Edit: Yến Tử, Thiên Tình
Beta: Thiên Tình
Thái Âm hồ lúc này rất đẹp, mặt hồ đóng băng hệt như mặt gương, từng chiếc đèn lồng tựa như mặt trăng nhỏ điểm xuyết ở bốn phía, một vầng trăng khuyết đổ bóng giữa hồ. Đó là do khi xưa lúc cung điện được xây xong, có một vị nương nương đã nảy ra một ý tưởng. Nàng sai người đốt đèn lồng ở dãy hành lang, rồi đạp thuyền đến giữa hồ mà múa, đẹp tựa hằng nga tiên tử chốn cung trăng. Thế là hồ này được hoàng đế đương thời đặt tên là "Thái Âm hồ", tức hồ mặt trăng.
Ngoại trừ cảnh đẹp, nơi này còn được người trong hậu cung ca tụng hết lời mà trở nên nổi tiếng. Mỗi khi trăng bò đến giữa hồ, sẽ có cung nhân thắp đèn, tạo thành mỹ cảnh. Hàng năm tuyển tú, rất nhiều tú nữ đút lót các cô cô trông coi, lặng lẽ tới đây ngắm cảnh.
Chuyện Văn Anh làm đúng là không hiếm, nhưng lại ngoài dự đoán của Vũ Văn Hoằng.
"Nàng tới đây vì muốn ngắm cảnh?" Hắn hỏi.
"Đương nhiên..." Nàng nói một nửa, bỗng ngạc nhiên, "Sao người lại biết? Ta đâu có nói với người."
Vũ Văn Hoằng không nói lời nào.
Hắn đột nhiên nhận ra một vấn đề. Ấn tượng của hắn với mọi người đều đến từ đời trước, nhưng kỳ thực hiện tại có rất nhiều chuyện chưa xảy ra. Những người hắn từng gặp có thể còn chưa trở thành bộ dạng mà hắn từng biết. Tỷ như Văn Anh, hắn không thể quên được cảnh nàng vui mừng khôn xiết khi Vũ Văn Lạc thành công. Nhưng nàng của hiện tại...
Hắn nhìn thiếu nữ bên cạnh. Không được hắn đáp lại, nàng cũng không truy vấn, vừa quay đầu đã quên bẵng, thậm chí còn có tâm tình ngắm cảnh.
Trong mắt nàng phản chiếu ánh trăng lung linh trên mặt hồ, còn hấp dẫn hơn cả cảnh sắc nơi đây. Thật khó có thể tưởng tượng nàng đã từng lõi đời mưu mẹo thế nào, bây giờ nàng có vẻ đặc biệt thuần túy mà mỹ lệ.
Chỉ thoáng nhìn, sát ý trong lòng hắn không khỏi hoãn lại.
Đời này, kẻ hắn hận nhất là Vũ Văn Lạc. Nhưng Văn Anh, người phản bội hắn, lén lút đưa tin tức cơ mật cho Vũ Văn Lạc, cùng kẻ thù của hắn đi đến cuối cùng, hắn cũng căm thù đến tận xương tuỷ. Từ khi tuyển tú bắt đầu, hắn đã nghĩ tới việc tìm người giết nàng, nếu bất kể thế nào nàng cũng phải chết, không bằng cho nàng được chết một cách thống khoái, cũng có thể khiến hắn thoải mái.
Khi đó trong lòng hắn đầy ắp những suy nghĩ giết người, thậm chí không muốn mượn tay người khác, mà muốn tự tay đâm chết từng kẻ phản bội hắn. Hắn từng nghĩ, thay vì trọng sinh, chẳng bằng cho hắn mượn xác hoàn hồn, trở về đời trước giết hết bọn họ, làm hai kẻ đó trên đường hoàng tuyền có bạn.
Nhưng sau cùng hắn bình tĩnh lại. Nơi này dù sao vẫn là hoàng cung, tùy tiện giết hại tú nữ sẽ để lại hậu quả không cần thiết. Mục đích cuối cùng của hắn là đoạt lại thứ thuộc về mình, những chuyện khác không thể trở thành vật ngáng đường nó được.
Đương nhiên, chuyện này không bao gồm việc nàng liên tục đến trêu chọc hắn.
Trong Giáng Tuyết hiên, lúc mọi thứ diễn ra gần như tương đồng với cảnh tượng đời trước, không ai biết trong lòng hắn dậy sóng. Khoảnh khắc nàng tới gần hắn, hắn không tự chủ được mà nhớ tới cảnh nàng thân mật với Vũ Văn Lạc, đến khi hoàn hồn, hắn đã đạp nàng ra ngoài.
Nghĩ tới đây, hắn chợt nở nụ cười. Tại sao hắn lại nghĩ nàng ngây thơ vô tội? Cứ cho là lần này thật sự là ngẫu nhiên gặp gỡ đi, nhưng lần đó nàng chủ động ngã vào người hắn, nhìn thế nào cũng không phải giả.
