Phó Nghê chỉ đưa Diệp Thanh tới gần thị trấn, sau đó lặng lẽ rời đi ngay, còn Diệp Thanh một tay cầm Thạch Hộc, chạy thật nhanh đến chỗ tổ chương trình.
" Diệp Thanh! " Chu Tử Vũ lo lắng chạy tới bên cô.
" Chị đi lâu thế? Em chạy đi tìm nửa tiếng đồng hồ cũng không thấy chị, mà nếu không tìm thấy Thạch Hộc cũng không sao, chị không cũng không cần cố gắng quá như vậy! "
" Tôi không sao, cậu nhìn này..." Diệp Thanh đưa bàn tay run rẩy đang nắm chặt Thạch Hộc lên: " Tôi đã tìm thấy Thạch Hộc rồi, nhưng mà không bị quá thời gian đấy chứ? "
" Không, vừa tầm thời gian, đội cô đã hoàn thành thành công thử thách, vì vậy sẽ được ở trong một căn nhà khác do tổ chương trình chuẩn bị! "
Dịch Khải Liêm nghe vậy thì sung sướng vô cùng.
Cả ngày lúc rúc trong rừng, quần áo đều ám mùi, cùng với mồ hôi, thực khó chịu.
Còn Chu Tử Vũ không có tâm trạng để ý tới việc đó, cậu vẫn một mực muốn hỏi Diệp Thanh, không khác gì hỏi cung: " Người quay phim đi cùng chị đâu? Sao không thấy? Chị hồi nãy không có gặp gì nguy hiểm đúng không? Nhưng nhiều vết rách da quá, phải mau băng lại, để lại sẹo không tốt đâu! Đi trong rừng cũng cả ngày trời, quần áo cũng không còn nguyên vẹn nữa rồi! "
" Cậu nói từ từ thôi thì tôi mới trả lời được chứ! Người quay phim rời đi chỗ nào ý, sau đó chúng tôi mất dấu nhau.
Tôi cũng không có gặp nguy hiểm, chỉ đơn giản bị cành cây nhọn đâm vào thôi, không sao! "
Dịch Khải Liêm thật không thể nhìn nỗi nữa, anh ta chép miệng vài tiếng: " Chậc, đúng là mở mang tầm mắt! Thật không biết Chu Tử Vũ cậu lại quan tâm tới Diệp Thanh như vậy! "
Mà ngay lập tức, Dịch Khải Liêm nhận ngay ánh mắt đen sì sì đang lườm nguýt mình, anh ta liền ngậm miệng lại, không dám ho he gì thêm.
Làm trong ngành lâu mới biết, bản chất của một con cáo già lại bị che giấu bởi dáng vẻ cún con ngoan hiền kia, thật đáng thương cho những ai không nhìn ra.
" Thôi, tôi đi tắm rửa thay quần áo.
Hai người muốn tâm sự cái gì thì liền tâm sự! " nói rồi Dịch Khải Liêm mau chóng chuồn đi, không thể ở đây lâu, tiếp tục sẽ phá hỏng hình tượng mất.
Chu Tử Vũ đối mặt với Diệp Thanh, càng cười hoà ái dễ gần với cô hơn: " Thanh Thanh, chị cũng mau đi tắm rửa đi, sau đó em giúp chị xử lý mấy vết thương này! "
Diệp Thanh liếc mắt qua ống kính, máy quay đang ghi lại cận cạnh ngay lúc này của hai người, tên nhóc này vậy mà lại chẳng chú ý gì tỏ ra thân mật với cô, cô nhẹ nhàng cốc đầu Chu Tử Vũ, nhỏ giọng nhắc nhở: " Chúng ta đã một lần bị vướng vào tin đồn hẹn hò rồi đó, cậu sẽ không phải muốn cùng tôi xào cp đó chứ! Fan cậu sẽ xé xác tôi mất! "
Nháy mắt, Chu Tử Vũ mang vẻ mặt đáng yêu trước ống quay: " Chắc là không đâu nhỉ? Em chỉ là lo lắng cho đồng đội của mình thôi mà! "
Trong đầu Diệp Thanh vỏn vẹn ba từ dành cho Chu Tử Vũ " Con cáo già! "
" Thôi được rồi tùy cậu, tôi đi tắm trước! "
Trong lúc đội A chạy ngược chạy xuôi để hoàn thành nhiệm vụ được ngủ trong nhà, thì đội B đang yên lành trong giấc ngủ mà không có biết chuyện gì xảy ra.
Sáng hôm sau.
