(*) Tựa chương là câu thơ trích trong bài "Thái tang tử- Thư Bác Sơn đạo trung bích" của tác giả Tần Khí Tật.
Ngày đầu tiên của tháng 6, tiết đầu tiên vào buổi sáng là tiết Lý của thầy Lỗ.
Trời bắt đầu nóng bức, nhưng trường vẫn chưa đồng ý gắn máy lạnh. Trong tiếng hô "Vào tiết —— đứng dậy —— xin chào thầy", cả lớp ảo não ngồi xuống, mở sách giáo khoa môn Lý ra.
Thầy Lỗ cười nói: "Vườn bông này của đất nước bị gì thế? Mới tiết đầu tiên mà đã hết sức sống."
Một bạn nam ngồi hàng cuối nghịch ngợm nói: "Sớm quá thầy ơi! Hoa chưa nở đâu ạ!"
Cả lớp cười vang.
Thầy Lỗ nói: "Chúc mấy đứa ngày lễ vui vẻ nhé."
Hôm nay là ngày Quốc tế Thiếu nhi.
Cả nhóm học sinh lớp 10 tự giác nhận thân phận "nhi đồng", la om sòm: "Cảm ơn thầy!"
Thầy Lỗ: "Hôm nay thầy muốn nói chuyện này với các em. Lớp 11 phải phân thành khoa Tự nhiên và khoa Xã hội rồi. Mọi người suy nghĩ kỹ càng, bàn bạc với bố mẹ, quan trọng vẫn là lấy sở thích của bản thân làm chủ."
Có bạn hỏi: "Thầy ơi, vậy thầy là chủ nhiệm của lớp Tự nhiên hả thầy?"
"Thầy dạy Lý, chuyện này còn phải hỏi à."
"Vậy em chọn học Tự nhiên, em không nỡ xa thầy!"
Cả lớp lại cười to, thầy Lỗ cười đến mắt cong như vầng trăng: "Thầy cảm ơn em nhé. Nhưng chuyện này vẫn phải nghiêm túc suy xét, cuối tháng bí thư thống kê nguyện vọng lại."
Vừa hết tiết, cả lớp bắt đầu thảo luận sôi nổi. Không khí lớp 10/13 cực kỳ tốt, cả lớp đoàn kết, thân thiện và hợp rơ nhau, nghĩ tới phải chia lớp lại, mọi người đều có chút không nỡ.
Trương Khả Hân học Lý và Hoá không tốt, chắc chắn phải học Xã hội. Lưu Duy Duy thì xác định chọn Khoa học Tự nhiên, cô nói: "Cậu cũng chọn Tự nhiên đi Tô Khởi. Có khi tụi mình có thể tiếp tục cùng lớp á."
Tô Khởi thích Lý Hoá Sinh, vốn đã muốn chọn Khoa học Tự nhiên.
Lúc về nhà, cô hỏi cả nhóm. Lâm Thanh học Toán và Lý quá tệ, muốn học Xã hội. Lý Phong Nhiên và Lương Thuỷ đều ngại môn Chính trị đau đầu, quyết định học ban Tự nhiên. Lộ Tử Hạo cũng chọn Tự nhiên.
Tô Khởi nói: "Tốt quá, nếu mà chia lớp lại, tụi mình có thể chung lớp đó."
Lộ Tử Hạo nói: "Tớ thấy khả năng không lớn lắm đâu, có cần thử tính xác suất không?"
Lâm Thanh nói: "Tớ sợ xác suất thống kê nhất, cậu tha cho tớ đi. Dù gì thì tớ cũng chọn Xã hội, xác suất cùng lớp bằng 0."
Sắp đến cuối kỳ, Tô Khởi lén chạy đến hỏi thầy Lỗ là chia lớp thế nào.
Thầy Lỗ thấy buồn cười: "Nói đi, có chủ ý quỷ gì đây?"
Tô Khởi cười tủm tỉm: "Thầy giữ em lại lớp 13 đi ạ, em không muốn đến lớp khác."
