cơ bắp co giật rất mạnh, bởi anh vừa cử động mà nó vẫn đang giật giật nhẹ nhàng. Làn da tái nhợt như người đang bị bệnh, mạch máu màu tím nhạt cũng có thể thấy rõ ràng, nhìn quả thật có hơi đáng sợ.

Anh thấy dáng hình người trong gương, thử giơ tay lên thăm dò, người trong gương cũng làm ra động tác y hệt anh.

Đây là cơ thể anh? Trong lòng Nguyễn Đường có mấy phần hoang mang.

Tuy anh không thích vận động cho lắm, nhưng thỉnh thoảng sẽ ra biển bơi, thân hình vẫn rất được, da cũng là màu vàng nhạt khỏe mạnh, so với cơ thể này—Xong! Hoàn! Toàn! Khác! Nhau!

Huống hồ, dù anh có hôn mê mấy năm dẫn đến cơ bắp co rút, thì cũng không đến mức thay đổi xa lạ như thế.

...Điều càng quan trọng hơn là, anh cũng đã chết rồi!

Kí ức cuối cùng khi Nguyễn Đường còn tỉnh táo, chính là cảm giác nóng bỏng khi máy bay nổ tung. Mùi da thịt cháy khét, còn có cả tiếng rít gào, tiếng khóc lóc, bây giờ nhớ lại, trong đầu anh chỉ còn run rẩy và sợ hãi theo bản năng.

Anh không tin vụ tai nạn rơi máy bay kia chỉ là cơn ác mộng, bởi vì vừa nãy trong lúc còn mơ hồ anh nghe thấy được tiếng nói khám và chữa bệnh kết thúc, Nguyễn Đường thầm nghĩ, chẳng lẽ anh còn sống như một kì tích, được đưa đến bệnh viện, trải nghiệm cái gì là thí nghiệm ngầm? Bác sĩ còn tiện tay chỉnh luôn cả khuôn mặt cho anh?

Thế nhưng dù kĩ thuật trị liệu có cao cấp đến đâu, thì cũng không thể thay luôn cơ thể khác cho anh đúng chứ? Biến từ cơ thể cân xứng thành một bộ xương trong nháy mắt?

Bây giờ là lúc nào? Anh đã hôn mê bao lâu?

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã, có một vài người mặc đồng phục màu xanh, đỡ Nguyễn Đường đang ngơ ngác ngồi trên đất lên, hai người y tá thuần thục mặc cho anh một bộ đồ bệnh nhân rộng rãi, lại lấy cho anh một cái xe lăn, đẩy anh ra khỏi căn phòng quái lạ.

Đợi đến khi Nguyễn Đường phục hồi lại tinh thần, anh đã nằm trên một chiếc giường bệnh khác.

"Tỉnh rồi?!" Âm thanh mang theo sự kinh ngạc vang lên, có một vị nữ sĩ hơn bốn mươi tuổi ung dung đi từ ngoài cửa vào, bà mặc đồ màu trắng, chắc hẳn là bác sĩ, phía sau còn hai người mặc đồng phục xanh đeo khẩu trang.

Nữ bác sĩ bước nhanh đến bên giường Nguyễn Đường, cầm một thứ như gậy huỳnh quang chiếu quanh người anh một vòng, sau đó trước mặt bà xuất hiện một hình chiếu, phía trên là cơ thể dạng thấu thị và một đống dữ liệu lít nhít.

Nữ bác sĩ nhìn hình chiếu kia gật đầu một cái: "Trừ cơ thể vẫn đang suy yếu ra, các công năng khác vẫn hoạt động như thường."

Nguyễn Đường ngơ ngác nhìn bà, còn chưa kịp phản ứng.

Cậu hôn mê bao lâu rồi? Sao có cảm giác cả thế giới cũng thay đổi vậy?

"Nguyễn ảnh đế, bây giờ anh có cảm giác thế nào?" Nữ bác sĩ ôn hòa nhìn Nguyễn Đường.

"Nguyễn... Ảnh đế?" Nguyễn Đường sửng sốt mấy giây, mới nhận ra là bà đang nói mình, cảm giác hoang mang càng lớn lên trong lòng, "Bà... Đang nói tôi?"

