Cúp điện thoại, Kodling ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương trang điểm.
Hắn đang mặc một bộ trang phục tinh xảo, nét mặt chuyển từ thoải mái sang nghiêm túc, giống như một hiệp sĩ đang chuẩn bị ra chiến trường, trên người khoác một bộ giáp nặng nề.
Như đã nói qua điện thoại, màn trình diễn tối nay cực kỳ quan trọng đối với Kodling, hắn đã phải cống hiến rất nhiều cho khoảnh khắc này ngày hôm nay.
Kích động đến mức khó tả, toàn thân khẽ run, hai má nóng bừng, hồn như sắp lìa khỏi xác... Điều này khiến Kodling nhớ đến lần giết người đầu tiên của mình.
Đó là chuyện từ rất lâu rồi, khi hắn và David vừa mới đến Opus, và vì mục đích riêng, vì những mong muốn tàn nhẫn đó mà họ đã làm những chuyện tàn nhẫn.
Kodling rất biết ơn David, nếu không có sự tồn tại của người bạn này, Kodling cảm thấy cuộc sống của mình sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Có lẽ do phần nghệ sĩ ảnh hưởng đến, mà Kodling thường bị ám ảnh bởi cái thiện và cái ác, và khi không thể lựa chọn, David thường chọn cách làm bẩn tay mình để kết thúc tất cả.
Giống như vụ giết người đầu tiên của hắn.
Kodling vẫn còn nhớ dáng vẻ của người đàn ông đó, hắn ngã vật xuống trong con hẻm tối tăm, máu me khắp người, ôm chặt lấy vết thương ở cổ họng, đôi mắt đầy nước mắt và đau đớn.
Mình cầm con dao nhọn trong tay, nhích thêm một chút vào trái tim của hắn thôi là có thể kết liễu cuộc đời của người đàn ông này rồi, nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, Kodling vẫn không thể làm được.
"Vậy để ta làm."
Trong trí nhớ, David đã đẩy mình ra xa, rồi không một chút thương hại, đâm cho người đàn ông một nhát cuối cùng.
Cũng có thể nhận ra David là một người mới vào nghề, vậy mà hắn vẫn có thể cười đùa trong trạng thái người dính be bét máu và nói về những điều hoàn toàn không liên quan với mình.
"Dù sao thì cũng phải làm, đúng không? Ginny cần những linh hồn này."
David luôn nói như vậy.
Lúc đầu, Kodling còn rất sợ hãi và hoảng loạn, nhưng ngay sau đó, giống như đã chết lặng, dần dần không còn cảm giác được gì nữa.
Nhìn mình trong gương, gương mặt trang điểm còn chưa xong, nửa là mệt mỏi đau khổ, nửa là trang điểm đậm, giống như hai bóng người chồng lên nhau, một là mình của "Người Nghiện", một là mình của diễn viên.
Hai gương mặt gầm lên với nhau đến khản cả cổ, đập tan mọi thứ thành từng mảnh.
Kodling cảm thấy có chút đau đầu, hắn vừa phải chăm sóc Ginny và rạp hát, vừa phải nghiên cứu biểu diễn, lại vừa phải quản lý "Người Nghiện ".
Có thể là do đã phân tán sức lực ở quá nhiều nơi, Kodling dạo gần đây luôn cảm thấy đau đầu, cộng thêm mâu thuẫn giữa Cục Trật tự và Thanh kiếm bí mật của Đức Vua, sự kiện Noam và Eugene...
Tất cả những điều này đang tàn phá tâm trí của Kodling, khiến dạo gần đây hắn bị mất ngủ, thần kinh căng thẳng, thậm chí có lần hắn còn tự hỏi liệu mình có gặp vấn đề gì về tâm thần hay không.
Đôi khi mình khá ghen tị với David, cái tên này luôn có một cái tâm rất lớn. Tất cả những gì hắn nghĩ chỉ là nghỉ hưu và một cuộc sống tốt đẹp sau khi giải nghệ.
"Ta đã thử tính rồi. Nếu ta làm việc bình thường, thì phải đến 80 tuổi mới có thể mua cho mình một cái biệt thự ở Cao nguyên Nguồn Gió. Nhưng ta không thể đợi được."
David từng nói như vậy, rằng hắn đã phải cố gắng lăn lộn trong cái nghề này để có một cuộc sống nghỉ hưu tươi đẹp.
Vậy mình thì sao?
Kodling thở dài, hắn có một cảm giác đuổi theo kỳ diệu, như thể có thứ gì đó khủng khiếp đang đuổi theo hắn không ngừng theo mùi của máu.
Mình giống như con chuột trong rãnh nước, chỉ biết cắm đầu chạy trốn, ngày mà mình dừng lại cũng chính là ngày sẽ bị cắn đứt cổ họng.
"Nếu Ngài thực sự tồn tại, nếu Ngài đang dõi theo ta, vậy thì Ngài sẽ đưa ra phán quyết gì với ta?"
Kodling lẩm bẩm một mình.
