Chương 45: Một Tòa Thành Đang Chờ Anh

Phiên bản convert 18901 chữ

Type: Bún Lèo

Hứa Thấm lập tức quay sang nhìn Mạnh Hoài Cẩn. Ông cau chặt hàng mày, thở dài thườn thượt: “Thấm Thấm à, phụ nữ đang đắm chìm trong tình yêu rất dễ mù quáng. Bố lo con sẽ bị lừa.”

Hứa Thấm kiên quyết: “Anh ấy không lừa con. Con cũng không có gì để anh ấy lừa cả.”

Mạnh Hoài Cẩn lắc đầu thật nhẹ, khuyên nhủ mấy lời thấm thía: “Lời này của con là mù quáng rồi. Lòng người phức tạp, không phải qua lại vài ngày là có thể hiểu thấu. Khoan bàn đến chuyện cậu ta có lừa con hay không. Cứ giả sử cậu ta không có ý định đó đi, nhưng những thứ con có quá nhiều, còn thứ mà cậu ta có không đủ để xứng với con. Con nhìn gia cảnh, trình độ học vấn, điều kiện cuộc sống, Tìm đồ công việc của hai bên đi, có cái nào là không chênh lệch lớn chứ? Một mối quan hệ không bình đẳng rất khó có được kết quả tốt. Thời điểm yêu đương có thể bất chấp mọi thứ. Nhưng nếu kết hôn rồi, cuộc sống của hai đứa sớm muộn cũng sẽ bộc lộ sự chênh lệch về mặt vật chất. Vấn đề lớn nhỏ sẽ thi nhau kéo đến thôi.”

Hứa Thấm yên lặng giây lát mới đáp lời: “Con không thấy giữa con và anh ấy có vấn đề gì cả… Ngoại trừ bị bố mẹ phản đối.”

Phó Văn Anh nhăn mày, đang định lên tiếng thì đã bị ánh mắt Mạnh Hoài Cẩn ngăn lại. Ông tiếp tục khuyên nhủ cô: “Bố biết hiện tại con xem bố và mẹ ở phe đối địch. Nhưng bố vẫn muốn con hãy nghiêm túc nghĩ lại: Hai đứa mới quen nhau bao lâu? Có thể chứng minh được điều gì? Bây giờ không có vấn đề, không có nghĩa là sau này không có. Đơn cử một ví dụ rất thực tế: Con thích món Pháp, con có thể ăn một bữa ba, bốn nghìn tệ, còn cậu ta thì sao? Cậu ta chỉ có thể dẫn con đi ăn, một bữa thịt xiên nướng một, hai trăm tệ mà thôi. Dĩ nhiên, con có thể ăn thịt xiên nướng, có thể ăn hằng ngày với cậu ta, nhưng cậu ta có thể hằng ngày dẫn con đi ăn món Pháp sao? Cậu ta sẽ cho rằng một bữa ba, bốn nghìn đã bằng một tháng tiền lương rồi, quá mức lãng phí. Quần áo, đồ ăn thức uống, chỗ ở, đi lại… mâu thuẫn và bất đồng như vậy luôn tồn tại ở mọi mặt của cuộc sống. Không chỉ bất đồng về cách tiêu xài tiền bạc, ngay cả cách nhìn nhận cuộc sống cũng khác nhau. Hoàn cảnh trưởng thành của hai đứa chênh lệch quá lớn, điều này khiến việc lý giải về mức độ khó dễ trong cuộc sống của hai đứa cũng khác nhau.”

Hứa Thấm nghiêm túc nhìn ông: “Bố, những điều bố nói con đều hiểu, con cũng đã cân nhắc những vấn đề này từ rất lâu rồi. Suốt một tuần qua vẫn chưa thôi suy nghĩ.”

“Kết quả thì sao?”

“Con đã nghĩ kỹ rồi.” Hứa Thấm kiên quyết. “Hiện giờ, con không muốn ăn món Pháp, cũng không muốn ăn thịt xiên nướng, con chỉ muốn ăn cơm anh ấy nấu. Mười năm qua, ngày nào con cũng ăn nhà hàng, ăn đến mệt mỏi rồi. Sau này, con chỉ muốn ăn cơm ở nhà của mình thôi.”

