Edit: Thiên Tình
Hai đầu điện thoại đều yên lặng vài giây, Văn Anh cầm điện thoại, nói với Giang Khác: "Anh đi ngủ trước, tôi gọi điện xong lại nói."
"Là Giang Khác?" Đầu dây bên kia, giống như bị kích thích, âm thanh của Dương Sâm trở nên trầm thấp hơn, "Vào lúc này, sao hai người lại ở chung một chỗ... Bị người ta chụp được, e rằng sự việc sẽ càng khó giải quyết hơn."
"Do công việc thôi, tôi sẽ chú ý." Văn Anh bâng quơ đáp, cô đỡ trán, "Ban nãy nói đến đâu rồi..."
Cô còn chưa dứt lời, đã bị Giang Khác cắt ngang: "Kêu tôi đi ngủ, ít ra cô cũng phải nói cái giường nào là của tôi chứ."
"Phòng khách phía trước bên trái căn thứ ba."
"Tôi không ngủ phòng khách, ráp trải giường khẳng định rất lâu không thay mới." Hắn từ chối.
"Ok, anh ngủ sô pha."
Hắn mơ màng sát lại gần, ôm người từ phía sau, cằm chống trên vai cô, "Ghế sô pha nhà cô có dài bao nhiêu đâu, tôi nằm không lọt. Chẳng lẽ tôi không thể ngủ trong phòng ngủ?"
"Giang Khác?" Văn Anh bình tĩnh cảnh cáo hắn, "Coi chừng tôi tố anh quấy rối tình dục nơi công sở đấy."
"Thật sự không suy xét đề nghị của tôi?" Tay hắn đặt bên hông cô, được voi đòi tiên, thấp giọng mê hoặc, "Cũng không phải chưa từng ngủ qua..."
Lời nói của hắn rất khẽ, Dương Sâm ở đầu dây bên kia cơ hồ cho rằng mình nghe lầm, nhưng càng không thể tin, câu nói này lại càng xuất hiện rõ ràng trong đầu. Hắn nhớ tới cô nói "tấm ảnh là thật", đã tấm ảnh là thật, nói cách khác ngày đó bọn họ thật sự đi tới khách sạn, thậm chí bước kế tiếp cũng đã phát sinh...
Đều là người trưởng thành, ở tình hình như vậy mà cùng đi khách sạn sẽ phát sinh cái gì, ai cũng đoán được.
Dương Sâm nắm chặt điện thoại, không muốn tiếp tục nghe nữa, bàn tay đã trước lý trí ấn xuống cái phím đỏ "cúp máy" chói mắt.
Giang Khác...
Kỳ thực, lúc đầu hắn không cho rằng mình thích cô được bao nhiêu. Hai người có mối quan hệ hợp tác, thuở đầu khởi nghiệp va vấp đến mặt xám mày tro, cùng dắt tay nhau tìm ra một lối đi, lâu dần, tự nhiên sẽ sản sinh tình cảm. Hắn tự cho là hiểu cô, nhưng thường vẫn nhìn không thấu cô. Cô chắc hẳn rất thích mình, trọng tâm cuộc sống đều đặt trên người hắn, nhưng trừ hắn ra, cô cũng sẽ duy trì quan hệ ám muội với người đàn ông khác. Giang Khác cho rằng hắn không biết, nhưng hắn ở gần cô như vậy, sao có thể không biết?
Đã hiểu rõ điểm này, hắn đương nhiên sẽ không đặt trái tim lên người cô.
Chỉ có điều, có lẽ thói quen cũng là một loại tình cảm, lúc cô ở bên thì không cảm nhận được, chờ đến khi đi xa, nhìn cô dẫn dắt từng người một bước lên cao, phảng phất bất cứ ai cũng có thể thay thế địa vị của hắn, hắn mới giật mình nhận ra mình đang đố kị bọn họ, đố kị bọn họ có thể danh chính ngôn thuận đứng bên người cô, đố kị bọn họ như chính mình ngày xưa, được cô dốc lòng chiếu cố.
