Hai ngày sau, Lương Thuỷ chuyển sang khách sạn mà cục Thể thao thành phố sắp xếp cho cậu.
Khách sạn đó xa hoa hơn khách sạn trước đó họ ở rất nhiều. Sảnh lớn được trang hoàng rực rỡ, khu vực ngồi chờ rộng rãi và tao nhã, có thể nhìn thấy đài truyền hình Minh Châu Phương Đông và sông Hoàng Phố. Cả nhóm Tô Khởi lần đầu được ở khách sạn năm sao, ai cũng tò mò không thôi, còn ăn một bữa buffet tối hết sức thịnh soạn.
Đây là lần đầu Tô Khởi ăn buffet, nào là hải sản, thịt nướng, sushi, trái cây để đầy dĩa.
Lương Thuỷ nghi cô đã ăn ít nhất sáu dĩa rồi, nói: "Cậu tính ăn sập khách sạn này luôn hả?"
Tô Khởi nguỵ biện: "Tớ ăn giùm Phong Phong với Thanh Thanh luôn, đúng không?"
Lâm Thanh gật đầu: "Ừa."
Lý Phong Nhiên cũng gật đầu: "Ừm."
Lương Thuỷ trợn to mắt: "Cậu ấy nắm bao nhiêu nhược điểm của hai cậu?"
Tô Khởi "hứ" một tiếng: "Không có nhược điểm. Họ yêu tớ thôi."
Lương Thuỷ bỏ đũa xuống: "Đang ăn đó, cậu muốn tớ ói hết hả?"
Tô Khởi lập tức đá vào chân cậu dưới bàn.
Lương Thuỷ bị cô đá mà tâm trạng vui vẻ, cũng không đánh trả lại, mỉm cười rồi cầm đũa ăn tiếp.
Cậu nói: "Lý Phàm, cậu cứ ở đây với bọn tớ đi, dù sao cũng gần với chỗ cậu."
Tình cờ là khách sạn của thầy Hà Khâm Đình cũng nằm trong cùng khu vực sầm uất này.
Lý Phong Nhiên: "Ừm."
Tuần kế tiếp, Lý Phong Nhiên đi luyện đàn, Lương Thuỷ đi huấn luyện, Lộ Tử Hạo và Lâm Thanh lúc thì được dạy kèm, lúc thì đi xem hai người kia. Tô Khởi thì di chuyển tự do giữa các nơi, bày ra dáng vẻ "tôi tới giám sát xem các em có ngoan ngoãn hay không" của thầy giám thị.
Cho đến một ngày, lúc cô đến giám sát chuyện học hành của Lộ Tử Hạo và Lâm Thanh, Lộ Tử Thâm nhìn cô chằm chằm, hỏi: "Còn nói hai đứa này? Em không cần học à?", làm Tô Khởi sợ tới mức trốn mất dạng. Từ đó về sau chỉ toàn tâm toàn lực "kiểm tra" Lý Phong Nhiên và Lương Thuỷ. Hai cái tên này dễ đối phó hơn Lộ Tử Thâm nhiều.
Vào đêm diễn tấu của Hà Kham Đình, cả nhóm Tô Khởi Lương Thuỷ cùng đến thính phòng. Là nhóm người thân và bạn bè, họ có được vị trí tốt ở hàng thứ ba bên phải.
Cả bốn bạn trả, thậm chí cả Lộ Tử Thâm, đều là lần đầu tiên được xem diễn tấu piano, ít nhiều đều cảm thấy có chút bỡ ngỡ. Trong lòng Tô Khởi, piano là một loại nghệ thuật cao quý và tao nhã, nhưng chưa phổ biến lắm, nào ngờ thính phòng ba tầng to đùng này lại có đầy khán giả, ở đủ mọi lứa tuổi, thậm chí có cả lứa tuổi trung niên như Trình Anh Anh.
Tô Khởi nhớ đến lúc mình đi múa với cô Phạm trong một cái rạp hát nhỏ xíu ở Vân Tây, ai ngồi xem cũng khó chịu. Mà người lớn ở Vân Tây lúc rãnh rỗi đều đi đến tiệm mạt chược, chẳng ai đi dạo công viên nghe nhạc cả.
Cô nghĩ, thành phố lớn đúng là khác biệt mà.
Khán giả liên tục vào chỗ ngồi. Bảy giờ tối, ánh đèn giữa sân chợt tắt, màn lớn kéo ra, đèn sân khấu rực rỡ, hai cây đàn piano grand chễm chệ trên sân khấu, và bốn cô gái cầm đàn violin ngồi phía sau tấm màn đen.
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, ông Hà Kham Đình bước lên sân khấu. Tóc ông bạc phơ, thân người mảnh khảnh, tinh thần quắc thước, nở nụ cười ấm áp với khán giả.
