Chương 47: Mộng Giang Hồ

Phiên bản 15086 chữ

Niêu đất cuối cùng đã được dọn dẹp xong, Trần Bạch Hoàng ngồi im dưỡng thần, hắn muốn tâm trí của mình thật tỉnh táo trước khi luận bàn.

Trải qua một thời gian dài luyện quyền cùng ăn quyền, tâm tính của thiếu niên đã trở nên cực kỳ trầm ổn, đứng trước lần đầu tiên được toàn tâm toàn ý ra quyền, hắn vẫn giữ cho mình trạng thái tâm bình khí hòa, không hề nôn nao lo lắng.

Ngược lại với Trần Bạch Hoàng, Trương Thượng Bảo sau khi nghỉ ngơi chờ tiêu cơm, hắn lập tức đứng dậy khởi động, tay chân vung vẩy theo từng bài quyền đã học, tinh thần hăng hái, phong thái tự tin giống như đã nắm chắc phần thắng trong tầm tay.

Đừng nhìn thái độ hòa hoãn lúc nãy mà hiểu lầm khúc mắc nho nhỏ giữa hai thiếu niên đã hóa giải, Trương Thượng Bảo bình sinh ngang bướng, thích làm loạn, lúc này hắn thật sự rất muốn gõ vào bản mặt láo toét của tiểu tử họ Trần kia mấy phát.

" Chờ đấy Trần Bạch Hoàng! Để ta cho ngươi thấy bản lĩnh của ta."

Đôi mắt từ từ mở ra, Trần Bạch Hoàng đình chỉ tư thế thiền định.

Thiếu niên ngó nghiêng nhìn xung quanh, chợt thấy Dương lão đầu ngồi bên cạnh từ bao giờ.

Thấy điệu bộ cẩn trọng của Trần Bạch Hoàng, Dương lão đầu cười khẩy, lên tiếng: " Hai cái thằng ranh con các ngươi làm lão phu cười vỡ bụng mất! Cũng chẳng phải sinh tử quyết đấu gì, việc gì phải bày ra bộ dáng như lâm đại địch như vậy."

Trần Bạch Hoàng chỉ nhẹ mỉm cười, nói: " Cũng không có gì to tát! Chỉ là lần đầu gặp đối thủ cùng lứa tuổi, đồ nhi nghĩ mình nên cẩn thận một chút, không nên cẩu thả."

Dương lão đầu nghe vậy liền gật đầu cười, lời nói của thiếu niên rất hợp lòng lão, không hề mang vẻ lo lắng sợ hãi, cũng chẳng có tâm thái kiêu ngạo xem thường đối thủ.

Một kẻ mới bước từng bước đầu tiên trên con đường võ học cần có tâm tính như vậy.

Thái lão đầu đứng ở một bên quan sát thấy hết thảy, không khỏi tán thưởng một câu:

" Tâm tính thật tốt! Lão Dương, ngươi thu đồ đệ không có tệ."

Trương Thượng Bảo nghe thấy sư phụ khen đối thủ bèn bĩu môi, tỏ ý không hài lòng lắm.

Thanh Thản Kiếm Thánh nhận ra sắc mặt của đồ đệ, lập tức cười giả lả: " Nhưng thực lực vẫn quan trọng hơn cả, ha ha ha."

" Không dông dài nữa! Đánh đi." – Dương lão đầu làm vẻ điềm đạm, khí định thần nhàn nói ra.

Trương Thượng Bảo hăng hái tiến về phía bãi đất trống, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Trần Bạch Hoàng.

Khi còn ở gia tộc, thiếu niên đã từng giao thủ qua rất nhiều đối thủ cùng trang lứa, đều một mực duy trì thế bất bại, điều này khiến hắn vô cùng tự tin, tự xem mình là vô địch đồng trang lứa.

Trương Thượng Bảo cũng không biết được đám trẻ từng đánh nhau cùng hắn kia kiêng kỵ gia thế của hắn, vì vậy xuất thủ có chút chùn tay, điều này vô tình khiến thiếu niên sinh ra tính tự phụ.

" Bắt đầu đi." – Trần Bạch Hoàng lạnh nhạt nói ra, toàn thân vẫn giữ nguyên trạng thái thong dong, chưa hề có dấu hiệu thủ thế.

" Được"- Trương Thượng Bảo nhếch mép cười tự tin – " Nhìn cho kỹ công phu của ta."