Do công việc. Hắn ngồi trên ghế cười nhẹ, lần nào cũng lấy cớ này, không biết là cô không thèm che giấu, hay thật sự xem hắn là thằng ngốc.
Văn Anh ngăn lại trò quấy rối của Giang Khác, định tiếp tục nghe điện thoại, đã nghe bên kia truyền đến tiếng "tút tút", cô ngẩng đầu nhìn Giang Khác.
Giang Khác bị nhìn không hiểu ra sao, "Sao vậy? Tôi đã không phá cô nữa, cô gọi điện tiếp đi, nhìn tôi làm gì?"
"Cúp rồi." Cô lạnh lùng nói.
"Ai?"
"Dương Sâm."
Giang Khác kinh hãi biến sắc: "Chờ đã... A Sâm?!"
"Bằng không anh nghĩ là ai?" Cô hỏi.
Hắn đương nhiên tưởng là hai tên hậu bối không biết tôn kính tiền bối kia!
"Tôi nghe được cô thừa nhận với người đó rằng tấm ảnh là thật, nên tưởng là người biết chuyện." Vì thế mới dám đùa giỡn thoải mái, đương nhiên, trong đó cũng không thiếu có hàm ý khác. Giang Khác thấy cô nhìn mình đầy thâm ý, bèn ngượng ngùng sờ mũi.
"Nếu anh không buồn ngủ, vậy tiếp tục chọn lựa kịch bản đi." Cô liếc nhìn đấng kịch bản trải đầy bàn trà, nhàn nhạt nói.
Giang Khác khóc không ra nước mắt.
*
Bởi vì nhật trình của minh tinh eo hẹp, rất nhiều phỏng vấn đều tiến hành trực tiếp trong khách sạn.
Mà căn cứ vào vụ náo động gây xôn xao dư luận gần đây, lúc Dương Sâm làm phỏng vấn, đội ngũ của Dương Sâm như gặp đại địch, chỉ sợ đối phương không đặt câu hỏi tốt, sẽ làm tình hình căng lên. Kết quả không ngoài dự liệu của bọn họ, đối phương duyệt qua bản thảo phỏng vấn xong, liên tiếp hỏi về các vấn đề như "Anh và Văn Anh có mối quan hệ như thế nào?", "Nghe nói anh và Giang Khác quan hệ tốt lắm phải không?", "Tại sao người đại diện cũ của anh lại có cử chỉ thân mật với hai người các anh trong cùng một ngày?", Dương Sâm không nói một lời, ngay ở giây tiếp theo, đứng lên khỏi vị trí đi ra ngoài.
Người phỏng vấn sửng sờ, muốn cản, lại bị ngăn chặn.
Trước đó bọn họ cũng đã trao đổi với nhau, không thể hỏi ngoài nội dung bản thảo đã xét duyệt, bọn họ phá luật trước, hiển nhiên không dám ầm ĩ. Nhưng thái độ của Dương Sâm khó tránh khỏi sẽ bị xuyên tạc thành ''phách lối", trong đội ngũ vẫn để lại người đi đàm phán, tránh cho xung đột càng lớn hơn.
Dương Sâm bước nhanh, người đi theo suýt nữa không đuổi kịp. Ngay lúc hắn sắp đến cửa thang máy, cửa thang máy mở ra, Giang Khác từ trong bước ra.
Đội công tác đi theo Dương Sâm đầu tiên là sững sờ, sau đó mới phản ứng lại đây là người nào, trong khi đó, Dương Sâm cũng không thèm nhìn, xoay người đi về.
"Này cậu chờ chút..." Giang Khác bước nhanh đuổi theo, kéo lại khuỷu tay Dương Sâm, "Có còn là bạn bè không vậy? Chí ít nghe tôi giải thích một câu chứ. Chuyện khách sạn, tạm thời không nói, còn chuyện hôm trước là do tôi giỡn với cô ấy thôi, tôi không biết người ở đầu dây bên kia là cậu, tôi --"
Hắn còn chưa dứt lời, Dương Sâm chợt xoay người, nắm đấm vẫn luôn siết chặt bỗng vung ra, ''bộp'' đánh vào phần bụng của hắn, phát ra tiếng trầm đục.