Lý Phong Nhiên bước ra trong bộ vest, vẻ mặt điềm tĩnh, đi đến bên cạnh thầy mình, cúi người chào khán giả.
Ánh đèn rọi thẳng vào gương mặt cậu, vô cùng anh tuấn và trắng trẻo. Đây là lần đầu nhóm bạn thấy cậu mặc vest, tuy chàng trai trẻ có hơi gầy, nhưng đôi chân dài, bả vai thẳng tắp, khiến cho cả người trong bộ vest trở nên cực kỳ sang trọng.
Hàng sau có người khẽ nói: "Wow, đệ tử của Hà Kham Đình hả đó hả? Trông điển trai với lịch sự quá."
Đến cả Lâm Thanh cũng lén thì thầm vào tai Tô Khởi: "Lý Phàm đẹp trai ghê."
Tô Khởi: "Hôm nay cậu mới biết à? Tớ phát hiện ra từ lâu rồi."
Lương Thuỷ ngồi cạnh nhàn nhạt liếc cô một cái.
Ông Hà và Lý Phong Nhiên ngồi trước hai cây đàn đặt đối diện nhau, cả hai đặt tay lên phím đàn, không hề trao đổi, tựa như cả hai tâm linh tương thông. Thầy Hà vừa chơi nốt nhạc đầu tiên, Lý Phong Nhiên đã nhanh chóng theo sau, một giai điệu nhanh nhưng nhẹ nhàng vang lên, vang vọng khắp hội trường, là bài 《Hungarian Rhapsody No. 2》.
Cả bọn Tô Khởi đã được nghe tiếng đàn của Lý Phong Nhiên ở hẻm Nam Giang vô số lần rồi. Tại giây phút này, trong thính phòng, mỗi nốt nhạc càng rõ ràng, càng tròn trịa hơn, tựa những chiếc lá non xanh biếc còn đọng nước sau cơn mưa, làm mọi người cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Tô Khởi nghĩ, piano chẳng phải là một loại nghệ thuật khó vươn tới gì cả. Chỉ cần là âm nhạc đẹp đẽ, thì tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được và đắm chìm trong đó, thậm chí là người vô gia cư trên đường nghe được cũng sẽ thấy vui vẻ.
Sau phần hoà tấu của Lý Phong Nhiên và Hà Khâm Đình là phần độc tấu của ông, từ Franz Liszt cho đến Beethoven, vân vân.
Trước khi kết thúc nửa buổi đầu, Lý Phong Nhiên độc tấu bài《Chopin Valse Op 64. No 2》 kinh điển. Ngón tay của chàng thiếu niên lướt nhanh trên những phím đàn, hoa cả mắt, giống như dòng suối chảy róc rách, rẽ vào dòng kênh nhỏ rồi uốn lượn nhẹ nhàng, sau đó lại rẽ vào khe suối lần nữa, chảy xiết.
Toàn bộ khán giả chăm chú lắng nghe, dành ánh mắt tán thưởng cho chàng thiếu niên đang cúi đầu đánh đàn này.
Ánh đèn sâu khấu chiếu xuống đỉnh đầu cậu, tựa một vầng hào quang đang toả ra.
Mọi người đắm chìm trong giai điệu, cho đến khi ngón tay cậu nhẹ nhàng đưa lên, nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, kết thúc nửa buổi diễn.
Lý Phong Nhiên đứng dậy tiến về phía trước, cúi thấp người trước khán giả, vẫn là vẻ mặt nhàn nhạt và bình tĩnh.
Tràng pháo tay như sấm dậy, nửa buổi đầu kết thúc.
Lương Thuỷ dựa lưng ra sau, ngẩn người một lúc lâu: "Vãi chưởng, cái tên này khiêm tốn quá rồi."
Lâm Thanh cảm thán: "Đó giờ tớ vẫn biết Lý Phàm rất giỏi, bây giờ mới nhận ra cậu ấy giỏi cỡ nào."
Lộ Tử Hạo nói: "Tụi mình vẫn mãi là bạn bè mà hả?"
Ba người cùng quay sang nhìn cậu: "Vô nghĩa!"
Tô Khởi nói: "Phong Phong không phải là người như vậy, cậu ấy không bỏ rơi bạn bè đâu."
Lộ Tử Hạo nhíu mày: "Đâu có nhất thiết phải là bỏ rơi, khoảng cách mới là đáng sợ nhất. Tớ không muốn khoảng cách giữa tụi mình càng ngày càng xa đâu, xa quá thì không thấy bạn bè đâu nữa. Thuỷ Tạp, cậu đạt quán quân thì có quên tụi này không?"
