Bên trong hộp chứa một thứ màu trắng bạc mà Bologo rất quen. Ngoài Palmer và Amy, trong một thời gian dài, nó là đồng đội thân cận nhất của Bologo, chỉ có điều nó đã bị phá hủy cùng với bộ giáp của Hiệp sĩ bạc trong cơn thủy triều đỏ của Trái tim bất diệt.
"Chất lỏng vảy rắn kỳ dị."
Bologo khẽ gọi, vươn tay chạm vào hộp chứa. Ngọn lửa màu xanh lam bốc lên, bao phủ, sau đó một lượng lớn Aether được bơm vào chất lỏng màu trắng bạc.
Được thúc đẩy bởi Ngọn Lửa Lò Rèn, chất lỏng rắn giống sôi sùng sục lên, không ngừng khuấy động trong ngọn lửa màu xanh lam.
Chất lỏng trong hộp chứa không ngừng chuyển đổi dữa thể rắn và lỏng, cuối cùng biến thành con rắn bạc mà Bologo quen thuộc và dễ điều khiển nhất. Con rắn bạc bắt đầu ngóc lên khỏi hộp chứa.
Sau khi thăng cấp lên Nguyện Cầu Giả, độ tinh vi trong quá trình điều khiển Aether của Aether đã tiến thêm một bước. Trước đây, con rắn bạc chỉ có hình dạng thô của con rắn, nhưng giờ lớp vảy dày đặc đã có thể nhìn thấy rõ ràng, khi con rắn bạc di chuyển về phía trước, từng cái vảy cọ xát vào nhau, tách ra, trông như một con rắn bạc thực sự .
Cho đến giờ, Bologo vẫn cực kỳ yêu thích đặc tính chuyển đổi trạng thái của chất lỏng vảy rắn kỳ dị này. Sau khi thăng cấp lên Nguyện Cầu Giả, mặc dù Bologo đã phá vỡ giới hạn của việc phải chạm vào bằng tay, nhưng đối tượng điều khiển của hắn vẫn chỉ giới hạn trong chất rắn.
Đặc tính của chất lỏng vảy rắn sẽ giúp Bologo "ăn gian", vượt qua hạn chế của hẹp sắc.
"Cảm ơn ngươi rất nhiều, Amy!"
Giọng của Bologo rất kích động. Tới giờ hắn mới nhận ra tại sao Amy lại bận bịu suốt mấy ngày qua.
Mỗi người đều bị thu hút bởi thứ gì đó, Sore thích vui đùa, Lebius bị ám ảnh bởi công việc, Palmer... thứ mà Palmer thì nhiều lắm.
Vũ khí không thể nghi ngờ là một thứ rất hấp dẫn với Bologo. Là một chuyên gia, rất khó để Bologo từ chối bất cứ thứ gì có thể giúp cải thiện năng suất của mình.
Chẳng hạn như Amy.
Con rắn bạc bắt đầu tự mọc thêm, tăng dần kích cỡ. Cái hộp chật hẹp không thể kìm hãm nó thêm được nữa, sau đó nó phá vỡ cái hộp và trườn lên cánh tay của Bologo.
Niềm vui trên gương mặt Bologo dần biến mất. Hắn chợt phát hiện ra sự bất thường của chất lỏng vảy rắn kỳ dị... Đây không phải là chất lỏng vảy rắn mà hắn hay dùng.
Giữa ánh bạc lấp lánh có thể mơ hồ thấy vài vệt đỏ thẫm. Những đốm màu này xen lẫn trong đó, nếu không quan sát kỹ rất khó phát hiện.
"Ban đầu, sự ra đời của chất lỏng vảy rắn hoàn toàn là một sự tình cờ. Trên góc độ một tác phẩm thì có rất nhiều sai sót, chỉ bởi vì tính chất đặc biệt của nó nên mới được định vị là một vũ khí giả kim cấp Mục Đen."
Lúc này Amy mới giải thích. Nàng đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve con rắn nước.
