"Chiếc 'Chìa khóa mê cung' này dẫn trực tiếp đến đây, ngươi có thể sử dụng nó để đến đây bất cứ lúc nào."
Sore giải thích thêm với Bologo vềnhững điều cần biết ở Câu lạc bộ Kẻ bất tử.
"Đây là cẩm nang của câu lạc bộ, trong đó có một số quy định… Khi nào rảnh thì đọc, số lượng thành viên của chúng ta cũng chỉ có bằng vậy người qua hàng trăm năm, nên cũng không cần quá chú trọng quy định."
Một quyển sách ố vàng được nhét vào trong tay Bologo. Khẽ lật ra, đều là những dấu vết của thời gian. Bologo đoán rằng quyển sách này đã được in ra từ lâu, nhưng qua bao nhiêu năm tháng, Sore vẫn chưa phân phát chúng xong.
"Bản thân chúng ta đã ký thỏa thuận với nhiều tổ chức. Câu lạc bộ Kẻ bất tử là một tổ chức trung lập và chúng ta sẽ không tham gia vào bất kỳ tranh chấp nào, nhưng quy tắc này sẽ không ràng buộc ngươi, nó sẽ chỉ ràng buộc những người lựa 'nghỉ hưu' như bọn ta mà thôi."
Sore thực sự trông rất giống đã về nghỉ hưu, dường như hắn không phải làm bất cứ việc gì hàng ngày ngoại trừ việc tìm cách vượt qua cơn buồn chán.
Bologo cũng không hỏi nhiều, lúc trước nói về gia tộc Villelis, hắn rất tò mò, vì những người khác đều đã bị thanh trừng, tại sao Sore vẫn có thể uống rượu vui vẻ ca hát ở đây.
Hẳn là những thỏa thuận, giao dịch và trao đổi về lợi ích đó mới có thể giúp Sore thoát khỏi cuộc thanh trừng.
Sore nói: "Ngươi bây giờ là thành viên của Cục Trật tự, mà Cục Trật tự hiện giờ là chủ nhà của bọn ta. Để cho chủ nhà giảm bớt tiền thuê nhà, lúc nào ngươi gặp nguy hiểm cũng có thể tới đây, vào trong Câu lạc bộ Kẻ bất tử này, nó là lãnh địa của chúng ta, bọn ta vẫn có quyền tự vệ trong khu vực thỏa thuận".
Sore trông như một người anh cả, tràn đầy tự tin.
"Trên mảnh đất Opus này, chỉ cần bước vào Câu lạc bộ Kẻ bất tử, sẽ không ai dám động vào ngươi... Ngoại trừ chủ nhà Cục Trật tự thân yêu của chúng ta."
"Cho nên Câu lạc bộ Kẻ bất tử nằm ở trong Opus?"
Sau đó, Bologo mới nhận ra điều này, toàn bộ câu lạc bộ đã bị bịt kín, gây khó khăn cho việc quan sát thế giới bên ngoài.
"Đúng vậy, ở quận Lingna, chỉ cách Cục Trật tự ba dãy nhà", Sore nói với vẻ mặt buồn bã, "Kỳ thực ta muốn sống xa hơn một chút".
"Cái đám người rảnh rỗi các ngươi có thể gây ra một đống rắc rối, khoảng cách ba dãy nhà là vừa đẹp, mắt không thấy tâm không phiền, vả lại khi các ngươi làm loạn, chỉ cần năm phút là bọn ta có thể đá tung cửa câu lạc bộ và lôi ngươi ra ngoài tắm nắng."
Jeffrey phàn nàn, những kẻ bất tử này có thể đã từng phạm phải rất nhiều tội lỗi, nhưng ít nhất thì giờ họ không xấu, một số rắc rối mà họ gây ra cũng chỉ toàn là những chuyện giở khóc giở cười, y như một đám trẻ con hiếu động hàng trăm năm tuổi.
"Opus... tại sao lại là Opus?"
Bologo nghi ngờ hỏi, hắn có một linh cảm bất an rằng thành phố này giống như một cơn lốc, kéo tất cả mọi loại quái vật trên thế giới này vào đây.
"Bởi vì đây là một thành phố trung lập, một thành phố hỗn loạn và điên cuồng, nó không thuộc Đồng minh Rhine, cũng không thuộc về Đế quốc Kogardel. Vô số người đang chiến đấu vì thành phố này, như thể thành phố này là một kho báu của toàn thế giới."
