Bước trên hành lang, một cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy Bologo, hắn đã trải qua cảm giác này vài lần. Trong trí nhớ của hắn, mỗi lần cảm giác này dâng trào đều đi kèm với Năng lượng bí mật được kích hoạt.
Aether, vô số Aether đang bao phủ quanh mình, giống như một lời chúc phúc vô danh đang bảo vệ chính hắn.
"Jeffrey, ngươi có thể nhìn thấy những thứ đó không?"
Bologo vỗ vào vai Jeffey đằng trước, ánh mắt hắn có chút cảnh giác khi liếc phía góc hành lang.
Kể từ khi quyền hạn tạm thời được trao cho hắn, Bologo phát hiện ra rằng "Phòng Khai Hoang" quen thuộc bỗng có một vài sự khác biệt.
Những viên gạch đá nhẵn bóng ban đầu phủ đầy bụi, thậm chí còn có một số vết nứt. Những bóng mờ ở các góc tường, giống như vô số bóng người nối tiếp nhau, chỉ có điều là nó đan xen ở giữa thực và ảo, không ngừng tan biến.
"Đừng lo lắng, đây là hiện tượng bất thường mà ngươi sẽ thấy sau khi được trao quyền hạn cấp ba... Đó là chuyện hết sức bình thường." Jeffrey giải thích.
Bologo cơ bản đã hiểu ý hắn. "Phòng Khai hoang" sẽ bẻ cong nhận thức của mỗi người ở trong đó. Với mỗi quyền hạn khác nhau, "Phòng khai hoang" trong mắt mỗi người cũng sẽ khác nhau.
Ví dụ như cánh cửa mà Bologo vừa nhìn thấy, hắn nhớ rõ mình chưa bao giờ nhìn thấy nó, bây giờ nó cứ thế mà xuất hiện từ hư vô.
Là nhân viên của Bộ phận Thực địa, quyền hạn của Bologo là cấp hai. Sau khi tạm thời được trao quyền hạn cấp ba, một thế giới kỳ quái đang mở ra trước mắt hắn.
"Bình thường ngươi cũng nhìn thấy những thứ như vậy sao?" Bologo hỏi.
"Không, ta thường làm việc với quyền hạn cấp hai và chỉ kích hoạt quyền hạn cấp ba khi cần thiết. Ngươi cũng biết là dù sao thì bầu không khí của môi trường làm việc rất quan trọng", Jeffrey vui vẻ trả lời.
Những bức tường xung quanh như sống lại, chúng đang chậm rãi uốn éo. Kết cấu cứng rắn không còn nữa mà ngược lại, nó trông giống như một bao tử màu xám trắng nào đó.
Bologo gật đầu đồng ý, hắn đã có một hiểu biết mới về "Phòng khai hoang" đầy thần bí này.
Cuối cùng, Jeffrey dẫn Bologo tới trước một thang máy. Cửa thang máy từ từ mở ra, bên trong lộ ra không gian hơi hẹp.
"Đi thôi."
Jeffrey đẩy Bologo. Bologo đã bình tĩnh trở lại và bước vào trong cái thang máy mà hắn chưa từng thấy bao giờ.
Sau đó hạ xuống.
Thang máy này dường như là thang máy đi thẳng, không có bất kỳ nút bấm nào, cũng không có màn hình hiển thị tầng, chỉ là một ký hiệu kỳ lạ nổi phía trên.
Đó là ba khuôn mặt đầy thống khổ nằm cạnh nhau, chịu sự dày vò trong vô tận.
Đôi mắt bị mù bởi sắt nóng chảy, miệng bị khâu bằng kim và chỉ, hai tai thì bị dao găm đâm thủng màng nhĩ.
"Chúng ta sẽ đến 'Bộ phận Thu nhận an toàn'."
Jeffrey đúng lúc đó giải thích.
Bologo gật đầu và không hỏi gì nữa. Không giống như những Bộ phận khác mà hắn biết, ngay từ khi bước chân vào thang máy, Bologo đã cảm nhận được bầu không khí ớn lạnh, như thể có một ý chí nào đó đang lượn lờ, nhìn trộm tất cả với ác ý.
"Dù sao thì quyền hạn của Bộ phận này là cấp ba, ta cũng không thể giải thích được cho ngươi. Ngươi chỉ cần biết là chúng ta đã nhốt tất cả những thứ hỏng bét nhất ở nơi đây."
Câu nói của Jeffrey đã khiến Bologo xúc động. Hắn ngẩng đầu lên nhìn ba gương mặt đau khổ kia, có lẽ mình cũng đã từng là những thứ "hỏng bét" đối với Cục Trật tự.