Lương Thuỷ chịu hết nổi cậu bạn, đứng lên, đi qua Tô Khởi và Lâm Thanh, gõ mạnh vào đầu cậu.
Lộ Tử Thâm nói: "Mấy đứa trưởng thành rồi sẽ biết, nếu bạn bè không ở trên cùng một hàng ngang thì chỉ sẽ càng ngày càng xa. Đây là hiện thực không ai thay đổi được."
Mọi người không ai nói gì.
Tô Khởi suy nghĩ hồi lâu, chợt nói: "Tớ sẽ nỗ lực đuổi theo."
Lâm Thanh gật đầu: "Tớ cũng vậy."
Lộ Tử Hạo cắn răng: "Tớ nữa!"
Lộ Tử Thâm nhìn họ, nhướng mày định nói gì đó, nhưng chần chừ một lúc, cuối cùng không nói gì cả, chỉ cong khoé môi. Rốt cuộc là cổ vũ hay khinh thường cũng chẳng biết.
Đến khi cả buổi hoà nhạc kết thúc, khi mọi người đang đứng ở ngoài đợi Lý Phong Nhiên, thì vẫn thảo luận chuyện phải nỗ lực tiến về phía trước để đi cùng bạn bẻ trong tương lai.
Lúc Lý Phong Nhiên ra đến thì trời đã rất tối, khán giả về chừng hơn một tiếng rồi thì cậu mới xuất hiện, ắt hẳn là Hà Kham Đình đã giữ cậu lại nói chuyện rất lâu.
Tô Khởi và Lâm Thanh khen ngợi cậu: "Phong Phong giỏi quá!"
"Lý Phàm giỏi quá!"
Lý Phong Nhiên cười cười, ban đầu không nói gì, đi được một lát thì mới nói: "Cảm ơn mọi người đã đến xem tớ. Lúc nãy trên sân khấu tớ có thấy được các cậu, tớ vui lắm."
"Nói gì vậy hả?" Tô Khởi đẩy nhẹ cậu, "Vậy cậu có thấy bọn tớ nghe siêu cấp nghiêm túc không?"
Lý Phong Nhiên cười: "Thấy chứ."
Đèn đường len lỏi qua bóng cây, lướt qua bóng dáng của những thiếu niên, như thời gian vụt lướt qua.
Tô Khởi vui vẻ nhảy nhót cạnh cậu, đón lấy hơi nóng của gió đêm, nói: "Sau này Phong Phong sẽ trở thành một nghệ sĩ piano nổi tiếng, sau này tớ muốn ngồi ở hàng ghế đầu tiên trong mỗi buổi diễn của cậu luôn, hì hì."
Lý Phong Nhiên chỉ cười, không đáp lại.
Lương Thuỷ nhìn cậu, không hỏi gì cả.
Tối đó về đến khách sạn, ai nấy rửa mặt xong thì lên giường, tắt đèn.
Lương Thuỷ chưa nhắm mắt, sau khi dần thích ứng được với bóng tối, cậu chợt hỏi: "Cậu vẫn chưa hài lòng?"
"Ừm." Lý Phong Nhiên nằm ở giường kế bên, đáp lại: "Các cậu không phải người trong nghề, nghe không ra. Nhưng bản thân tớ biết."
"Biết gì?"
"Vẫn còn cách nghệ sĩ piano đứng đầu một khoảng rất ngắn, mà khoảng cách rất ngắn này..... chắc là cậu hiểu."
Ánh đèn huỳnh quang xẹt qua rèm cửa, vẫn nghe thấy tiếng xe cộ đang chạy dưới lầu.
Lương Thuỷ trầm mặc hồi lâu, nói: "Lúc tớ mới bắt đầu tập, huấn luyện viên nói cho tớ biết về "quy tắc 10.000 giờ". Bất kể là ở lĩnh vực nào, đều cần phải tập trung tinh thần trong 10.000 giờ, mới có thể bước lên một tầng cao hơn.
Nhưng sau khi lên được tầng cao hơn đó, rồi tiếp tục đi đến đỉnh, sẽ gặp phải rất nhiều rào cản mà người ngoài không thể thấy được. Muốn nâng cao thêm một chút, dù chỉ là rất rất ít, một giây, nửa giây, cũng rất khó. Cho dù phải làm đi làm lại vô số lần, lại phải tốn thêm 10.000 tiếng đồng hồ."
Lý Phong Nhiên khẽ "ừm", nói: "Nhưng hình như cậu vẫn chưa bỏ cuộc."
Lương Thuỷ đặt hai tay ra sau gáy, bỗng ra vẻ người lớn, trả lời: "Trong từ điển của tớ không có hai chữ "bỏ cuộc"."
Sau vài giây yên tĩnh, trong bóng đêm vang lên tiếng cười của Lý Phong Nhiên. Cậu xoay người sang.