Nói đến đây, Sore rất phấn khích. Hắn hết lời ca ngợi Opus, như thể nó chính là một nơi linh thiêng trong lòng hắn.
"Chỉ ở nơi hỗn loạn này, những kẻ bất tử như bọn ta mới có thể sinh sống, vả lại thành phố như này sẽ không bao giờ nhàm chán, những điều kỳ lạ luôn xảy ra hàng ngày."
Sore reo hò với Bologo, "Giống như người bạn mới này! Khó mà bắt gặp những chuyện này ở vùng quê hẻo lánh!"
Weil cũng hoan hồ, tiếng ca hát vui vẻ không ngừng cất lên.
"Nói tóm lại, ta rất mong chờ lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta, Bologo Lazarus."
Đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm Bologo, trên mặt tràn đầy nỗi chờ mong, "Ta rất mong chờ câu chuyện mới mà ngươi mang đến".
"Vậy hẹn gặp lại lần sau," Bologo nói với Sore, sau đó sút mấy phát vào người Palmer, "Dậy đi! Palmer!"
Những tràng thút thít vang lên, Palmer mở to đôi mắt đỏ ngầu và lẩm bẩm: "Ta mơ thấy mình rơi vào biển rượu".
"Đúng vậy, ngươi suýt chút nữa thì chết đuối."
Bologo nói và bước ra chỗ cánh cửa lớn, sau cánh cửa có một hành lang ngắn, đẩy cánh cửa ở cuối hành lang mới có thể ra ngoài. Điều này là do Sore cố ý thiết kế.
Palmer loạng choạng đứng dậy và cố gắng vươn tay để Bologo đỡ, nhưng hắn lại bị Bologo tránh một cách vô tình.
"Tại sao trên người ta lại có mùi lạ?"
Palmer hít hà, một mùi khó tả quẩn quanh hắn.
"Ta không nghĩ rằng ngươi sẽ muốn biết."
Bologo lắc đầu nói, con Beagle lướt qua tâm trí hắn.
Vừa định mở cửa, Bologo lại nhớ tới một chuyện khác, do dự vài giây, rồi không nhịn được hỏi.
"Sore, ta còn có một chuyện muốn hỏi ngươi."
"Chuyện gì? Đối với những người anh em tốt thì ta biết gì trả lời đấy."
Dường như đây là một câu hỏi khó mà nói ra, nhưng sự tò mò này đã canh cánh trong lòng Bologo quá lâu, và nó cũng chính là tình trạng khó khăn mà hiện giờ hắn đang gặp phải.
"Các ngươi, những kẻ bất tử... Đều giàu như vậy sao?"
Trong bữa tiệc chào mừng vừa rồi, đồ uống mà Sore vẩy linh tinh phải gần bằng tiền lương một năm của Bologo, và theo Sore, chuyện này dường như đây chỉ là chuyện thường ngày, chưa kể câu lạc bộ này, nội thất của nó vô cùng lộng lẫy, vừa nhìn đã biết là những tác phẩm nghệ thuật rất đắt tiền...
Sore sững người, có lẽ hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Bologo sẽ hỏi về vấn đề này. Hắn gãi đầu, suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói.
"Bologo, nghĩ kỹ về chuyện đó một chút, cho dù ngươi là một công nhân vác gạch bắt đầu vác gạch từ hàng trăm năm trước, thì ít nhất giờ ngươi cũng là một phú hào đi."
"Vậy là vẫn phải đi làm chăm chỉ sao?"
"Bằng không? Hiện giờ đã là xã hội văn minh, không phải thời đại đi cướp bóc với lãnh chúa như xưa!"
Sore lộ ra mấy phần đồng tình ánh mắt, "Chỉ có thể nói là ngươi sinh ra không đúng thời đại. Nếu như ta quen ngươi vào mấy trăm năm trước, ta nhất định sẽ rủ ngươi đi cướp bóc."
Bologo vung tay thật mạnh rồi đẩy cửa ra, hiện giờ hắn chỉ muốn thoát khỏi cái nơi quái quỷ này.
"Yo! Sore, hẹn gặp lại lần sau!"
Trước khi rời đi, Palmer không quên gửi lời chào đến Sore.
"Vậy còn mối hận thù sâu sắc của nhà Krex các ngươi thì sao? Palmer." Bologo hỏi.