Giang Khác đột nhiên cúi người, rên lên một tiếng, nổi nóng, "Cậu lên cơn điên gì thế?"
"Tôi lên cơn điên gì?" Dương Sâm mặt mày lạnh lùng, "Tôi hỏi cậu lên cơn điên gì mới đúng, Giang Khác, rốt cuộc cậu có biết cô ấy là ai không?"
"Cô ấy là ai? Cô ấy không phải là Văn Anh, người đại diện vàng ở giới giải trí, người giúp cậu đạt được danh hiệu ảnh đế sao!" Giang Khác đau đến hai mắt nhắm nghiền, cú đấm lúc nãy của đối phương căn bản không nương tay, hắn buồn bực nhếch môi nói, "Cmn dù gì thì cậu cũng không thích cô ấy, sao nào, nhìn thấy tấm ảnh đó liền cảm thấy món đồ của mình bị đoạt mất, không vui?"
"Vậy cậu thích cô ấy à?" Dương Sâm phút chốc tới gần, kéo lấy cổ áo hắn, thấp giọng chất vấn: "Trước đây cái người luôn mồm nói với tôi rằng cô ấy phóng đãng, khuyên tôi cách xa cô ấy là ai? Bây giờ ngủ với cô ấy, bị mê hoặc luôn rồi?"
"Tôi..." Hắn nói đến một nửa bỗng dừng lại, nhếch môi nói, "Không sai, cảm giác lên giường với cô ấy quả thật rất thích, khiến người ta không nhịn được muốn thử thêm vài lần."
Dương Sâm chợt nắm chặt cổ áo hắn, mắt thấy một quyền khác sắp vung ra.
"Thôi đi Dương Sâm, cậu thích cô ấy." Giang Khác nhẹ nhàng nói ra câu này, hắn đối diện với đôi mắt giận dữ của Dương Sâm, "Đã thích, tại sao không nói?"
Biểu cảm thịnh nộ của Dương Sâm đột nhiên sựng lại, theo đó, hắn buông lỏng tay ra, làm hại Giang Khác lảo đảo lui về sau hai bước.
"... Không có gì đáng nói." Hắn nói.
Giang Khác nhìn hắn hồi lâu, hai tay đút vào túi, dáng vẻ nhếch nhác lại bình tĩnh thản nhiên. Hắn nói: "Nói thật, ngày đó cô ấy tỏ tình với cậu bị từ chối, tôi nhìn thấy. Lúc đó chắc tôi cũng uống hơi nhiều, không tỉnh táo lắm, liền đi qua cười nhạo cô ấy -- Cậu cũng biết bọn tôi luôn không thuận mà, gặp cơ hội này đương nhiên không thể bỏ qua. Sau đó thì nói không rõ lắm, cả hai đều không tỉnh táo, nhưng có lẽ cô ấy tưởng tôi là cậu... Lấy lương tâm mà nói, cô ấy đối đãi cậu không tệ, tuy rằng tác phong sinh hoạt có chút vấn đề, nhưng cậu đã từ chối cô ấy, vì thế cũng không có tư cách quản cô ấy ở bên ai, vì chuyện này mà trút giận sang tôi, có phải có chút không nói lý lẽ không?"
Dương Sâm im lặng.
"Tôi vẫn luôn đố kị cậu." Giang Khác thấp giọng than thở, "Tôi tưởng rằng vì cậu có thể phát triển thuận lợi ở màn ảnh rộng, thậm chí lấy được danh hiệu ảnh đế, hoàn toàn chèn ép tôi xuống. Cậu đúng rất lợi hại, nhưng cậu có nhận ra không, cậu có mặt hạn chế. Nếu như nhìn những tác phẩm ban đầu của cậu sẽ phát hiện, dấu ấn cá nhân của cậu quá nặng, mỗi một nhân vật đều giống cậu, rất khó phân biệt ra. Nhưng sau đó cậu từ từ trở nên giỏi hơn, mỗi nhân vật đều có thể hiểu rõ, cho dù là ở chi tiết nhỏ cũng có thể phát huy xuất sắc. Lúc đó tôi rất giật mình, hỏi cậu tại sao có thể sửa chữa khuyết điểm của mình trong thời gian ngắn như vậy, cậu làm cách nào. Cậu còn nhớ câu trả lời của mình không?"