Lương Thuỷ hỏi: "Giờ cậu tính làm gì?"
"Nhờ danh tiếng và sự hướng dẫn của thầy Hà, tớ đã đến được một vị trí khá tốt. Nhưng tớ chưa xác định được đó có phải là điều tớ muốn không."
Lương Thuỷ không nói gì. Một lát sau, cậu lên tiếng: "Cần giúp đỡ thì tìm tớ."
"Ừm." Lý Phong Nhiên hỏi, "Ngày mai thi rồi, trong lòng chắc chắn không?"
Lương Thuỷ thở dài: "Chả biết nữa. Dù gì thì tớ cũng cố gắng hết sức rồi, cuối cùng là ở trình độ nào, ngày mai sẽ biết. Chuyện sau này thì đi một bước tính một bước vậy. Nói sau."
Lý Phong Nhiên nghe thấy cậu trả lời, chợt thấy nhẹ nhõm hơn, nói: "Ngủ sớm đi, ngày mai thi rồi."
"Ừm."
.......
Sáng sớm hôm sau, cả tiểu đội Nam Giang tập hợp đầy đủ, cùng nhau đến sân vận động xem Lương Thuỷ thi đấu.
Lần này, mọi người không được thoải mái như xem diễn tấu vào tối qua, tất cả đều thấy hồi hộp không giải thích được.
Nhất là Tô Khởi, trước khi vào sân cứ vây quanh Lương Thuỷ hỏi tới hỏi lui, lúc thì hỏi cậu có đói hay không, lúc thì sợ cậu ăn quá no, khi thì lo cậu khát nước, khi thì sợ cậu uống quá nhiều nước.
Lương Thuỷ thấy cô cứ vòng tới vòng lui xung quanh mình, buồn cười: "Tớ mà vào được đội tuyển quốc gia thì mời cậu làm trợ lý của tớ."
Tô Khởi giật mình, nói: "Khiếp, tớ cóc thèm. Ngày nào cũng nhìn cậu, tâm trạng tớ không tốt nổi luôn."
Lương Thuỷ búng vào trán cô: "Không cãi nhau một lát nên cậu ngứa da đúng không?"
Tô Khởi che trán lại, muốn nhào lên đánh cậu, nhưng nghĩ lại hôm nay cậu phải thi đấu, không nên có va chạm gì, nên nhịn lại, nói: "Thi xong tớ xử cậu."
Sau khi vào sân, Lương Thuỷ đi theo huấn luyện viên.
Lúc này Tô Khởi mới phát hiện ra, ngoài lãnh đạo thành phố thì thầy hiệu trưởng cũng ở đây.
Tô Khởi hoảng sợ, tránh ánh mắt của họ, lôi kéo nhóm bạn đến một khán đài khác, tìm chỗ ngồi đã được chỉ định trước.
Trên khán đài có không ít người xem, đều là lãnh đạo, người nhà và bạn bè của các vận động viên.
Tô Khởi ngồi xuống, xoa xoa đầu gối lộ ra ngoài, người run lên một cái, nói: "Khán đài lạnh ghê."
Lâm Thanh cũng run bần bật: "Tớ cũng thấy vậy."
Tô Khởi quay sang hỏi cả nhóm: "Mọi người hồi hộp không?"
Lâm Thanh và Lộ Tử Hạo cùng gật đầu.
Lộ Tử Thâm và Lý Phong Nhiên không nói gì.
Lúc họ trò chuyện, nhóm đầu tiên thi đấu bước ra, không thấy Lương Thuỷ trong đó.
Trên khán đài không bật đèn, chỉ có sân băng sáng trưng, tựa một mặt gương khổng lồ.
Một nhóm có năm tuyển thủ đứng ở vạch xuất phát, súng lệnh vừa vang lên thì chạy thật nhanh cùng một lúc.
Trên khán đài có một vài khán giả đứng dậy, nhưng không ai hô hào kêu to, toàn bộ khán đài lặng ngắt như tờ, chỉ có âm thanh của giày trượt. Trượt băng tốc độ vốn đã là tốc độ cực nhanh, nhóm đầu tiên thi đấu chỉ trong nháy mắt.
Hai tuyển thủ đến vạch đích đầu tiên siết chặt nắm tay của họ, ba người còn lại thì cúi gầm đầu, buông lỏng vai, chầm chậm giảm tốc độ.
Lúc đó, Tô Khởi bỗng cảm thấy rất buồn cho những bạn không được đi tiếp.
Cuộc thi tiếp tục diễn ra như vậy với hơn mười nhóm, gần một tiếng trôi qua, Tô Khởi rốt cuộc cũng nhìn thấy Lương Thuỷ.
