Chương 6: Mười Năm Sau Khi Tôi Chết

Phiên bản 13541 chữ

"Lá phong của Hương Sơn là cây hoàng lư, kiểu thực vật hạt kín, nhóm thực vật hai lá mầm, bộ bồ hòn, họ đào lộn hột, chi Cotinus."*

*Tác giả note: nguồn trên Baidu.

Tôi nhớ tới mùa thu hồi năm nhất đại học, bọn tôi đi ngắm lá đỏ ở Hương Sơn, tôi phát huy kiến thức cơ bản của một nhà thực vật học, khoe khoang trước mặt anh ấy.

Lá phong dày, tươi tốt, xào xạc, hòa với gió và ánh mặt trời mùa thu trở thành từng đợt sóng lớn chói mắt.

Tôi cười anh ấy chụp ảnh xấu, anh ấy chọc tôi có quá nhiều yêu cầu.

Trên tàu điện ngầm đi về, tôi vừa sửa ảnh đăng lên vòng bạn vè vừa cảm thán: "Hương Sơn thật đẹp, sang năm chúng ta lại đi nhé."

Hứa Kính Vũ đang đeo tai nghe nghe nhạc, không nghe thấy lời tôi nói, tôi bèn tháo tai nghe của anh ấy xuống nói lại một lần.

Lúc đó Hứa Kính Vũ không tỏ rõ ý kiến, nhướng mày lên, hỏi tôi: "Thật sự đẹp đến thế sao?"

Tôi gật đầu: "Đúng vậy á."

Hứa Kính Vũ nói tiếp: "Thế thì đi."

Thật ra quê chúng tôi cũng có một ngọn núi lá đỏ, cây phong Amur, thích phong, sồi, hoàng liên mộc (Pistacia chinensis), cây hoàng lư, hỏa cự sắc... Có tới bốn mươi loài, khi lá chuyển sang màu đỏ, vàng nhạt, vàng tơ đan xen, màu đỏ không giống nhau, tầng tầng lớp lớp, rất đẹp, năm nào cũng được thưởng thức.

Nói ra câu đó chỉ vì tôi cảm thấy lá đỏ ở Hương Sơn mới lạ nên trông đẹp hơn.

Mà bây giờ, có lẽ tôi đã hiểu, vì có Hứa Kính Vũ ở cùng tôi nên lá đỏ ở Hương Sơn mới đẹp hơn trong mắt tôi.

Giống như ở quê, bọn tôi tháng hai ngắm hoa mai, tháng ba thưởng hoa đào, tháng tư có hoa anh đào nhưng tôi thích hoa ngọc lan nhất.

Vì hai bên đường trong trường cấp ba trồng toàn hoa ngọc lan, lúc chúng tôi sóng vai đi ngang qua sẽ có cánh hoa rơi xuống bả vai.

...

Bây giờ cây ở Hương Sơn đã chuyển lá đỏ, tôi đã chết được hai năm.

Hứa Kính Vũ nói nhớ tôi.

Không... Những điều đó đều không quan trọng, quan trọng là Hứa Kính Vũ nhắn tin cho tôi rồi kìa!

Tôi đẩy mạt chược ra, phấn khích đến mức xoay vòng tại chỗ.

Ông cụ đang làm nóng người chuẩn bị kiếm lại đồng tiền thua, hắt cho tôi gáo nước lạnh: "Tiểu Tống, cháu hơi phấn khích rồi đấy, bình tĩnh chút đi."

"Đúng vậy." Có người phụ họa, "Chẳng phải chỉ là bạn trai nhắn tin cho em thôi sao, cần vui đến mức ấy luôn không?"

Tôi cười hì hì: "Mọi người không hiểu!"

Trước khi chết, vì cãi nhau nên tôi block Wechat của Hứa Kính Vũ.

Bây giờ tôi đột nhiên nhận được tin nhắn của anh ấy, điều đó có nghĩa là có người gỡ block cho anh ấy.

Mà sau khi tôi chết, di vật đều do bà Trần giữ, vậy là ít nhất Hứa Kính Vũ từng tới gặp bà Trần.

Trong mơ, cuối cùng tôi nói lộn xộn rất nhiều, bảo anh ấy nhớ tôi, nhớ tới thăm bà Trần và ông Tống, còn phải rảnh rỗi tới thăm tôi.