Trương Thượng Bảo lao lên trước nhất, từng quyền đánh về phía trước người Trần Bạch Hoàng, khí thế mạnh mẽ, quyền ý kinh người.

Từng cú đấm, từng bộ cước, vô cùng mạnh mẽ, dường như muốn dùng thế đánh vũ bão chặn đứng đường lui của Trần Bạch Hoàng.

Quyền pháp Trương gia chính là niềm tự hào của mỗi người con Trương gia, Trương Thượng Bảo cũng không ngoại lệ, bản thân Trương Thượng Bảo thích luyện quyền hơn luyện kiếm, luôn muốn luyện thành đủ tám bộ quyền Trương gia, từ đó uy chấn võ lâm, vang danh thiên hạ.

Trần Bạch Hoàng vẫn giữ bình tĩnh, đòn nào có thể né liền né, đòn nào bắt buộc phải ngạnh kháng liền toàn lực ứng phó, song không hề có một chút lúng túng, hoàn toàn chủ động trả đòn.

Trần Bạch Hoàng vận dụng tốt triết lý võ học của Dương Vân Châu, đối phương cương thì bản thân nhu, dùng chiêu thức đơn giản nhẹ nhàng hóa giải từng đòn đánh của Trương Thượng Bảo.

Sau một hồi né đòn cùng tận dụng không gian rộng rãi xung quanh để thi triển bộ pháp hòng tìm ra điểm yếu của đối phương không thành công, lại cảm thấy bản thân bị cuốn theo lối đánh nhanh, giàu thể lực của Trương Thượng Bảo, Trần Bạch Hoàng lập tức không thăm dò nữa, vận dụng nội lực đồng thời điều chuyển chân khí, tận lực ra đòn mang theo lực lượng vô cùng lớn.

Do luyện quyền liều mạng, từng quyền chiêu đều được trui rèn dưới sức cản của nước nên uy lực của các đòn do Trần Bạch Hoàng phát ra đều rất mạnh mẽ, không thua kém với Trương Thượng Bảo chút nào.

Trương Thượng Bảo lúc này có hơi giật mình, bản thân hắn đã gồng sức trong thời gian ngắn hòng nhanh chóng hạ gục đối phương, thế nhưng đối phương không những không có gục xuống mà lại càng đánh càng hăng.

Lúc này hai thiếu niên đều là mạnh mẽ dùng chiêu, lấy công làm thủ, nhất thời đều lộ ra sơ hở.

Cả Trương Thượng Bảo và Trần Bạch Hoàng đều là hạng người có khả năng quan sát nhanh nhạy, nhận thấy đối phương lộ ra điểm yếu hại, lập tức ra đòn phủ đầu.

Trận đánh đã kéo dài hơn ba hiệp, cả hai thiếu niên tuy đã bị thương khắp mình mẩy, kẻ sưng mặt người chảy máu mũi, nhưng cả hai đều hăng say đánh tiếp, không có dừng lại.

Nhìn thấy hai tên tiểu tử điên cuồng đánh đập tàn nhẫn như vậy, Thái lão đầu lộ ra ánh mắt hưng phấn, cười ha hả nói:

" Không ngờ đệ tử của ngươi cũng có chút môn đạo, ha ha.

Thể chất tuy không tốt lắm nhưng ánh mắt quan sát rất khéo."

" Bình thường thôi! Chỉ có thể nói đệ tử của ngươi tư chất quá thường thường." – Dương lão đầu nhàn nhạt nói ra, tuy vậy trong ánh mắt vẫn lộ ra vẻ tươi cười.

" Nói vậy không khỏi quá coi thường con cháu Trương gia, cũng quá coi thường mắt nhìn người của ta." – Thái lão đầu cười khinh khỉnh.

Dương lão đầu không phản bác, chỉ hỏi vặn lại: " Đệ tử ngươi luyện quyền bao lâu rồi?"

Thái lão xoa xoa quả đầu hói của mình, cố gắng nhớ lại, sau đó nói: " Trương Thủ Cữu nói hắn luyện quyền từ năm lên sáu."

" Luyện quyền từ năm lên sáu mà vẫn chỉ lẹt đẹt như vậy.

Mới luyện thành bộ thứ tư quyền đạo Trương gia, chiến lực miễn miễn cưỡng cưỡng nhị lưu, vậy mà cũng gọi là thiên tài.

Ta tự hỏi Thái lão quỷ ngươi là uống nhiều rượu đểu nên não bị hỏng hả?" – Dương lão cười lạnh.