Mạnh Hoài Cẩn và Phó Văn Anh đồng thời thảng thốt, không ngờ đứa con gái luôn nghe lời như Hứa Thấm sẽ dám nói ra câu này. Nhiều năm trôi qua như vậy, cô chưa bao giờ bày tỏ ý nghĩ của mình, cũng chưa từng ngỗ nghịch làm trái ý bố mẹ, hệt như con búp bê Nga trong tủ kính, hôm nay bỗng dưng có tư tưởng và ý chí độc lập của riêng mình. Đây chính là lần đầu tiên cô dám lên tiếng cho bản thân.

Phó Văn Anh gằn giọng: “Tên đó đã cho con uống bùa mê thuốc lú gì mà ngay cả lời bố mẹ nói con cũng không nghe hả?”

Mạnh Hoài Cẩn ngăn cản Phó Văn Anh, thở dài lần nữa: “Thấm Thấm, con nhìn nhận vấn đề quá nông cạn rồi. Lúc tình cảm thắm thiết thì uống nước cũng thấy ngọt, nhưng một khi tình yêu phai mờ thì ăn đường cũng thấy đắng. Đến khi đấy, bản tính xấu sẽ bị phóng đại lên, rồi tranh giành tài sản, giằng xé lẫn nhau… Chỉ có con không nghĩ ra thôi. Nói khó nghe một chút thì trong mối quan hệ này, cậu ta chính là kẻ đào mỏ. Quen với con, cậu ta có thể bớt phấn đấu bao nhiêu năm cơ chứ? Con xem lại bản thân mình hiện giờ đi. Cậu ta không nhà, không xe, không tiền, không có công việc danh giá, vậy mà con cũng không màng. Bố mẹ nuôi con lớn như vậy, thương yêu con đến thế, xung quanh có biết bao người cùng chăm sóc con không phải để cuối cùng đưa con đến nhà người ta rửa bát, lau nhà, giặt giũ, nấu cơm. Mua cho con những thứ tốt nhất, đảm bảo cho con áo cơm không lo, không phải để cho con mang tất cả thứ mình có đút hết cho nhà chồng.”

Hứa Thấm nghe thấy câu này, mắt cũng không khỏi đỏ hoe. Không có gì khiến trái tim con người ta đau đớn hơn tình cảm.

“Bố mẹ trải đời nhiều hơn con, không muốn nhìn thấy con vấp ngã rồi hối hận. Chuyện lớn như vậy, con nhất định phải nghe theo ý kiến của bố mẹ.” Ông phân tích rất hợp lý và hoàn toàn nghĩ cho cô. Hứa Thấm cũng cảm động, có điều…

“Bố, con biết bố lo lắng, thương yêu con. Bố mẹ không tin anh ấy, nhưng con lại rất rõ anh ấy là người như thế nào. Bố mẹ có thể tin tưởng con một lần được không? Trong mối quan hệ này, con mới chính là kẻ đào mỏ, hơn nữa…”

Lần đầu tiên trong đời, cô muốn bày tỏ nỗi lòng với bố mẹ, lời nói ra cũng không mấy mạch lạc. Nói đến giữa chừng thì lại mắc kẹt, hàng vạn lý do đã nghĩ sẵn trong đầu để biện hộ cho anh đều biến mất, chỉ còn một lý do duy nhất, quan trọng nhất ghi khắc trong lòng. Trong phút chốc, cô đã lấy lại bình tĩnh, ngón tay bám chặt vào cạnh bàn, giọng nói không còn kích động nhưng khí thế không giảm: “Con thật sự rất thích anh ấy.”

Giọng cô nhẹ tênh và trôi chảy như dòng cát.