Hắn nhớ lại cuộc trò chuyện với Bologo trước cửa hàng hoa, qua lời kể của Bologo, Kodling có lẽ đã hiểu Bologo là một người như thế nào.
Cũng giống như câu chuyện mà Bologo tự kể cho mình lúc trước, trong đoạn kết của phiên bản Con Chuột Lang Thang kia, Bologo có lẽ là người luôn kiên định với công lý của mình, cho dù trước mặt có một dãy núi, hắn vẫn sẽ đâm sầm vào mà không do dự, kể cả khi phải đầu rơi máu chảy.
Không biết Bologo sẽ có thái độ như thế nào khi biết được bí mật của mình?
Kodling nở nụ cười,
Hắn biết, hai người sẽ không bao giờ gặp lại.
Hôm nay sẽ là thời khắc chói sáng nhất của Kodling, và cũng là đêm mà ánh huy hoàng của hắn sẽ thoáng qua rồi biến mất.
Sau buổi biểu diễn tối nay, hắn sẽ mang Ginny sẵn sàng đi sơ tán, "Người Nghiện" sẽ hoàn toàn ẩn náu, rời khỏi Opus với những hàng hóa cần thiết của Thanh kiếm bí mật của Đức Vua, và sau đó sẽ là khoảng trời tự do.
Những chuyện về sau...
Kodling không nghĩ tiếp nữa, hôm nay là một ngày quan trọng, không cần nghĩ đến những chuyện sẽ khiến mình phiền lòng này.
Cuộc gọi với David giúp Kodling cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, hắn liếc nhìn thời gian, còn hơn nửa tiếng nữa buổi biểu diễn mới bắt đầu, vẫn còn nhiều thời gian nên hắn tiếp tục trang điểm.
Sắc màu sặc sỡ phủ lên mặt Kodling từng chút một, giống như đeo lên một chiếc mặt nạ khác cho hắn.
Hoàn toàn thay đổi.
"Kodling, kịch bản của đoạn cuối ở đâu?"
Tiếng gõ cửa vang lên, Bray ló đầu vào, cầm một xấp kịch bản trên tay và hỏi Kodling.
"Ngươi vẫn chưa viết nó, đúng không? Buổi biểu diễn sẽ sớm bắt đầu."
Bray phàn nàn, hắn cảm thấy những tay nghệ sĩ này ít nhiều kiểu gì cũng có chút tật xấu. Ví dụ, Kodling, với màn chào sân hoàn hảo của "Con Chuột Lang Thang", nhưng Kodling vẫn chưa hoàn thành cốt truyện cho đoạn cuối cùng, thậm chí vẫn không đưa ra bất kỳ thông tin nào đến tận khi buổi biểu diễn sắp bắt đầu.
Đối mặt với một cái kết mơ hồ khiến ai cũng cảm thấy bất an.
"Xong rồi."
Kodling đáp.
"A? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Bọn ta cần đọc kịch bản." Bray sửng sốt, sau đó hỏi lại.
"Không cần, cảnh cuối sẽ là đoạn độc thoại của ta, không cần người khác tham gia", Kodling gõ vào đầu mình, "Vả lại ta cũng chỉ vừa mới nghĩ ra nó, chưa kịp viết ra, cũng không có thời gian để viết".
"Ngươi..."
Bray nhất thời không biết phải nói gì, thấy thế Kodling bật cười.
"Cứ coi đó là một điều bất ngờ đi, không chỉ là sự bất ngờ cho khán giả mà còn là sự bất ngờ cho các ngươi."
"Nghe... Nghe cũng không tệ lắm."
Bray cũng rất tò mò về cái kết của câu chuyện, cuối cùng thì Bart sẽ đi đến đâu. Thấy Kodling đã nói như vậy, hắn cũng không hỏi thêm gì cả. Điều quan trọng nhất là màn trình diễn sẽ bắt đầu ngay lập tức, hỏi giờ cũng không có ý nghĩa gì.
"Còn về hướng đi? Hướng đi của đoạn kết? Ngươi phải nhớ là chúng ta đang làm một vở hài kịch." Bray lại hỏi.
Những này nghệ thuật gia đều là đặc lập độc hành bệnh tâm thần, không chừng bọn hắn sẽ ở trên sân khấu làm ra cái gì.
"Còn nhớ nhà hát ta từng làm việc không?" Bray nói, "Trong một lần biểu diễn, một kẻ tâm thần nói rằng hắnmuốn cống hiến hết mình cho nghệ thuật, và kết quả là làm hỏng cảnh quay, hắn đã rút ra một khẩu súng thật".
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó? Mặc dù hắn không bắn trúng ai, nhưng cũng đã khiến khán giả vô cùng sợ hãi. Hắn vung vẩy khẩu súng lục, đọc lời thoại của mình và hét lên 'Mọi người nghe cho kỹ nhé' ", Đó là một kỷ niệm tồi tệ, Bray nói, "Không ai dám động đậy gì cả. Tất cả cứ như vậy lắng nghe hắn đọc xong lời thoại của mình. Còn về kịch bản? Không ai quan tâm đến kịch bản. Mọi người chỉ hy vọng rằng khẩu súng chết tiệt sẽ không chĩa vào mình".