Thái Thanh Thản cũng chỉ lườm ánh mắt một chút, sau đó chỉ buồn rầu nói ra: " Tư chất của hắn đích thực rất tốt, nhưng thể chất vốn không phải là để luyện quyền.

Đan điền bị tật, chân khí ít ỏi, chỉ có thể dựa vào thể lực bản thân để duy trì sức mạnh.

Đợi một lát nữa, nếu đồ đệ của ngươi vẫn tiếp tục đánh xuống dưới, tiểu tử kia chắc chắn sẽ thua.

Điều này rõ ràng lão già ngươi cũng đã nhìn ra, việc gì phải khiến ta mất hứng."

Dương lão đầu thu hồi vẻ giễu cợt, không muốn đả thương tâm trạng Thái lão, chỉ nhẹ nói ra: " Ngươi là muốn mượn tay đệ tử ta đánh vỡ quyền tâm của hắn, muốn hắn nhận ra nhược điểm của bản thân mà từ bỏ luyện quyền, chuyển sang luyện kiếm?"

Thái lão đầu cười móm mém, nói ra: " Ha ha! Nếu năm xưa Ma Trảo Long Thánh có thể đặt chút tâm tư lên lòng người như dạng này thì làm gì đến nỗi bị đám a miêu a cẩu tính kế hãm hại a."

" Đúng như người nói đấy, ta là muốn hắn đặt tâm lực lên việc luyện kiếm.

Tiểu tử này chấp niệm với việc trở nên mạnh mẽ vô cùng lớn, chỉ là trước giờ vẫn đi sai đường.

Trương Thủ Cữu cái lão hủ thư kia quá bảo thủ, suýt nữa thì vô ý bóp chết một nhân tài."

Lão nhân Dương Vân Châu lạnh nhạt bình luận: " Đan điền không đủ khí, chỉ có thể luyện kiếm thuật.

Thiếu nội công, kiếm pháp không trọn vẹn, kiếm đạo coi như chỉ đi nửa đường, muốn vào vô địch là điều không thể nào.

Hắn luyện kiếm có thể đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, trở thành kiếm thánh đã là rất khá.

Với tạo nghệ kiếm đạo của bản thân, ngươi thừa hiểu điều đó, vì sao còn cố chấp muốn thu hắn làm đồ đệ."

Thái lão đầu chỉ cười nhạt, nói: " Thế gian không có chuyện gì không thể! Thiên hạ chưa ai làm được nhưng đồ đệ ta có thể làm đươc.

Kiếm thuật đủ mạnh, một kiếm phân thắng bại, cần gì nội công thâm hậu."

Dương lão chỉ lắc đầu, không cho là phải, nói: " Nhìn lại đám người cùng thế hệ chúng ta, những kẻ dùng kiếm đạo phong thần, chiến lực vô địch, có ai không dùng kiếm luyện công."

" Độc Cô Thiên Lang cần ba mươi năm để đánh ra chín kiếm mới được phong kiếm thần, hắn là dùng nội lực thâm hậu hỗ trợ kiếm thuật mới có thể làm được.

Triệu Ngọc Nhu cần một thân khinh công phụ trợ mới có thể thành kiếm thần.

Tống Long Giang cũng cần nội công thâm hậu mới có thể mượn kiếm phong thần.

Ngoại lệ có Kanjuro Yoshizawa dùng song kiếm được phong thần, nhưng hắn luyện kiếm không biết bao nhiêu năm mới ngộ ra bốn chiêu vô địch."

" Còn ngươi! Nội lực thường thường, kiếm thuật cũng chưa đại thành, mãi mãi chỉ là thánh.

Bây giờ lại muốn lôi một tên tiểu tử đan điền bị tật tu mỗi kiếm thuật, việc này so với cách dạy quyền của Trương Thủ Cữu còn muốn hỏng hơn không biết bao nhiêu lần."

Thái lão nhếch mép cười cười: " Ngươi chưa từng luyện kiếm, làm sao hiểu sự tinh diệu của kiếm.

Nhân kiếm hợp nhất, lấy vô chiêu thắng hữu chiêu, đấy mới là đỉnh cao của kiếm đạo."

" Đám người kia chỉ là lấy nội công thâm hậu của bản thân để tăng chiến lực.

Kiếm thần chỉ là cái danh, rốt cục chẳng kẻ nào thực sự là kiếm tu thuần túy, có cái gì đáng kiêu ngạo."