Dưới sự điều khiển của Bologo, con rắn bạc sống động như thật, lưỡi rắn liên tục thò ra thụt vào, những đốm đỏ trên cơ thể của nó tập trung ở đôi mắt. Khi nhìn vào đôi mắt đỏ tươi ấy, thứ vốn là một vật chết này dường như đã được ban cho ý thức.
Amy nói, "Là một sản phẩm sau quá trình biến đổi về chất của thủy ngân, kết hợp với một thứ khác sau khi được biến đổi về chất. Mặc dù xảy ra rất nhiều vấn đề trong lúc chế tạp nhưng may mà cuối cùng vẫn thành công. "
Bologo về cơ bản đã hiểu những thay đổi mà Amy thực hiện đối với Chất lỏng vảy rắn. Aether dần được bơm vào nhiều hơn, con rắn bạc tách ra, biến thành một bộ giáp vảy kiên cố hơn bao phủ khắp cánh tay của Bologo.
Độ dẻo của chất lỏng vảy rắn ở thể lỏng đã giảm đi rất nhiều, nhưng điều này có thể được bù đắp nhờ mức độ điều khiển Aether tinh vi hơn của cấp bậc Nguyện Cầu Giả. Với cái giá ấy, độ cứng của chất lỏng vảy rắn đã tăng lên rất nhiều trong trạng thái rắn, mặc dù cường độ của nó không thể so với Sơn Mài Sắt chuyên dùng để phòng thủ, nhưng cũng đã là một sự cải thiện cực kỳ đáng kể.
Bây giờ nó trông không giống bầy rắn làm từ thủy ngân nữa mà giống một bộ giáp vảy bằng sắt thì đúng hơn.
Một ngọn lửa nhỏ bốc lên từ bộ giáp vảy. Dựa trên màu sắc của ngọn lửa thì đây không phải là ngọn lửa Aether màu của Bologo mà là một ngọn lửa đỏ thẫm thuần khiết. Khi càng bơm Aether vào, ngọn lửa ngày càng to hơn, khiến nhiệt độ xung quanh tăng dần và làm xáo trộn luồng không khí.
"Thì ra là như vậy sao?"
Đến giờ Bologo mới nhận ra ưu điểm thực sự của chất lỏng vảy rắn. Bologo nhìn Amy với vẻ kinh ngạc, món quà này quá bất ngờ đối với hắn.
"Ta đã cố gắng kết hợp thủy ngân đỏ vào đó, ngoài ra còn làm cho nó có đặc tính giống chất lỏng vảy rắn, ừm... Có thể nói là đã thành công một nửa, thủy ngân đỏ có thể tự huyễn tạo ra bản thân ở một mức độ nhất định, nhưng hiệu quả thấp hơn nhiều so với chất lỏng vảy rắn. Ngoài ra nó không thể chuyển đổi giữa trạng thái rắn và lỏng, bình thường khi ngươi điều khiển chất lỏng vảy rắn thì sẽ điều khiển luôn cả thủy ngân đỏ gắn trên đó."
Bàn tay của Amy chuyển sang trạng thái thép. Nàng sờ vào ngọn lửa lập lòe trên lớp vảy đang cháy.
"Ta gọi tính chất này là 'vảy cháy'. Nếu cần thiết, ngươi hoàn toàn có thể kích nổ nó như một quả bom thủy ngân đỏ, kẻ địch nhất định sẽ mất cảnh giác."
Sau khi ngọn lửa bị dập tắt, kim loại phát ra màu đỏ rực. Đợi nó nguội hoàn toàn, Bologo mới xua tan lớp vảy, biến chúng về lại bầy rắn và chui vào trong tay áo.
Cảm nhận lớp kim loại ép vào người, Bologo thế mà lại tìm được một chút cảm giác an toàn.
Cũng đúng, bất kể là lúc nào Bologo đều có một vài vũ khí để tự vệ trên người, dù là dao gấp hay búa vuốt. Rõ ràng, với Ngọn Lửa Lò Rèn của Bologo, hắn sẽ không bao giờ thiếu vũ khí để chiến đấu, nhưng là do hắn không thể từ bỏ cảm giác có một thứ là thật làm bạn đồng hành với mình.