"Là do cô ấy..."
"Không sai." Giang Khác gật đầu, "Cô ấy giúp cậu làm huấn luyện chuyện nhằm vào phương diện này, thay cậu nghiền ngẫm phân tích kịch bản, giúp cậu cấu tứ cử chỉ nhân vật đi sâu vào từng chi tiết nhỏ. Đương nhiên, cô ấy đúng là rất nghiêm khắc, một khi không đạt yêu cầu, nhất định phải làm lại từ đầu, cậu cũng từng than phiền với tôi, cách sắp đặt của cô ấy lúc nào cũng làm cậu thở không nổi. Nhưng nếu như có thể tiến lên trên, vậy thì có hề gì? Cậu không hiểu nỗi khổ khi vẫn dậm chân tại chỗ, cho nên thứ cậu hắt hủi, tôi vui vẻ chịu đựng."
Dương Sâm như nhận ra điều gì, "Giang Khác, cậu cũng thích cô ấy phải không?"
Giang Khác không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Trước đây tất cả tâm thần của cô ấy đều ở trên người cậu, không ai cướp đi được, nhưng bây giờ cô ấy ở bên cạnh tôi, tôi cảm thấy rất an tâm. Cám ơn cậu lúc đó từ chối cô ấy."
*
Trong lúc trên mạng đang tranh cãi gay gắt, không biết là nơi nào tung tin, nói Dương Sâm và Giang Khác đánh nhau một trận. Việc này không khỏi khiến người ta liên tưởng đến sự kiện ảnh chụp hôn môi đang huyên náo đến khí thế hừng hực gần đây. Tiết mục hai nam tranh một nữ, lập tức làm cháy lên nhiệt tình của quần chúng thích hóng chuyện, nhanh chóng lan tỏa.
Bất mãn của fan dành cho Văn Anh cũng lên đến đỉnh điểm, nhưng do không có hình ảnh hay video làm chứng cứ, không thể xem đó là một trong những "tội trạng" của cô được.
Thực ra tuy phản ứng trên mạng lần này tệ hơn, nhưng lại không tạo ảnh hưởng lớn cho Văn Anh như lần trước. Lần đó vào ngay thời điểm cô đang tìm ông chủ mới, dễ bị người khác lấy đó làm nhược điểm để ép giá. Còn bây giờ giá trị của cô đã được Hoàn Đế nhìn nhận, dựa lưng đại thụ dễ hóng mát, mặc dù trên mạng ồn ào thế nào đi nữa, vẫn được khống chế ở phạm vi nhất định.
Còn riêng cô thì nhận được "quà" từ các fan của Dương Sâm và Giang Khác, những lá thư hăm doạ khiến Vân Âu hãi hùng, những loài côn trùng bị cắt xẻo, cô đều mặt không biến sắc ném vào thùng rác.
Cô không có cách ứng đối khác, chỉ đăng một bài thanh minh lên mạng, nội dung thanh minh khá là quang minh chính đại.
Đại khái nói: Tôi và Dương Sâm tiên sinh từng có một thời gian hợp tác vui vẻ, nhưng bây giờ thời gian hợp tác đã kết thúc, tinh thần chủ yếu đặt ở trên người các nghệ sĩ ký hợp đồng hiện giờ, bao gồm Giang Khác. Còn chuyện đời tư, cám ơn mọi người quan tâm thế giới tình cảm của tôi, nhưng chuyện này không can hệ đến các bạn, xin hãy dùng lý trí mà đối đãi với cuộc sống riêng của một cô gái độc thân.
