Chương 89: Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Phiên bản 12358 chữ

Biết được người nhà của Mục Thần tìm đến đây, Trần Mặc giật mình mất một lúc, sau đó vội vàng tìm tới.

Đối với gia tộc của cha Mục Thần, người Trần gia ai cũng ôm một loại tâm lí thù địch, để một cô nương mang thai mà không cưới, linh thần bị phá huỷ, đến lúc từ trần đối phương cũng không thèm đến, dù là ai thì cũng phải nảy sinh tâm lí chán ghét nam nhân này.

Người Trần gia từ lớn đến bé đều trút hết nỗi phẫn nộ mất đi người thân lên Mục Thần nhỏ dại, nếu không phải năm đó Trần Mặc liều mạng bảo vệ Mục Thần, thì hắn đã bị coi là một vết nhơ mà bị thủ tiêu bí mật lâu rồi. Hiện tại nhớ lại lúc đó, trong lòng Trần Mặc vẫn còn tức giận.

Bây giờ Mục Thần đã trưởng thành, bất cứ khía cạnh nào đều nổi bật hơn người, có người che chở cho, cuộc sống trôi qua êm đềm yên ả. Lúc này đột nhiên có người nhà xuất hiện, định làm gì hả? Nghĩ đến đây, gương mặt hiền lành của Trần Mặc toát ra một luồng sát khí dữ tợn, muốn túm lấy đối phương bắt hắn dập đầu trước mộ cô cô ba cái, sau đó một phát đá bay khỏi núi Dung Cổ, để họ Mục cút hết đi!

Trần Mặc bừng bừng lửa giận chạy tới Viêm Dương Cung, theo mùi của Mục Thần mà tìm được hắn trong vườn thuốc, câu đầu tiên là: "Nghe nói người Mục gia tới? Đâu rồi?"

Mục Thần đang cúi đầu loay hoay với một gốc cây, giật cả mình trước dáng vẻ nóng nảy của đối phương, ngón tay trắng như sứ run rẩy, bất cẩn làm rụng mất một cái lá non xanh tốt. Linh khí trong gốc cây tràn ra ngoài, biến mất giữa trời đất.

Mục Thần chẳng thay đổi sắc mặt, nhưng đáy mắt đã lộ ra chút sát khí, đó là cây nấm vân chi ba lá tươi tốt nhất ở đây!

Hắn định luyện cho Cố Vân Quyết một bình Hoả Linh Cao, kiếm Thương Ly là ma kiếm thượng cổ, có lẽ đã giết chóc quá nhiều nên ngầm chứa sát khí đẫm máu, mỗi lần Cố Vân Quyết dùng đều bị thương. Mấy ngày nay Mục Thần gần như cả ngày nhìn gốc cây này đợi nó chín, đã sắp được rồi, giờ lại hỏng mất.

Đau lòng quá!

Trần Mặc cũng biết mình đã gây ra chuyện, ngượng ngùng ho một tiếng, "Ừm, ta sẽ đền cho ngươi một cây tốt hơn."

"Ba cây!" Mục Thần ngước mắt, sắc mặt lạnh băng, một cây cũng không được thiếu!

Trần Mặc: "... Ba cây thì ba cây, ta cho ngươi." Cùng lắm thì đi vay Bạch Y, trước mắt việc này hắn không thể dây vào được.

Mục Thần bây giờ mới dịu sắc mặt, đau lòng đào gốc cây kia lên, định mang về rửa sạch làm rau trộn cho Cố Vân Quyết ăn. Đã chăm bón lâu vậy rồi, cứ vứt đi như vậy cũng lãng phí.

"Ta hỏi, nghe nói người nhà ngươi đến tìm ngươi, người ta đâu?" Trần Mặc kìm nén nỗi phẫn nộ dành cho Mục gia, dùng giọng hoà nhã hỏi.

Lúc này vừa hay Cố Vân Quyết mới xử lí xong hết mọi chuyện, xách Mục Động đi đến, Mục Thần cảm thấy y tới xong, hất cằm, "Chính là đứa bé kia, ngươi muốn thì cứ xách đi."

Nhìn thấy Trần Mặc, mắt Cố Vân Quyết cũng sáng rực, lựa chọn chăm trẻ tốt nhất!

Trần Mặc: "..."

Cố Vân Cẩm cầm đan dược mà Cố Vân Quyết đưa tới lên ngắm nghía, cười lạnh vứt trả về đĩa ngọc. Chất lượng này hiển nhiên không phải là do Mục Thần luyện, đan dược phẩm cấp này gã không thèm nhìn, Cố Vân Quyết căn bản chẳng có chút thành ý nào. Có điều gã cũng biết, thế mới là bình thường.