"Ah? Thực ra, đó không phải là mối hận thù sâu sắc như vậy. Sau Cuộc chiến Hừng Đông, bọn ta, gianhà Krex, đã thu được một khối tài sản khổng lồ từ họ.", Palmer đáp, "Tuy nhiên, nếu như biết ta kết bạn với người nhà Villelis, mấy lão già thối đó sẽ vẫn rất tức giận".
"Đôi khi kẻ thù của kẻ thù là bạn. Nếu có thể khiến những lão già hôi hám đó cảm thấy khó chịu, ta không ngại gọi Sore là anh em."
Đối với hoàn cảnh gia đình phức tạp của Palmer, lần này Bologo có một sự hiểu biết mới.
"Vậy cái nơi chết tiệt này ... nó có thực sự được gọi là Câu lạc bộ Kẻ bất tử không?"
Trong con hẻm âm u, Bologo nhìn vào cánh cửa mà hắn vừa rời đi, cánh cửa được làm bằng gỗ đã được đóng lại, trên đó treo một tấm biển neon, tấm biển ghi "Câu lạc bộ Kẻ bất tử" một cách xiên xiên vẹo vẹo.
"Đúng vậy, họ chỉ mở cửa vào ban đêm và đóng cửa vào ban ngày, vì vậy mà chúng ta phải sử dụng chìa khóa mê cung để vào", Jeffrey nói.
"Gõ cửa không được sao?" Bologo hỏi.
"Ta chưa thử. Thường thì ban ngày, bọn ta toàn phá cửa mà vào, rồi tìm cách lôi cái tên Sore chết tiệt kia ra đường... Đừng lo, tên này là một trong những lãnh chúa của Gia tộc Bóng Đêm. Quốc vương Bóng Đêm là cha của hắn, đơn giản chỉ là tắm nắng sẽ không làm giết chết hắn, mà ngược lại còn giúp máu của hắn lưu thông."
"Cái gì?"
...
"Lại chán rồi."
Sore nằm trên quầy bar, nhìn chiếc ly treo lơ lửng trên đầu và không ngừng than thở.
Weil nhảy lên ngực của Sore và ngồi xếp bằng, nàng nhìn chằm chằm vào Sore bằng đôi con ngươi xanh thẳm của mình.
"Wow, Weil, ngươi lại béo rồi à? Sao ta cảm thấy như bị quả tạ đè lên ngực vậy." Sore nói.
"Ngươi đã không nói sự thật, Sore."
Weil phớt lờ những lời khó nhảm của Sore, sống với nhau hàng trăm năm, nàng ấy biết rất rõ cách để giao tiếp với Sore.
"Không, ta nói thật!"
Sore giơ hai tay đầu hàng, hắn biết rất rõ móng vuốt của Weil sắc và đâm sâu đến cỡ nào.
"Vậy thì ngươi đang che giấu điều gì đó, đúng không, ngươi không nói dối, chỉ là không nói ra toàn bộ sự thật." Weil nói.
Nụ cười trên mặt Sore biến mất, giống như đeo lên một chiếc mặt nạ lạnh lùng, hắn nhấc Weil lên bằng một tay, rồi đặt sang một bên, nhảy khỏi quầy bar, thản nhiên mở một chai rượu, rót cho mình một ly.
"Weil, ngươi vẫn luôn nhạy cảm như thế." Sore nói.
"Nếu đầu óc ta không nhạy bén, ta làm sao có thể đối phó với đám đàn ông các ngươi được?" Weil cắm đuôi vào ly rượu của Sore và không ngừng quấy.
"Không hổ danh là yêu nữ!"
"Coi như ngươi đang ca ngợi ta."
Weil dùng sức đẩy ly rượu xuống, rượu tràn ra trên mặt đất, nó tiến sát từng bước một.
"Đến cùng đã có chuyện gì? Sore."
Sore trên mặt dâng lên bất đắc dĩ, hắn đang do dự, sau đó thâm trầm thở dài.
"Weil, hẳn ngươi cũng nhận ra ý chứ? Mục đích của lũ ma quỷ, chúng đang ảnh hưởng đến thế giới, ta không rõ chúng làm tất cả những điều này để làm gì, nhưng điều chắc chắn là thế giới này giống như một bàn cờ, chúng ta chỉ là những quân cờ tội nghiệp bị đẩy tới đẩy lui mà thôi."
Nhìn ly rượu bị Weil đẩy xuống, Sore cười khổ.
"Đôi khi chúng có thể thực sự không có mục đích gì và chỉ làm điều đó cho vui.
