Chương 89: Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Trước

Tiếp

Phiên bản 10755 chữ

Thấy Lạc Trường Xuyên đứng ngoài cửa, Lận Khinh Chu đầu tiên là giật nảy mình.

Bởi vì hôm qua Mục Trọng Sơn tự tiện xông vào Lưu Ly Cung khơi lên sóng gió, người trước mắt cũng có mặt.

Nhưng Lận Khinh Chu mau chóng bình tĩnh lại.

Hôm đó y đeo mặt nạ, Lạc Trường Xuyên lại cách y rất xa nên sẽ không nhận ra y đâu.

Quả nhiên đúng như Lận Khinh Chu dự đoán, Lạc Trường Xuyên không hề trách móc hay căn vặn y mà chỉ bình tĩnh nhìn y rồi lịch sự hành lễ xưng tên, sau đó nói: "Tông chủ bảo ta dẫn ngươi đi làm quen với Kinh Hồng Tông."

"Vâng, làm phiền rồi." Lận Khinh Chu âm thầm thở phào nhẹ nhõm rồi nói tên mình với hắn.

Lạc Trường Xuyên đưa túi đồ trong tay cho Lận Khinh Chu, hiền lành nói: "Đệ tử Kinh Hồng Tông phải mặc đồ giống nhau, đây là y phục, ngươi thay xong rồi hãy ra."

"Ừ, vậy ngươi đợi ta chút nhé." Lận Khinh Chu cầm túi đồ rồi đóng cửa lại.

Trong túi là hai bộ áo gấm trắng thêu hình mây xanh, Lận Khinh Chu cầm một bộ mặc vào, cảm thấy khá vừa vặn.

Khi y ngậm dây cột tóc màu chàm chuẩn bị cột tóc thì linh tước lông trắng tỉnh dậy.

Ánh mắt linh tước rơi vào vòng eo nhỏ nhắn được áo gấm tôn lên của Lận Khinh Chu, tiếng cười của Mục Trọng Sơn truyền đến: "Y phục này rất hợp với ngươi."

"Ngươi về rồi à." Lận Khinh Chu lấy xuống dây cột tóc trong miệng, sợ người ngoài nghe thấy nên bất giác hạ thấp giọng.

"Sao nói nhỏ thế?"

"Đại sư huynh Kinh Hồng Tông đang chờ ngoài phòng kìa, mới sáng sớm ta lẩm bẩm một mình chẳng phải kỳ quái lắm sao?"

Linh tước gật đầu tán đồng rồi sải cánh bay lên vai Lận Khinh Chu, ngậm một sợi tóc mai lòa xòa của y nhét vào dây cột tóc.

Sửa soạn xong, Lận Khinh Chu không dám thất lễ mà mở cửa đi ra khỏi phòng: "Đợi lâu rồi."

Ngoài cửa, Lạc Trường Xuyên chắp một tay sau lưng đứng nghiêm như tùng bách nhìn y, thấy mái tóc rối tung của Lận Khinh Chu đã cột lên gọn gàng, vạt áo cổ tay đều không có nếp nhăn thì lập tức thoải mái hơn nhiều, hắn nói: "Ngươi đem hết đồ ở phòng khách theo đi."

"Đem rồi." Lận Khinh Chu vừa nói vừa sờ túi càn khôn bên hông.

"Được, ngươi đi theo ta." Lạc Trường Xuyên đi nhanh tới trước.

Lận Khinh Chu vội vàng đuổi theo, hai người rời khỏi Lưu Ly Cung rồi men theo bậc thang rộng lớn bằng đá xuống núi, đi khoảng nửa khắc đồng hồ.

Tr3n đường đi, Lạc Trường Xuyên bảo Lận Khinh Chu: "Lưu Ly Cung là hành cung của tông chủ, không được ngự khí hoặc ngự kiếm đến trước điện mà phải tới trước đền thờ rồi đi bộ lên."

Lận Khinh Chu ghi nhớ thật kỹ.

Hai người băng qua khu rừng gỗ sam xanh ngát cao vút trong mây, một tòa lầu rường cột chạm trổ hiện ra trước mắt, sau lầu là đình đài thủy tạ, tòa lầu này gồm ba tầng, tầng hai và tầng ba đều có năm phòng ngủ.

