“Đừng… đừng…” Hoàng Uyển Như đau đớn, tủi nhục, cảm giác buốt giá chân thực tới mức khiến nàng đau đớn tột cùng.
“Oán niệm quá sâu… Huyết lệ chảy ngược…
Nàng về đi, về đi…” Giọng nói vang vọng trong đầu Hoàng Uyển Như, cảm giác cả người vô lực.
Nhưng khoan đã!
Nàng là du hồn, một du hồn lang thang hơn hai mươi năm nay, du hồn thì làm sao có cảm giác?
Cả cơ thể đau nhức, cảm giác khí lạnh xâm nhập xương cốt.
Đau quá! Đau chết mất!
Hoàng Uyển Như cố gắng mở mí mắt nặng trĩu, hô hấp khó khăn, nàng mơ màng nhìn thấy một màu đỏ phía trước mặt.
Hoa văn quen thuộc, là mẫu đơn, chỉ kim tuyến.
Đây chẳng phải là giường của nàng ở kiếp trước sao?
Sao lại ở đây? Là nàng tới địa ngục hay bị ảo giác?
“Công chúa tỉnh rồi.
Mau báo Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, nhanh lên.” Tỳ nữ búi tóc cao, y phục hồng phấn nhanh chóng ra lệnh cho tỳ nữ phía sau.
Đây chẳng phải là Thiên Thiên sao? Là tỳ nữ thân cận của nàng, chẳng phải nàng ta bị người hại chết rồi sao?
Tại sao Thiên Thiên còn sống?
Đầu của Hoàng Uyển Như đau như búa bổ, nàng gắng dùng chút sức lực chống người cố ngồi dậy nhưng sức lực dường như không đủ, nàng đành tựa vào cạnh giường.
Tỳ nữ Thiên Thiên thấy vậy vội chạy tới đỡ nàng: “Công chúa, ngài vừa mới tỉnh, đừng quá sức.
Cần gì cứ nói nô tỳ.”
Hoàng Uyển Như sợ rằng đây chỉ là mơ, mắt nàng ửng hồng.
Lúc này, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu vừa đến cung Phúc Kiến, vừa vào tẩm điện Hoàng hậu đã nhanh chóng đến giường nắm lấy tay nữ nhi của mình.
“Người đâu cả rồi, sao để Công chúa lạnh thế này.
Nữ nhi, con thấy thế nào rồi? Còn khó chịu ở đâu? Thái y đâu? Sao không có người nào vậy?” Hoàng hậu uy nghiêm thường ngày giờ chỉ đơn thuần là một mẫu thân lo lắng cho nữ nhi của mình.
Hoàng Uyển Như nhìn thấy mẫu hậu lo lắng cho mình, phụ hoàng đứng ở xa dặn dò thái y, lòng nàng lại vô cùng đau đớn.
Nàng trùng sinh rồi, là thiên địa cho nàng cơ hội để nàng có thể làm lại.
Đây không phải mơ đi.
Cảm giác này quá mức chân thật: “Mẫu hậu, nữ nhi…”
Hoàng hậu dịu dàng vỗ vỗ tay nữ nhi mình: “Không sao là tốt rồi.
Mọi chuyện nói sau.”
Hoàng Hậu Tạ thị, dung mạo khuynh quốc, nhiều năm qua bà được Hoàng thượng sủng ái có thừa, lại còn là đích trưởng nữ của Tạ gia.
Phụ thân bà là đương kim Tả tướng.
Đệ đệ là Thiên Lương tướng quân trấn giữ biên cương.
Có thể nói Tạ gia có bao nhiêu trọng lượng thì ai cũng rõ, Tạ gia cũng nổi tiếng một lòng trung thành, còn được Đế vương coi trọng, không chút nghi kỵ.
“Mẫu hậu, nữ nhi không sao cả.
Chỉ cần thấy người cùng Phụ hoàng là nữ nhi thấy khỏe rồi.” Hoàng Uyển Như nhớ cảm giác làm nũng được mọi người cưng chiều.
“Như nhi, muội sao rồi? Ta nghe nói muội tỉnh rồi bèn bỏ cả mọi thứ đến đây ngay.” Là giọng của Thái tử ca ca - Hoàng Dương.
Ca ca luôn sủng nàng, một lòng vì nàng, vậy mà kiếp trước nàng lại đẩy Thái tử ca ca vào cảnh khó xử, còn rước độc phụ Lưu Lam Nhược kia vào phủ Thái tử, hại cho phủ Thái tử chó gà không yên.
Nghĩ đến Lưu Lam Nhược kia, Hoàng Uyển Như vô cùng hận.
Ánh mắt đỏ lên, cả người toát ra hận ý mãnh liệt.
Thái Tử nhìn bộ dạng của tiểu muội lại lo lắng: “Như nhi, muội sao lại thế kia? Thái y đâu cả rồi.”
Hoàng Uyển Như khôi phục lại bình thường, cố cười nhìn về phía Thái tử: “Muội không sao cả.
Chỉ là hơi lạnh, có lẽ bị hàn khí xâm nhập.”
Thái y nghe vậy thì chạy tới cẩn thận bắt mạch, kê đơn bốc thuốc.
Sau đó để cho tỳ nữ Thiên Thiên đi nấu thuốc mới yên tâm lui xuống.
Hoàng Uyển Như âm thầm phát thệ, đời này nàng phải báo thù, nàng sẽ bảo vệ người thân của mình, nàng lên tiếng: “Mẫu hậu, Phụ hoàng.
Buổi thưởng hoa hôm qua, nữ nhi không rõ có chuyện gì, nhưng rõ ràng có ai đó động vào người nữ nhi.
