Chương 41: Một Màu Xuân

Phiên bản 11015 chữ

Đêm qua chạy đi đâu?

Đó là một vấn đề khá mập mờ. Y nhân Tiêu nghĩ như thế.

Một anh chàng quan tâm một cô gái đi đâu vào ban đêm chứng tỏ điều gì? Dĩ nhiên không cần nói cũng biết đáp án.

Ở một mức độ nào đó, y nhân Tiêu ngốc thì ngốc thật, nhưng về điểm lừa mình dối người này thì nàng ấy lại là một nhân tài.

Lúc này nàng ấy nhận định đáy lòng Mục Diễn Phong đãnhen nhóm ngọn lửa với mình, đắn đo một lúc lâu mới cẩn thận đáp:

– Diễn Phong, gần đây giang hồ sóng yên biển lặng, quả thực cổ quái. Đêm qua tôi cải trang xuống núi, bảo vệ Hoa Đào Nhỏ đến trấn Vân Thượng nghe ngóng phong thanh cho chàng.

Tất nhiên Y nhân Tiêu đã âm thầm giản lược nguy hiểm gặp phải trên đường và bạn cũ mà mình vừa gặp lại, hết sức tin tưởng Mục Diễn Phong sẽ cảm động vì hành vi của mình.

Thật ra sau khi dẫn Yên Hoa và Hoa Đào Nhỏ về từ chân núi, Vu Hoàn Chi đã tiện thể nói nơi hai người đi cho thiếu chủ Mục nghe. Mục Diễn Phong đã hiểu rõ trong lòng, lúc này gặp nàng ấy chỉ hỏi đại mà thôi.

Nghe xong câu nói đường hoàng của Tiêu Mãn Y, thiếu chủ Mục nở nụ cười, nói:

– Đến lầu Thanh Thanh nghe ngóng phong thanh?

Y nhân Tiêu thấy thế lại ngượng ngùng bảo:

– Lầu Thanh Thanh rồng rắn lẫn lộn, là chốn ủ lắm tin đồn.

Mục Diễn Phong ngẩn người, lại bật cười.

Nếu nói nụ cười của Vu Hoàn Chi là ngọc xanh ngâm trong nước suối thì nụ cười của Mục Diễn Phong chính là gương sáng tắm trong ánh mặt trời mùa xuân.

Tiêu Mãn Y từng thấy rất nhiều biểu càm của Mục Diễn Phong, có vui mừng nghiêm túc, có phiền muộn giận dữ, song rất ít khi thấy hắn cười như vậy. Kiếm vác trên vai hắn sắc bén lạnh lùng, vài cánh hoa mai trắng mềm mại khẽ rơi xuống mũi kiếm.

Biểu cảm của Mục Diễn Phong lúc này cũng như vậy, trong anh tuấn hào hiệp lại thấp thoáng mấy phần dịu dàng.

Tiêu Mãn Y nhìn đến dại ra, mãi mới vui rạo rực, ngây ngô nói:

– Diễn Phong, chàng vui hơn chưa?

Mục Diễn Phong lại sửng sốt, đưa tay xoay kiếm tra vào vỏ, khó hiểu hỏi nàng:

– Sao tôi lại phải vui hơn?

Ý của thiếu chủ Mục là: Tôi không vui lúc nào?

Nhưng lời này vào tai y nhân Tiêu đã biến chất. Tiêu Mãn Y nhìn Mục Diễn Phong lúc thì cười, lúc lại cất kiếm, trong lòng xuýt xoa, thật không hổ là thiếu chủ, mỗi một cử chỉ đều tiêu sái hào hiệp. Nghĩ đến đây nàng ấy không khỏi lại thấy buồn bã, ủ rũ nói:

– Thì ra chàng vẫn đang lo lắng cho vết thương của cô nương Đỗ. – Nàng ấy than thở rồi hồi phục lại, khuyên nhủ – Chàng đừng lo lắng quá, tin chắc cô nương Đỗ ở hiền gặp lành.

Mục Diễn Phong chợt thấy trong lòng có phần buồn bực, dường như không khí bị chặn lại ở đâu đó.

Hắn trầm mặc thật lâu, nhíu mày ném ra một câu:

– Cô nói nhăng nói cuội gì đấy? – Đoạn xoay người đi vào trong vườn Thấm Huân.