Lạc Trường Xuyên dẫn Lận Khinh Chu tới cuối hành lang tầng ba rồi chỉ vào một gian phòng bảo y: "Sau này ngươi ở đây đi."

"Được, tạ ơn." Lận Khinh Chu nói cảm tạ, vừa dứt lời thì sau lưng hai người chợt vang lên một giọng nói vui sướng: "Sư huynh!"

Lận Khinh Chu và Lạc Trường Xuyên không hẹn mà cùng quay đầu, trông thấy một đệ tử Kinh Hồng Tông đi nhanh tới chỗ họ.

Người kia đến gần, sau khi Lận Khinh Chu thấy mặt hắn thì bỗng giật thót, tim suýt nhảy lên cổ.

Người này chính là đệ tử Kinh Hồng Tông hôm đó bị Mục Trọng Sơn bóp cổ.

Tuy hôm đó Lận Khinh Chu đeo mặt nạ nhưng người này từng tiếp xúc gần với y, Lận Khinh Chu không biết hắn có nhận ra mình không nên hoảng sợ cúi đầu, hai tay bên hông bất an siết chặt.

Cũng may người kia không nhận ra y mà nghi hoặc hỏi Lạc Trường Xuyên: "Sư huynh, đây là ai thế ạ?"

"Sư đệ mới nhập môn." Lạc Trường Xuyên đáp.

"Sư đệ?" Người kia kinh ngạc không thôi, "Bản tông ạ?"

"Ừ, tông chủ đích thân nhận vào đấy." Lạc Trường Xuyên gật đầu.

"Thế à, ta tên Hạ Phái, ở ngay cạnh phòng ngươi, nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi ta nhé." Hạ Phái thẳng thắn vỗ vai Lận Khinh Chu.

Lận Khinh Chu vội vàng nói tên mình: "Cảm tạ sư huynh."

Hạ Phái cười toe toét: "Khách sáo rồi!"

Ba người đang nói chuyện thì lại có một người vội vàng đi tới từ đầu kia hành lang: "Đại sư huynh, huynh ở đây à!"

Đó là một cô nương thanh tú đáng yêu có hai búi tóc hình xoắn ốc.

"Sao thế? Có chuyện gì tìm ta à?" Lạc Trường Xuyên nhìn cô nương kia.

Cô nương nói: "Tông chủ gọi huynh đến Lưu Ly Cung, có chuyện quan trọng tìm huynh đấy."

"Nhưng......" Lạc Trường Xuyên nhìn Lận Khinh Chu.

"Không sao." Cô nương nói, "Tông chủ có dặn muội rồi, cứ giao sư đệ cho muội đi."

"Được." Lạc Trường Xuyên gật đầu từ biệt mấy người rồi dậm nhẹ mũi chân, nhẹ nhàng ngự khí bay đi.

Cô nương chăm chú dõi theo Lạc Trường Xuyên, đôi mắt lóe sáng như sao.

Hạ Phái cười to: "Đừng nhìn nữa Nghê Uyển Uyển, tròng mắt muội sắp lọt ra ngoài rồi kìa, muội thích đại sư huynh thế cơ à."

"Hừ." Nghê Uyển Uyển cũng không xấu hổ mà cãi lại, "Ai mà chẳng thích đại sư huynh? Chẳng phải huynh cũng thích à?"

Hạ Phái vội nói: "Ta thích đại sư huynh nhưng đâu giống kiểu thích của muội."

Nghê Uyển Uyển không thèm để ý hắn mà quay sang cười nói với Lận Khinh Chu: "Sư đệ, ta dẫn ngươi dạo chơi Kinh Hồng Tông nhé."

Hạ Phái thân thiện nói: "Dù sao cũng đang rảnh, ta đi với các ngươi, đi đi đi."

-

Lúc này, Tầm Đạo Đài ở Kinh Hồng Tông.

Tầm Đạo Đài nằm tr3n vách núi, được xây từ đá bạch ngọc chiếm diện tích mấy trăm mét vuông, mép ngoài là lan can bằng đá cao cỡ nửa thân người khắc hình rồng bay lượn, dựa vào lan can nhìn ra xa có thể thấy được biển cả mênh mông, nước biển giao hòa với chân trời.