Bất kỳ một bài thanh minh được đăng lên đều sẽ xuất hiện ít nhất hai phe, lần này cũng tương tự. Người không tốt cảm thấy cô quá hời hợt, dẫn dắt tầm mắt lệch hướng. Người tốt lại cho rằng cô có thể đứng ra đã là một biểu hiện không tệ, dù sao cô là đàng gái, trong khi đàng trai chưa có động tĩnh gì, đàng gái lại đi đầu gánh vác trách nhiệm, điều này thật sự khá hiếm thấy.
Nhưng bất kể nói thế nào, tầm mắt vốn dĩ phân tán trên người Dương Sâm và Giang Khác, theo động thái lần này, phần lớn đều chuyển sang cô.
Có lẽ Ninh Kiêu, Chu Châu và Giang Khác có hơi lo lắng, cho nên gọi điện thoại cho cô, bày tỏ cái nhìn của mình, còn đưa ra không ít đề xuất, cô đều nhất loạt trả lời: "Nếu các anh lo lắng, vậy chăm chỉ làm việc cho tôi. Thứ quan trọng nhất của một người đại diện là nghệ sĩ, chứ không phải danh tiếng."
Ở sự kiện ảnh chụp, kỳ thực cô có thể tra được một chút, hoặc nhiều hoặc ít có liên quan đến Liễu Y. Vốn dĩ tấm ảnh hẳn nên bị tung ra sớm hơn, bắt đầu từ ồn ào về scandal đầu tiên, nhưng có lẽ cân nhắc hình ảnh của Dương Sâm, Liễu Y mới ép nó xuống.
Đáng tiếc Dương Sâm không duy trì được thành tích khi ở trong tay Liễu Y, trái lại sự nghiệp và độ hoan nghênh bị trượt dốc, cộng với không thích thủ đoạn của Liễu Y, vì thế Dương Sâm xin đổi người đại diện.
Liễu Y vì yêu sinh hận, mới bất thình lình tuôn ra tấm ảnh có trong tay.
Thay vì lập tức thanh minh cho mình, Văn Anh lại cảm thấy áp lực dư luận bây giờ cũng không tệ, áp lực ở mặt ngoài, theo một mức độ nào đó chính là một loại động lực. Cho dù là vì muốn cô mở mày mở mặt, ba anh chàng nghệ sĩ không bớt lo kia cũng sẽ cố gắng làm việc.
Văn Anh ngẫm nghĩ, lại đăng thêm một dòng chữ đơn giản lên Weibo.
"Ảnh đế mà tôi có thể lăng xê, không chỉ có một."
Đăng xong, bình luận trên Weibo của cô lại gặp oanh tạc, đa số cười nhạo cô thích nói mạnh miệng, một Dương Sâm đã tiêu tốn bảy năm thời gian của cô, người kế tiếp sẽ là bao lâu nữa đây?
Mà khi ba người kia đọc được, chẳng những không thấy trọng trách nặng nề, mà còn mừng rỡ vì được cô coi trọng, cho rằng người mà cô đang nói tới chắc chắc là mình rồi!
Thừa dịp này, Văn Anh cho ba người họ ký vai diễn mới.
Trong đó, cô chọn cho Chu Châu một bộ điện ảnh mang sắc thái giả tưởng, thời hạn chuẩn bị diễn viên là nửa năm, trong thời gian đó, hắn cần để trống lịch trình, phối hợp huấn luyện với đạo diễn Doãn Thừa.
Đạo diễn Doãn Thừa là đạo diễn quốc tế trứ danh, một trong số ít đạo diễn được người phương Tây tán đồng, tác phẩm của hắn thậm chí nhận được giải Kim Tượng dành cho đạo diễn xuất sắc nhất của nước A, chỉ cần là bộ phim do hắn đạo diễn, đều sẽ dẫn đến cuộc tranh đoạt giữa các diễn viên. Nhưng đạo diễn Doãn Thừa có một đặc điểm lớn nhất, chính là thích dùng những diễn viên không chính quy có lối diễn xuất mạnh dạn, không bị quy tắc ràng buộc, hắn cũng dành nhiều sự kiên nhẫn và cơ hội hơn đối với diễn viên mới.
