Diệp Thanh đi đến vị trí chuẩn bị diễn phân cảnh tiếp theo, Chu Tử Vũ cũng ở đó, mà mắt cậu ta lúc đầu dán lên mặt cô, về sau lại từ từ lướt xuống chỗ xương quai xanh.
Từ đâu ở nơi đó xuất hiện thêm mấy chấm đỏ, làn da trắng nõn nà của Diệp Thanh, càng khiến chúng thêm nổi bật.
"Cậu nhìn gì vậy? "
Ánh mắt hư hỏng của Chu Tử Vũ cứ cắm thẳng vào cô, khiến Diệp Thanh có chút không thoải mái.
Chu Tử Vũ chỉ chỉ vào mấy dấu đỏ, ý cười không rõ ràng: " Chị hồi nãy làm gì, sao lại xuất hiện thêm cả mấy dấu này? "
Diệp Thanh lúc này mới giật mình chú ý đến, cái cổ trắng nõn của cô lại điểm xuyến thêm vài hoa văn nổi bần bật, thế mà nãy giờ đi đi lại lại trước mặt mấy người khác, không biết bọn họ có hiểu nhầm không.
Hai má cũng phiếm mây hồng, Diệp Thanh ho khụ một tiếng: " Không có gì, bị chó cắn thôi! "
" Hạ tổng mà biết mình vừa bị chị chửi là chó, không biết phản ứng của anh ta thế nào.
" Nhìn cậu giả bộ ngây thơ, thật...!cay mắt.
Diệp Thanh cúi đầu nhỏ giọng nói: " Nam chính cùng nam phụ thật phiền phức."
Lông mày hơi nhíu lại.
" Hửm? Chị nói gì vậy? "
" Không có gì, tôi đi thay cái áo khác! " sau đó sống lưng thẳng tắp rời đi.
Mặt trời đã sắp lặn, chỉ có ánh nắng chiều và ánh chiều tà làm bạn.
Cảnh quay hôm nay cũng hoàn tất cả người Diệp Thanh uể oải nằm ườn trong phòng nghỉ.
Cái này không phải do cô, mà là vì giá trị thể lực của nguyên chủ quá thấp, một chút đã mệt mỏi.
" Cho chị! "
Diệp Thanh đôi mắt chớp chớp, một thanh chocolate chìa ra trước mắt, lại nhìn lên nhìn mặt đối phương.
Khuôn mặt Chu Tử Vũ ôn hòa, ánh mắt lại rất sắc bén, giống như có thể nhìn sâu vào trong nội tâm.
Nghĩ thêm cũng không đoán chính xác được, Diệp Thanh cũng nhận lấy, bóc ra, cắn một miếng, cảm giác ngọt ngào, mềm mại tỏa khắp đầu lưỡi, hương chocolate nồng nàn thấm đẫm các nụ vị giác.
Diệp Thanh không kiềm chế được lại cắn thêm một miếng nữa, vừa ăn vừa nói:"Cậu mua đồ béo thế này, tôi ăn mà có cảm giác như đang chịu tội."
Chu Tử Vũ hơi sửng sốt: " Chị gầy như thế này, cổ tay cũng như cành củi khô, ăn một chút cũng chẳng béo lên được! Cơ thể mệt mỏi, được nạp đồ ngọt vào không phải rất thoải mái sao?!"
" Chu thiếu gia cậu đúng là thẳng nam, ai đời lại đi so sánh tay phụ nữ với củi khô? Nếu không phải là tôi, cậu sớm đã bị bạn diễn ngầm đánh giá âm điểm tinh tế! "
Khóe miệng Chu Tử Vũ tràn ra một nụ cười bất đắc dĩ: " Ài, tôi chính là không có kinh nghiệm tình trường, ăn ngay nói thẳng thôi mà! "
" Nói xạo, đóng biết bao phim tình cảm, làm sao nói không biết gì?"
"Lời tôi nói đều là thật nha, chị xem tôi còn nhỏ tuổi như vậy, đóng phim cũng là theo kịch bản, cái gì cũng không biết! Không bằng...!tối nay mời chị ăn cơm, tiện thể học hỏi chút kinh nghiệm?"
Mà Diệp Thanh như nhớ ra lời hứa với Hạ Cảnh Đình, cô chốc lát liền lắc đầu từ chối: " Tối nay không được, tôi đã có hẹn! "
" Là với Hạ tổng sao?"
" Ân! ".
Diệp Thanh thành thành thật thật trả lời.
" Hầy, tin đính chính hủy hôn tôi cảm thấy mới không phải! Rõ ràng Hạ tổng xem còn để ý chị hơn trước!"
" Tâm tư của con người khó nắm bắt! Nhất là đàn ông! "
Chu Tử Vũ bật cười, ngữ khí nghe sao hệt như một người có bề dày về tuổi đời.
Diệp Thanh nhìn cậu, không luận ra nổi ý vị trong mắt, nhưng cũng không để tâm, miếng chocolate cuối cùng cũng bị cô bỏ vào miệng.
Diệp Thanh nhai hết, cầm túi xách lên, lại nhìn đồng hồ, nói: " Thôi, đến giờ rồi, tôi đi đây! "
Chu Tử Vũ kịp nắm cổ tay cô, ngăn cản bước đi của Diệp Thanh, thanh âm mềm mại, lại giống như có vài phần tủi thân: " Vậy lần sau tôi có cơ hội không?"