Tất cả nghệ sĩ đều bị đánh thức, ai nấy cũng một mặt ngái ngủ, đứng nghe tổ chương trình phổ biến tiếp nhiệm vụ cho ngày hôm nay.
Hôm nay Khúc Tử Yên chỉ mặc một chiếc váy rất bình thường, nhưng dù như vậy thì cũng không lấn át được vẻ đẹp lộng lẫy đến chói mắt trên gương mặt cô, điển hình là mái tóc màu hoàng kim đặc biệt kia, tinh khiết tựa thiên sứ.
Còn Diệp Thanh, cũng chỉ đơn giản mặc chiếc áo phông phối với quần âu đơn giản, nhưng lại hoàn hảo phô ra đường cong cơ thể nuột nà, cộng thêm gương mặt quyến rũ.
Hai người đứng cạnh nhau, luôn tạo ra sự đối lập rõ rệt.
Không hổ là hai bóng hồng của chương trình, chỉ cần với vẻ đẹp này lên sóng, cũng đủ để khán giả tranh nhau bình luận.
Có điều làm Diệp Thanh hơi thắc mắc, khẳng định nhiệm vụ của chương trình sẽ sử dụng đến sức lao động chân tay, có lẽ Khúc Tử Yên cũng biết, nhưng vì sao lại cố tình mặc váy.
Cơ mà điều này cũng không liên quan đếm cô.
Quan trọng nhất là cố gắng hoàn thành trước nhiệm vụ, mới được thưởng thức bữa trưa thịnh soạn do tổ chương trình chuẩn bị cho.
Đã để bị thua một ván, không thể tiếp tục thua được, sẽ mất mặt lắm.
" Tóm lại, đây là thời điểm dân địa phương thu hoạch, nhiệm vụ chính là, hai đội sẽ đến giúp người địa phương thu hoạch thành quả mùa vụ, điểm số sẽ được tính theo số lượng thu hoạch của mỗi đội! "
Tần Toàn phấn khích: " Nếu vậy thì quá dễ dàng rồi, chủ yếu là dựa vào sức bền bỉ và tính kiên nhẫn! "
Người ở tổ chương trình liền nói tiếp: " Không chỉ có mỗi vậy! Điểm số của đội còn tùy thuộc vào mức độ đánh giá cao hay thấp từ người địa phương, cho dù có thu hoạch nhiều hơn nhưng không nhận được sự yêu thích từ người ở đây, cũng không tính là thắng lợi! Vậy, nhiệm vụ bắt đầu,thờ hạn là đến mười hai giờ trưa, chúc cả hai đội may mắn! "
" Được, chúng ta bắt đầu thôi! "
Ngày hôm qua, bởi vì được ở trong nhà sang trọng, nên ba 3 đội B tinh thần hăng hái cực kỳ.
Đối với Khúc Tử Yên, hồi trước đều là bản thân cô qua ngày tự lực tìm cách mưu sinh, nên mấy kĩ năng sinh tồn đối với cô quá đơn giản đi.
Vả lại cô còn có vũ khí bí mật khác, khẳng định sẽ dành chiến thắng.
Cả hai đội chia nhau ra, bắt tay vào nhiệm vụ được giao, trong lòng ai cũng đều mong thắng lợi.
Nhưng có vẻ khó khăn rồi đây, cái bất cập chưa nói đến, chính là giao tiếp.
Cả Tần Toàn cùng Duy Minh dường như có ý tưởng, cố gắng giao tiếp người dân địa phương, nhưng lại không nói được ngôn ngữ, đây là một vấn đề của cả Thế giới.
" Bây giờ phải làm sao? Chúng ta đều không nói và nghe hiểu được tiếng của họ, làm sao có thể giúp họ đây? Mà phải rồi, đội trưởng đâu? "
" Tôi ở đây! Hai người mau đi theo tôi, tôi đã bàn giao thành công với một nhà, họ đồng ý để chúng ta giúp, đồng thời cũng cho chúng mượn phần chúng ta đã thu hoạch được mang về tổ chương trình.
"
Cả Tần Toàn lẫn Duy Minh đều ngạc nhiên trố mắt.
Máy quay chuyển cận cảnh đến gương mặt xinh đẹp của Khúc Tử Yên, nét mặt cô ta biểu lộ càng tự tin hơn.
" Đội trưởng, cô vậy mà lại biết nói tiếng nước B? "
Khúc Tử Yên tự nhiên gật đầu: " Ân, biết một chút! Được rồi, hai người đừng đứng ngơ ra đó nữa, mau qua đó bắt đầu thực hiện nhiệm vụ đi! "
" Tuân lệnh đội trưởng! "
Cái này chính là vũ khí lợi hại nhất của Khúc Tử Yên, chính là có một chút kiến thức về ngoại ngữ, sau này bọn họ sẽ càng có nhiều bất ngờ hơn nữa khi thấy Khúc Tử Yên cô còn có thể dùng nhiều loại ngôn ngữ của nước khác để giao tiếp.