“Vô cùng thích, thích đến nỗi mỗi ngày đều muốn gặp anh ấy… Nhìn thấy anh ấy, con sẽ vui vẻ, con… con chỉ muốn sống vui vẻ thôi, không được sao? Giống như… không gặp được anh ấy, cuộc sống của con sẽ không còn màu sắc nữa. Khi ấy, con phải làm sao?” Chóp mũi đỏ ửng, cô nhẹ nhàng hít một hơi, lại khôi phục sự bình tĩnh rồi mới quay sang nói với Phó Văn Anh: “Mẹ, Mẹ nói con người không thể tham lam mong muốn mọi thứ. Con hiểu.” Cô gật đầu. “Nếu ở bên anh ấy, nhất định sẽ mất đi tất cả, cuộc sống cũng không còn đơn giản nữa. Nếu ở bên anh ấy, nhất định phải đối mặt với khó khăn mà bố mẹ đã nói. Tuy vậy… con vẫn lựa chọn anh ấy, có được không?... Con chỉ cần anh ấy thôi, có được không?

Đã nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ nói: Bố mẹ, con muốn con búp bê tóc xoăn, không thích con búp bê tóc thẳng bố mẹ chọn; con muốn căn phòng màu sắc sặc sỡ, không muốn gam màu nhạt nhòa bố mẹ chọn; sinh nhật con muốn ăn món đặc sản Lương Thành, không muốn ăn món vùng này do bố mẹ chọn; không muốn học trường bố mẹ chọn… Chưa bao giờ, cô chưa bao giờ dám biểu đạt suy nghĩ và sở thích của mình, dù chỉ một lần.

Mạnh Hoài Cẩn nhíu mày không lên tiếng, Phó Văn Anh cũng im lặng khá lâu. Bà ý thức tự Hứa Thấm đã thay đổi rồi. Bà không tin cũng không cho phép điều đó xảy ra. Sự gỗ nghịch và chống đối chính là tội tày trời trong mắt bà.

Bà lạnh nhạt hỏi: “Mất đi bố mẹ và người thân, mất đi cả gia tộc, con vẫn lựa chọn cậu ta sao?”

Hứa Thấm thoáng giật mình, nhìn bà chằm chằm. Vậy mà vẻ mặt bà lạnh như băng, hà khắc nhìn lại cô.

“Tại sao mẹ cứ nhất định phải như vậy?” Hứa Thấm thấy mình lại rơi vào bế tắc.

“Nếu không thì sao? Làm theo ý con à? Thấm Thấm, con hãy nhìn mấy cô mấy bác và anh chị họ của con xem. Mạnh gia có được chỗ đứng ngày hôm nay không phải chỉ để chiều theo mong muốn của ai đó, cũng không phải là dựa vào hai chữ vui vẻ mà con nói. Chúng ta luôn lấy đại cục làm trọng, đặt lợi ích gia tộc làm đầu. Nếu ai ai cũng chỉ vì vui vẻ, Mạnh gia đã sớm bị đối thủ chèn ép sụp đổ rồi. Mẹ không ép con phải gả cho ai, nhưng ít nhất con phải chọn một người đàng hoàng.” Phó Văn Anh tỏ rõ thái độ. “Chuyện này không thể thương lượng.”

Mặt Hứa Thấm trắng bệch, cô không nói được một lời. Phó Văn Anh nhìn sắc mặt cô, biết mình đã truyền đạt suy nghĩ và thái độ đủ rõ ràng, vì thế dừng lại, tiếp tục cầm đũa lên ăn như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Hứa Thấm cụp mắt. Tại sao nhất quyết bắt cô phải chọn gia đình, nơi cô đã sống nhiều năm như vậy? Vị trí cô ngồi đây, dấu vết khắc trên bàn là do cô vạch lên khi còn bé, cô đã ở bên họ lâu như vậy mà… Mắt cô cay cay, tầm nhìn mơ hồ, nhưng cô nhanh chóng chớp mắt xua đi.

Cô cho tay vào túi, lấy ra một xâu chìa khóa đặt lên bàn, để lại một tiếng”cạch” nặng trĩu.

Đó là chìa khóa xe và căn hộ.

“Con quyết không nhún nhường nữa.” Hứa Thấm quả quyết.

“Con…” Phó Văn Anh kinh sợ. Vẻ tao nhã trên gương mặt xưa nay đã bị cơn tức giận thay thế. “Con thật sự muốn vì một thằng đàn ông mà quyết liệt chống đối gia đình phải không? Không cần thứ gì nữa à?”