Cậu mang giày trượt tiến vào giữa sân, khẽ nâng cằm, gài chặt nút cài của mũ bảo hiểm. Ánh mắt cậu chăm chú nhìn mặt băng, vẻ mặt nghiêm túc, không nhìn bất kỳ ai.
Cậu trượt vài vòng làm nóng người, chờ đến khi trọng tài triệu tập thì lặng lẽ trượt đến vạch xuất phát, hơi cúi người, thực hiện tư thế xuất phát.
Súng lệnh vừa vang, cậu lao nhanh như mũi tên bay ra.
Tô Khởi lập tức bật dậy lên chỗ ngồi, cắn chặt răng không phát ra âm thanh nào. Cô siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm Lương Thuỷ đang phi nhanh giữa sân, nhìn cậu tăng tốc, nghiêng người quẹo qua khúc cong, tăng tốc, xông lên, nghiêng người quẹo lần nữa, rồi lại thẳng người dậy, tăng tốc, lao nhanh.... Vòng này đến vòng khác, nét mặt của chàng trai rất lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, lao nhanh trên mặt băng.
Lòng Tô Khởi chợt dâng lên nỗi xúc động —— cậu thuộc về sân băng.
Rất nhiều năm qua, sự nhiệt huyết của cậu, tình cảm mãnh liệt của cậu, sự nhẫn nại và sự dẻo dai của cậu, tất cả đều tụ lại trên mặt băng này. Chỉ có ở chỗ này, cậu mới là một Lương Thuỷ nghiêm túc, quyết tâm, hừng hực khí thế nhất. Cậu vốn dĩ thuộc về nơi này.
Lương Thuỷ là người trong nhóm đến vạch đích đầu tiên. Cậu đứng thẳng người, thả lỏng, vẫn trượt trên sân theo quán tính. Khi trượt ngang qua chỗ ngồi của nhóm bạn, Tô Khởi rốt cuộc cũng không nhịn được, kêu to: "Thuỷ Tạp!"
Đây là âm thanh to nhất trong sân ngày hôm nay, thu hút toàn bộ ánh mắt. Tô Khởi chẳng quan tâm, cô quá kích động, cô vẫn muốn gọi nữa, còn vẫy tay với cậu.
Lương Thuỷ nhìn về phía cô, ánh mắt nhàn nhạt, khuôn mặt vẫn lạnh lùng và căng thẳng như khi thi đấu, nhưng không có nét khó chịu như thường ngày. Cậu liếc nhìn cô một cái, trượt đến sân bên kia.
Sau đợt thi đầu tiên, số vận động viên giảm đi hơn một nửa, số khán giả cũng giảm đi rất nhiều. Không khí ở khán đài còn lạnh hơn mặt băng.
Nhưng cuộc thi chưa kết thúc, vẫn còn đợt hai.
Lộ Tử Hạo hít sâu, nói: "Không được rồi, cứ thế này thì tim tớ nổ mất. Còn căng hơn lúc tớ thi Olympic Toán nữa. Tớ ra ngoài trốn một lát được không? Lát nữa Thanh Thanh nói kết quả cho tớ nhé."
Lâm Thanh nói: "Đừng có mơ, bây giờ chân tớ cũng mềm nhũn rồi."
Lý Phong Nhiên vẫn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lương Thuỷ trên sân, nắm tay siết chặt, ấn mạnh lên đầu gối.
Đến đợt thi thứ hai, Lương Thuỷ tiếp tục là người về nhất trong nhóm, trái tim đang căng thẳng của cả nhóm Tô Khởi nhẹ nhõm đi một nửa.
Số vận động viên lại giảm phân nửa, một vài người lớn xung quanh Tô Khởi đứng dậy đi, dáng vẻ rất tiếc nuối.
Trái tim vừa thả lỏng của Tô Khởi lại thấp thỏm. Cô nhìn lên bảng thành tích trên màn hình điện tử. Lúc bắt đầu có hơn một trăm người, sau hai đợt thi đấu, thứ hạng của Lương Thuỷ vẫn dao động giữa 10 và 11. Lần thi này chỉ chọn mười người.
Rốt cuộc cũng đến vòng thi cuối cùng. Hai người một nhóm, có mười nhóm thi đấu, dựa theo thứ tự xếp hạng mà loại 10 thứ hạng cuối.
Lương Thuỷ vẫn thi đấu cuối cùng.
Vào sân – súng lệnh vang – chạy – lao nhanh – có thành tích – rời sân – vào sân – súng lệnh vang – chạy – lao nhanh – có thành tích – rời sân.
Từ trận này đến trận khác diễn ra cấp tốc, vô cùng liền mạch, không hề có bất kỳ cơ hội nào để sai lầm hay hối hận, như một cỗ máy tàn nhẫn và vô tình nhất, trên sân băng chỉ có bóng dáng những thiếu niên phấn đấu hết mình.