Bây giờ, anh ấy nhớ tôi, gặp bà Trần, ông Tống.

Hứa Kính Vũ đã nói là làm, bước tiếp theo sẽ là tới gặp tôi!

Vừa nghĩ tới chuyện Hứa Kính Vũ sắp tới thăm tôi, tôi vô cùng vui vẻ, nếu tôi là cún con có đuôi thì bây giờ đuổi vểnh lên tận trời rồi.

Mấy ngày sau đó, tôi vừa chơi mạt chược vừa kéo mấy bạn ma kể về Hứa Kính Vũ.

Tôi kể về năng lực thống trị trên sân bóng rổ của anh ấy, kể anh ấy giỏi thế nào về mặt học hành, còn kể anh ấy tốt với tôi thế nào.

Hứa Kính Vũ không phải người có tính cách liều lĩnh bồng bột, hầu như đều khiêm tốn, nhã nhặn.

Chỉ có một lần lúc thi đấu bóng rổ gặp phải lớp thường có một học sinh thể dục, thời cấp ba có rất nhiều con trai không che giấu sự ngạo mạn vô tri và tự cao tự đại của mình, bọn con trai lớp chọn công khai khiêu khích đều là đám gà rù, học thì giỏi mà bóng rổ thì cho không người ta điểm.

Trong lớp có một cậu bạn tức không chịu nổi, muốn xông lên tranh luận với họ.

Hứa Kính Vũ ngăn cậu ta lại, mấy người lớp thường suýt xoa: "Cũng chỉ có tí xíu gan đấy thôi."

Đứng trước sự khiêu khích này, Hứa Kính Vũ chỉ hừ lạnh một tiếng.

Tôi biết không phải anh ấy sợ hay chịu thua luôn, tận sâu trong xương anh ấy vẫn là lòng kiêu ngạo, hoàn toàn xem thường nói chuyện với đám ngu ngốc ấy.

Quả nhiên, thi đấu vừa bắt đầu, Hứa Kính Vũ dùng thân thể có sức chống đỡ đối kháng trước nay chưa từng có, như mọc mắt trên tay, chuyền bóng như thần, dưới chân như có Định Hải Thần Châm, bước chân vững càng khó lay động.

Ỷ vào chiều cao, nhiều lần úp rổ trên đầu tên học sinh thể dục kia.

Mỗi lần quả then chốt vào rổ, Hứa Kính Vũ sẽ liều mình vươn tay trải lên thật cao, đặt lên bên tai, nhắc nhớ khán giả trên khán đài cần rèo hò to hơn nữa.

Các bạn nữ xung quanh tôi đều đỏ mặt hứng phấn vì ánh mắt của anh ấy, trong lòng tôi âm thầm vui vẻ.

Vì tôi biết, ánh mắt muốn được khen ngợi của anh ấy xuyên qua dòng người, chỉ hướng tới tôi.

Thời thiếu niên rực rỡ, ngông cuồng.

Tôi và Hứa Kính Vũ đến bên nhau là chuyện thuận lý thành chương.

Ngày thứ ba sau khi thi đại học xong, mấy bạn có quan hệ không tệ trong lớp hẹn nhau đi chơi, mấy bạn nam lén lút nhìn Hứa Kính Vũ rồi lại nhìn tôi, tự cho là lên kế hoạch lớn vô cùng bí mật.

Đó là bí mật ngầm hiểu giữa hai bọn tôi, nhìn hành động kỳ lạ của bọn họ biết ngay là muốn tỏ tình.

Vì thế, ăn tối xong, để bạn năn nỉ ỉ ôi, tôi cố ý rời khỏi đó rất muộn, trên đường chỉ có tôi và Hứa Kính Vũ.

Từ ngày tới tối, trái tim này đã rối loạn hết lên, tôi chờ mong đủ lắm rồi, không chịu nổi dày vò nữa, lúc chờ đèn đỏ, tôi hỏi thẳng Hứa Kính Vũ: "Anh có gì muốn nói với em không?"

Lời thẳng thắn trực tiếp thường trí mạng nhất, yết hầu Hứa Kính Vũ trượt hai vòng, bật thốt lên: "Có."