Mạnh Hoài Cẩn đưa tay lên bóp trán, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.

Hứa Thấm lắc đầu: “Cho dù con bị đuổi ra khỏi nhà, bố mẹ vẫn là bố mẹ của con. Công ơn nuôi dưỡng, con sẽ báo đáp. Mỗi tuần, con vẫn đều đặn trở về thăm bố mẹ. Cho dù bố mẹ đánh đuổi, mắng chửi hay cấm cửa, con vẫn sẽ đến… Nếu mẹ không vui thì cứ mắng con, nếu ngay cả mắng cũng không muốn, không muốn nói chuyện với con… con vẫn sẽ đến thăm bố mẹ.”

Phó Văn Anh quả thật không thể tưởng tượng nổi, giận đến cười lạnh: “Con cho rằng đeo bám dai dẳng như vậy, cuối cùng có một ngày, mẹ sẽ mềm lòng sao?”

“Không ạ!” Ánh mắt Hứa Thấm kiên cường nhìn thẳng vào bà. “Con không ôm hy vọng gì cả. Con cũng thừa biết bố mẹ sẽ không mềm lòng, không tha thứ. Nhưng con không có biện pháp nào khác.”

“Có biện pháp khác. Nếu con đã muốn làm thí hãy làm cho dứt khoát đi.” Phó Văn Anh lạnh lùng ra lệnh: “Bây giờ đi ra khỏi nhà, lúc nào nghĩ thông suốt thì trở về. Nếu không, dù lính gác có cho con vào, con cũng đừng hòng dễ dàng xuất hiện trước mặt mẹ.”

Môi Hứa Thấm khẽ run, người bất động. Cuộc đối thoại hôm nay đã hao tổn hết toàn bộ sức lực của cô rồi.

Qua hồi lâu, cô nhìn về phía Mạnh Hoài Cẩn. Ông thở dài: “Thấm Thấm, con làm bố đau lòng quá.” Nói xong, ông liền đứng dậy, rời khỏi bàn ăn.

Tim Hứa Thấm bỗng chốc như bị đâm một nhát. Không tài nào kiềm chế được nữa, nước mắt cô cứ thế rơi xuống. Căn phòng ăn quen thuộc bỗng trở nên vặn vẹo, biến dạng trong dòng lệ nhòa.

***

Tống Diệm bận việc nhà hai ngày liền, không đi tìm Hứa Thấm, cũng không liên lạc qua điện thoại với cô. Trông anh không khác gì ngày thường, nhưng chung quy vẫn thấy thiếu chút gì đó. Chắc hẳn ngoài miệng không nói nhưng trong lòng không nguôi nhớ nhung rồi.

Địch Miểu nhìn thấy thế, không khỏi quan tâm, bèn chuyển cây chổi sang tay kia, ngồi xuống bên cạnh anh, thăm dò: “Anh, nếu em nhớ không nhầm thì hai ngày nay là cuối tuần nhà nhỉ?”

“Thì sao?” Tống Diệm lườm em gái, vẫn lặp lại câu hỏi cũ.

Địch Miểu lo lắng hỏi dồn: “Sao hai người không dành thời gian bên nhau? Ngày mai, anh phải về doanh trại rồi, thế mà không tranh thủ thời gian hẹn hò. Lại cãi nhau rồi hả?”

Tống Diệm phì cười: “Làm gì có.”

“Vậy thì chị ấy chán anh rồi, chuẩn bị bỏ rơi anh sao?” Địch Miểu gấp gáp hỏi loạn lên.

“Hỏi vớ vẩn!” Tống Diệm vỗ vào gáy Địch Miểu một cái cảnh cáo.

“Anh làm gì thế? Tay toàn là bụi phấn đấy!” Địch Miểu la oai oải.

Tống Diệm không thèm để ý đến cô em nữa, tiếp tục làm việc của mình.

