Palmer loạng choạng bước ra khỏi phòng, ngồi xuống chiếc ghế xếp ngoài hiên. Buổi sáng trên cao nguyên Nguồn Gió rất lạnh, lớp sương mù mỏng phủ khắp cánh đồng, nhìn như mạng nhện trắng giăng khắp mặt đất.
Không khí trong lành, ẩm ướt, xen lẫn một chút lạnh giá khiến Palmer phải quấn chặt chăn quanh người, thoải mái dựa lưng vào chiếc ghế tựa, tận hưởng giây phút yên bình này.
Palmer luôn cho rằng cao nguyên Nguồn Gió là một nơi rất thích hợp để dưỡng lão. Khác với thành phố Opus cực kỳ phát triển trong quá trình công nghiệp hóa, nơi này vẫn giữ được dáng vẻ cổ kính. Mỗi lần hít thở đều có thể nếm được hương vị của thiên nhiên, nhưng nếu ở thành phố của lời thề, Opus, Palmer sẽ chỉ bị ho bởi khí thải của các nhà máy.
Lần đầu tiên bước vào Opus thực sự là một ngày khó khăn đối với Palmer. May thay, vô vàn những điều cực kỳ mới lạ xuất hiện mỗi ngày khiến Palmer dần quên đi những điều tồi tệ ấy.
"Về nhà thật tuyệt..."
Palmer lẩm bẩm, nghe như một con chó trở về hang ổ thân yêu của mình sau nhiều năm lang thang. Mặc dù nó có thể rất sơ sài và cực kỳ bừa bộn, nhưng ở đây lại có thể buông bỏ mọi cảnh giác và cảm nhận sự bình yên trong tâm hồn.
"Hả? Dậy sớm thế Palmer."
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phòng ngủ phía sau. Phút giây yên bình và tĩnh lặng của Palmer ngay lập tức bị phá vỡ, hắn trở nên căng thẳng và không được tự nhiên cho lắm.
Palmer luôn tò mò về cách mà Worthylin làm điều ấy. Mỗi bước đi của nàng đều vô cùng nhẹ nhàng, như thể nàng là một kẻ săn mồi đang âm thầm tiến tới.
Worthylin lên trên sân thượng, duỗi người. Dưới bộ đồ ngủ rộng thùng thình thấp thoáng màu của da thịt, trông nàng hệt như một con mèo hoang đang vươn eo.
Vì vừa mới ngủ dậy nên mắt Worthylin hơi mông lung, khí chất nghiêm nghị trên người cũng đã dịu đi rất nhiều.
"Dịch ra nào."
Worthylin đưa tay xoa đầu Palmer, Palmer rất miễn cưỡng nhưng vẫn nghiêng người trên ghế tựa. Worthylin cố chen vào, túm lấy chăn của Palmer và trùm lên người, đồng thời vòng tay qua đầu Palmer, khiến mọi người tự hỏi liệu nàng định hôn Palmer hay làm động tác siết cổ (Rear naked choke).
Siết cổ?
Palmer không khỏi rùng mình. Một vài ký ức tồi tệ tự động xuất hiện trong đầu hắn.
Trong bức ảnh cuối cùng của ký ức đêm qua, Worthylin đã ôm mình một cách trìu mến, rồi nhân tiện siết cổ khiến mình ngất đi.
Do cổ họng bị tắc nghẽn, Palmer rơi vào tình trạng ngạt thở trong thời gian ngắn, cộng với việc máu cung cấp lên não không đủ khiến hắn lên cơn sốc nhẹ.
Palmer không thể nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra tiếp theo, mình bị kéo lê trong hành lang như một cái xác, Worthylin dường như vẫn còn lẩm điều gì đó với mình, đó hẳn là một vài lời oán giận.
Ngẫm lại thì cũng đúng, mặc dù mình vẫn liên lạc với Worthylin qua điện thoại nhưng lại hiếm khi đề cập đến việc gặp trực tiếp, cả hai chỉ giống như những người bạn qua thư chưa từng gặp mặt. Trên điện thoại, Palmer có thể thoải mái nói chuyện với Worthylin. Nhưng đến lúc gặp thật thì hắn lại trở nên vô cùng bối rối, không dám nhìn vào mắt nàng.
Tại sao lại thế chứ?
Palmer nghĩ mãi mà không hiểu. Khi rời khỏi cao nguyên Nguồn Gió, mọi thứ vẫn còn rất đẹp đẽ, hắn sắp đến một thế giới mới, hơn nữa còn có bạn gái, mặc dù chính Worthylin mới là người chủ động đề xuất những điều này.
Palmer vẫn còn ngái ngủ. Do mãi mà vẫn không thể hiểu được những điều này, hắn tiếp tục lần theo ký ức, nụ cười nhếch mép của Worthylin mơ hồ hiện ra trong tâm trí hắn.
À, trí nhớ của Palmer đã dần sáng tỏ.
Palmer luôn ở thế yếu khi đối mặt với Worthylin, dù là đối kháng trên phương diện vật lý hay đánh cờ bằng đầu óc.