Diệp Thanh nghĩ nghĩ, tay cũng nhanh chóng thu lại, khóe cười vẽ ra một độ cong: " Còn tùy thuộc vào tâm trạng của tôi! Gặp lại sau! "
" Ân...!gặp lại sau...!".
Ánh mắt Chu Tử Vũ tràn ngập tiếc nuối nhìn bóng lưng ngươi nữ nhân khuất sau cánh cửa.
Mà Diệp Thanh vừa ra ngoài, trợ lý Phó Nghê cũng đã chờ sẵn từ trước, rất tận tâm mở cửa xe cho cô vào.
Ô tô thẳng hướng đến nhà hàng Red Rose, tọa lạc nằm ngay ở vị trí đắc địa nhất của thành phố.
Nếu Diệp Thanh không nhầm thì chuỗi nhà hàng này do mẹ của Hạ Cảnh Đình đầu tư, tất cả dịch vụ và các món ăn ở đây đều được đánh giá năm sao và được vinh danh trên rất nhiều tạp chí danh tiếng.
Chậc chậc, đúng là gia cảnh nhà nam chính, với khối tài sản này thì có sống cả ba đời tiêu hoang cũng không hết.
Xe chuyên dụng của Hạ Cảnh Đình được đặc cách lái thẳng vào.
Nhân viên ở đây được ăn vận trang phục rất đẹp theo phong cách hoàng gia.
Lần này trông Hạ Cảnh Đình nhã nhặn hơn, anh đợi Diệp Thanh tới rồi dìu cô bước vào trong.
Vừa thấy hai người, nữ phục vụ mặc âu phục đỏ trông vô cùng quyến rũ và sắc sảo đã vội rảo bước tới.
" Hạ tổng, lâu lắm mới thấy ngài ghé qua.
Hôm nay ngài đây là đi cùng bạn gái ạ? "
Nghe vậy, tâm tình Hạ Cảnh Đình không hiểu sao thoải mái vô ngần.
Cánh tay anh vòng qua eo Diệp Thanh, càng siết cô lại gần vào người mình.
" Đúng vậy, bạn gái tôi thích không gian yên tĩnh, mau chuẩn bị cho tôi phòng Vip! "
Nữ phục vụ liền cười tủm tỉm: "Vâng, tất nhiên rồi! Mời hai người đi theo tôi! "
" Hạ tổng anh làm gì vậy? Cũng không cần nhận vơ tôi là bạn gái của anh đấy chứ?"
" Em không thích vị trí này sao? "
Giọng điệu bá đạo gì đây? Diệp Thanh thở dài, tốt nhất không nên võ mồm với nam chính, kẻo lại rước họa vào thân!
Diệp Thanh không có trả lời, chỉ có đi cùng Hạ Cảnh Đình, theo sau nữ phụ vụ tới phòng VIP.
Bên trong, bàn tròn đã chuẩn bị sẵn thức ăn, có nến, có hoa hồng rải xung quanh, thanh âm vĩ cần du dương, còn có cửa sổ lớn nhìn được toàn cảnh thành phố về đêm tuyệt đẹp.
Hiện trường bây giờ, đại khái là lãng mạn đi.
Hạ Cảnh Đình thầm đánh giá tác phong của nhà hàng này.Bản thân chỉ vừa mới nói, đã chuẩn bị đầy đủ.
Phục vụ rất tốt.
"Vậy Hạ tổng có điều gì căn dặn không? "
Hạ Cảnh Đình cầm dao nĩa trên tay, thao tác cũng bị câu hỏi của Diệp Thanh làm cho ngưng đọng, nhướn mày lên: " Em hỏi vậy là có ý gì? "
"Ý trên mặt chữ! Hạ tổng thường ngày bận rộn, hiếm thấy đưa tôi đi ăn một bữa, ắt hẳn có việc muốn tôi làm! "
" Không có gì, đơn giản muốn ăn cùng em! Không được sao? "
Diệp Thanh ánh nhìn đầy nghi hoặc nhưng cũng không hỏi lại, âm thầm nhún vai bắt đầu động dao nĩa.
Nhìn món thịt sốt, lại gắp ăn thử một miếng, trong miệng còn dư lại vị chua ngọt thành công chinh phục vị giác của cô.
Thực rất ngon, trù nghệ của đầu bếp nhà hành này rất tốt.
Đôi mắt Hạ Cảnh Đình cũng chầm chậm thu lại, sau đó vô cùng tao nhã dùng cơm.
Hai người im lặng dùng bữa, cả căn phòng cũng chỉ có tiếng nhạc du dương.
Nói chung thức ăn ở đây rất ngon, Diệp Thanh no nê vỗ vỗ cái bụng, cứ cái đà này, cô sẽ tăng cân mất! Sau ngày hôm nay phải lên kế hoạch giảm cân thôi.
Một người thì vui vẻ nhưng người kia vui đâu chẳng thấy, chỉ có nét mặt trầm ổn che đi vẻ tiếc nuối.
Hạ Cảnh Đình vốn nghĩ đây sẽ là bữa ăn tối lãng mạn của hai người, nhưng không, từ đầu đến cuối chỉ có tiếng dao chạm đĩa, nghe thôi cũng thấy đau răng.
Mà anh cũng không sao tìm ra cách bắt chuyện, cuốn < 1001 cách chinh phục vợ yêu> của Phó Nghê, đúng là vô dụng!
Diệp Thanh muốn bình bình ổn ổn đi về nhà đánh một giấc thật sâu, nhưng có vẻ ông trời không có chút tình thương nào dành cho nhân vật phụ nhỏ bé như cô..