Nhưng khi hắn buông tay chuẩn bị rời đi, cách đó không xa đột nhiên truyền đến giọng nữ. Hoặc trong trẻo hoặc ngọt ngào, rất nhiều âm thanh hòa vào nhau, có chút ồn ào. Tiếng nói dần rõ ràng, cho thấy các nàng ở không xa, đang đi hướng đến chỗ cả hai đang đứng.
Nếu các nàng tiếp tục đi về phía này, chắc chắn sẽ gặp hai người họ.
Vào canh giờ này, nếu Văn Anh bị phát hiện cùng một nam nhân trai đơn gái chiếc ở cùng nhau, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Dù cho người nọ là Thái tử, cũng sẽ bị truyền ra những tin đồn khó nghe. Với Thái tử thì chỉ là nhất thời phong lưu, nhưng với nàng chính là bêu danh vĩnh viễn. Không nói đến ấn tượng của Hoàng hậu với nàng sẽ ra sao, bị bỏ thẻ bài tuyển tú cũng rất có khả năng. Nghiêm trọng hơn chính là, giáo dưỡng của Văn gia sẽ bị thế nhân nghi ngờ, mấy vị tỷ muội khác chắc chắn sẽ lột da nàng.
Dưới tình cảnh này, Vũ Văn Hoằng lười nghĩ cho nàng, tất nhiên muốn rời khỏi. Nhưng mấy nàng kia đã cách không xa, nếu hắn đi thì nhất định sẽ bị nhìn thấy, chỉ còn mỗi mình nàng ở đây, chẳng lẽ bọn họ không biết phỏng đoán sao?
Vì thế hắn chưa đi được hai bước, chợt bị thiếu nữ bên cạnh nắm chặt tay, nhanh chóng kéo vào lùm cây, nương nhờ bóng đêm mà tránh né.
"Xuỵt..." Nàng dựng thẳng đầu ngón tay đè ở giữa môi, âm thanh ép tới cực thấp, "Không thể làm các nàng ấy thấy, nếu không, các nàng sẽ cho rằng chúng ta ở chỗ này hẹn hò. Chờ các nàng đi trước rồii tính tiếp."
Không nghĩ tới nàng loại lo âu này, Vũ Văn Hoằng không tỏ ý kiến, lại cảm thấy cực kỳ châm chọc.
Người tới cũng là tú nữ, chứng thực câu "Tới ven hồ hay mấy ngôi đình dạo vài vòng, không chừng có thể bắt gặp những người khác" của Văn Anh, cùng một nơi đã gặp phải không ít người. Chẳng qua hiển nhiên các nàng tới không phải để ngắm cảnh.
Tổng cộng có bốn người, nhưng trong đó ba người hình như là một hội, cùng nhau chỉ trích người còn lại. Nội dung câu chuyện thậm chí còn liên quan đến Văn Anh.
"Có Văn gia chống lưng rồi, ngươi liền không kiêng nể gì hay sao? Dám can đảm xuống tay với chúng ta?"
"Lần trước trên người ta nổi sởi, không gặp được Hoàng hậu, là ngươi làm phải không."
Âm thanh không nhẹ không nặng của ba người bay theo gió đêm, vừa lúc rơi vào tai hai người đang ẩn náu. Ba người thay phiên lăng mạ một lượt, mới nghe người bị chỉ trích phát ra tiếng sợ hãi: "Ta không có, không phải ta làm."
Người này vừa mở miệng, hai người ẩn thân đều kinh ngạc.
Người nọ đúng là tuỳ tùng của Văn Anh, Lương đệ đời trước của Vũ Văn Hoằng -- Nguyễn Linh Nhi.
"Còn nói không phải ngươi? Văn Anh chẳng thèm tránh né ai, phân phó ngươi ngay tại trong viện, ta đúng lúc đi ngang qua nghe thấy."
[Nghe thấy thì sao, cố ý làm ngươi nghe thấy đấy.]
Trong lòng Văn Anh thoáng qua chút đắc ý, Vũ Văn Hoằng liếc nàng một cái.
Hắn có chút ấn tượng với vị Nguyễn lương đệ này, người cũng như tên, ngày thường tư thái mềm mại giống như một đóa hoa nhỏ, trước kia hay đi theo sau Văn Anh, vẻ mặt ngoan ngoãn. Văn Anh tùy hứng gây chuyện, đối với đối phương lại thành tai họa ngập đầu, nhưng Văn Anh thấy vậy chẳng những không xấu hổ mà còn huênh hoang đắc ý, tự nhiên làm hắn sinh lòng phiền chán.
Hắn vừa cử động, lùm cây khẽ phát ra tiếng xào xạt, Văn Anh bỗng dưng vịn lấy cánh tay hắn, "Đừng nhúc nhích, khó được có trò hay, người không muốn xem?"
Vũ Văn Hoằng cau mày, sau khi trọng sinh, hắn khó có thể chịu đựng người khác tới gần. Vì thế hắn gạt tay nàng ra, tỏ ý nhắc nhở hành vi của nàng vượt phép đến cỡ nào.
Nàng phảng phất không biết hắn ghét bỏ mình. Xuyên qua lùm cây che lấp, giống như ngắm phong cảnh, nàng thưởng thức "trò hay" trong miệng nàng.