Có lẽ là sơ ý, nhưng nữ nhi thực sự rất sợ, nữ nhi sợ nước, ai cũng biết… huhu… nữ nhi sợ không còn… được…”
Nàng khóc là thật, đau lòng cũng là thật, sợ cũng là thật.
Chỉ là nàng cố ý nói ra điểm mấu chốt cho mọi người đều nghe thấy, rõ ràng có người cố ý.
Đêm qua ở hồ Bạch Nguyệt chỉ có tiểu thư quan gia đến thưởng hoa, cũng là tiệc do Hoàng hậu tổ chức để chọn Thái tử phi.
Làm gì có chuyện sơ ý, ai trong đó không phải là tiểu thư có gia thế hiển hách.
Đừng nói là sơ ý, dù là bất cẩn cũng không thể có.
Dưới chân thiên tử, ai mà không đấu đá giành lợi ích, nhưng liên quan tới nữ nhi lại là chuyện khác.
“Phúc Hải, đi tra cho trẫm, hôm đó ai là người gây sự.” Giọng Hoàng đế uy nghiêm ra lệnh cho Phúc tổng quản đi tra việc.
“Nô tài tuân lệnh.” Một lão thái giám khom lưng nhanh chóng đáp.
“Phúc tổng quản, chậm đã.” Hoàng Uyển Như lên tiếng ngăn cản, nàng cố gắng gượng người.
Tỳ nữ Thiên Thiên nhanh chóng đỡ nàng, nàng lại tiếp lời: “Dù là cố ý cũng được, vô ý cũng không sao.
Nữ nhi cũng đã không sao rồi.
Vì chuyện nhỏ mà ảnh hưởng tiền triều*, nữ nhi lo sợ…”
Hoàng Nhan Khang nhíu mày, nhìn hoàng nữ mà mình sủng trong tay, nâng sợ vỡ, nay lại vô cùng hiểu chuyện, trong lòng Hoàng đế càng thêm tức giận.
Động tới Công chúa, kẻ nào lại coi rẻ hoàng quyền như vậy.
Ngài dịu giọng một chút an ủi nữ nhi của mình: “Hoàng nhi đừng lo lắng.
Có Phụ hoàng ở đây, ta xem ai làm gì được.”
Giọng nói trầm ổn, lại pha chút sủng nịnh, chút ấm áp.
Nàng lại càng cảm động hơn.
Hoàng Nhan Khang - Hoàng đế của Tề Lâm quốc nổi tiếng là nam nhân si tình.
Hậu cung chỉ có một hậu, hai quý phi, ba phi cùng hai vị tần khác.
Nếu so sánh với hậu cung tiên đế hay hậu cung của một số quốc gia lân cận, có lẽ hậu cung của Tề Lâm quốc ít ỏi đến đáng thương.
Hoàng hậu Tạ thị của Tề Lâm quốc nổi tiếng là đệ nhất tài nữ, muốn sắc có sắc, muốn tài có tài, gả cho hoàng gia, sinh hạ được một nam một nữ.
Ai cũng ghen tỵ đến đỏ mắt, nhi tử là Thái tử đương triều, mà Hoàng nữ là công chúa được cưng chiều trong lòng bàn tay.
Phong quang vô hạn, ai dám động tới chứ? Nhưng triều thần không phải ai cũng an phận, mà các đại tiểu thư có gia thế ai mà không được học qua thủ đoạn cùng lễ tiết.
Hoàng hậu cũng trầm ngâm một chút, cảm thấy việc bao bọc nữ nhi cũng không phải là cách hay.
Có đôi khi bảo vệ cũng phải để cho nữ nhi ‘lăn lộn’ một chút, sau này nếu có thể xuất giá hoặc đối mặt với những tiểu thư quan gia kia, nữ nhi cũng sẽ không chịu thiệt thòi.
Hoàng Hậu lệnh cho Lý ma ma:
“Lý ma ma, bà ở lại với Công chúa.
Chuyện hôm nay ta không muốn lặp lại.”
“Nô tỳ tuân mệnh.”
Lý ma ma tự nhiên hiểu ý, hành lễ đúng quy cũ.
Hoàng hậu muốn bà ở lại đây chính là muốn dần dần chỉ điểm cho Công chúa, sự việc hôm qua không đơn giản là vô tình, cùng chẳng phải là cố ý vì ganh ghét.
Tất nhiên, nguyên nhân là gì đã có Hoàng thượng truy xét.
“Mẫu hậu, người đừng lo lắng.
Con thực sự không sao cả.” Nàng nói xong lại quay về phía Phụ hoàng cùng Thái tử ca ca: “Phụ hoàng, Thái tử ca ca.
Như nhi muốn nghỉ ngơi một chút.
Thực sự rất khó chịu nha.”
Hoàng Uyển Như nũng nịu, xoa dịu bầu không khí.
Nàng cũng thực sự mệt, nàng cần sắp xếp lại một chút kế hoạch của mình.
Đường nàng đi còn khá dài, phải thật cẩn thận, xem như bước đầu cũng làm cho Phụ hoàng cùng Mẫu hậu chấp nhận để nàng nhận giáo huấn, cũng cảnh báo cho họ biết có người luôn ở sau lưng bày mưu tính kế bọn họ.
Sau khi mọi người đều rời cung Phúc Kiến, nàng thở dài nằm xuống.
ngôn tình hoàn
“Lý ma ma, người là do Mẫu hậu đưa tới, ta cũng không ngại nói thẳng.
Ta lúc trước hồ đồ, không nhận chỉ giáo, hiện tại bản thân chịu thiệt đó là hậu quả.
Mong Lý ma ma có thể giúp ta…” Bỗng nhiên Hoàng Uyển Như lên tiếng, giọng nói yếu ớt có vài phần thương tâm..