Nhưng nghĩ kỹ đi, Weil, nghĩ kỹ đi, các quân cờ trên bàn cờ cũng khác nhau, có người là 'con tốt' thấp kém, có người là 'quân hậu' vinh quang.
Các quân cờ khác nhau có ảnh hưởng khác nhau trong thế cuộc.
Cũng giống như bọn ta, những người Villelis, chủng tộc Bóng Đêm nhuốm máu, ta đoán bọn ta chính là quân 'hậu' trên bàn cờ, bọn ta đã gần như tạo ra một đế quốc Bóng Đêm vĩnh cửu. "
"Ngươi đến tột cùng muốn nói cái gì?" Weil hỏi.
"Mỗi người đi vay, đối với ma quỷ, đều là một quân cờ khác nhau, có tác động khác nhau đến thế giới này, vì vậy hãy nhìn Bologo đi, nhìn khả năng 'Trở về từ cõi chết' gần như hoàn hảo của hắn.
Ta không biết chính xác ma quỷ muốn làm gì với Bologo, nhưng điều chắc chắn là Bologo sẽ có ảnh hưởng đến thế giới hơn ngươi, ta, nhà Villelis và mọi người đi vay. Ảnh hưởng sẽ rất lớn, thậm chí là thay đổi hoàn toàn thế giới này. "
Sore cảm thấy ớn lạnh, nó đến từ mọi hướng, gần như đông cứng máu của hắn, mặc dù máu của hắn vốn đã lạnh như băng.
"Đôi khi không phải vì những gì mất đi mà là những gì đạt được, và đôi khi nó không phải vì nhận được một 'Ban ân' quyền năng mà ảnh hưởng đến thế giới này."
Giọng hắn nhẹ tựa lông hồng, như thể đang nói một câu thần chú đáng lẽ đã bị lãng quên.
"Bởi vì hắn sẽ viết lại hoàn toàn thế giới này, nên hắn đã được ban cho một 'Ban ân' cực kỳ mạnh mẽ."
Lông tóc trên người Weil dựng đứng lên, tai mèo dựng thẳng, "Ngươi... tại sao lại không nói cho Bologo biết chuyện này".
"Bởi vì những ma quỷ này đang vui vẻ, và ngươi không muốn bị người khác phá hưkhi đang vui vẻ."
Serey đưa ngón tay lên và che môi.
"Suỵt, Weil, suy cho cùng thì chúng ta đã 'nghỉ hưu', thoát khỏi sự giật dây của ma quỷ. Tất cả những gì chúng ta cần làm là uống rượu và vui chơi ở đây cho đến tận thế."
Seley tự rót cho mình một ly rượu lớn, rượu chạy vào cổ họng nhưng khó mà lay chuyển được dây thần kinh vốn đã tê liệt, hắn nheo mắt lại, như đang nhớ lại quá khứ.
"Đôi khi ta nghĩ đến người cha khốn nạn kia của ta, khi đó ta luôn có thể nhìn thấy ông ta vào lúc bình minh, đứng trên ban công, đón những tia nắng ban mai đầu tiên, và khi bị mặt trời thiêu cho gần chết, ông ta lại chật vật bò về trong bóng tối... Ta đoán là ông ta muốn tự tử và kết thúc số phận bất tử này, nhưng ông ta là một kẻ hèn nhát, đã thử hàng nghìn lần, nhưng cuối cùng lại chui vào bóng tối như một con chó."
Khuôn mặt bỏng rát của người đàn ông hiện lên trước mắt, còn Sore thì vô cảm.
"Ta cũng đã thử rồi... Nên nói không hổ là con của ông ta không? Ta cũng hèn nhát như ông ta, chui vào bóng tối như một con chó."
Weil yên lặng lắng nghe, những kẻ bất tử hiếm khi nói về quá khứ của mình, đó đều là những câu chuyện nên chìm vào quên lãng.
"Có một ngày cha ta nói chuyện với ta, ông ta nói rằng nếu như một người không chết và thoát khỏi lưỡi hái của số phận khi đáng lẽ ra phải chết đi, thì người đó đã không còn là con người nữa.
Mà là quái vật."
Sore nói một cách hằn học, như thể đang nguyền rủa một cái gì đó.
"Số phận bắt chúng ta phải chết, và những kẻ trốn thoát thì đều là một con quái vật.
Một con quái vật vượt lên trên số mệnh."