Tiêu Mãn Y thấy Mục Diễn Phong thì quên hết mọi chuyện, như vào chốn hư vô. Nàng ấy không còn nhớ mình ra khỏi vườn là để tìm hoa đào Nam nữa, thấy Mục Diễn Phong đi vào trong vườn thì cũng vui vẻ đi theo.

Mục Diễn Phong nghe y nhân Tiêu ngân nga khúc hát ở sau lưng, làn điệu réo rắt thảm thiết, là màn bẻ liễu đèo Dương đêm qua:

– Thề non hẹn biển yêu tới cạn. Ngàn lời vạn tiếng khó nói hết, ta sợ quên đoạn đường đèo Dương ấy…

Tiêu Mãn Y hát, thi thoảng còn ngân nga mãi một hai câu mình thích đến mấy chục lần.

Mục Diễn Phong đi đằng trước, nghe nàng ấy ngân nga khúc hát thê lương đến mức vui mừng vô tỉ thì bất tri bất giác khóe miệng lại hiện nụ cười. Hắn nhấc chân móc hòn đá nhỏ lên, dùng tay đón rồi ném đi, quay đầu lại nói với Tiêu Mãn Y:

– Cô bị thương rồi, phải dưỡng lành đã, không có việc gì thì đừng xuống núi.

Tiêu Mãn Y nghe vậy mừng lắm, ngừng khúc hát, đổi thành giọng điệu của màn ba đèo Dương:

– Diễn Phong… Chàng, đang quan tâm tôi à?

Mục Diễn Phong ngẩn ra, trong lòng cũng có cảm xúc ngổn ngang chưa từng trải qua, vừa định trả lời đã nghe Tiêu Mãn Y nói tiếp:

– Tốt quá tốt quá, trước đây chàng không có cô nương mà mình thích nên không biết quan tâm người khác. Nay gặp được Đỗ Niên Niên khiến chàng mở mang, chàng cũng đối tốy với tôi hơn nhiều. Đúng là tôi nên cảm ơn cô nương Đỗ.

Mục Diễn Phong nghe vậy, bỗng nhiên phiền muộn, nhíu mày cả giận nói:

– Bớt nói nhảm đi!

Tiêu Mãn Y vẫn vui vẻ đắc ý “ừm” một tiếng.

Thiếu chủ Mục chợt thấy có loại bất đắc dĩ đàn gảy tai trâu, cẩn thận suy nghĩ lại chẳng biết bất đắc dĩ ở chỗ gì.

Thế là hắn cáu kỉnh nói:

– Tôi đến phòng chính thăm cô nương Đỗ đây. – Đoạn xoay người đi ngay, mới đi mấy bước đã cảm thấy phía sau yên tĩnh lại.

Trước kia gặp phải tình huống này, nhất định y nhân Tiêu sẽ không ngừng ồn ào, nói hắn bội tình bạc nghĩa, nói hắn có lỗi với mình.

Mục Diễn Phong cảm thấy kỳ quặc, quay đầu lại thì liền ngây ra.

Tiêu Mãn Y vẫn đứng tại chỗ, vén ống tay áo trái lên, đang cúi đầu sờ đóa hoa hạnh liền đế trên cổ tay. Đầu nàng ấy cúi rất thấp, chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng chứa nụ cười.

Hô hấp của Mục Diễn Phong như ngừng lại, nhớ tới hôm Đỗ Niên Niên tẩu hỏa nhập ma, dấu vết trên bàn tay Tiêu Mãn Y rất sâu.

Lúc sợ hãi, lúc buồn bã, con người ta đều sẽ cảm thấy không nơi nương tựa, vì vậy mới liều mạng tóm lấy một thức gì đó.

Trước mặt tối lại, Tiêu Mãn Y sửng sốt mất một lúc mới ngẩng đầu, đầu ngón tay vẫn đặt ở trên nhụy h0a.

Khóe miệng nàng ấy có nụ cười nhưng mắt lại lấp lánh ánh nước, hai mắt mở thật to, nhìn Mục Diễn Phong bước lại gần.

Bỗng nhiên Tiêu Mãn Y như nghĩ ra điều gì, vội vàng che tay áo lùi lại hai bước, nói với thiếu chủ Mục:

– Chàng đã nói tặng vòng tay cho tôi rồi, không thể đòi lại được đâu.