Vũ trang đầy đủ.
Bologo rất thích cảm giác này, một sự nghiêm túc và chuyên nghiệp hoàn hảo.
"Bây giờ, chất lỏng vảy rắn mới có thể được coi là một vũ khí giả kim cấp Mục Đen thực sự," Aimu do dự một lúc, sau đó nói: "Tương lai, nếu ta có khả năng biến đổi về chất cho vũ khí giả kim cao cấp, ta sẽ tìm cách làm cho nó tiếp tục biến đổi về chất."
Burrogo dùng từ trong tiểu thuyết để mô tả mối quan hệ giữa hai người, "Như thế thì có thể coi ngươi là thợ rèn vũ khí của ta."
Amy sững sờ mất vài giây trước khi hiểu những gì Bologo vừa nói.
Đây là bối cảnh trong "Thợ săn đêm". Chuyến tàu vũ trang chạy ầm ầm không chỉ chở đầy những thợ săn được trang bị đầy đủ mà còn là thành trì của họ. Tất cả sống trên tàu, trau dồi kỹ năng và công việc hậu cần cũng diễn ra giữa các khoang.
Thợ rèn vũ khí là một phần của bộ phận hậu cần, chuyên đúc vũ khí săn quái vật cho thợ săn. Họ không phải là thợ rèn theo nghĩa truyền thống mà phần lớn còn giỏi pha chế các loại thuốc ma thuật có hiệu quả kỳ lạ, tương tự như thuốc giả kim trong thế giới siêu phàm.
Thấy phản ứng của Amy rất lạnh lùng, Bologo hoài nghi hỏi: "Có phải trò đùa của ta rất nhạt không?"
“Không… là do ngươi rất ít khi nói đùa. Mỗi khi ngươi nói đùa, ta phải mất một lúc để suy nghĩ xem ngươi đang đùa hay nghiêm túc, mặc dù hai điều đó không khác nhau là mấy."
Mặc dù nói vậy nhưng không Amy giấu nổi nụ cười trên môi. Sau đó, nàng sửa lại, "Phải là một thiên thần hộ mệnh!"
"Thiên thần hộ mệnh? Chà, nghe cũng hợp lý."
Bologo vẫn tỏ ra bình tĩnh, như thể không có cảm xúc gì trước lời nói của Amy, không những thế, hắn còn bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Trong nghi thức thăng cấp, Amy đã kích hoạt Cơ Thể Cộng Hưởng để đánh thức Bologo khỏi hư vô...
Bologo vẫn chưa biết là mình đã được Amy đánh thức hay là bị phi hành gia trục xuất, nhưng tạm thời không cần nghĩ chuyện này, nghĩ càng nhiều thì chỉ càng thêm nhức đầu mà thôi.
Nhưng nhìn theo góc độ đó thì gọi là thiên thần hộ mệnh cũng khá hợp lý.
"Ngươi... ngươi đang làm gì?"
Sau khi cất Chất lỏng vảy rắn, Bologo nhìn Amy mà không nói lời nào. Amy có thể rõ ràng phát giác được, Bologo kia tròng mắt màu xanh dần dần ngưng thật, giống như lúc trước hắn ánh mắt một chỗ tại tan rã trạng thái đồng dạng.
Nhìn nhau lâu sẽ thấy bất an, khó kiềm chế biểu cảm. Amy đã từng nghĩ rằng nàng là một người không dễ dàng để lộ cảm xúc, nhưng sau khi chuyển sang cơ thể bằng xương bằng thịt thì nàng nhận ra rằng đó là do cơ thể thép không thể để biểu lộ bất kỳ biểu cảm nào mà thôi.