Hắn sợ nàng lại có hành vi ngoài dự liệu, đành theo ý nàng không cử động nữa.
Đúng lúc này, Nguyễn Linh Nhi như là bị ai đẩy một cái, nhỏ giọng kinh hô, sau đó thấp giọng khóc nức nở, cuối cùng nhịn không được nói: "... Ta cũng không còn cách nào khác. Nàng ấy, nàng ấy lấy chức quan của phụ thân ta ra uy hiếp. Nàng ấy là tiểu thư nhà họ Văn, sao ta dám chọc. Ta nghĩ, chẳng qua chỉ nổi chút sởi thôi, mà lần đó lại không phải tuyển chọn chính thức, thiếu một lần cũng không sao. Bằng tài mạo của các tỷ tỷ, được tuyển làm hoàng tử phi là chuyện sớm muộn, cho nên đầu óc mới mụ mị..."
"Cũng biết khen người đấy, nhưng nếu không khóc sẽ tốt hơn."
Có người che miệng cười: "Nàng tưởng nàng ta khóc cho chúng ta xem? Tội nghiệp quá, đáng tiếc điệu bộ này của ngươi chỉ có chúng ta nhìn thấy, nếu có hoàng tử đi ngang, không chừng đã bị ngươi đả động rồi."
"Các tỷ tỷ đừng nói bậy, ta chưa từng nghĩ như vậy. Nếu các tỷ tỷ không trách tội ta thì thả ta trở về đi thôi, trễ thêm chút nữa, cô cô sẽ không vui." Nguyễn Linh Nhi nhỏ nhẹ nói.
Cùng lúc đó, một âm thanh vừa tương đồng lại vừa bất đồng truyền ra từ trong lòng nàng.
[Một đám ngu xuẩn, bây giờ ta mặc cho các ngươi nói cũng sẽ không rớt một miếng thịt. Sớm nghe nói dạo này Thái tử thích dừng chân ở hồ Thái Âm, nếu chờ được đến lúc Thái tử đi qua, bị các ngươi khi dễ thì đã sao? Các ngươi khi dễ càng ác, mới càng tỏ vẻ ta đáng thương được chứ.]
Bất đồng với vẻ ngoài điềm đạm đáng yêu của mình, đáy lòng nàng tràn ngập khinh thường. Sự tương phản rõ ràng như thế làm Vũ Văn Hoằng ngây ngẩn.
Có lẽ chỉ nữ nhân mới hiểu nữ nhân, ba người kia lại đẩy nàng một phen, không kiên nhẫn nói: "Im miệng, bây giờ mới giả vờ đáng thương, thế lúc ngươi đáp ứng chúng ta vướng chân Văn Anh, sao không thấy ngươi nhát gan như vậy đi. Hay cho một ngọn cỏ đầu tường, ai cho ngươi chỗ tốt liền ngã về bên đó, còn muốn ở đó ra vẻ tội nghiệp bất đắc dĩ?"
"Tỷ tỷ nói gì? Ta không hiểu."
"Muốn chúng ta nhắc nhở ngươi? Ngươi quên chuyện ở Giáng Tuyết hiên ư. Tuy chúng ta muốn nàng ta mất mặt trước mọi người, chẳng qua ít nhiều nhờ có ngươi, mới hoàn thành được tâm nguyện này đấy. Nàng ta ỷ vào Văn gia mà hống hách, thật khiến người ta chướng mắt."
Nguyễn Linh Nhi không dám phủ nhận chuyện này ngay trước mặt các nàng, chỉ thấp giọng nói: "... Ta không nghĩ tới Thái tử ghét người khác đến gần như thế, nếu không ta đã không làm."
[Không nghĩ tới Thái Tử khó tiếp cận như vậy, cũng may có nàng ta thử trước, bằng không nếu mạo muội tiến đến thì kết cục chẳng phải giống nàng ta sao?]
Nguyễn Linh Nhi vừa nói xong, tiếng hừ nhẹ của Văn Anh liền truyền tới tai Vũ Văn Hoằng, "Đã sớm biết nàng ta là loại người này." Không cần nhìn, hắn cũng biết nàng nhất định giương cằm nói chuyện, nhưng làm vậy chỉ càng tỏ rõ nàng đang quật cường mà thôi.
Bởi vì đồng thời, trong lòng nàng còn truyền đến một âm thanh kinh ngạc mà mất mát, chứa một chút mờ mịt không hiểu.
[Thì ra Bích Nguyệt nói không sai, thật là nàng vướng chân ta, tại sao nàng làm thế? Nếu không thích ta, cứ việc nói thẳng không được sao... Ta ghét mấy nữ nhân kia mới kêu nàng làm khó dễ bọn họ, chẳng lẽ cả nàng cũng... không thích ta sao?]
Lòng nàng đang rối bời, liền quên mất thói quen của Vũ Văn Hoằng. Nàng lại túm lấy tay áo của hắn mà nắm chặt trong tay, tựa như cảm xúc của nàng lúc này.
Mà không biết vì sao, lần này Vũ Văn Hoằng không có gạt tay nàng ngay.