Thầy Lỗ cười lớn, nói: "Được, thầy biết rồi." Thầy Lỗ vốn dĩ muốn giữ lại Tô Khởi. Mỗi giáo viên chủ nhiệm đều được chọn giữ lại một nhóm học sinh cố định, còn lại thì chia ngẫu nhiên.
Tô Khởi nói xong, lại nhìn tới nhìn lui: "Vậy.... thầy có thể giành Lương Thuỷ, Lý Phong Nhiên với Lộ Tử Hạo về lớp mình không thầy? Họ là bạn thân của em."
Thầy Lỗ suy nghĩ, nói: "Lương Thuỷ và Lý Phong Nhiên thì hơi khó, học sinh xuất sắc mà, chủ nhiệm lớp các em ấy cũng muốn giữ lại, đúng không?"
Tô Khởi thở dài.
Đúng vậy, Thuỷ Tạp và Phong Phong quá xuất sắc. Nghỉ hè năm nay, Phong Phong phải đến Thượng Hải cùng nghệ sĩ Hà Kham Đình biểu diễn trong buổi hoà nhạc, Thuỷ Tạp cũng phải đến Thượng Hải thi vào đội tuyển quốc gia.
Trong lịch sử của Vân Tây, chưa có vận động viên nào được vào đội tuyển quốc gia cả, giỏi nhất cũng chỉ là vào được đội của tỉnh, rồi giành chức vô địch quốc gia. Cho nên, trường học và thành phố đều rất xem trọng.
Tô Khởi nghĩ đến chuyện hai người họ phải đi thì kỳ nghỉ hè lớp 10 này sẽ lại rất nhàm chán. Cô bỗng nảy ra ý định đến Thượng Hải cổ vũ cho họ (thật ra là đi chơi), nên nói với Trình Anh Anh rằng mình cũng muốn đi Thượng Hải.
Trình Anh Anh thấy rất bất ngờ. Con bé còn nhỏ, một mình xa nhà là quá hoang đường. Nhưng cô cũng không muốn phá huỷ mong muốn ra ngoài nhìn thế giới của con gái, nên đi tìm Trần Yến, hỏi có thể bảo Lộ Tử Thâm trông chừng Tô Khởi không. Trần Yến tỏ vẻ hoàn toàn không thành vấn đề, còn nói nếu như vậy thì cũng cho Lộ Tử Hạo đến Thượng Hải chơi.
Lâm Thanh nghe thế thì vội chạy về nhà xin mẹ. Thẩm Huỷ Lan biết được mấy đứa nhỏ đều đi Thượng Hải chơi, không muốn con gái mình ở một mình, hơn nữa còn có Lộ Tử Thâm ở đó, nên cũng đồng ý.
Năm người bạn nhỏ vui sướng soạn hành lý đầy đủ rồi xuất phát. Lương Thuỷ vốn đã có vé xe rồi, nhưng cậu xuất phát trước mấy ngày để đi du lịch với nhóm bạn, thế nên bỏ vé đó.
Nghỉ hè là thời gian cao điểm, không mua được ghế giường nằm, chỉ có thể mua ghế ngồi.
Nhưng mấy thiếu niên rất hào hứng nên không ngại vất vả, được đi du lịch với đồng bọn, khỏi phải nói cũng biết vui cỡ nào. Tô Khởi vừa lên xe đã ngồi ở vị trí kế cửa sổ. Cô vỗ vỗ ghế kế bên định gọi Lâm Thanh, thì Lương Thuỷ lại đặt ngồi xuống cạnh cô.
Tô Khởi ngạc nhiên, nhìn cậu thắc mắc. Cậu liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt kiểu không biết chuyện gì cả, vậy là Tô Khởi nuốt xuống lời tính nói ra. Lộ Tử Hạo ngồi cạnh Lương Thuỷ, Lâm Thanh và Lý Phong Nhiên ngồi ở đối diện.
Xe lửa vừa khởi hành, Tô Khởi liền mở túi ni-lông tìm đồ ăn vặt.
Cô xé túi trứng kho, hỏi: "Phong Phong, Thanh Thanh, hai cậu ăn không?"