Nàng cố gắng hết sức để kiểm soát cơ mặt của mình, lúc này mà lại đột nhiên chuyển sang cơ thể thép thì Amy cảm thấy chẳng khác nào nhận thua. Nhưng điều Amy không nhận ra là quầng sáng trong mắt nàg đã bắt đầu biến đổi liên tục, và tất cả đều phơi bày trước mắt Bologo.
Bologo đột nhiên nói, "Ngay cả khi đã có mẫu trong Lõi Lò Thăng Hoa thì vẫn cần rất nhiều nỗ lực để đúc lại và tối ưu hóa nó đúng không."
“Không sao, may mà có cơ thể thép, ta có thể làm việc liên tục mấy ngày mấy đêm”.
Amy thở ra một hơi dài, hóa ra Bologo chỉ muốn biết về công việc của mình.
Bologo nhẹ nhàng gật đầu, hắn không ngờ Amy lại chuyên tâm công việc đến vậy, quả thực sự xứng đáng là một đội viên xuất sắc mà mình tuyển mộ. Theo thời gian, Amy nhất định sẽ trở thành một nhân viên thực địa xuất sắc.
"Cảm ơn ngươi rất nhiều vì đã chú tâm đến vậy," Bologo nói, "Nhưng ta tạm thời không có gì để đáp lễ ngay bây giờ. "
"Hả? Không có gì, không có gì."
Amy liên tục vẫy tay. Bologo cho nàng một cảm giác rất kỳ lạ, có lúc giống như một vũng nước đọng, nói mãi không có phản ứng gì, có lúc lại nhanh như sấm sét, khiến nàng không kịp đề phòng.
Con rắn bạc bò khỏi tay áo của Bologo. Dưới sự thiêu đốt của Ngọn Lửa Lò Rèn, kim loại lỏng dần đông lại, chúng đan vào nhau, uốn éo, hóa thành một bông hoa hồng làm từ kim loại trong tay Bologo.
Dưới sự khéo léo của Bologo, nó trông hệt như một bông hồng thật sự. Mỗi một cánh hoa đều độc lập, sắc nét, kèm với chút màu đỏ gắn liền trên đó. Đó là thủy ngân đỏ bị phân tán.
Bologo bơm Aether vào trong đó hết cỡ để kéo dài tuổi thọ của nó, đồng rời đông đặc nó hoàn toàn lại thành thể rắn.
“Xin lỗi, ta không phải Người thăng hoa của Học phái Huyễn Tạo nên không thể biến ‘tưởng tượng trở thành sự thật’," Bologo đưa bông hồng kim loại cho Amy. "Có thể bơm thêm Aether vào, nhưng đừng bơm quá nhiều."
Amy sững sờ cầm lấy bông hồng kim loại và làm theo hướng dẫn của Bologo - bơm Aether vào trong đó.
Một ngọn lửa nhỏ bùng lên giữa những cánh hoa. Thủy ngân đỏ đã bị đốt cháy, sau đó ngọn lửa bùng lên rõ ràng từ trong nhị hoa, biến nó thành một bông hoa hồng nở rộ, thậm chí một vài tia lửa còn tán xạ ra từ kẽ hở.
Hoa hồng lửa nở rộ và héo tàn trong sự thiêu đốt, sự hủy diệt và vẻ đẹp cùng tồn tại, mang đến một vẻ đẹp kỳ lạ.
Ngọn lửa tinh khiết cháy bập bùng trong tĩnh lặng. Ánh sáng chiếu vào đôi mắt của Amy.
Nàng nhìn bông hồng lửa trên tay, rồi lại nhìn Bologo mặt lạnh tanh. Khuôn mặt của Amy tràn đầy vẻ khó hiểu và hoài nghi, như thể hình ảnh trước mặt tuyệt đối không thể xảy ra ngoài đời thực, nhưng nó lại thực sự xuất hiện theo cách như thế.
“Ta thật ngu ngốc,” Amy thầm nói, “Khi lại đi đoán xem ngươi đang nghĩ gì.”
Căn bản không thể đoán được.
"Cám ơn."
Amy cất bông hồng lửa đi, thì thầm.