Mục Diễn Phong giật mình, cánh tay mới vừa nâng lên bỗng dừng trên không trung, không khí lạnh lẽo quanh quẩn giữa ngón tay.

Tiêu Mãn Y thấy hắn ngây ra thì lại vội vàng nói:

– Nếu chàng muốn tặng vòng tay cho cô nương Đỗ thì tôi có thể đưa tiền cho chàng, hoặc là tôi giúp chạng đi tìm một cái đẹp hơn cũng được. Vòng tay này là của tôi là của tôi…

Có rất nhiều chuyện phải rất lâu sau ngẫm lại mới thể hiện được hết nỗi buồn. Như nhiều năm sau minh chủ Mục nhớ lại giờ khắc này mới chợt ý thức được năm ấy mình nhận ra quá muộn màng, thế nên Tiêu Mãn Y đã thất vọng về hắn từ lâu, thế nên điều nàng ấy muốn, điều nàng ấy làm chỉ là bảo vệ một cái vòng hoa liền đế trên cổ tay trống không.

Mà rất nhiều lúc, con người lại cứ tự cho là đúng như thế.

Mục Diễn Phong tự cho là Tiêu Mãn Y sẽ mãi đi theo mình, sống chết không rời.

Tiêu Mãn Y cho là mình sẽ mãi ở bên Mục Diễn Phong, cố châop chẳng buông.

Gió thổi qua, bóng cả sân vườn đều lắc lư.

Mục Diễn Phong cụt hứng rũ tay xuống, “Cô…” một tiếng như đang thở dài rồi xoay người đi vào trong phòng chính.

Tiêu Mãn Y lúng túng nhìn bóng lưng của hắn, rụt tay lại thò vào ống tay áo trái, vòng tay lạnh lẽo bị nắm chặt trong lòng bàn tay.

Đang ngây người, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi kinh ngạc.

– Ôi, Yên Hoa! – Không cần quay đầu lại Tiêu Mãn Y cũng biết là Nam Sương.

Hôm đó tinh thần của hoa đào Nam phơi phới, chắp tay thảnh thơi đi tới trước mặt Tiêu Mãn Y, nhìn trái ngó phải rồi mới thong thả ung dung nói:

– Yên Hoa, hôm nay tinh thần cô không được tốt. Vì mất tiền hay là mất hồn thế?

Tiêu Mãn Y nghe vậy thì than thở từ tận đáy lòng, nói:

– Hoa Đào Nhỏ, cô không biết đấy thôi, hôm nay tôi cảm thấy muốn thích một người dài lâu đúng là công việc chuyên nghiệp, không đảm bảo được thì sẽ có ngày thay lòng mất.

Gân xanh trên trán Nam Sương giật giật, cảnh giác nhìn Tiêu Mãn Y, hỏi:

– Đổi thành ai?

Tiêu Mãn Y nhìn nàng với đôi mắt rầu rĩ, thở dài không nói.

Từ khi sinh ra tới nay, lần đầu tiên tóc gáy hoa đào Nam dựng hết cả lên, nàng trầm mặc một lúc mới tiến lên, tận tình khuyên nhủ:

– Yên Hoa ơi Yên Hoa, bề ngoài của công tử Hoàn đúng là đẹp thật. Nhưng hôm qua tôi đã điều tra được, y với tôi thật sự là người cùng đạo, dưới bề ngoài đẹp đều có một trái tim ô uế không chịu nổi. Tôi thấy cô là người lương thiện, chớ bị vẻ bề ngoài lừa gạt. Tôi ngẫm nghĩ cả đêm, rút kinh nghiệm xương máu mới quyết định hi sinh mình, vì dân trừ hại. – Thấy Tiêu Mãn Y nhìn mình với vẻ buồn bực, Nam Sương lại bổ sung lời lẽ đanh thép – Tức là hi sinh mình, thu phục tai họa công tử Hoàn này.

Trong suy luận miễn cưỡng này của hoa đào Nam vẫn chưa có khái niệm tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.

Thế là nàng cho rằng nếu Tiêu Mãn Y nặng tình nặng nghĩ với Mục Diễn Phong mà muốn thay lòng đổi dạ thì tất nhiên sẽ đổi sang công tử Hoàn dịu dàng anh tà.