Anh và Hứa Thấm đã mấy hôm rồi không liên lạc với nhau, anh không chủ động đi tìm cô, không muốn tạo thêm áp lực cho cô. Nhưng với tính cách của cô, không biết có chịu uất ức khi ở nhà không nữa. Anh buông đồ xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

Địch Miểu hưng phấn: “Anh muốn đi tìm chị ấy à?”

“Lần trước thích vài món đồ, muốn đi mua.” Tống Diệm quay đầu lại vẫy tay: “Đi thôi.”

Địch Miểu nghẹn lời: “Lúc chạy vặt mới nhớ đến em.”

***

Hai ngày Hứa Thấm về, không khí trong nhà rất đè nén. Phó Văn Anh đã thay đổi đối sách, từ đầu đến cuối đều mặt lạnh không nói chuyện, không tranh luận, cũng không la mắng cô. Sự áp lực này đè nặng lên người Hứa Thấm còn hơn cứ tiếng móc nhiều.

Từ bé đã như vậy, một khi tức giận, bà sẽ tiến hành chiến tranh lạnh, chỉ là ngắn hay dài mà thôi. Hứa Thấm đã quen với điều này nhưng trước sau vẫn khó lòng chịu đựng áp lực nặng nề như thế. Nhưng ngoại trừ yên lặng chống đỡ, cô cũng không có cách nào khác. 

Mãi cho đến chiều, Phó Văn Anh mới lên tiếng: “Đi theo mẹ dạo phố.”

Hứa Thấm ngoan ngoãn nghe theo.

Phó Văn Anh đi đến trung tâm thương mại, nơi đó đều là cửa hàng bán những món đồ xa xỉ, không phải ai muốn bước chân vào cũng được. Bà ghé vào một cửa hàng, nhân viên thân thiết chào đón: “Hoan nghênh bà Mạnh, cô Mạnh.”

Họ bê trà rót nước, nào là bánh ngọt trà thơm, chu đáo phục vụ.

“Tháng trước, trong cửa hàng có nhập một số kiểu dáng mới, số lượng hạn chế, đặc biệt giữ lại cho bà ạ! Có nhiều khách hỏi thăm lắm, nhưng quản lý đã dặn phải để lại cho bà chọn trước, xem bà có thích không.”

Phó Văn Anh nhấp một ngụm trà rồi thản nhiên ra hiệu: “Mang lên xem thử.”

Hứa Thấm lặng thinh. Cuối cùng cô đã hiểu vì sao mẹ lại đưa mình đến đây.

***

Tống Diệm dẫn Địch Miểu làm “chính sự” xong liền đến trung tâm thương mại dạo một vòng, cho con mèo tham ăn Địch Miểu được no bụng.

Địch Miểu vừa ăn xong một miếng bánh ngọt, lại hài lòng cầm theo một ly kem, chậm rãi đi dạo quanh trung tâm thương mại, cảm thán: “Quả nhiên là cuối tuần, người đông thật!”

Không nghe thấy tiếng trả lời, cô liền quay đầu nhìn, thấy Tống Diệm đang mua bánh donut. Địch Miểu vô cùng vui vẻ, thấy anh mình thật sự quá hào phóng, bèn hớn hở chạy đến: “Anh, sao anh lại tốt với em thế chứ?”

Tống Diệm ném cho cô một túi, còn tay mình lại cầm một hộp lớn khác. Địch Miểu thoáng nhìn chiếc túi rồi nhìn sang chiếc hộp kia: “Anh mua cái gì cho ai thế?”

Tống Diệm cong cong khóe môi, không đáp.

“Đồ trọng gái khinh em.” Địch Miểu bĩu môi cằn nhằn.

Tống Diệm dặn dò: “Nếu như trước khi anh về đội vẫn không gặp được Hứa Thấm, vậy thì buổi tối, em mang cái này đến cho cô ấy nhé!”

Địch Miểu trợn mắt, giọng đầy ghen tỵ: “Eo ôi, một hộp donut quý như vàng ấy!”

Tống Diệm dừng bước, nhìn về phía mấy cửa hàng bán mỹ phẩm, chú ý đến kệ son môi. Anh đi lướt qua một vòng, tuy cũng biết mấy nhãn hiệu này nhưng đàn ông không phân biệt được đẳng cấp, chỉ dựa vào trực giác phán đoán. Cuối cùng, anh dừng bước trước thương hiệu có giá niêm yết cao nhất.