Đây là nơi hàng ngày đệ tử bản tông Kinh Hồng Tông ngồi thiền hấp thu linh khí trời đất.

Giờ này không thấy đệ tử Kinh Hồng Tông mà chỉ có một ông lão và một nữ tử khoảng năm mươi tuổi đang đứng nói chuyện cạnh lan can.

Ông lão là phó tông chủ Kinh Hồng Tông, Bắc Minh Đạo Nhân.

Nữ tử là người hầu thân cận của Thượng Thiện Nương Nương, cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở Kinh Hồng Tông, Mật Cô Cô.

Bắc Minh Đạo Nhân vuốt chòm râu bạc hỏi: "Nghe nói Thượng Thiện Nương Nương đích thân chiêu mộ một vị tiểu hữu vào bản tông à?"

"Vâng." Mật Cô Cô gật đầu.

"Lạ thật." Bắc Minh Đạo Nhân kinh ngạc, "Đây là điều xưa nay chưa từng có, chắc vị tiểu hữu này phải có điểm nào hơn người nhỉ."

Mật Cô Cô nói: "Ngày mai lúc thiền ngài sẽ gặp được thôi."

Bỗng nhiên cách đó không xa vọng đến tiếng bước chân và tiếng nói chuyện rôm rả.

Chính là đám người Lận Khinh Chu.

Vì Bắc Minh Đạo Nhân có thói quen lập kết giới quanh mình nên mấy người không hề phát hiện ra bọn họ.

Chỉ có linh tước tr3n vai Lận Khinh Chu nhìn thoáng qua chỗ hai người đang đứng nhưng nó thu mắt lại rất nhanh, tựa như chỉ hờ hững lướt qua mà thôi.

Nghê Uyển Uyển dẫn đầu, chỉ vào Tầm Đạo Đài nói cho Lận Khinh Chu biết công dụng của chỗ này.

Hạ Phái theo sau hai người, thỉnh thoảng chen vào một câu.

Ba người cười nói đi tới.

Bắc Minh Đạo Nhân vuốt râu bạc, thu lại ánh mắt từ tr3n người Lận Khinh Chu rồi hỏi Mật Cô Cô: "Chính là đứa bé kia sao?"

"Chắc vậy." Mật Cô Cô gật đầu nói, "Ta cũng chưa từng gặp y, Thượng Thiện Nương Nương quyết định việc này đột ngột quá."

"Thượng Thiện Nương Nương tự có lý do của mình mà." Bắc Minh Đạo Nhân cười khẽ, "Mà này, Mật Cô Cô có biết khi nào Thượng Thiện Nương Nương nhận đệ tử thân truyền không? Lần trước quyết định trong ước hẹn Đào Bạch Tuyết Sơn, đệ tử bản tông nào chém giết nhiều ác thú nhất sẽ làm đệ tử thân truyền của nàng, sao việc này vẫn xong nữa."

Mật Cô Cô nói: "Chẳng phải Trường Xuyên bị thương sao? Đang chờ vết thương của hắn lành lại mà."

Bắc Minh Đạo Nhân cười: "Dứt khoát bảo Thượng Thiện Nương Nương tuyên bố nhận Trường Xuyên làm đệ tử thân truyền đi, chắc chắn Kinh Hồng Tông không ai dị nghị đâu."

Mật Cô Cô: "Thật ra trước kia Thượng Thiện Nương Nương cũng định làm vậy, nhưng đứa bé Trường Xuyên kia lại nói muốn công bằng."

Bắc Minh Đạo Nhân gật đầu: "Quả là tác phong của hắn."

-

Kinh Hồng Tông không lớn lắm nhưng đi dạo hết mọi chỗ cũng mất cả ngày.

Khi Lận Khinh Chu và Hạ Phái từ biệt Nghê Uyển Uyển về lầu thì đã là trăng sáng sao thưa.

Tr3n đường về, linh thể Mục Trọng Sơn rời khỏi xác, Lận Khinh Chu đành phải ôm linh tước ngủ say vào lòng khiến Hạ Phái hết sức tò mò.

Lận Khinh Chu tạm biệt Hạ Phái trước cửa phòng: "Sư huynh, hôm nay cảm ơn ngươi nhé."