Ngục tối?
Bologo không chắc.
Thang máy khẽ lắc lư, không biết đã hạ xuống bao lâu, cuối cùng cũng đến đáy, rồi cửa thang máy mở ra, sau cánh cửa là một thế giới tối tăm, mờ mịt.
Bologo bước ra ngoài, sau đó thì nhìn thấy một không gian rộng hơn.
Nó trông giống như một nhà máy khổng lồ dưới lòng đất, nơi này hơi mờ tối, Bologo gần như không nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh. Những người mặc quần áo xám trong đó hết đi lại dừng, khuôn mặt của mỗi người đều bị che khuất bởi bóng tối.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, không một tiếng động, chỉ có những tiếng thở yếu ớt truyền đến, minh chứng cho việc những người mặc áo xám này không phải là hồn ma.
"Đi thôi."
Giọng Jeffrey rõ ràng, dẫn đường từ phía trước.
Trên đường đi, những người mặc áo xám này dường như không để ý đến hai người họ, không có bất kỳ ai đưa mắt đến. Mỗi người chỉ tập trung vào nhiệm vụ của mình, giống như một cỗ máy tinh vi, vận hành liên tục.
Không cần giao tiếp bằng lời nói, bất cứ khi nào có cửa chặn hai người, nó sẽ tự mở ra sau một lát chờ đợi. So với sân trong của Cục Trật tự thì nơi này u ám, chết chóc và phủ một màu xám đục hơn rất nhiều.
Đi bộ trong mê cung sâu thẳm này không biết bao lâu, Bologo cuối cùng đã đến đích.
Một cánh cửa khổng lồ chắn ngang đường đi, trên mặt cửa làm bằng kim loại lạnh lẽo có khắc một bức phù điêu là tiêu chí của "Bộ phận Thu nhận an toàn".
Bức chạm khắc rất chân thật, như thể thực sự có ba linh hồn tội nghiệp bị giam vào trong sắt thép, chúng đang gầm rú và gần như sắp lao ra khỏi cánh cửa.
Sau khi đợi một lúc, dường như cuối cùng cũng có người để ý tới họ. Một người đàn ông mặc đồ xám đi tới.
"Bologo Lazarus, người tiếp theo sẽ được cấy ghép, trước khi nghi thức bắt đầu, ta muốn cho hắn xem thứ đó."
Jeffrey giải thích.
Người mặc áo xám sau khi nghe xong liền vẫy tay, ngoài cửa truyền đến tiếng khóc nức nở.
Trong thoáng chốc, ba gương mặt gớm ghiếc kia như vừa sống lại, chúng dùng hết sức lực mà khóc nhưng vẫn không thể thay đổi được vận mệnh, sau đó cánh cừa bắt đầu từ từ được nâng lên, người đàn ông mặc áo xám không biết từ lúc nào đã biến mất vào trong bóng tối.
Bologo hơi nín thở, không phải vì thứ đằng sau cánh cửa, mà vì "Bộ phận Thu nhận an toàn" kỳ dị này, cho dù là một kẻ bất tử, nhưng ngay từ khi bước vào, hắn đã cảm thấy bất an trào dâng.
Sau đó hắn thấp giọng hỏi.
"Cấy ghép? Ý của ngươi là?"
"Ngươi sẽ biết ngay thôi. " Jeffrey nở một nụ cười nham hiểm và đưa Bologo qua cánh cửa.
Phía sau cánh cửa là một không gian hình khối khổng lồ, bên trong cũng có rất nhiều người mặc đồ xám đi lại, không rõ đang làm gì. Chính giữa không gian hình khối này là một cột thủy tinh hình trụ khổng lồ, dựng đứng.
Cột thủy tinh hình trụ chứa đầy thứ chất lỏng màu trong suốt, những chùm sáng rực rỡ phát ra từ trên xuống dưới, tỏa ra ánh sáng xanh mờ ảo xuyên qua chất lỏng, bên trong ánh sáng này, Bologo đã nhìn thấy thứ đó.
Đó là một cái xác, một thi thể nam giới, được ngâm trong một cái thùng giống như một mẫu vật, nhưng nó không giống với mẫu vật mà Bologo quen thuộc cho lắm.
Cái xác đó... không...
Bologo cũng không biết có nên gọi đó là một cái xác hay không, nó được ngâm trong dung dịch, nó giống như được bảo tồn trong trụ thuỷ tinh trong suốt, làn da căng tràn sức sống, hai mắt nhắm lại như đang chìm vào giấc ngủ.