Kodling bật cười, không ngờ rằng Bray lại có quá khứ như vậy.
"Nghe có vẻ quá tệ."
"Đúng vậy, điều tồi tệ hơn nữa là chính ta là kẻ diễn cùng cái tên thần kinh đó, nếu không thì ngươi nghĩ rằng thì tại sao ta lại nhảy đến đây."
Bray hét lên.
Kodling giật mình, sau đó cười lớn tiếng hơn.
"Dù sao thì tất cả mọi người vẫn đang chờ ngươi đấy, Kodling, cho dù kết quả có như thế nào."
Bray nói xong, liền đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn Kodling, nụ cười trên mặt hắn dần đọng lại.
Hít một hơi thật sâu và vứt bỏ mọi suy nghĩ ngổn ngang, Kodling nhớ lại câu chuyện trong tâm trí mình.
Giờ hắn không còn là Kodling Caesar nữa mà là Bart.
Bart mê man giữa thiện và ác.
...
"Các thành viên trong đội của chúng ta đã đến hiện trường chưa?"
Lebius và Jeffrey đi cạnh nhau trong hành lang sâu thẳm.
"Đã đến rồi, chỉ chờ lệnh của chúng ta để hành động."
Jeffrey liếc nhìn đồng hồ, còn vài phút nữa là hành động sẽ bắt đầu, hắn không lo Bologo sẽ đến muộn, dù sao thì Bologo cũng là một chuyên gia, mà một chuyên gia sẽ không mắc sai lầm.
"Uriel đâu?" Lebius hỏi.
"Đã ngồi trong phòng chỉ huy, giờ ngược lại là tất cả đang đợi chúng ta."
"Rất tốt."
Lebius gật đầu, biểu cảm phấn khích hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt thờ ơ của hắn.
Theo quan điểm của Lebius, hành động tối nay tuy là một nhiệm vụ nhỏ không cần quá coi trọng, nhưng đây là lần đầu tiên Đội hành động đặc biệt thực hiện một nhiệm vụ kể từ khi được thành lập, nên nó phải được thực hiện một cách nghiêm túc.
"Trông ngươi thật cao hứng." Jeffrey nói.
"Chúng ta giống như những thợ rèn kiếm. Sau hàng ngàn lần thử thách, chúng ta đã tạo ra một thanh kiếm bằng thép cứng. Hôm nay sẽ là lần đầu tiên nó chém giết kẻ thù. Cảm giác này rất hấp dẫn", Lebius không nén nổi cảm xúc của mình.
"Đây là một kiểu 'trở lại', phải không?" Jeffrey nói.
Lebius nhìn thoáng qua Jeffrey, có thể cảm nhận được rõ ràng, kia như nước đọng ánh mắt một lần nữa sống lại, tựa như súc thế thủy triều, tràn ngập lực lượng.
"Tất nhiên, thời gian tạm nghỉ đã kết thúc, mọi người lại quay về sàn đấu."
Nhìn thấy người bạn cũ của mình như thế này khiến Jeffrey cũng rất vui.
Những viên gạch dưới chân họ bắt đầu rung lên và tách ra, khi cả hai tiến lên, hành lang cũng thay đổi, con đường phía trước bị chặn lại bởi những viên gạch dựng lên, rồi một cánh cổng mở ra từ đó.
Đây là sự tiện lợi của quyền hạn cấp cao, khi Lebius muốn đi đến đâu, cánh cửa sẽ được mở ra trong phạm vi quyền hạn cho phép.
Loại quyền lợi này khiến Jeffrey rất ghen tị, nhưng cũng may là bây giờ hai người đang cùng nhau hành động, nên Jeffrey cũng có thể được hưởng loại quyền lợi này.
Bước vào trong cánh cửa, điểm đến là một phòng họp khổng lồ có cầu thang, hàng ghế xếp dọc theo cầu thang, phía trước cầu thang là một chiếc bàn nghi thức hình thù kỳ dị. Có những vòng kim loại hình tròn nằm yên trên bàn nghi thức, bề mặt kim loại ánh lên những tia sáng mờ ảo. Đây là một trang bị giả kim.
Trong Bộ phận Thực địa, mỗi một đội hành động đều được trang bị một phòng chỉ huy để chỉ đạo các hành động, phòng này thường không mở, chỉ được sử dụng sau khi đã được “Phòng ra quyết định” phê duyệt, và đây chính là phòng chỉ huy của Đội hành động đặc biệt.
Lebius và Jeffrey ngồi xuống ghế trên cầu thang, và Uriel, người đã đợi từ lâu, cũng bước nhanh lên bàn nghi thức.
"Uriel, thông báo cho Bologo và Palmer, sẵn sàng bắt đầu."
Lebius ra lệnh.