"Khách sáo làm gì!" Hạ Phái vung tay lên, "Mệt mỏi cả ngày rồi, mau nghỉ ngơi đi."

Lận Khinh Chu gật đầu rồi quay người vào phòng.

Trong phòng bày biện đơn giản trang nhã, chiếc giường có vẻ giản dị nhưng rất thoải mái dễ chịu, Lận Khinh Chu đặt linh tước xuống chăn mềm tr3n giường, chợt thấy túi càn khôn bên hông khẽ rung.

Y lấy kính Phi Hồng ra khỏi túi càn khôn, vừa giơ lên thì quả nhiên thấy Bạch Niệm Phùng trong kính.

Bạch Niệm Phùng vẫy tay với y, hiển nhiên là không chịu nổi tịch mịch nên muốn tán gẫu mấy câu.

"Bạch cô nương." Lận Khinh Chu hơi mệt nhưng không để lộ ra mặt mà hăng hái kể cho Bạch Niệm Phùng nghe mọi thứ hôm nay mình thấy ở Kinh Hồng Tông.

Ở phòng kế bên, Hạ Phái thính tai hơn người thường nghe lỏm được mấy câu, hắn huýt sáo cười nói: "Ái chà, Bạch cô nương? Ồ? Chẳng lẽ là người trong lòng sao?"

Tạm thời hắn không để tâm đến việc này mà ngả đầu xuống giường ngủ.

-

Hôm sau, Lận Khinh Chu dậy rất sớm.

Hôm qua Nghê Uyển Uyển nói y biết giờ Thìn mỗi ngày đệ tử bản tông Kinh Hồng Tông đều phải đến Tầm Đạo Đài ngồi thiền tĩnh tâm, bảo Lận Khinh Chu sáng mai nhớ đến, kết quả Lận Khinh Chu hệt như ngày đầu tiên đi làm muốn tạo ấn tượng tốt cho mọi người, dặn đi dặn lại mình không được đến trễ.

Linh thể Mục Trọng Sơn vẫn chưa về, Lận Khinh Chu ôm linh tước rời khỏi phòng, vừa ra cửa thì gặp Hạ Phái.

Hạ Phái nhiệt tình cười nói: "Lận sư đệ, thật đúng lúc quá, đến Tầm Đạo Đài đúng không? Đi! Đi chung nhé."

Lận Khinh Chu vẫn chưa quen thuộc với Kinh Hồng Tông, Hạ Phái tình nguyện dẫn đường khiến y không khỏi thấy may mắn: "Vâng, cảm tạ sư huynh."

"Sao ngươi đem theo con chim này hoài vậy?" Hai người sóng vai đi tới, Hạ Phái chỉ vào linh tước lông trắng trong ng.ực Lận Khinh Chu.

"Nói ra dài dòng lắm." Lận Khinh Chu cười ngượng ngùng.

Đúng lúc linh tước tỉnh lại, bay lên đậu tr3n vai Lận Khinh Chu rồi thân mật cọ má y.

"Có thể sau này Bắc Minh sư tôn không cho ngươi đem nó đến Tầm Đạo Đài đâu." Hạ Phái nói trước để Lận Khinh Chu chuẩn bị tâm lý.

"Chuyện này......" Lận Khinh Chu tỏ vẻ khó xử.

"Phải rồi." Hạ Phái nói tiếp, "Nghe nói hôm nay Thượng Thiện Nương Nương sẽ đến Tầm Đạo Đài tuyên bố cách tuyển chọn đệ tử thân truyền đấy."

"Đệ tử thân truyền?" Lận Khinh Chu lờ mờ nhớ lại Thượng Thiện Nương Nương từng đề cập việc này với mình.

"Ừ, nói là tuyển chọn nhưng mọi người đều biết đệ tử thân truyền của Thượng Thiện Nương Nương chắc chắn là đại sư huynh rồi." Nhắc tới Lạc Trường Xuyên, Hạ Phái khó giấu được vẻ ngưỡng mộ, "Đại sư huynh thật khiến người ta kính nể, vừa có thiên phú dị bẩm vừa chịu khó, không kiêu căng không nóng nảy, vị trí này chỉ có hắn mới đảm nhiệm được thôi!"

Bạn đang đọc Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Trước

Tiếp

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!