Tên thuộc hạ vẫn luôn theo sát gã nhanh chóng thu dọn mọi thứ, nhìn sắc mặt của Cố Vân Cẩm, cẩn thận hỏi: "Chủ thượng, vết thương của người?"

"Không thành vấn đề, đối phương không muốn giết ta, thậm chí chẳng dùng bao nhiêu linh lực." Cố Vân Cẩm nhíu mày, trầm giọng nói: "Càng vậy thì càng đáng sợ, rốt cuộc ta cũng hiểu, lần đó ở Tiên giới, sao Ma tôn lại bị y đánh bại, người này, sâu không lường được." Gã ngừng lại, bỗng hứng thú hỏi: "Địa Nguyên, ngươi nói xem y từ đâu đến?"

Địa Nguyên cúi đầu, do dự chỉ lên trên.

Cố Vân Cẩm nheo mắt, hờ hững nói: "Thân phận của Mục Thần đúng là thú vị."

Địa Nguyên không nói tiếp, cung kính đứng ở một bên.

Cố Vân Cẩm trầm ngâm một lát, bỗng nói: "Cơ hội báo thù cho sư tôn của ngươi sắp tới rồi."

"Sư tôn nếu có linh, nhất định sẽ rất vui." Địa Nguyên cúi đầu, cẩn thận phụ hoạ.

Cố Vân Cẩm xoa xoa chiếc nhẫn trên tay, đồng tử dần dần trở nên tối tăm, "Ngươi đã từng nhìn thấy cách y chế tạo con rối linh hồn, ngươi nói xem, bên cạnh ta liệu có tai mắt của y không?"

Địa Nguyên ngẩn người, bàn tay giấu trong ống tay áo siết chặt thành nắm, sau đó nhẹ giọng đáp: "Chủ thượng, người phải bình tĩnh, không được để y lung lạc tinh thần."

Cố Vân Cẩm im lặng nhìn chằm chằm vào Địa Nguyên một hồi, chợt phá ra cười, gã nhìn chiếc nhẫn trên tay loé lên một luồng sáng sắc lạnh màu lam âm u, khẽ vuốt ve vỗ về nó một chút, giấu đi tâm tình nơi đáy mắt, thờ ơ nói: "Ngươi nói đúng, giọng điệu này giống sư tôn ngươi lắm, rất tốt."

Mục Thần cũng rất bối rối, vừa thả thảo dược trong tay vào lò luyện đan, vừa hỏi Cố Vân Quyết đang chống đầu ngồi một bên nhìn hắn luyện đan, "Sao gã còn chưa đi?"

Nghĩ đến việc chỗ của mình đột nhiên có một người ngoài mà mình không thích đến, còn lười biếng không chịu đi, Mục Thần nhất thời có chút nóng nảy, cái tên Cố Vân Cẩm này, không biết đang định làm gì.

Cố Vân Quyết nheo mắt, hàm ý sâu xa mà nói: "Gã đang đợi, tâm trạng của gã hiện tại chắc chắn chẳng ra làm sao, bất an, đứng ngồi không yên, có lẽ là cả sợ hãi nữa."

Mục Thần ngoảnh đầu liếc nhìn, thấy dáng vẻ đã tính đâu ra đấy của Cố Vân Quyết thì chẳng hỏi han gì nữa, hắn lấy thuốc ra ngửi ngửi, thuận tay ném luôn vào đĩa ngọc bên cạnh y, hỏi: "Đây là đan gì?"

Cố Vân Quyết nhón lên ngắm nghía, mở miệng nói, "Tốc Linh Phong đan thượng phẩm, đan dược thượng phẩm mà tu sĩ thuộc tính phong tha thiết ước mơ, ăn vào có thể thanh tẩy linh lực. Các tu sĩ thuộc tính khác cũng có thể chuẩn bị một ít, lúc cần chạy trốn sẽ có ích. Viên này, có thể có giá khoảng một nghìn viên linh thạch thượng phẩm."

Mục Thần hài lòng nhếch khoé môi, tên đồ đệ ngốc này thông minh đến độ bất cứ vật gì chỉ cần nhìn qua một lần là nhớ rõ, hơn nữa lại còn học một biết mười. Thế mà trước đây cứ thích giả vờ làm một tên đần chẳng luyện nổi đan dược gì, chơi xấu làm nũng với hắn. Bây giờ nghĩ lại, mấy động tác nhỏ của y trước kia, có cái nào giống với của một đứa trẻ con? Nghiệt đồ!