Trong một thời gian dài, Palmer đã lợi dụng việc mình là người thừa kế của gia tộc Krex, cần phải tuân theo nghi thức của giới quý tộc để tỏ vẻ nhún nhường Worthylin, đồng thời biện minh cho sự thất bại trong trận chiến.
Worthylin là một người rất nhạy cảm, nàng đã cười nhạo phép xã giao quý tộc đạo đức giả này của Palmer.
"Đó chỉ là một cái cớ."
Khi còn nhỏ, Worthylin đã nói như vậy, sau đó ấn đầu Palmer xuống bùn.
Palmer hô to, "Ngươi cái nữ hài tử, tại sao có thể thô bạo như vậy a! Lễ nghi a! Lễ nghi a!"
"Ta là người man rợ, câm miệng!"
Giống như Palmer, Worthylin cũng rất giỏi trong việc sử dụng xuất thân của mình trong cuộc chiến bằng lời.
Bất cứ khi nào Palmer cố gắng văn minh hóa Worthylin, Worthylin sẽ nhắc đến gia tộc man rợ của mình. Mặc dù nàng không phải là một người man rợ thực sự, nhưng có một số điều đã khắc sâu trong máu, không thể thay đổi.
Sự va chạm giữa nền văn minh và sự man rợ thường kết thúc với chiến thắng hoàn toàn dành cho sự man rợ, nhưng điều này không thể tránh khỏi.
Bất kể Palmer nói gì, Worthylin đều sẽ hành động như thể ta là một kẻ man rợ nên không thể hiểu được điều đó, mà chuyện liên quan đến một cuộc so tài về vũ lực thì Palmer đương nhiên không có cơ hội chiến thắng rồi.
Palmer từ từ dịch sang một bên, Worthylin rúc vào cạnh hắn một cách hiên ngang. Khác hẳn với thái độ lãnh đạm lạnh nhạt trong mắt người ngoài, giờ nàng giống một con mèo đang nép vào lòng ngươi, chỉ khác là con mèo này hơi to.
Thật là kỳ quái a...
Palmer nhớ rằng khi chơi với những đứa trẻ khác, Worthylin cũng sẽ có thái độ thờ ơ như vậy, nhưng khi nhìn thấy mình, nàng sẽ cười lớn và vật lộn với mình một cách vui vẻ. Đã có lần Palmer tự hỏi liệu có mối bất hòa nào giữa mình và Worthylin hay không.
Worthylin đang nhìn về phương xa, có thể thấy những ngọn núi nhô cao trong làn sương mờ ảo. Nó trông hệt như một tờ giấy trắng như tuyết. Khi tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào đỉnh núi, nó không khác gì được đúc bằng vàng, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Palmer biết Worthylin đang nhìn về quê hương mà nàng chưa từng đặt chân đến.
Worthylin nhận thấy ánh mắt của Palmer nên nghi ngờ nhìn hắn, "Ngươi đang làm gì vậy?"
"Ta đang tự hỏi chuyện quái gì xảy ra mà ta lại yêu ngươi."
Palmer thẳng thắn một cách đáng ngạc nhiên, thậm chí có thể nói là mất trí.
Palmer thường nghĩ về điều này, hắn hiểu rằng điều mà mình nói với Bologo, "một cô gái có thể sửa mô tô trông thật ngầu" chỉ là một cơ hội, một cơ hội để bùng nổ cảm xúc. Rất lâu trước khi có cơ hội ấy, hắn đã yêu Worthylin, nhưng mọi chuyện bắt đầu như thế nào thì Palmer lại không thể hiểu nổi.
Worthylin hỏi, "Vậy ngươi đã hiểu ra chưa?"
"Chưa," Palmer lắc đầu, "Vì vậy ta vẫn đang tự hỏi."
Palmer cảm thấy não bộ của mình vận hành khá chậm chạp. Có lẽ là do đòn siết cổ từ đêm qua mà đến giờ hắn vẫn chưa nhớ lại những gì Worthylin đã nói trong lúc kéo mình đi.
"Vẫn như vậy, càng nghĩ thì càng không hiểu." Worthylin dạy, "Đôi khi không cần phải suy nghĩ quá rõ ràng, hãy tin vào trực giác của mình!"
Câu trả lời này rất phù hợp với suy nghĩ của người man rợ.
Palmer hiểu ý của Worthylin, trong buổi lễ thành niên, hắn đã được gặp Viên Nguyên Lão trông như những xác ướp trong hầm gió, giọng nói trầm thấp và già nua của họ vang vọng bên tai, nói cho Palmer biết về trách nhiệm hắn sắp phải gánh vác…
Palmer đã bị choáng ngợp bởi tương lai xa vời ấy.
"Ngươi có thể chạy trốn, Palmer. Khi gặp phải con mồi quá mạnh, người thợ săn sẽ chọn cách tránh né."
Worthylin lấy việc săn bắn làm ví dụ để an ủi Palmer.
Palmer lắc đầu, "Không, ta là người thừa kế của gia tộc Krex, đây là bổn phận của ta."