Từng trận trôi qua, thứ tự của các vận động hiên trên màn hình điện tử không ngừng thay đổi.
Mọi người nhìn chằm chằm lên màn hình, không dám thở mạnh. Đến khi nhóm cuối cùng vào sân, sắc mặt cả nhóm Tô Khởi đã trắng bệch vì căng thẳng, toàn thân đều run rẩy, nắm chặt tay nhau.
Lương Thuỷ trượt đến vạch xuất phát, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc, không nhìn ra được bất cứ cảm xúc nào.
Tiếng súng cuối cùng vang lên, cậu lao thật nhanh, trong nháy mắt đã dẫn đầu, nhanh chóng quẹo qua khúc cong thứ nhất. Đối thủ của cậu theo sát phía sau, đuổi cùng giết tận. Khi quẹo qua khúc cong thứ hai, đối thủ đột nhiên tăng tốc, chui qua chỗ trống rồi vượt qua Lương Thuỷ!
Cả nhóm Tô Khởi hoảng hốt, đứng dậy ngay lập tức.
Lương Thuỷ nằm nghiêng người trên mặt băng, lướt qua khúc cong một cách ổn định và nhanh chóng, muốn vượt qua lần nữa nhân lúc trượt thẳng, nhưng đối phương đã làm chủ đường chạy. Lương Thuỷ thử nhưng không được, lại tranh thủ vượt qua lúc quẹo. Cậu đánh một vòng lớn ra bên ngoài, chuẩn bị tăng tốc vượt qua, nhưng chàng trai ở phía trước đã dùng hết sức để tăng tốc, giữ vững vị trí dẫn đầu.
Toàn bộ khán đài lặng ngắt như tờ, chỉ có âm thanh chói tai của giày trượt trên băng.
Tô Khởi cứ như đang đi chân trần trên mặt băng, cả người cô cứng đờ, chỉ cái trái tim vẫn đập liên hồi, cầu nguyện, hò hét, hận không thể dùng ý niệm và nhịp tim của mình xông lên phía trước, đẩy cậu một cái.
Chỉ còn khúc cong cuối cùng, Lương Thuỷ vẫn không bỏ cuộc, cố hết sức lao đi lần nữa, lần này lại đuổi kịp đối thủ như kỳ tích!
Tô Khởi che miệng, mở to hai mắt, muốn hét lên thật lớn. Nhưng cuối cùng, cậu không thể vượt qua đối thủ. Hai người gần như lao đến vạch đích cùng một lúc, chỉ cách nhau một khoảng cỡ bằng giày trượt.
Cả nhóm Tô im lặng đợi đợi, nhìn màn hình không chớp mắt. Vài giây sau, thứ tự lại đổi lần nữa, thành tích của Lương Thuỷ đã có – hạng 11, kém người thứ mười 0,01 giây. Cậu cách hạng 7 cũng chỉ có 1 giây mà thôi.
Năm người trên khán đài đang ngóng nhìn bảng xếp hạng, đều đã đông cứng lại.
Lương Thuỷ quay đầu nhìn màn hình, ánh mắt rất bình tĩnh, như là muốn nhìn cho thật rõ ràng. Khoảng năm giây sau, cậu quay đầu, bỏ đi.
Cậu không hề ủ rũ, mất tinh thần như những vận động viên đã bị loại khác, chỉ đứng xoa eo, hít sâu, hơi ngẩng đầu nhìn trời, tựa như muốn tìm ra một đáp án hay một âm thanh nào đó. Giờ phút này, chỉ có đôi giày trượt của cậu dẫn cậu trượt chậm rãi và vô thức trên sân băng, không nhìn thấy được ánh mắt cậu tột cùng là mờ mịt hay tiếc nuối.
Cũng không biết tại sao, Tô Khởi đột ngột quay đầu sang chỗ khác, trào nước mắt.
.......
Mọi người đứng chờ Lương Thuỷ ở ngoài sân vận động hơn một tiếng. Cậu đã tắm rửa sạch sẽ, thay áo thun và quần jeans, cả người khoan khoái, chỉ có tóc còn hơi ướt.
Trông cậu rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi có chút không giống cậu.
Cậu lướt mắt nhìn đám bạn, thấy mọi người đều suy sụp, nhất là Tô Khởi. Hai mắt hồng hồng, sưng lên như quả hạch. Lâm Thanh cũng còn rơm rớm nước mắt, là do bị Tô Khởi khóc thét lây.
Lương Thuỷ lặng lẽ nhìn Tô Khởi, trong mắt dường như có rất nhiều cảm xúc, nhưng không nói một câu nào.
Lộ Tử Hạo nói: "Lúc nãy Thất Thất khóc thảm thương, tốn hết hai tờ khăn giấy của tớ."