Cố Vân Quyết cười ăn luôn viên đan dược như một viên kẹo, cuối cùng nhận xét một câu: "Hơi đắng."

"Hửm?"

"Thứ sư tôn luyện ra làm sao đắng được? Ngọt lắm, ngọt tới tận tim."

Câu này vừa nói dứt, người cũng sáp tới cạnh hắn, Mục Thần nháy mắt cảm thấy trên lưng mình như có một miếng cao nóng rực dán lên. Thuở nhỏ còn để hắn quấn lấy, hiện tại không được, hơn nữa hồi bé y cực nhẹ, giờ còn cường tráng hơn cả hắn, Mục Thần cảm thấy đối phương còn có ý xấu, đè lên người hắn đến là nặng.

Cố Vân Quyết ngậm cười giúp hắn ném thảo dược vào lò luyện đan, "Sư tôn muốn luyện cái gì? Con giúp người."

"Ngươi không phá đám là tốt lắm rồi, qua bên kia đi." Mục Thần đẩy người trên vai ra, cảm giác trọng lượng trên lưng vơi bớt, thế là cũng kệ đối phương bám trên người mình, vừa nhìn thảo dược vừa hỏi: "Tiên giới thế nào rồi?"

"Không có vấn đề gì cả, Tiên giới đã cử người đến kết giới trấn thủ rồi, tên không có mắt nào dám vượt qua, chắc chắn sẽ bị chặn lại." Cố Vân Quyết vươn một tay ra vuốt tóc Mục Thần, an ủi: "Sư tôn đừng lo, con đã bảo Quản Thiện truyền tin, nếu Sùng Vân Môn có khó khăn gì, Vọng Thần Các sẽ giúp họ một tay."

"Quản Thiện?" Mục Thần ngoái đầu lại, xa xăm nhìn chăm chăm vào Cố Vân Quyết, tên nghiệt đồ này, rốt cuộc đã giấu hắn bao nhiêu chuyện hả!

Cố Vân Quyết đang định giải thích, miệng lại bị nhét vào một viên đan, mùi vị đó mãnh liệt đến độ làm y nhất thời muốn ói ra, thứ tiểu sư tôn làm ra mỗi lần đều thách thức giới hạn chịu đựng vị giác của y.

Mục Thần nhướn mày hỏi: "Ngon không?"

Cố Vân Quyết nghiêm túc gật đầu: "Ngon."

"Vậy ăn hết cả đĩa đi." Mục Thần kéo một cái đĩa tới, đây là đan dược mà hắn mới thử luyện, lần đầu tiên làm không khống chế được lửa, bị khê, không nghiêm phạt y một cái là quên ngay thân phận của mình, tội lừa gạt sư tôn ở các môn phái khác đều phải bị chặt chân.

Cố Vân Quyết nhìn cả đĩa cháy đen đến độ hình thù quái dị kia, vô thức giần giật khoé miệng, ăn hết... không phải là hỏng cả lưỡi y luôn sao?

"Sư tôn?"

"Hừ."

"Không muốn ăn nó, muốn ăn người cơ."

"..."

Kết giới giữa hai giới Tiên Ma bị yếu đi, các tu sĩ Kim Đan trở lên là có thể dễ dàng vượt qua, điều này khiến cho rất nhiều ma tu nóng lòng muốn thử.

Ma tu vốn dĩ tuỳ ý, không để ý đến thiên khiển hay nhân quả gì, theo bọn họ thấy, Tiên giới mà họ chưa từng đặt chân tới ẩn chứa vô số linh bảo, cho dù có đói ăn vụng túng làm càn thì cũng đáng để thử một lần. Dẫu không có thế lực của Ma tôn, chỉ có vài tán tu lưu vong thì cũng đủ khiến cho người Tiên giới phải đau đầu. Hơn nữa Tiên giới còn phải đề phòng những cuộc xâm lược ồ ạt của Ma giới, vậy nên bốn môn phái, ba đảo và năm gia tộc lớn của Tiên giới không thể không cử người tới trấn thủ kết giới.

Trụ Trấn Hồn của Sùng Vân Môn đã vỡ, đương nhiên phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn, trưởng lão Liễu Hàn Chi có giá trị vũ lực cao nhất, thích chém người nhất dẫn đầu ba phong chủ và mười hai động chủ đích thân tới toạ trấn. Hiển nhiên, với tính cách của Liễu Hàn Chi, không chỉ có người của Ma giới phải khiếp sợ.