Worthylin nhìn Palmer đang ngồi xổm trên mặt đất, mặc dù hắn trông rất bơ phờ nhưng vẫn nói về bổn phận của mình, Worthylin nắm lấy cổ áo hắn và nhấc lên.
"Đầu tiên, trách nhiệm không phải do ông trời đã định sẵn, ngươi muốn từ chối, chạy trốn không có gì xấu hổ."
Thay vì nói về những lý lẽ thâm sâu, Worthylin luôn là một người thích hành động. Có lẽ đây là bản chất của một ngươi man rợ, ngay cả khi nàng đã sống trên Cao nguyên Nguồn Gió và chưa từng sống ngày trong tự nhiên.
Sau khi nói những lời này, Worthylin đã quay lưng bỏ đi, Palmer cứ tưởng rằng sự hèn nhát của mình đã khiến Worthylin tức giận, rồi ỉu xìu, gục xuống như đống mứt hoa quả dính trên tường.
Ngẫm lại, Worthylin luôn sống như một chiến binh thực thụ, sau khi biết được xuất thân của mình, dù sức khỏe không tốt nhưng nàng vẫn nhất quyết tập luyện, nói rằng một ngày nào đó nhất định phải chinh phục ngọn núi ấy.
Palmer thì lại có gì đó rụt rè và sợ chết, điều này đã tạo cơ sở vững chắc cho việc hắn đầu hàng kẻ địch bất cứ lúc nào trong tương lai.
Không lâu sau, Worthylin trở lại với đủ thứ lỉnh kỉnh trên người.
"Qua đây vác mấy thứ này."
Worthylin thở hổn hển vì kiệt sức, mặc dù thành thạo rất nhiều kỹ năng và sở hữu sức mạnh đáng sợ nhưng thể lực của nàng lại rất yếu.
Palmer hỏi, "Đây là cái gì?"
"Lều trại, dụng cụ săn bắn, dược liệu, đủ thứ. Dù sao với những thứ này, chúng ta có thể sống trong môi trường tự nhiên một thời gian dài, nếu may mắn thậm chí còn có thịt ăn."
Worthylin rất nghiêm túc, nàng thực sự chuẩn bị dẫn Palmer đi trốn, thậm còn vạch sẵn ra bản đồ.
"Ta đang băn khoăn không biết có nên mang Laika theo hay không. Có nó, tốc độ di chuyển của chúng ta sẽ nhanh hơn rất nhiều, nhưng cái tên này quá tham ăn, thức ăn của nó sẽ là một vấn đề."
Worthylin cẩn thận suy nghĩ: "Mang theo Laika thì tốt hơn, để nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng có thể dùng nó làm thịt dự trữ."
"Uy!"
Nghe thấy Worthylin định ra tay với Laika, Palmer ngay lập tức trở nên tỉnh táo.
Đáp lại Palmer là tiếng cười của Worthylin, nàng đang nói đùa, sau đó đá bay đống đồ lỉnh kỉnh, Worthylin đưa tay ra xoa đầu Palmer.
"Trừ chạy trốn, thợ săn kỳ thực còn có một lựa chọn khác."
"Cái gì?"
"Gọi thêm thợ săn tới trợ giúp!"
Worthylin động viên Palmer, đưa tay ra, kéo hắn lên và thì thầm vào tai.
"Ta sẽ luôn bên cạnh ngươi."
Ánh ban mai mọc lên từ cuối chân trời, sương mù tản ra như bụi. Dưới ánh mặt trời rạng rỡ, chúng có hình dạng rõ ràng, phiêu đãng khắp mọi nơi.
Palmer đang định xoay người lại thì một cơn đau nhói lập tức ập đến. Cơn đau như bị châm kim vào dây thần kinh gợi lại càng nhiều ký ức tồi tệ hơn.
Palmer chợt nhận ra một vấn đề, tại sao hắn lại tỉnh dậy ở đây, tại sao Worthylin lại ở bên cạnh hắn sau khi tỉnh dậy...
Giống như một cỗ máy rỉ sét được đổ đầy cả lọ dầu bôi trơn và chất tẩy rỉ sét, sau một thời gian ngắn ma sát, cỗ máy bắt đầu chạy ầm ầm, lúc này những suy nghĩ u mê đang chạy với tốc độ cao. Khuôn mặt bơ phờ của Palmer trở nên đặc sắc.
Palmer nhớ lại câu chuyện cuối cùng của đêm qua. Dựa vào sức mạnh của Nguyện Cầu Giả, Palmer đã giành được một chút thời gian để thở và chạy điên cuồng trong hành lang với sự hoảng loạn.
Tiếc là cuối cùng hắn vẫn không trốn thoát, Worthylin hất Palmer qua vai rồi hôn hắn.
Ký ức của Palmer dừng ở đây. Trong dư âm của dòng hồi ức, hắn trông như một con ngựa hoảng sợ bị vồ trúng, gã thợ săn cắn phập một cái đứt cổ họng rồi mổ bụng mình ra.