Đó vẫn chưa phải là hết, người đàn ông này khỏa thân, khi Bologo đến gần, thi thể của người đàn ông này như cảm nhận được điều gì đó, bùng lên những chùm sáng vàng rực rỡ, tiếp theo là những hoa văn dày đặc, phức tạp nổi lên từ bề mặt cơ thể của nó.
Ma trân giả kim.
Đây không phải là lần đầu tiên Bologo nhìn thấy Ma trận giả kim. Cho dù là ánh sáng phát ra khi sử dụng búa xung kích hay khi chiến đấu với những người thăng hoa khác, hắn đều có thể nhìn thấy ánh sáng phát ra từ những hoa văn ấy.
Nhưng lần này thì khác.
Nếu như ma trận giả kim mà Bologo nhìn thấy trước đây chỉ là một bức tranh đơn giản, thì ma trận giả kim hiện ra trước mặt hắn bây giờ lại giống như một bức tranh lộng lẫy được vẽ bởi một bậc thầy hội họa.
Gương mặt, cổ, ngực, lưng, cánh tay, chi dưới ...
Đường vân tinh xảo chạy dọc trên bề mặt cơ thể, giống như gân lá, trên đó ánh vàng cuộn trào, ánh sáng tinh khiết như thể ngưng tụ thành thực thể, biến thành một chất lỏng màu vàng kim có thể chạm vào, chảy xuôi như dòng suối giữa các đường vân.
"Nhìn kỹ đi, nó thường được khóa ở nơi sâu nhất của 'Bộ phận Thu nhận an toàn'. Cho dù có quyền hạn thì cũng khó mà được nhìn thấy. Đây là do ngươi nên mới tạm thời được chuyển đến đây."
Jeffrey nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong trụ thủy tinh kia, ánh sáng chói lòa lấy đi tầm nhìn của hai người, trừ những người mặc đồ xám đó ra, họ vẫn như không quan tâm đến mọi chuyện khác, trong mắt chỉ có công việc.
Người đàn ông kia dường như đang rơi vào một trạng thái kỳ diệu nào đó. Hắn thoạt nhìn thì đã chết rồi, không còn hơi thở hay nhịp tim, nhưng lại như vẫn còn sống. Sức sống và sức mạnh mãnh liệt bùng phát ra từ cơ thể hắn.
Bologo có một ảo giác rằng, như thể người đàn ông đó sẽ sống lại trong giây tiếp theo, và khi hắn làm vậy, tất cả mọi người có mặt ở đây sẽ chết đi.
"Nó đã chết, hay vẫn..."
Bologo hỏi ý.
"Ta không biết, ta cảm thấy nó hẳn đã chết rồi,. Tuy nhiên do nó quá mạnh, dù cho đã chết rồi nhưng trông như vẫn còn sống."
Jeffrey không có suy nghĩ nào khác ngoài sự kính sợ đối với người đàn ông nằm trong trụ thủy tinh.
"Ngươi nói là nó dành cho ta... cấy ghép ..."
Đôi mắt của Bologo đã hoàn toàn bị chiếm trọn bởi ánh vàng kim rực rỡ. Hắn nhớ lại thông tin được tiết lộ qua lời nói của Jeffrey.
Những thông tin rời rạc kết hợp lại với nhau, một câu trả lời đáng kinh ngạc đã hiện ra ngay trước mắt.
Bologo cảm thấy rất hoảng loạn, nhưng cũng vô cùng chờ mong, giống như một con bạc háo hức thử sức, cầm trên tay thẻ đánh bạc cuối cùng, ý đồ thắng được một đất nước từ trên chiếu bạc.
Khó khăn rời mắt khỏi người đàn ông, hơi thở của hắn trở nên gấp gáp, đôi mắt xanh cũng hằn lên tia máu.
"Hắn là ai?"
Trước câu hỏi của Bologo, Jeffrey nuốt nước bọt và nghiêm nghị nói.
"Hắn là chiếc chiến lợi phẩm giá trị nhất mà bọn ta thu được từ Thanh kiếm bí mật của Đức Vua trong cuộc chiến bí mật bảy năm trước."
Ánh vàng trong chất lỏng trào dâng và cuộn trào.
" Tên hắn là Cyrin Kogardel.
Người cầm kiếm trước đây của Thanh kiếm bí mật của Đức Vua, 'Vinh Quang Giả', người được được chiếu rọi bởi ánh hào quang và sự thánh khiết."
"Đương nhiên là hắn còn có một cái tên khác được biết đến nhiều hơn với những người còn sống sót sau cuộc chiến bí mật đó."
Jeffrey nhìn chằm chằm vào cái xác của người đàn ông trước mặt mình, hiện giờ ác ma đã chết đi, hay cũng chính là tử thần dạo bước bảy năm trước.
"Chúa tể."