Cho dù Mục Thần đã bị đuổi khỏi sư môn, thì tin tức hắn cùng ma tu kết thành đạo lữ vẫn khiến Sùng Vân Môn phải gánh chịu không ít lời gièm pha, lại thêm việc thân phận của Kính Minh bị đồn đến Tiên giới, cũng khiến cho quần chúng phải giật mình, hắn có hai đồ đệ, một ma, một yêu, cả hai đều có thế lực khổng lồ, không biết nên nói hắn may mắn hay xui xẻo nữa. Nếu Tiên giới bởi hai người này mà trở nên hỗn loạn, thì Mục Thần chắc chắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Tiên giới.

Liễu Hàn Chi nghe được những lời gièm pha này, cũng không thèm tỏ thái độ tốt lành gì với tu sĩ Tiên giới, không quan tâm đối phương là ai, chỉ cần nói năng khó nghe, một ánh mắt lướt qua cũng khiến đối phương phải ngậm mồm lại, thế mới khiến cho lời oán thán của các môn phái khác giảm bớt một chút.

Trần gia vốn muốn mang Mục Thần về, giờ lại cảm thấy vui mừng vô cùng, may mắn rằng Mục Thần đầy tai hoạ này không trở về nhà, may mắn rằng hắn mang họ Mục, chẳng dính líu mảy may gì đến họ cả.

Liễu Hàn Chi cũng được Trần gia mua về dạy dỗ làm người hầu, bởi có thiên phú khác người và tính cách không thích gây chuyện nên được Trần Mặc lựa chọn, hồi bé bám theo Mục Thần, đương nhiên cũng phải chịu không ít khổ sở. Sau khi thấy được vài gương mặt quen thuộc trong đội ngũ Trần gia cử tới, sắc mặt gã vô thức lạnh hẳn, ngày nào cũng như Diêm la đằng đằng sát khí, chỉ sợ đối phương không biết gã đang nghĩ cách chém người.

Những ngày bị người khác "nhớ thương" không hề dễ sống tí nào.

Đan Thành và Dược Cốc là hai thế lực thù ghét Trần gia nhiều nhất, mỗi ngày họ đều mang đan dược miễn phí tới cho các môn phái phải trấn thủ ở đây, nhưng chẳng có phần cho Trần gia, muốn ư, có thể, mua! Gấp ba lần giá tiền!

Gia chủ Trần gia gom hết dũng khí đi tìm Bạc Vân Thiên, hỏi đối phương sao lại làm vậy?

Bạc Vân Thiên chỉ đáp lại hai chữ, còn không thèm gặp mặt trực tiếp: "Đoán xem?"

Gia chủ Trần gia bị chọc tức đến nỗi ói cả máu, mấy năm nay bị Đan Thành và Dược Cốc liên thủ chèn ép, lại thêm Vọng Thần Các suốt ngày gây phiền phức cho họ, thế lực của gia tộc không ngừng bị bào mòn, họ sắp không giữ nổi địa vị trong năm đại gia tộc nữa rồi. Nếu trận chiến lần này còn bị tổn thất thêm vài người, e là Trần gia buộc phải rút khỏi năm đại gia tộc. Lúc phú quý kẻ ton người hót, khi hoạn nạn chẳng thấy bóng ai, đến lúc đó kết cục của Trần gia ra sao, lão chẳng dám tưởng tượng.

Mục Thần, căn cơ cho mọi chuyện này, lại chẳng hề hay biết mình đã gây ra biết bao phiền phức cho Trần gia, hiện tại hắn đang ngồi trên nóc nhà cao nhất của núi Dung Cổ, yên lặng dõi về hướng lối vào núi.

Tà áo choàng trắng như tuyết cùng mái tóc đen nhánh phấp phới không ngừng trong gió, thoát tục đến độ tựa như một bức tượng bằng ngọc được ông trời tỉ mỉ chạm trổ nên. Bất cứ ai liếc qua thôi cũng sẽ cảm thấy người này đáng lẽ nên được đặt trong thần điện cao cao, không nên bị ô uế bởi tình cảm và dục vọng của nhân gian.

Ngồi bên cạnh hắn là Mục Động đầy vẻ hiếu kì, cũng không ngừng trông về phía lối vào ngọn núi, thỉnh thoảng lại ngoái đầu liếc nhìn Mục Thần một cái, cặp mắt con trẻ be bé lộ ra một chút thâm ý mà người trưởng thành không thể hiểu nổi. Nháy mắt, nó leo thoắt lên lưng Mục Thần, bám lấy cổ hắn mà làm nũng: "Nhị ca, huynh nói hôm nay sẽ có hai con sói trắng lớn đến, một con cực kì thông minh, một con cực kì đần, đâu rồi đâu rồi? Sao còn chưa tới?"

Bạn đang đọc Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa của Hắc Miêu Nghễ Nghễ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!