Địch Miểu còn chưa hết hy vọng: “Gần đây, em giúp anh nhiều việc như vậy, định thưởng cho em à?”

Tống Diệm chú tâm chọn màu, không buồn ngó ngàng đến Địch Miểu: “Con nít con nôi, đánh son làm cái gì.”

Địch Miểu phụng phịu: “Anh thật là… có bạn gái là trở mặt ngay được! Cái gì cũng chỉ nghĩ đến chị ấy thôi, còn em gái thì bỏ xó.”

Tống Diệm nghe thấy thế liền quay đầu nhìn cô nàng một hồi, không tỏ thái độ gì, giống như chẳng để tâm đến mấy lời cằn nhằn vừa rồi của cô em, quay đầu tiếp tục chọn son. Cuối cùng, Địch Miểu thật sự hết hy vọng, ngẩng đầu lên, tay làm thành hình thanh đao, chém ba cái vào lồng ngực mình.

***

Phó Văn Anh dẫn Hứa Thấm ra khỏi cửa hàng trong sự cung kính đưa tiễn của nhân viên. Trang phục sẽ được họ đích thân giao đến tận nhà. Hứa Thấm không nói một lời, lầm lũi đi theo Phó Văn Anh vào thang máy.

“Con muốn làm theo ý mình, mẹ vẫn có thể trị con.” Phó Văn Anh lẳng lặng cười: “Mẹ đã nói không đồng ý là sẽ không đồng ý.”

Hứa Thấm nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong vách thang máy, trong đó là một gương mặt vô cảm mỗi lúc một héo úa.

Hai người ra khỏi trung tâm thương mại, đứng ven đường chờ tài xế lái xe từ tầng hầm lên. Nhưng người đến lại không phải tài xế và xe nhà họ mà là một chiếc Porsche kiểu cổ điển màu đen sang trọng nhưng không mất đi vẻ khiêm tốn. Xe dừng lại trước mặt hai mẹ con Hứa Thấm. Người lái xe bước xuống, là một người đàn ông xấp xỉ tuổi Mạnh Yến Thần, mặc bộ vest trông rất tuấn tú, lịch lãm.

“Dì Phó!”Anh ta đi vòng qua đầu xe, bước lên lề đường, ánh mắt hướng về phía Hứa Thấm, mở lời: “Đây là em Thấm Thấm ạ?”

Hứa Thấm sửng sốt, chợt nghĩ ra đây chắc là đối tượng xem mắt hôm trước Phó Văn Anh nhắc đến. Không ngờ bà lại…

Hứa Thấm không duy trì nổi vẻ lịch sự trên khuôn mặt hình nữa, liếc nhìn Phó Văn Anh một cái rồi quay sang anh ta: “Tôi có…”

Phó Văn Anh ngắt lời: “Tài xế Trần đi đón anh con rồi. Anh Hàn Đình giúp đưa mẹ con ta về, con phải nói cảm ơn chứ!”

Hứa Thấm nhìn bà chằm chằm, không biết những lời này là thật hay giả.

“Lên xe đi!” Anh chàng mỉm cười, lịch sử mở cửa ghế lái phụ.

Hứa Thấm suy nghĩ chốc lát, vừa định lên xe thì khóe mắt lại thoáng nhìn thấy gì đó. Cô quay phắt sang đã thấy Tống Diệm đang đứng cách đó không xa, nhìn mình chăm chú. Lưng Hứa Thấm lạnh toát. Hai ngày nay, lòng cô rối như tơ vò, không dám liên lạc với anh, không ngờ lại gặp nhau trong tình cảnh này, chỉ lo anh hiểu lầm.

Vẻ mặt Tống Diệm vẫn khá tốt, nhưng sắc mặt Địch Miểu lại cực kỳ khó coi. Mấy giây sau, cô nàng liền thay đổi thái độ, mỉm cười gọi to: “Chị dâu!”

Phó Văn Anh và người đàn ông kia đồng thời ngây người.