Cái này còn phải hỏi, đây chính là hào quang của nữ chính.
Ngược lại bên phía Diệp Thanh thì gặp chút khó khăn, bởi vì trong cả ba người, không có ai biết nói tiếng nước B.
Với mấy câu từ giao tiếp đơn giản, cho dù Diệp Thanh có bắt chuyện, cũng không tài nào hiểu được người địa phương ở đây đang nói gì.
" Bên đội kia đang rất thuận lợi, nếu chúng ta không nhanh chóng đi thực hiện, sẽ thua mất! "
" Từ từ, tôi vừa nghĩ ra một cách cực kỳ hay! " Sau đó ánh mắt ranh mãnh của Diệp Thanh quét qua hai người, khiến Dịch Khải Liêm cùng Chu Tử Vũ không khỏi rùng mình bất an.
" Tôi sẽ viết dòng chữ chúng tôi sẽ giúp mọi người thu hoạch sau đó chúng ta cứ thế bắt đầu nhiệm vụ! "
" Sau đó thì sao? Chị không sợ bọn họ cho rằng chúng ta là đến ăn cắp rồi đuổi đánh chúng ta à? " Chu Tử Vũ đảo mắt.
Diệp Thanh vẫn duy trì nụ cười, hai tay đặt lên vai của cả hai người đàn ông: " Vậy thì hai người sẽ dùng khuôn mặt này để mê hoặc bọn họ, buổi sáng chỉ có nữ giới.
Tôi tin tưởng hai người! " ánh mắt sáng lấp lánh chằm chằm vào khuôn mặt của cả hai.
Dịch Khải Liêm nuốt ực một ngụm nước bọt: " Giờ thì tôi biết vì sao cô ở trên mạng lại bị nói là ác rồi! "
" Phụt-" Dịch Khải Liêm vừa dứt lời, Chu Tử Vũ liền không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
" Anh nói vậy là sao? Còn Chu Tử Vũ, cậu cười cái gì? Thế hai người có đồng ý với cách này của tôi không? "
Chu Tử Vũ lại trở về dáng vẻ nghiêm túc: " Dù sao thì cũng không còn cách nào khác, thôi được rồi! Chúng ta đều bắt đầu đi, nếu không trưa nay sẽ không có cơm ăn! "
Cả hai đội đều cật lực thi hành nhiệm vụ.
Đến 12 giờ trưa cũng mang theo thành phẩm về đúng hẹn, thật bất ngờ là số lượng thành phẩm lại ở mức sêm nhau, nhưng phần thắng nghiêng về đội A của Diệp Thanh, bởi vì có độ yêu thích cao hơn.
Quả đúng với tưởng tượng của cô, độ yêu thích của phụ nữ ở đây, đều đặt hết lên khuôn mặt hai người này.
Kết thúc thử thách lần một này cũng là ba ngày sau, quá trình ghi hình và thực hiện thử thách có chút khó khăn, thậm chí độ khó của thử thách cũng là các khách cảm thấy sợ hãi.
Ví như là băng qua cây cầu dây tưởng chừng như sắp đứt, đội nào nhanh hơn thì thắng, hay như là đi một mình trong rừng vào ban đêm, bên đội nào có người tới đích trước thì thắng...!Không hổ là chương trình thực tế khó bậc nhất.
Thời gian để các khách mời nghỉ ngơi là một tuần, sau đó lại tiếp tục khai máy thử thách lần hai.
Mà trong thời gian nghỉ ngơi, kì thử thách đợt một cũng được phát sóng.
Khán giả lúc đầu bức xúc vì sự có mặt của Diệp Thanh, nhưng sau mấy cảnh quay cô thực hiện thử thách, ai nấy đều quay xe 180⁰, tỏ ra rất ngạc nhiên lẫn thích thú.
Ai nói Diệp Thanh là đại tiểu thư được nuông chiều, thế nhưng cái gì cũng có thể tự tay làm, còn không màng nguy hiểm để giúp đội của mình dành chiến thắng.
Còn có những cảnh quay trông cô thật hài hước khiến khán giả cười lăn cười bò.
Nói chung đợt một này thành công vang dội, mà đối tượng được chú ý nhiều nhất không phải hai nam thần đỉnh lưu mà là minh tinh Diệp Thanh..