Lần này, đến phiên nữ bác sĩ kinh ngạc.

Bà chưa bỏ ý định mà hỏi Nguyễn Đường mấy câu, cuối cùng chỉ có thể kết luận—Nguyễn ảnh đế mất trí nhớ.

"Không phải sợ, đây là hiện tượng bình thường sau khi đại não bị thương nghiêm trọng, qua mấy ngày sẽ ổn thôi." Nữ bác sĩ an ủi.

Nguyễn Đường cười gượng, coi như chấp nhận lời giải thích của bà, mà trong lòng đã có một suy đoán khó mà tin được.

Suy đoán này được anh chắc chắn, sau khi có một người đàn ông mang tên Thôi Lỗi đến.

"A Đường! Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!" Người đàn ông trung niên bước nhanh vào phòng bệnh của Nguyễn Đường.

Nguyễn Đường mê man nhìn người đi đến, anh có thể xác định rằng mình không quen đối phương.

"Ai, cậu ngủ một lần ngủ đến năm năm, tôi còn nghĩ là cậu sẽ không tỉnh lại..." Người đàn ông vừa nói vừa lắc đầu, "Nhưng mà lần này tôi đến để nói với cậu một việc..."

Hắn nói đến đây, giọng hơi khựng lại, dường như đang không biết nên mở lời thế nào.

Nguyễn Đường hi vọng có thể lấy thêm được thông tin từ phía hắn, nên chủ động hỏi trước: "Chuyện gì?"

"Ầy, hợp đồng của A Đường cậu và công ty đã sớm hết hạn, lúc cậu gặp chuyện là khi đang đóng phim, bên công ty chịu mấy năm phí chữa bệnh cho cậu, cũng coi như là hết lòng giúp đỡ, tuy rằng giờ cậu đã tỉnh, nhưng công ty cũng sẽ không kí tiếp với cậu nữa. Phòng ở lúc trước của cậu, vẫn ở đó, tiền thuê đã trả đến cuối năm, cậu tạm thời không phải lo, sau khi quay về nhớ nghỉ ngơi cho thật tốt, nhanh chóng khôi phục, còn rất nhiều cơ hội cho cậu..."

Hắn nói rất nhanh, dường như cảm thấy xấu hổ với chuyện này, Nguyễn Đường nghe cũng thấy mơ hồ, không nhịn được ngắt lời: "Xin lỗi, bác sĩ nói tôi bị mất trí nhớ, anh có thể kể lại cặn kẽ đầu đuôi câu chuyện cho tôi biết không?"

Thôi Lỗi giật mình.

"Tôi tên là Thôi Lỗi, là... Quản lí cũ của cậu." Thôi Lỗi làm người cũng không tệ, biết Nguyễn Đường mất trí nhớ, nên hắn kể lại mọi chuyện có liên quan đến Nguyễn Đường, cũng trả lời cho anh rất nhiều câu hỏi.

Nguyễn Đường có thể khẳng định suy đoán của bản thân thông qua lời kể của hắn—anh xuyên không, mà còn xuyên đến tương lai mấy nghìn năm sau.

Sự cố máy bay mà anh gặp phải lúc trước cũng không phải ngẫu nhiên, thậm chí không chỉ có máy bay, cả trái đất đều rơi vào kiếp nạn trước nay chưa từng có.

Một hành tinh nhỏ đâm vào trái đất.

Không ai biết hành tinh đó đến từ đâu, không một trạm không gian hay vệ tinh của bất kì một quốc gia nào phát hiện ra sự hiện diện của nó. Giống như nó đột nhiên xuất hiện bên cạnh trái đất, sau đó lao thẳng về địa cầu.

Từ trường hỗn loạn, giao thông tê liệt, zombie làm loạn... Tận thế nhanh chóng phá hủy trái đất, người chết trong tai nạn máy bay là Nguyễn Đường hóa ra lại là kẻ may mắn.