Mọi người lắc đầu.
Lương Thuỷ ghét bỏ, nói: "Mới vừa ăn cơm chiều xong, cậu là heo hả?"
Tô Khởi trừng cậu: "Tớ chưa no, không được hả?" Nói xong thì lại mở thêm túi chân gà kho do Thẩm Huỷ Lan làm.
Lương Thuỷ không nói gì, vặn chai nước suối để cạnh tay cô. Tô Khởi lại sửng sốt một lát, liếc nhìn cậu một cái, yên lặng gặm chân gà.
Chẳng bao lâu, trên mâm sắt đã chất đầy rác. Lúc Tô Khởi chuẩn bị đi đổ bỏ thì Lương Thuỷ đã đứng lên trước, cầm mâm đi đổ rác.
Tô Khởi ăn uống no nê nên rủ mọi người chơi bài.
Lâm Thanh không thích chơi nên đổi chỗ ngồi với Lộ Tử Hạo. Bốn người thay phiên nhau chơi Đấu địa chủ. Đến lượt Tô Khởi bị thay ra, cô dựa vào một bên xem Lương Thuỷ ra bài.
Ván này cậu là địa chủ, cực kỳ may mắn, có một đống đôi, còn có cả lá Poker.
Tô Khởi thích thú nhìn bài trong tay cậu, nhìn một hồi, ánh mắt lơ đãng rơi vào những ngón tay thon dài. Cô ngắm tay cậu trong chốc lát, rồi ngước lên ngắm sườn mặt cậu. Tóc mái cậu hình như hơi dài, vài sợi rũ xuống lông mày. Vầng trán chàng trai sạch sẽ, đỉnh lông mày rất cao, mũi thẳng, lông mi dài, đến độ cong của môi cũng đẹp. Có lẽ cậu rất chắc chắn về ván bài này, biết mình nhất định sẽ thắng nên khoé môi khẽ nhếch lên, mang ý cười đầy tinh thần.
Đúng lúc đó, có ánh nắng rọi lên khuôn mặt cậu, sáng sủa, sạch sẽ, đẹp đẽ.
Tô Khởi thấy hơi khó thở, vội dời ánh mắt đi, hơi nghiêng người về phía cửa sổ. Mặt trời chói mắt, cô kéo rèm cửa lại, tựa đầu vào đó, ngồi mơ màng.
Cô cũng không biết bản thân đang nghĩ gì, dần dần hơi buồn ngủ nên nhắm mắt.
Lương Thuỷ đánh xong ván đó, Lộ Tử Hạo thua nên đến lượt Tô Khởi quay lại chơi. Cậu vừa quay sang thì thấy cô đã nghiêng đầu ngủ rồi. Lông mi rũ xuống, đôi môi hơi hé mở, trông mềm mềm và hồng hào.
Lương Thuỷ ngồi nhìn, nhìn cô chừng ba giây, rồi nói nhỏ: "Để cậu ấy ngủ đi."
Lộ Tử Hạo bắt đầu xào bài.
Xe lửa lắc lư, Tô Khởi dựa vào tường ngủ gà ngủ gật, cổ có đặt kiểu gì cũng không thoải mái, đầu cứ đập vào vách xe. Trong giấc ngủ cô thấy khó chịu cực kỳ, nhíu mày lầm bầm, hơi bực bội mà xoa xoa phần trán bị đụng vào.
Lương Thuỷ quay sang nhìn cô một hồi lâu, Lý Phong Nhiên cũng nhìn cô, nói: "Có cần lấy quần áo để lót cho cậu ấy không?"
Lâm Thanh hỏi: "Lỡ đánh thức cậu ấy sao?"
Lương Thuỷ nghĩ ngợi, chợt nhẹ nhàng vươn tay qua, nâng đầu cô lên rồi đặt lên vai mình. Đầu cô ngoan ngoãn xoay một cái, dựa vào vai cậu.
Lâm Thanh: "......."
Lý Phong Nhiên: "......."
