*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông cụ lưng gù nhanh chóng xông về phía Kỳ Kỳ.
"Ầm!"
Dưới mặt biển bỗng vang lên tiếng nổ lớn.
Từng con sóng lớn đang cuồn cuộn vỗ vào bờ, ngay cả những con tàu đang neo cạnh bờ cũng bị sóng nâng lên một độ cao nhất định.
Đồng thời, chúng lắc lư sang hai bên như thể mở ra một con đường.
Ngay thời điểm bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì có một cái bóng đen vụt qua trước mắt bọn họ.
Mà ông cụ lưng gù kia chỉ thấy trước mắt mình chợt lóe lên rồi cả người ông ta lập tức bị ném lên không trung, ông ta ngơ ngẩn nhìn bản thân đang dần bay lên cao, thậm chí có thể nhìn thấy hơn phân nửa đảo san hô.
Đến tận lúc này ông ta mới ý thức được mình đang bị người ta ném lên trời.
Có điều, ông ta vừa định bày ra biểu cảm hoảng sợ thì trên mặt đất lại vang lên thêm một tiếng nổ lớn, giữa lúc đá ngầm bay tứ tung thì có một cái bóng đen vụt bay lên cao.
Ông cụ lưng gù liền hết hồn vội vàng phản công.
Tuy nhiên, bàn tay ông ta rõ là sắp đánh trúng đầu người nọ, thì người nọ như biến thành một làn khói mà tản ra tứ phía.
Ông cụ lưng gù kinh hoàng trợn to hai mắt.
Trong khoảnh khắc kế tiếp, ông ta chợt nhận ra sau lưng mình có người.
Đây là độ cao hơn 10 mét đấy, cho dù là người hùng mạnh ở cảnh giới võ thần như Nguyệt và Tân Thu cũng không thể bay cao đến vậy đâu?
Chưa đợi đến khi ông ta nghĩ được nhiều thì cổ của ông ta đã bị người nọ bóp chặt từ sau lưng.
"Đùng!"
Từ trên trời, ông cụ lưng gù lao thẳng xuống cắm đầu vào đá ngầm.
Va chạm vừa rồi làm đá ngầm bay tứ tung, mà người vừa bóp cổ ông ta khi nãy lại một lần nữa tan thành làn khói.
...!
Toàn bộ quá trình xảy ra chỉ trong chớp mắt và cũng rất đột ngột.
Tất cả những người có mặt tại đây bao gồm cả Nguyệt và Tân Thu cũng không kịp phản ứng.
Vẻ mặt đám người Tử Y lại tràn đây hoảng sợ.
Đây chính là thực lực của cảnh giới siêu thần!
Bọn họ khó mà tin nổi, ngoại trừ Nguyệt và Tân Thu ra thì vẫn còn người thuộc cảnh giới siêu thần sao!
Khi làn khói mù dần tan, có một bóng người cao lớn thẳng tắp xuất hiện.
Người nọ để lộ ra một khuôn mặt trẻ trung mà bọn họ rất quen thuộc.
Sau khi tất cả mọi người nhìn thấy rõ mặt mũi của người nọ bèn khiếp đảm không thôi, theo bản năng mà đánh một cái rùng mình.
Hai mắt Nguyệt trợn to vì bất ngờ rồi lại chợt thở dài nói: "Cậu muốn phung phí một nửa phần công lực của tôi sao?"
Không sai, người vừa đến chính là Bạch Diệc Phi.
Đương nhiên Bạch Diệc Phi cũng hiểu ý của Nguyệt.
Nguyệt đã dùng một nửa phần công lực của mình để giúp anh sống sót, đồng thời cũng đã giúp anh đả thông kinh mạch toàn thân, giúp anh giảm bớt phải đi đường vòng khá nhiều.
Vì thế, vừa tỉnh lại Bạch Diệc Phi đã tiến vào cảnh giới võ thần.
Bạch Diệc Phi cũng chỉ vừa hoàn thành được một nửa đoạn đường, nhưng nửa phần công lực kia vừa vào cơ thể đã giúp anh tiến vào trước thời hạn.
Nói cách khác, anh thật sự đã sống sót và lãng phí nửa phần công lực kia, anh cũng không tiến vào cảnh giới võ thần, mà nếu muốn tiến vào được chỉ còn có cách là phải dựa vào chính mình tự tìm tòi ra con đường đột phá mà thôi.
Dù sao muốn đột phá cửa ải để tiến vào cảnh giới võ thần đều rất khó khăn, mà hầu hết người khác có cố cả đời cũng không thể nào làm được.
Đây cũng là nguyên do người đạt được cảnh giới võ thần rất thưa thớt.
Nói như vậy, hiện tại trong người Bạch Diệc Phi có một nửa công lực của Nguyệt, nên sức mạnh của anh tạm thời ở cảnh giới siêu thần, chứ vẫn chưa phải cảnh giới siêu thần đích thực.