Lương Thuỷ chỉ cười nhàn nhạt, vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Làm cậu thất vọng rồi."
Tô Khởi vội la lên: "Tớ đâu có thất vọng! Cái đồ ngốc này!"
Cô chỉ đau lòng, rất đau lòng
Không phải cô chưa từng nghe Khang Đề nói, đối một vận động viên chuyên nghiệp thì Lương Thuỷ quá gầy. Tố chất cơ thể của cậu, dù là sức bền hay sức đề kháng, bẩm sinh đã không bằng những vận động viên phương Bắc, có thể đi đến ngày hôm nay đã là kỳ tích. Nhưng Tô Khởi cảm thấy đây không phải là kỳ tích, rõ ràng là cậu tạo ra từng ngày từng ngày một, vậy mà lại ——
Đôi mắt cô lại đỏ hoe.
Lương Thuỷ hơi hé môi, định nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói gì, giơ tay xoa đầu cô.
Lộ Tử Thâm cất lời: "Em còn nhỏ, còn rất nhiều cơ hội. Với lại, em vào được đội tỉnh rồi, sau này chuyện chọn từ đội tỉnh cũng không phải không có khả năng."
Lương Thuỷ không trả lời, nhưng Tô Khởi lại vội hỏi: "Thật hả anh?"
Lộ Tử Thâm: "Thật."
Lúc này Tô Khởi mới thấy được an ủi một chút.
Nhưng Lương Thuỷ chẳng nói gì, cất bước đi.
Ngày hôm sau, họ ngồi xe lửa về nhà. Lúc về không phải giờ cao điểm, họ mua được giường nằm.
Khác với lúc đến đây, lúc về, không ai chơi đùa trên xe nữa. Sau khi cùng ăn mì gói, họ về từng giường nằm ngủ.
Trời đã khuya, đèn trong xe đã tắt, chỉ để lại đèn hành lang tối tăm.
Năm thiếu niên nằm trong bóng tối, chưa có ai nhắm mắt.
Lộ Tử Hạo nghĩ về lời của anh hai.
Lâm Thanh nghĩ về mục tiêu Đại học Thượng Hải, một nơi dường như không thể với tới.
Lý Phong Nhiên nghĩ về rào cản khó vượt qua, không biết làm sao để ngón tay nhanh hơn.
Lương Thuỷ nghĩ về 0.01 giây kia.
Có một vài chuyện, đã chuẩn bị tốt tâm lý, cũng đã lường trước sẽ thất bại, nhưng khi điều đó thật sự xảy ra, chấp nhận, vẫn là một chuyện rất khó khăn.
Tô Khởi nằm trong bóng tối, nghĩ về Lộ Tử Hạo, nghĩ về Lâm Thanh, nghĩ về Lý Phong Nhiên, nghĩ về Lương Thuỷ, cuối cùng nghĩ về chính mình.
Nỗ lực, cố gắng hết mình cũng không thể đảm bảo sẽ lên cao hơn trong một lần, vẫn phải nỗ lực lần nữa, ra sức thêm một lần nữa.
Còn cô thì sao, lên lớp nghe giảng, làm xong bài tập, đứng hạng cao trong lớp và trong khối, là đã thoả mãn với thực tại, chưa từng nghĩ gì vượt ra khỏi Vân Tây. Ngoài trời còn có trời cao hơn.
Đúng là khi còn bé vẫn vui hơn, biết làm chút việc nhỏ thì đã là thiên tài nhí. Thế nhưng, khi lớn lên rồi, lại không thể đối mặt với hiện thực rằng so với thiên tài thực thụ, họ còn cách rất xa.
Mọi người đều trằn trọc trên giường.
Tô Khởi không biết mình ngủ lúc nào, hôm sau tỉnh lại thì xe đã đến Vân Tây.
Xuống xe, đối mặt với ga tàu vừa nhỏ vừa cũ, Tô Khởi có loại ảo giác thay đổi không gian. Hôm qua còn ở thành phố lớn phồn hoa, hôm nay đã trở về thị trấn tồi tàn.
Về nhà rồi.
Nhưng tâm trạng và bước chân lại không nhẹ nhàng chút nào.
Ra khỏi ga xe lửa, ánh nắng mùa hè che trời lấp đất, vô cùng chói mắt.
Cả nhóm không ai nói gì.
Tô Khởi hít sâu một hơi, phấn chấn nói: "Từ giờ trở đi, trong hai năm cấp ba còn lại, tớ quyết định sẽ không nghĩ đến bất cứ chuyện nào khác. Học hành chăm chỉ, mỗi ngày tiến về phía trước!"