Cậu nhìn Lương Thuỷ. Chàng trai mím môi, có hơi căng thẳng, nhưng vẫn chỉnh lại dáng ngồi, hạ bả vai xuống để cô dựa thoải mái hơn. Tô Khởi ngủ say, đầu lắc lư theo vai cậu.
Lý Phong Nhiên không nhìn nữa, chợt quên mất đến lượt ai lấy bài.
Lương Thuỷ sắp xếp cho cô xong xuôi, bình tĩnh mở bài. Cô lại đột nhiên nhúc nhích vài cái, trong lòng nhảy dựng lên, nghĩ rằng cô thức dậy. Nào ngờ cô chỉ dụi dụi đầu, tìm vị trí thoải mái trên người cậu, rồi vùi đầu vào cổ cậu sâu hơn.
Lương Thuỷ: "......."
Tay cậu đơ một lát, cả người cũng đơ một lát. Cô vùi đầu hơi sâu, chóp mũi đặt ngay trên xương quai xanh của cậu. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng gò má mềm mại của người con gái dán vào cổ mình, hơi thở nhẹ nhàng và ấm áp, len vào cổ áo cậu, quanh quẩn ở lồng ngực cậu.
Quần áo mùa hè quá mỏng, không thể ngăn được sức nóng của da thịt chạm vào nhau.
Cậu hít sâu một hơi, dời đi sự chú ý, tiếp tục lấy bài.
Lúc xoè bài ra, cậu cố gắng chăm chú nhìn bài trong tay, nhưng ánh mắt lại không kìm được mà liếc sang gương mặt cô, chỉ có thể thấy lông mi vừa dài vừa đen nhánh, cái mũi nhỏ nhỏ cao cao, và một bên má hồng hào mềm mại.
Lương Thuỷ hoàn toàn không biết ván này mình đang cầm bài gì, dù sao cậu cũng thua, thua đến rối tinh rối mù.
Lý Phong Nhiên cũng thua mãi. Lộ Tử Hạo thắng một bàn, thắc mắc: "Hai người bị gì vậy? Hết hơi hả?"
Lý Phong Nhiên không trả lời.
Lương Thuỷ cũng không nói lời nào.
Lâm Thanh mơ màng mở mắt: "Khuya rồi đó, mấy cậu không ngủ hả?"
Hai chàng trai vốn đang ngẩn người, thấy đã mười giờ tối nên chuẩn bị đi ngủ.
Điều hoà trong xe mở rất thấp, Tô Khởi khẽ run vài lần.
Lương Thuỷ nhờ Lộ Tử Hạo lấy áo khoác trong hành lý của mình ra, khoác lên người Tô Khởi.
Vừa mới khoác áo lên, Tô Khởi dường như tìm thấy được hơi ấm nên rụt vào áo của cậu, thân mình cũng bất giác lại gần cơ thể đang nóng hầm hập của cậu, cứ chen đến bên người cậu, áp sát vào.
"........" Lương Thuỷ mím môi, cảm thấy nửa phần người đang dựa sát vào cô hơi cứng lại.
Cậu khẽ ngẩng đầu, thở dài một hơi trong không khí. Tiêu rồi, tối nay khỏi ngủ.
Lý Phong Nhiên nghiêng đầu sang một bên, không biết qua bao lâu thì chậm rãi mở mắt. Hai người đối diện cùng đắp một chiếc áo khoác, cô gái ngủ say, chỉ lộ phần đầu, kề vào cổ chàng trai. Chàng trai thì tựa đầu vào lưng ghế, hơi ngửa đầu, yết hầu trượt lên trượt xuống.
Cuối cùng, cậu nhắm mắt lại.
Bóng đêm ngoài cửa sổ dày đặc, trong xe vô cùng yên tĩnh.
Tô Khởi dường như đang nằm mơ, xung quanh tràn ngập mùi hương và hơi thở quen thuộc trên người chàng trai, rất ấm áp. Đó là một giấc mơ rất yên bình.
Sáng hôm sau, khi ánh sáng mặt trời chiếu vào, cô lười nhác mở mắt ra, cảm nhận được lồng ngực Lương Thuỷ đang thở phập phồng bên tai mình. Lúc này cô chợt bừng tỉnh, áo khoá trên người rơi xuống. Cô vội giữ lại, lập tức cảm thấy mình hấp ta hấp tấp.