Đương nhiên, Nam Sương càng không rõ nỗi sợ hãi trong lòng lúc này xuất phát từ cảm giác nguy cơ. Nàng tận tình khuyên nhủ Tiêu Mãn Y một phen rồi lấy lại chút phong độ, nói:

– Tôi thấy cô bị dụ khị rồi, đợi ngày nào đó cô thấy mặt ô uế thái âm bổ dương của y thì cô mới hiểu.

Y nhân Tiêu bị Nam Sương vòng vo đến mức đầu óc choáng váng, ngây ra thật lâu mới cân nhắc rõ ràng câu nói cuối cùng của nàng rồi tiếp lời:

– Không thể nói là ô uế được. Diễn Phong và Đỗ Niên Niên là hai lòng cùng ưa. Bây giờ chàng ấy không thích tôi mà thích người khác, cũng chẳng thể trách chàng ấy không chuyên nghiệp. Bị dụ khị thì bị dụ khị thôi, có liên can gì tới Vu Hoàn Chi đâu? Dù sao đều là tôi cam tâm tình nguyện thích Diễn Phong.

Lần này lại đến lượt Nam Sương ngây ra.

Rất lâu sau, nàng bỗng vỗ gáy, vui vẻ nói:

– Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm thôi!

Tiêu Mãn Y xót xa liếc nàng một cái, nói:

– Đâu ra lắm hiểu lầm thế. Cô khỏi an ủi tôi, tôi thấy Diễn Phong cứ canh cánh cô nương Đỗ trong lòng mãi thôi.

Nói đến đây, hoa đào Nam đã nhận ra vừa rồi mình quá nhạy cảm, sau đó nàng thấy hơi áy náy bèn an ủi:

– Anh Mục canh cánh chuyện cô nương Đỗ chẳng qua là vì cô nương Đỗ biết kẻ nào trong giang hồ đang khôi phục cung Mộ Tuyết, vì vậy mới liều mạng cứu sống cô ta. Dù sao năm sau tổ chức đại hội anh hùng võ lâm rồi, các môn phái đều có tính toán của mình, nếu trang Lưu Vân không ngồi vững vị trí minh chủ thì chắc chắn giang hồ sẽ náo động.

Tiêu Mãn Y nghe xong phân tích của nàng cũng thấy rất hợp lý, nhưng nghĩ tới Mục Diễn Phong lại không khỏi nổi giận, bảo:

– Nếu có ngày tôi cũng tìm được chút manh mối cho Diễn Phong, được chàng canh cánh như thế thì dù tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc cũng đáng.

Tiêu Mãn Y chỉ tiện miệng nói câu này. Nào ngờ người nói vô tâm, người nghe có ý.

Hoa đào Nam nghe vậy thì nhíu mày trầm ngâm một hồi, đột nhiên bảo:

– Yên Hoa, cô có đã biết chủ lầu Thanh Thanh là ai không?

Tiêu Mãn Y nghe xong thì ngây ra, lại nói:

– Cô không nhắc thì tôi cũng quên mất. Chủ lầu Thanh Thanh bây giờ là một nhân vật lợi hại. Ban đầu lầu hí này không có danh tiếng gì, mấy năm trước đổi chủ tiếp quản, mời chào vũ cơ vũ sinh của Vũ Thiên Hạ ngày xưa, mời chuyên gia đổi mới hí khúc, còn tuyên truyền rộng rãi, không ngờ lại biến thành nhà hát nổi tiếng giang hồ thật. – Suy nghĩ một lát, nàng ấy bỗng nói thêm – Đúng rồi, thứ làm người ta líu lưỡi nhất chính là trên thực tế chủ lầu là một cô nương trẻ tuổi.

Hoa đào Nam cả kinh, cụp mắt thì thào:

– Tôi nghe nói giáo chủ giáo Hoa Ma cũng là một cô nương…

Tiêu Mãn Y hỏi:

– Cái gì?

Nam Sương ngẩng đầu cười với nàng ấy, lại nói:

– Không có gì. Không phải cô nói muốn giúp anh Mục tìm chút manh mối sao? Hôm sau chúng ta lại đến lầu Thanh Thanh xem thử.

Bạn đang đọc Một Màu Xuân

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!