Địch Miểu hớn hở chạy đến: “Chị dâu, sao chị lại ở đây?”

Người đàn ông kia kinh ngạc: “Cô gọi cô ấy là gì?”

“Chị ấy là bạn gái của anh tôi, không gọi chị dâu thì gọi là gì. Chị dâu, người này là ai thế?”

Hứa Thấm còn chưa kịp trả lời, Phó Văn Anh đã thản nhiên lên tiếng: “Thấm Thấm chưa có bạn trai.”

Phó Văn Anh nhìn Hứa Thấm cảnh cáo, tin chắc cô không dám làm bà mất mặt trong trường hợp này. Nhưng bà không chú ý đến cả người Hứa Thấm đang không ngừng run rẩy, lồng ngực cũng phập phồng kịch liệt.

Hai ngày qua, cô như một quả bóng bị người ta bóp chặt, áp lực đè nặng khiến cô không tài nào thở nổi, gần như muốn nổ tung. Nhưng cô lại không thể, phải dằn hết ấm ức, chua xót, muộn phiền xuống tận đáy lòng, sống trong nhà như một cái xác không hồn. Đến tận vừa rồi, vào khoảnh khắc nhìn thấy Tống Diệm, cô mới thật sự sống lại, như được cởi bỏ hết tất cả những gánh nặng trong lòng. Rốt cuộc, cô như tù nhân chờ được ngày phóng thích, mắt rưng rưng lệ. Có trời mới hiểu cô nhớ anh đến nhường nào!

Ai nói cô chưa có bạn trai chứ?

“Tôi có bạn trai rồi.” Hứa Thấm kiên quyết giơ tay, chỉ về phía Tống Diệm: “Là anh ấy.”

Phó Văn Anh biến sắc mặt nhưng vẫn cố duy trì nụ cười: “Chỉ là chuyện trẻ con đùa vui thôi. Trong nhà không đồng ý nên chia tay rồi.”

Người đàn ông kia cũng không nhiều lời, vẫn giữ nguyên thái độ bàng quan, không biết là lịch sự không xen vào chuyện nhà người khác hay là đang im lặng thừa nhận nữa.

Địch Miểu nghe thấy thế thì không nhịn được nữa, khẽ kéo Hứa Thấm: “Ôi mẹ ơi, Hứa Thấm, đây là mẹ chị sao? Bà ta nói thật hả? Chị cũng nghĩ như vậy à? Trẻ con đùa vui rồi chia tay? Cứ thích thì đến, không thích thì chia tay à? Tuy anh em nói vậy nhưng chị cũng đừng…” Cô nàng tức giận đến nỗi giọng nghẹn ngào, mắt đỏ hoe: “Chị cũng đừng khinh người quá đáng chứ!”

Hứa Thấm giật mình, vội vã lắc đầu. Cô lại hốt hoảng quay sang  nhịn Tống Diệm. Anh cho tay vào túi áo, đứng cách đó vài bước, từ đầu đến cuối không nói một lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn cô. Cô biết, anh đang đợi câu trả lời của cô. Gần mười ngày qua, anh vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi. Cô đột nhiên thấy đau lòng thay anh quá đỗi. Cô quên mất, có vài lời mình vẫn chưa nói với anh.

Không phải thế! Hôm tuyết rơi ấy, thời điểm đồng ý với anh, cô đã có đáp án nhưng lại quên chưa nói cho anh biết.

Cơn gió lạnh lẽo tháng Một thổi như cắt da cắt thịt, ánh mắt cô hoen đỏ, nhìn anh chăm chăm, giọng run rẩy: “Tống Diệm... hôm tuyết đầu mùa vội vàng quá, thật ra…em có rất nhiều lời còn chưa kịp nói với anh. Em xin lỗi, giờ mới nói cho anh biết. Tống Diệm, em yêu anh! Em sẽ cố gắng, dẫu phải liều mạng cũng kiên trì từng ngày để có thể yêu anh. Lần này, em tuyệt đối sẽ không phụ lòng anh nữa đâu.”

Bạn đang đọc Một Tòa Thành Đang Chờ Anh của Cửu Nguyệt Hi

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    17

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!