Lương Thuỷ vốn đã dậy rồi, nhìn thấy thái độ tránh mà không kịp của cô, lòng ấm áp suốt đêm có chút mất mát.
Cậu vươn bả vai đau nhức bị cô đè cả đêm, hơi bực bội, trợn mắt nói xạo: "Tự cậu dựa vào ấy, ngủ hệt con heo."
(Editor: Thất Thất gầy nhom mà Thuỷ Tạp cứ kêu người ta là heo hoài =)))))
Tô Khởi tin lời cậu. Trong lòng đuối lý, không nói gì.
Lương Thuỷ vẫn còn đang giận, lại tiếp tục vu oan: "Cậu còn chảy nước miếng nữa."
"Tào lao!" Tô Khởi ném áo khoác cho cậu.
Lương Thuỷ không quậy cô nữa, cậu buồn ngủ muốn chết, tối qua gần như cậu chẳng ngủ nghê gì được.
Cô dựa gần cậu kiểu này, cậu ngủ thế nào được.
Cậu trùm áo khoác lên người, nghiêng đầu, đi ngủ bù.
Tô Khởi quay đầu, mím chặt môi, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Tia nắng vàng buổi sáng trải dài trên đất, dịu dàng, mềm mại.
Thì ra, tối qua không phải là mơ.
Cô bình tĩnh hít một hơi, rồi thở ra thật chậm. Hơi thở phà lên tấm kính, tạo thành một lớp sương mỏng.
Cô thấy gò má đỏ ửng của mình qua tấm kính. Sương mù vừa tan đi, không thấy nữa.
Khi xe đến Thượng Hải, Lộ Tử Hạo gọi Lương Thuỷ dậy, mọi người lấy hành lý xuống xe.
Lương Thuỷ buồn ngủ không chịu nổi, mặt mũi khó chịu đi ở phía sau.
Lộ Tử Hạo thò đầu sang, hỏi: "Này, có phải cậu...."
Lương Thuỷ lười nhác liếc cậu: "Gì?"
"Thích Tô Thất Thất?"
Lương Thuỷ lập tức tỉnh táo, nạt lại: "Tớ thích cậu ấy?! Não cậu có vấn đề hả?"
Lộ Tử Hạo: "Tớ chỉ tuỳ tiện hỏi thôi, cậu làm gì căng vậy?"
Lương Thuỷ: "Đây không phải là căng, đây là bực bội."
Lộ Tử Hạo: "Thất Thất nói rất đúng, cậu đúng là là có tính gắt ngủ."
Lương Thuỷ: "....."
Cậu chột dạ, đánh một cái vào đầu Lộ Tử Hạo: "Đi nhanh lên."
Lộ Tử Thâm đứng ở cửa ra chờ họ. Ngay khi mọi người tụ họp lại, Tô Khởi mới phát hiện, bình thường không có Lộ Tử Thâm nên không cảm nhận được, bây giờ có Lộ Tử Thâm ở đây để so sánh nên thấy bọn Lương Thuỷ vẫn chỉ là đám thiếu niên non choẹt.
Lộ Tử Thâm đi qua xách cặp giùm Tô Khởi, Tô Khởi vội xua tay: "Cặp em nhẹ lắm, của Thanh Thanh nặng lắm ấy. Anh xách giùm cậu ấy đi."
Lộ Tử Thâm lấy cặp của Lâm Thanh, Lâm Thanh nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Lộ Tử Thâm hỏi: "Em nhét gì trong cặp vậy, nặng quá."
Lâm Thanh không nói gì.
Tô Khởi đi theo phía sau, lén cười.
Còn gì nữa chứ, tranh thêu chữ thập với hũ đựng sao ấy mà.
Lúc cô vẫn đang cười, trên lưng bỗng nhẹ hẫng. Lương Thuỷ đã cởi cặp cô ra, xách trên tay, đi thẳng về phía trước không thèm nói câu nào.