Bạch Diệc Phi rất biết ơn vì Nguyệt đã cứu anh, cho nên anh nói: "Cháu không thể trơ mắt nhìn ông chết vì cháu".
Nguyệt bất lực lắc đầu: "Tại sao cậu lại hấp tấp thế hả? Chẳng giống tôi chút nào cả!"
Bạch Diệc Phi cười nói: "Còn lại cứ giao cho cháu đi".
Anh vừa dứt câu, bỗng một con dao với lưỡi cong sắc bén đâm thẳng vào cơ thể Bạch Diệc Phi từ phía sau, mũi dao thì đang trồi ra từ giữa bụng anh.
Bạch Diệc Phi chầm chậm cúi đầu xuống nhìn.
"Hahaha..."
"Cũng chỉ là con tốt thí mà vọng tưởng thay đổi cả ván cờ sao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"
Con dao đâm vào bụng của Bạch Diệc Phi chính là của Cát Tắc.
Nét mặt Cát Tắc vô cùng hung ác và tàn bạo, ông ta gằn giọng nói: "Hôm này tôi sẽ trả thù cho hai đứa con trai của tôi!"
Tử Y thấy vậy liền biến sắc: "Bạch Diệc Phi!"
"Đừng mà!"
Kỳ Kỳ cũng hoảng hốt hét lên, cả khuôn mặt đã trắng bệch.
Vũ Mạt giật mình, nắm tay cũng đã siết chặt.
Cát Tắc vẫn còn đang hả hê đắc ý cười to: "Tôi còn tưởng rằng cậu mạnh đến cỡ nào? Nhưng cũng chỉ đến đó thôi! Hừ! Dù cho Nguyệt cứu cậu thì đã sao chứ, sau cùng vẫn bỏ mạng trong tay tôi!"
Vào giờ phút này, Cát Tắc trông cực kỳ điên loạn, có lẽ bởi vì ông ta cho rằng mình đã báo thù được cho con trai, hoặc có khi nghĩ nhờ vào một mình ông ta mà kết cục lại một lần nữa thay đổi.
Ông ta hung hãn rút con dao ra khỏi bụng Bạch Diệc Phi, sau lại ác độc đâm vào thêm lần nữa.
Rồi lại rút ra, đâm vào.
Rút ra, đâm vào.
...!
Ông ta điền cuồng lặp lại loạt động tác này.
Tất cả mọi người đều nhìn đến ngây ngẩn.
"Nổi điên xong chưa?"
Vào lúc này, một giọng nói rét lạnh thấu xương vang lên từ sau lưng ông ta.
Giọng nói này cũng khiến tất cả mọi người khựng lại.
Ngoại trừ Cát Tắc, tất cả mọi người vô thức ngừng thở ngẩng đầu lên nhìn, họ nhìn thấy Bạch Diệc Phi thế mà đang đứng sau lưng Cát Tắc.
Mà người Cát Tắc đang điên cuồng đâm dao trước mặt ông ta cũng chính là Bạch Diệc Phi.
Mọi người chứng kiến cảnh tượng này cũng vô cùng khó tin.
Thậm chí còn vô thức dụi mắt cứ ngỡ là mình đã nhìn lầm.
Ngay cả Nguyệt cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Cát Tắc vẫn không ngừng tay mà chầm chậm quay đầu lại, vừa thấy Bạch Diệc Phi đứng ở sau lưng liền bị dọa sợ đến mức liên tục lùi về sau, cả kinh kêu lên: "Tại sao cậu có thể ở đây? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Ông ta vừa dứt câu, Bạch Diệc Phi mà ông ta đang điên cuồng đâm vào người bỗng tan biến như sương mù.
Mà Bạch Diệc Phi đang đứng sau lưng ông ta thì không một chút tổn hại nào.
Bạch Diệc Phi cười lạnh: "Ông nói đúng lắm, đối với mấy người tôi chỉ là một quân tốt thí".
"Trước ngày hôm nay, mỗi một sự kiện xảy ra với tôi đều do mấy người sắp đặt sẵn, tôi luôn luôn đi theo con đường mà mấy người đã vạch ra".
"Nhưng, kể từ giờ về sau, sẽ không bao giờ có chuyện như thế xảy ra nữa".
"Ngay hôm nay, tôi sẽ cho mấy người nếm trải sự tức giận của một quân cờ mà mấy người đã vứt đi!"
"Ầm!"
Một tiếng động cực lớn vang lên, Cát Tắc bất chợt bị bay ngược về sau, mà những người có mặt không một ai nhìn thấy Bạch Diệc Phi cử động.
"Phụt!"
Cát Tắc ngã xuống đất ói ra một bãi máu lớn.
Cùng lúc đó, Bạch
.