Cả nhóm đều nhìn sang. Lương Thuỷ híp mắt nhìn cô, như đang suy tư gì, một lúc sau thì nhét tay vào túi.
Lộ Tử Hạo bị cô "lây nhiễm", nói rất quyết liệt: "Tớ cũng vậy!"
Lâm Thanh: "Tớ nữa!"
Lý Phong Nhiên: "Tớ!"
Lương Thuỷ thả lỏng vai, rút tay từ trong túi ra: "Thêm tớ nữa."
Tô Khởi giơ nắm tay lên bầu trời xanh: "Xông lên!"
.....
Đêm khuya ở hẻm Nam Giang, đèn dây tóc ở cửa sổ của từng nhà sáng lên. Ngoài cửa sổ, những con muỗi bay quanh chùm sáng, dế kêu vang trong bụi cỏ.
Gió đêm mát mẻ, nhưng vẫn không làm tan đi cái nóng.
Lương Thuỷ bước đi trong hẻm, tới cửa nhà Tô Khởi, lặng lẽ vòng sang dưới tàng cây hoa dành dành. Tay cậu cầm một chậu hoa nhỏ xíu —— lúc ra khỏi nhà, cậu đã đập vỡ chậu.
Lúc này, cậu nhẹ nhàng bẻ một cái, chậu hoa vỡ làm hai mảnh. Cậu dùng miếng gạch đào một hố nhỏ ở gốc cây hoa dành dành, bỏ hết bùn đất trong lòng bàn tay vào, đắp đất lại, dùng chai nước suối đổ xuống một ít nước.
Cửa sổ trên đỉnh đầu vang lên âm thanh giành điều khiển tivi của Tô Khởi và Tô Lạc.
Cậu không hề bị quấy nhiễu, làm mọi thứ xong xuôi, vỗ nhẹ vào phiến đất đó, nhẹ nhàng rời đi.
Hạt đậu đó, thật sự sẽ mọc lên sao?
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
[Người lớn tâm sự (18)]
Trình Anh Anh: Thuỷ Tạp vẫn ổn mà hả?
Khang Đề: Haiz, thằng bé nói ổn, nhưng chị nhìn ra được, nó buồn trong lòng. Không chịu nói ra thôi. Chị ngược lại còn mong thằng bé có thể cãi nhau om sòm với chị, chỉ sợ nó nghẹn khó chịu. Em nói xem, hồi đó sợ nó không nghe lời, suốt ngày cãi nhau với chị, bây giờ mong nó cãi nhau phát tiết với chị chút xíu, thì nó lại không muốn chọc chị giận.
Trình Anh Anh: Con cái trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi. Giờ thằng bé tính làm sao?
Khang Đề: Nó chưa có muốn bỏ cuộc đâu.
Trình Anh Anh: Thằng nhỏ này, nhìn thì giống như không để bụng không để tâm gì hết, thật ra lại rất cố chấp.
Khang Đề: Thì ngoan cố đó, giống hệt chị.
Trình Anh Anh: Nhưng mà...... lỡ như, em nói lỡ như nhé, thằng bé thấy bị đả kích lần nữa?
Khang Đề: Trời ơi em đừng có nói mấy cái lỡ như này, làm chị sợ khiếp vía. Nói thật, chị cũng không có trông mong nó đạt quán quân gì hết, là tự nó muốn tranh đua. Nhưng muốn xuất sắc, làm gì dễ dàng tới vậy. Trình độ hiện tại của nó đã rất xuất sắc rồi, cứ một hai đòi đứng nhất cho bằng được, haiz.
Trình Anh Anh: Đừng bi quan quá, con cái có chí tiến thủ là chuyện tốt.
Khang Đề: Có chí tiến thủ là chuyện tốt, quá cố chấp thì chỉ sợ lỡ như thôi. Mấy người ấy, sau này đừng có nhắc quán quân này nọ gì nữa, coi nó có hạ kỳ vọng của bản thân nó xuống được không. Chị chẳng sợ gì hết, chỉ sợ nó liên tiếp bị....... Haiz, chị chỉ sợ, người bị đả kích nhiều lần, tính tình sẽ.......
__________________
Editor cũng đua đòi muốn nói:
Mình nhận được truyện giấy bộ này rùi nè mọi người hí hí hí. Truyện có hai quyển, mình được 1 bookmark chibi Thất Thất (chỉ có hai loại bookmark, của Thất Thất hoặc Thuỷ Tạp, truyện 2 quyển mà cho có 1 cái bookmark =.=) Nội dung giống trên mạng, không có sửa gì hết, chỉ có đoạn cảm nghĩ cuối truyện của tác giả thì dài hơn (nhiều nhiều) so với bản trên mạng, để mình dịch rồi chương cuối cùng đăng lên cho mọi người đọc luôn 🥳🥳🥳.