Trái tim Tô Khởi đập thình thịch, rồi lại ngờ vực. Nhưng nghĩ lại thì, từ đó đến giờ cậu luôn chăm sóc mình giống như vậy mà, thế nên bình thường lại.
Lương Thuỷ quay đầu lại: "Cậu đi nhanh lên, đừng để lạc."
"Ò." Tô Khởi bước nhanh hơn, nắm chặt dây cặp, đi cùng với cậu.
Thấy được dắt theo thế này, cô chợt nhớ lại hai năm trước, lúc đó ở tỉnh thành cô cũng đi theo cậu kiểu này. Thấm thoát mà đã hai năm rồi. Cô vẫn nhớ rõ hôm đó ở trong tiệm bán đĩa ở tỉnh thành cùng cậu nghe《Trời nắng》mới ra mắt, bài hát như vẫn còn bên tai.
"Rất lâu trước đó, có một người yêu em đã lâu..."
Đúng là lâu lắm rồi.
Cô đang nghĩ ngợi thì có một người vội vàng đi qua, đụng phải cô. Cô hoàn hồn trở lại.
Lương Thuỷ quay đầu lại, nhíu mày không vui, liếc nhìn người đó, rồi kéo cánh tay nhỏ của cô về phía mình: "Cậu đi cẩn thận chút, đừng để bị đụng nữa."
Tô Khởi phồng má: "Ừm."
Ga xe lửa ở Thượng Hải còn đông hơn ở tỉnh thành nhiều. Ra khỏi nhà ga, khung cảnh đường phố cũng nhộn nhịp và ồn ào hơn. Tô Khởi đứng giữa quảng trường rộng lớn nhìn quanh ngó quất, bị ánh nắng mùa hè chiếu vào đổ hết mồ hôi,
Lộ Tử Thâm goi cho xe đã hẹn trước.
Tô Khởi tò mò thò lại gần nhìn di động của anh, là Nokia nắp bật.
Bố mẹ Tô Khởi cũng có điện thoại di động, là của BBK [1], hơi nặng, không được nhẹ như của Lộ Tử Thâm.
[1] BBK Electronics là một công ty đa quốc gia của Trung Quốc trong lĩnh vực điện tử.
Lương Thuỷ cũng thấy hứng thú với điện thoại di động, hỏi: "Cái này nhiêu tiền vậy anh?"
"Một ngàn mấy. Cũng bình thường à. Nokia còn có loại nắp trượt, Sharp với Blackberry cũng có. Ờ đúng rồi, điện thoại của Sony đẹp cực. Em có thể lên mạng tìm hiểu rồi chọn."
Đám con trai gồm cả Lý Phong Nhiên đều cảm thấy hứng thú, châu đầu lại nghiên cứu về điện thoại di động một lát, xe cũng vừa đến.
Dựa vào địa chỉ sân vận động mà Lương Thuỷ thi và thính phòng Lý Phong Nhiên phải diễn, Lộ Tử Thâm chọn khách sạn gần với tàu điện ngầm, đi tham quan cũng thuận tiện.
Lương Thuỷ không có ý kiến, dù sao mấy ngày nữa cậu sẽ phải dọn sang khách sạn mà thành phố đã chọn cho mình. Không chỉ thế, cậu còn xin thêm ba phòng đủ cho cả nhóm ở cùng nhau, theo danh nghĩa là người nhà đi cùng.
Tô Khởi tựa vào cửa sổ xe, nhìn nhà cao tầng và nhà một tầng bên ngoài. Lá cây rợp kín bầu trời, ánh mặt trời đang nhảy nhót trên cành cây. Thành phố này vừa tinh xảo vừa đẹp đẽ.
Tô Khởi hỏi: "Anh Tử Thâm, anh thích Thượng Hải không?"
Lộ Tử Thâm ngồi ở ghế phụ, quay đầu nhìn cô một chút, nói: "Cũng bình thường. Em thích à?"
"Thích. Anh Tử Thâm, tốt nghiệp xong anh về tỉnh thành làm việc hay ở lại Thượng Hải làm?"