Bởi trái đất đã không còn thích hợp cho loài người sinh sống, nhân loại chỉ còn cách trốn vào vũ trụ mênh mông, lang thang giữa tinh hà, tìm kiếm hành tinh có thể sống, cũng thường thường gửi định vị về trái đất, chỉ mong có một ngày quay lại được đất mẹ thân yêu.

Nhưng, vất vả lắm bọn họ mới tìm được một hành tinh thích hợp, mới vừa thu xếp ổn thỏa, liền bị chủng tộc ngoài hành tinh xâm lấn.

Đối mặt với chủng tộc mạnh mẽ như thế, nhân loại không đỡ nổi dù chỉ một đòn, trải qua những cuộc chiến đẫm máu dài dằng dặc, bao lần nô dịch rồi lại vùng lên, loài người học được tri thức từ những kẻ ngoài hành tinh, cải tạo gen thành công, từ cơ thể cacbon thành cơ thể bo.

Cả nguyên tố cacbon và nguyên tố bo đều có khả năng kéo dài vô hạn, mà tính ổn định của bo hơn hẳn cacbon. Tố chất cơ thể của người cải tạo bo xuất sắc hơn cơ thể người cacbon gấp mấy chục lần, không chỉ có thể tồn tại trong môi trường nhiệt độ thấp và nhiệt độ cao, còn có thể tồn tại trong hoàn cảnh khắc nghiệt, tuổi thọ cũng được kéo dài.

Dựa vào nghị lực kiên cường và tinh thần tất cả đều là lính, cuối cùng loài người cũng thoát khỏi vận mệnh bị chủng tộc ngoài hành tinh khống chế, thành công cắm rễ trên hành tinh này, cũng coi như đây là điểm khởi đầu, thành lập đế quốc Lam Tinh khổng lồ như hiện tại.

Sau khi chiến tranh kết thúc, trăm phế còn chờ hưng, mà bởi chiến tranh quá dài quá lâu, cùng với khi chạy trốn quá vội vàng, bọn họ mất đi sự liên hệ với trái đất, còn có rất nhiều tư liệu và kĩ thuật về trái đất cổ cũng hóa theo bụi tháng năm.

Bây giờ, khi cuộc sống của con người đã đi vào quỹ đạo, mọi người có đòi hỏi rất lớn về mặt tinh thần. Rất nhiều hoạt động giải trí ở trái đất cổ được phát triển, điện ảnh cùng phim truyền hình là hai lĩnh vực được chào đón nhất.

Chủ cơ thể này cũng tên là Nguyễn Đường giống anh, nghề nghiệp diễn viên, dựa vào sắc đẹp đỉnh cao và tài năng diễn xuất để đi lên, debut mấy năm đã thuận lợi lấy được cúp ảnh đế, tương lai xán lạn. Ấy vậy mà trong thời kì đỉnh cao của hắn, bởi sơ xuất khi quay phim về cơ giáp, đầu hắn bị thương nặng, tiến hành chữa trị khẩn cấp trong bệnh viện.

Vết thương của hắn rất nghiêm trọng, ngay cả gợn sóng sự sống cũng yếu đến không thể nhìn thấy, chỉ có thể tiến hành chữa trị trong khoang trị liệu mới kéo được hơi tàn lay lắt, trong năm năm đó, chỉ một giây tỉnh lại cũng không có. Nhưng công ty chủ quản hắn kí hợp đồng cũng coi như tốt bụng, chi một số tiền lớn cho hắn chữa bệnh, để hắn có thể ngâm khoang trị liệu năm năm, mãi đến khi hắn tỉnh.

Chỉ là người tỉnh lại lúc này là Nguyễn Đường, anh không phải là Nguyễn Đường ảnh đế.

"Được, tôi đồng ý hủy hợp đồng." Nguyễn Đường ngẩng đầu cười với Thôi Lỗi, "Cảm ơn đã chăm sóc tôi mấy năm qua."

*Mình nhá hàng ở đây thôi chứ truyện này chắc 1 chương/ tuần. Mình không dám làm lúc đêm vì douma đọc xong đói quá!!!!!!

Bạn đang đọc Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm

Trước

Tiếp

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    90

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!