Lần này Chu Châu có thể nhận được sự ưu ái của hắn, có thể nói là dựa vào năng lực chính mình làm xúc động hắn, đồng thời, cũng do bản thân hắn muốn cung cấp một cơ hội cho diễn viên trẻ tuổi nước nhà.
Văn Anh biết ở quỹ tích cũ, bộ phim này cũng do một người mới đóng, cũng nhận được giải Kim Giác dành cho người mới xuất sắc nhất, có thể nói là nổi tiếng từ bộ phim. Mà so với vị diễn viên trẻ tuổi được đào tạo chính quy kia, lối diễn xuất theo trường phái trải nghiệm của Chu Châu càng được đạo diễn Doãn Thừa ưa thích, cho nên dưới sự ảnh hưởng của cô, quỹ tích lịch sử thoáng phát sinh biến hóa.
Lại nói, Văn Anh sớm đề xuất cái gọi là "Quốc tế" chỉ là một phương châm chiến lược tạm thời, hoặc nên nói là vẽ cho người khác một bản kế hoạch mỹ hảo, thật sự thực hiện lại vô cùng khó khăn. Nhưng nếu quá giang con thuyền lớn của đạo diễn Doãn Thừa, chuyện này cũng không phải không thể tưởng tượng.
Còn Ninh Kiêu, song song với việc thay đổi hình ảnh, nhằm đánh vỡ định vị ngôi sao nhí mà mọi người gán lên cho hắn, cô đặc biệt chọn một kịch bản tình yêu, quy mô không lớn, điểm thu hút nằm ở chỗ trai tài gái sắc, tình tiết ấm áp cực kỳ, còn có cả "cảnh giường chiếu" mà hắn muốn, những vẫn rất ấm áp, không thuộc thể loại kịch liệt kia. Đấy cũng là một sự tính toán của cô, không thể gấp gáp chuyển đổi hình tượng, sẽ tạo tâm lý phản nghịch cho đại chúng.
Cuối cùng là Giang Khác, đây là lần hợp tác đầu tiên giữa cô và hắn, nên cô suy tính rất nhiều.
Sau cùng, cô nhận một lời mời của một đạo diễn Hongkong, để Giang Khác thủ vai trong phim mới của hắn, một bộ phim hài hành động, đề cập tới rất nhiều đề tài như gián điệp, đánh bạc... Vai diễn của Giang Khác là một vị lão đại phong lưu tà tứ của băng đảng xã hội đen nhỏ, ma xui quỷ khiến trở thành một nhân viên lâm thời thuộc bộ ngành bí mật quốc gia, sau một loạt pha đấu trí đấu dũng với nhân vật phản diện, cuối cùng trở thành một thành viên chính thức.
Đây là một bộ phim thương mại trăm phần trăm, Giang Khác nhận được lúc nhân khí bị dao động bởi ảnh hưởng từ scandal, chính là vì lần nữa được fan yêu mến, thuận tiện đẩy nhân khí của hắn lên. Dù sao thì sau nhiều năm lãng phí thời gian, kịch bản hắn có thể tiếp nhận đã rất khó đạt chất lượng cao, mà quy tắc thoả thuận ngầm ở giới giải trí chính là như vậy, chỉ cần sở hữu bộ phim sinh lời và nhân khí, muốn chọn kịch bản tốt sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Giang Khác không hề coi thường độ khó của bộ phim thương mại này, bất kể là cảnh đánh nhau hay tình tiết gây cười đều là điểm hắn cần học tập và nắm bắt, may mà hắn học rất khắc khổ, tất cả những phần đánh đấm và đấu súng đều tự mình ra trận, đạo diễn khen hắn không dứt miệng.
Mãi đến một ngày, Văn Anh nhận được cuộc gọi đến từ trợ lý Giang Khác, ho nhẹ nói: "Anh tỷ, chị có rảnh đến đây một chuyến không, bên này có một cảnh diễn dưới nước, nhưng bị NG rất nhiều lần, em thấy đạo diễn có chút không vui rồi. Giang ca, anh ấy... sợ nước."