" Nếu không phải Bích Vân Nham yểu mệnh, Nguyễn Ngọc Duệ vướng bận việc nhân gian, thì hai người đó mới chính là đương thời kiếm đạo đệ nhất, mới đích xác là kiếm thần một cõi.

Bích U Kiếm Pháp cùng Song Vũ Kiếm Pháp xảo diệu không phải bàn, nhưng triết lý kiếm đạo của hai người này mới chính là thứ ta ngưỡng mộ, và Trương Thượng Bảo cần phải đi con đường đó."

" Kiếm thuật thành thần, một kiếm phân thắng bại.

Truy cầu cả đời của ta, làm đồ đệ, Thượng Bảo hắn sẽ thay ta làm điều đó."

Dương lão cũng lười quan tâm đến vị kiếm thánh cạnh bên, lão nhân ngồi lại ghế mây của mình, từ từ nhả khói thuốc.

Lời cần nói cũng đã nói, cần khuyên cũng đã khuyên, đối phương đã quả quyết, mọi lời văn hoa cũng là thừa.

Nhìn thấy Dương lão an tọa, cảm thấy bản thân đang yên đang lành giống cái hạ nhân hầu lễ, Thái lão đầu hừ lạnh, kiếm cùn cắm đất, lão nhân khoanh chân tọa thiền, dùng tạo nghệ khinh công của bản thân ngồi trên đỉnh chuôi kiếm, tiếp tục quan sát quần ẩu...

Ngoài bãi đất trống, Trương Thượng Bảo bị dồn ép không thể thở, thể lực ban đầu của hắn tuy mạnh, nhưng do mỗi lần ra chiêu đều dùng mười phần lực lượng, khiến bản thân nhanh chóng đuối sức.

Bị lấn át dẫn tới lộ ra nhiều sơ hở, khuôn mặt tuấn mỹ của Trương Thượng Bảo sau những cú đấm của Trần Bạch Hoàng bị biến dạng, giống như cái đầu heo mập.

Phía đối diện, Trần Bạch Hoàng đang dùng thế công mạnh mẽ áp đảo đối phương.

Sau nhiều lần luận bàn khổ sở cùng Dương lão đầu, thiếu niên đã có kinh nghiệm chiến đấu, biết điều tiết lực lượng trong cơ thể, thu thả phát lực đúng lúc, không liều mạng ra đòn nên có phần nhẹ nhõm hơn.

Chỉ là lúc này thua thiệt về võ kỹ khiến cho Trần Bạch Hoàng cũng bị thương không hề nhẹ, chân tay sứt sát, máu me đầm đìa trên mặt.

" Con mẹ nó! Trần Bạch Hoàng ngươi có thôi đi không? Có ai luận bàn mà cứ nhè nhân diện người khác mà đánh như ngươi không?" – Trương Thượng Bảo tức điên người, gào lên.

" Kệ xác ngươi! Đánh thế nào là việc của ta, ngươi quản được?" – Trần Bạch Hoàng lên tiếng.

" Con mẹ nó! Được lắm, chờ lấy cho ông mày." – Trương Thượng Bảo hận đến nghiến răng nghiến lợi.

...

" Tiểu tử họ Trần kia theo ngươi học nghệ được bao lâu, mà sao chiêu thức vẫn đơn giản vậy?" – Thái lão tò mò lên tiếng.

" Chưa được một năm." – Dương lão phong khinh vân đạm nói ra.

" Chả trách...!Cái gì! Còn chưa được một năm?" – Thái lão trố mắt ngạc nhiên – " Chiêu thức thì không nói nhưng mà bản nguyên chân khí đã đến mức kia, nội công lại mạnh mẽ như nhị lưu cao thủ.

Dương Vân Châu! Rốt cục ngươi đã dạy hắn những cái gì? Chả lẽ trước đó hắn còn có danh sư nào khác."

Dương lão nhoẻn miệng cười đắc ý, nói: " Hắn từng ở trong đại doanh Long Quốc một thời gian ngắn, được một viên trưởng binh dạy quyền pháp cơ bản.

Tính cả thời gian theo ta học thì là hơn một năm."

" Chỉ thế thôi?" – Thái lão đầu như không tin vào những gì mình vừa nghe.

Những điều Dương lão nói chứng tỏ rằng Trần Bạch Hoàng được như ngày hôm nay là do Dương lão dạy dỗ, càng chứng minh rằng ngộ tính của thiếu niên họ Trần so với Trương Thượng Bảo còn muốn tốt hơn mấy phần.