Lộ Tử Thâm nói: "Anh sẽ học nghiên cứu sinh."
Nghiên cứu sinh? Trước kia cô không nghĩ đến vấn đề này. Học xong đại học không phải nên ra ngoài làm việc sao?
Lộ Tử Hạo nói: "Anh hai tớ còn tính đi Mỹ học tiến sĩ đó."
"Wow." Tô Khởi nói, "Đến Havard hả anh? Anh sẽ biến thành bạn học Lưu Diệc Đình."
(Editor: Lưu Diệc Đình là kẻ thù của Thất Thất =))) ở mấy chương đầu).
Lộ Tử Thâm nói: "Vẫn chưa suy nghĩ cụ thể cố gắng xong mấy năm này trước rồi tính lại."
Tô Khởi thầm nghĩ, anh Tử Thâm đã vào được một trường tốt thế này rồi, lại còn nỗ lực vì tương lai nữa.
Xe chạy ngang qua khu trung tâm, nhóm nhân viên văn phòng tan làm. Họ ăn mặc gọn gàng và đẹp đẽ, bước ra từ toà nhà.
Thành phố này quá phồn hoa, thế giới mà họ đang sống khác hoàn toàn với hẻm Nam Giang.
Cô không khỏi suy nghĩ, liệu họ từ nhỏ đã được sinh ra ở thành phố này, hay là dựa vào nỗ lực của bản thân để đến đây?
Dù là cách nào đi nữa, đối với cô mà nói, không có "từ nhỏ". Muốn trong tương lai có vô vàn sự lựa chọn, muốn ra khỏi hẻm Nam Giang, ra khỏi Vân Tây, cô chỉ có một con đường nỗ lực đến cùng.
Trái tim nhỏ bé của cô trong giây phút này cũng mong chờ tương lai có thể đến Thượng Hải, đến Bắc Kinh, thậm chí là đến nước Mỹ, đến nhiều nơi trên thế giới hơn nữa.
Xe nhanh chóng đến khách sạn. Lộ Tử Thâm chọn ba phòng sát nhau. Anh và Lộ Tử Hạo một phòng, Lương Thuỷ và Lý Phong Nhiên một phòng, Tô Khởi và Lâm Thanh một phòng.
Vừa vào phòng, Tô Khởi liền giục Lâm Thanh: "Cậu nhanh đi tỏ tình đê."
Lâm Thanh ngạc nhiên: "Cậu biết rồi hả?"
Tô Khởi cười hì hì: "Hôm đó cậu không hôn Lộ Tạo là tớ đã nghi rồi. Hôm qua trên xe lửa, tớ thấy hũ sao trong cặp cậu, đem tới đây để tỏ tình chứ gì?"
Mặt Lâm Thanh đỏ bừng, hơi sợ hãi: "Tớ có cảm giác là anh Tử Thâm sẽ không thích tớ."
"Sao thế được? Thanh Thanh, cậu có biết cậu đẹp cỡ nào không hả, không có người con trai nào sẽ từ chối cậu đâu." Tô Khởi khẳng định.
Lâm Thanh không lạc quan lắm: "Nhưng mà một người thích một người, đâu chỉ dựa vào vẻ ngoài. Giống lúc trước Thuỷ Tạp tưởng tớ thích cậu ấy đó, không phải cậu ấy cũng từ chối tớ sao?"
"......." Tô Khởi nói, "Đừng để ý đế cậu ấy, cái đầu óc đó không bình thường, là đồ ngốc. Không chừng cậu ấy thích con trai."
Lâm Thanh: "........"
Cô nói: "Thất Thất, tớ nghĩ Thuỷ Tạp thích con gái."
"Trời ơi đây không phải trọng điểm." Tô Khởi nói, "Trọng điểm là cậu có muốn tỏ tình hay không. Bỏ qua lần này, không biết lần sau là khi nào đâu. Dù gì thì, chỉ là xem cậu có muốn biết đáp án không, muốn biết hai người rốt cuộc có khả năng hay không có khả năng thôi."
Lâm Thanh rơi vào trầm tư.