" Dương Vân Châu ngươi có tài đức gì mà thu được một thiên tài như vậy? Tám năm luyện quyền không đánh lại một năm khổ luyện.

Ông trời a, đây chính là không có thiên lý a." – Thái lão than cha trách mẹ trước vận may của Dương lão đầu.

Hắn tự hỏi nếu trong tay có một đồ đệ như Trần Bạch Hoàng thì tương lai sẽ là bực nào phong quang.

Dương lão đầu ngữ khí bình tĩnh, nói: " Thời gian dài ngắn không quan trọng, những điều làm được trong khoảng thời gian ấy mới quan trọng.

Đệ tử của ta chuyên tâm luyện quyền, mười phần tinh lực đều đặt trên võ đạo, không hề phân tâm mảy may.

Chưa nói đến ngộ tính của hắn, coi như là kẻ khác, chỉ cần tập trung nỗ lực, coi như ngộ tính bình thường cũng có thể đạt được độ cao tuyệt đối."

Thái Thanh Thản nghe vậy cũng chỉ thở dài thốt lên: " Trương Thủ Cữu a Trương Thủ Cữu! Ngươi làm cái mẹ gì với đệ tử của ta những năm qua a?"...

...

Cảm thấy tình thế kéo dài sẽ khiến bản thân gặp bất lợi, Trương Thượng Bảo lập tức nghĩ đến việc sử dụng tuyệt chiêu.

Thiếu niên sau một quyền đánh lạc hướng đối thủ, lợi dụng Trần Bạch Hoàng còn đang phân tâm né tránh, lập tức thu người hạ thấp trọng tâm, giống như tư thế của một lão hổ chuẩn bị vồ mồi, nhảy chồm về phía Trần Bạch Hoàng đang cố gắng định lại thân hình.

Bàn tay Trương Thượng Bảo hình thành hổ trảo, các ngón tay quặp lại như vuốt hổ, lợi dụng tốc độ của cú vồ, thiếu niên nhanh chóng vung tay dứt khoát về phái đầu lâu Trần Bạch Hoàng.

" Mãnh hổ bổ thực! Trần Bạch Hoàng ngươi nhận lấy."

Trần Bạch Hoàng giật mình lạnh gáy, không ngờ Trương Thượng Bảo lại bất ngờ ra chiêu hiểm như vậy.

Thời khắc này muốn né người sang hai bên đã không kịp, Trần Bạch Hoàng dứt khoát ngả người ra sau, muốn nhanh chóng lợi dụng tốc độ ngả người nới rộng khoảng cách bản thân với trảo thủ của Trương Thượng Bảo.

Một tiếng " xoẹt" nhẹ vang lên, tuy Trần Bạch Hoàng né được độc thủ song một móng tay dài của Trương Thượng Bảo vẫn kịp tạo thành một vết cắt chéo trên mắt trái thiếu niên.

Dường như nhận ra bản thân hơi quá tay, Trương Thượng Bảo vội vã muốn quay người lại xem tình hình đối phương ra sao, nhưng lập tức nhận ra bản thân đang rơi vào thế bị phản công...

Máu từ vết thương bắt đầu rỉ ra, Trần Bạch Hoàng cảm thấy hơi sót.

Thiếu niên tâm tính cũng không phải là những bậc lão niên thích dĩ hòa vi quý, đang tuổi trẻ khí thịnh, tính tình xốc nổi, cảm thấy bản thân vừa ăn thua thiệt liền muốn ngay lập tức trả đũa.

Vừa lấy lại thăng bằng, hai thủ chưởng của Trần Bạch Hoàng lập tức đan chéo vào nhau, chân khí lưu chuyển quanh thủ chưởng, hình thành chiêu thức " Chưởng Xuất Vô Hối".

Cảm thấy đã đủ lực, Trần Bạch Hoàng lập tức phất chưởng kình về phía Trương Thượng Bảo.

Thấy chưởng phong lao về phía mình với tốc độ cực nhanh, Trương Thượng Bảo hốt hoảng giơ hai tay về phía trước cản trong vô thức, trong đầu hắn có mơ cũng không nghĩ rằng đối phương lại có thể dùng kình lực đến bậc này.

Lúc này, vị đệ tử của Thanh Thản Kiếm Thánh cũng chỉ biết đứng yên thủ thế đợi đòn của đối phương, bởi vì căn bản đầu óc hắn đang loạn, chưa nghĩ ra được phương án chống đỡ..

Bạn đang đọc Mộng Giang Hồ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!