Tô Khởi nói xong, phát hiện bản thân cũng chỉ được cái miệng.
Chỉ là, cô nghĩ về chuyện của mình, cô không giống Lâm Thanh, cô không hề muốn biết kết quả. Không biết kết quả thì bình yên vô sự. Học tập quan trọng nhất. Ừm, chính là như vậy.
........
Ở phòng kế bên, Lộ Tử Thâm rửa mặt rồi ra toilet, Lộ Tử Hạo đang soạn va li.
Lộ Tử Thâm rót hai ly nước, để một ly trước mặt em trai, hỏi: "Thi cuối kỳ thế nào?"
Lộ Tử Hạo cúi đầu: "Cũng tàm tạm."
"Mẹ kể anh nghe chuyện em ở trường rồi. Tử Hạo, đừng để người xung quanh ảnh hưởng đến con đường phía trước của em, nếu không em sẽ thua cuộc thật sự. Biết không?"
Lộ Tử Hạo không trả lời.
"Em rất thông minh, trước kia thành tích cũng tốt, cấp 3 còn hai năm lận, vẫn kịp." Anh nắm cổ tay gầy của em trai, "Anh tin tưởng em, thậm chí anh còn nghĩ rằng em thông minh hơn anh. Anh nói thật. Phải cố lên, biết chưa hả?"
Vành mắt Lộ Tử Hạo đỏ hoe, quay đầu sang chỗ khác: "Dạ."
Tiếng gõ cửa vang lên, Lộ Tử Thâm đi mở cửa.
Tô Khởi cười tủm tỉm, thò đầu vào: "Lộ Tạo, cậu lại đây chút. Tớ có việc nhờ cậu."
"Ờ. Tới liền. Sao á?" Lộ Tử Hạo chỉnh lại vẻ mặt.
"Cậu qua đây với tớ." Tô Khởi kéo tay cậu chạy về phòng.
Lâm Thanh ôm cặp, đứng ở cửa thấp thỏm không yên, nhìn Lộ Tử Thâm.
Lộ Tử Thâm hỏi: "Sao vậy?"
Mặt Lâm Thanh đỏ lên: "Anh Tử Thâm, em.... có bài toán muốn hỏi anh."
"Vào đi."
.......
Lộ Tử Hạo chơi cờ ca rô với Tô Khởi một lát, chán chường hỏi: "Cậu tìm tớ là vì cái này?"
"Tớ chả có gì làm, anh cậu cũng không dắt tụi mình ra ngoài chơi."
"Vừa tới khách sạn mà, ai cũng muốn sửa soạn lại." Lộ Tử Hạo vẽ lên giấy, nói: "Ê, tớ thắng nữa rồi."
Tô Khởi đang định nói gì đó thì cửa mở ra, Lâm Thanh bước vào.
Nhanh vậy?
Cô ném bút xuống, nói: "Thua hoài, tớ không chơi nữa."
Lộ Tử Hạo cạn lời: "Cậu nên luyện tập nhiều chút rồi hãy tìm tớ chơi." Nói xong thì đi ra ngoài.
Cậu vừa đi, Tô Khởi kéo Lâm Thanh lại, hỏi: "Sao rồi?"
Vẻ mặt Lâm Thanh rất bình tĩnh, cô nói: "Chẳng ra sao?"
Tô Khởi khó hiểu: "Chẳng ra sao là sao? Cậu tỏ tình với anh ấy chưa?"
Lâm Thanh gật gật đầu: "Tớ tặng hũ sao và tranh thêu chữ thập cho anh ấy, sau đó nói.... thích anh ấy."
"Vậy ảnh nói sao?"
"Ảnh nói: Ờ."
"Hả?" Tô Khởi không hiểu mô tê gì, "Chỉ "ờ"?"
"Còn một câu nữa."
"Câu gì?"
"Em học Toán quá dở."
Tô Khởi: "......."
"Sau đó...... hết rồi?"
"Hết rồi."
Tô Khởi ngồi xuống giường. Cái ông Lộ Tử Thâm này, quả nhiên đầu óc không giống người bình thường.