Tôi kiềm chế sự đắc ý hả hê không cong khóe miệng lên, hơi hất cằm giả bộ lạnh lùng: "Thế anh nói đi."

Hứa Kính Vũ cau mày như ngẫm nghĩ gì đó.

Bảy mươi lăm giây đèn đỏ chuyển sang màu xanh, anh ấy vẫn không nói gì, tôi mất kiên nhẫn muốn đi, anh ấy kéo mạnh cổ tay tôi lại.

Dưới ánh đèn đường lờ mờ, người đi đường vội vã lướt qua.

Anh ấy cúi đầu, ánh mắt nghiêm túc mà nóng rực, nói với tôi: "Tống Nhan, ở bên anh nhé, anh sẽ tốt với em."

Anh sẽ tốt với em.

Câu tỏ tình đơn giản tự nhiên lại quê mùa biết bao.

Trong lòng tôi chê thế chứ đầu óc vẫn cứ rối loạn.

"Nhưng mà Hứa Kính Vũ thực sự rất tốt với em, chưa từng nổi nóng với em, tiền cũng tiêu không cần chớp mắt, tất cả ảnh đại diện tài khoản mạng xã hội đều là em, còn kiên nhẫn báo cáo lịch trình mỗi ngày." Chị gái bên cạnh ngoáy lỗ tai, "Em nói mấy cái này tám trăm lần rồi."

Tôi ngại ngùng le lưỡi.

Chẳng phải vì chờ Hứa Kính Vũ chán quá sao!

Nhưng tính thử ngày tháng, chắc anh ấy cũng sắp đến rồi chứ nhỉ?

Tôi nghĩ vậy bèn liếc tới con đường đi lên núi, bỗng có bóng dáng cao gầy sạch sẽ đập vào mắt.

"Aaaa!" Tôi hét lên, bỏ mạt chược trong tay xuống, xông lên trên với tư thế sét đánh không kịp che tai.

Giờ đã là mùa đông sương giá lạnh lẽo, Hứa Kính Vũ mặc áo gió màu đen, khóa kéo ở tít trên yết hầu, làm nổi bật đường nét cằm càng trở nên sắc bén, có mấy phần lạnh lùng, mấy phần đẹp trai, nhưng trong tay lại xách theo cái túi vô cùng quê mùa hơi giết phong cảnh.

"Hứa Kính Vũ, cuối cùng anh cũng đến rồi." Tôi phanh lại trước mặt anh ấy, một năm không gặp, một bụng lời muốn nói tích góp đang định tuôn trào ra bỗng ngậm chặt miệng lại.

Vì tôi nhìn thấy ánh mắt anh ấy đã có sự kiêu ngạo và phấn chấn thuở trước.

Vì thế, tôi vui mừng ưỡn ngực thẳng lưng sóng vai đi bên cạnh anh ấy.

Tất cả các bạn ma hàng xóm đều ngoi lên nhìn hai bọn tôi, vừa tò mò vừa thưởng thức.

Hứa Kính Vũ chưa từng tới nghĩa địa nhưng lại đi thẳng tới trước bia mộ của tôi một cách chính xác.

Anh ấy ngồi xổm xuống, im lặng lấy đồ trong túi nilon ra, bỏ ra từng cái một.

Tôi thích ăn xoài, dừa, loại mới ra của trà sữa Hey Tea, oreo half-baked cheesecake... Toàn là đồ ăn.

"Ngôn Ngôn, anh tới thăm em." Anh ấy nhìn bức ảnh trên bia mộ, nhẹ nhàng mở miệng.

Tấm hình ấy là ảnh thẻ, tôi kéo Hứa Kính Vũ tới một tiệm chụp ảnh nổi tiếng trên mạng được marketing khá tốt rồi chụp ra đó, hiệu quả rất bình thường.

"Cuối cùng anh cũng đến, em đợi lâu chết luôn rồi đây này."

Thấy anh ấy nhìn bia mộ nói chuyện, tôi nhanh chóng dạng [email protected] ngồi lên mộ, sau đó dùng tư thế hơi xảo quyệt kiểu khom lưng vểnh mông cho mặt vào đúng vị trí bức ảnh, trả lời anh ấy.

Hứa Kính Vũ hất cằm chỉ đồ ăn: "Toàn là quán em thích, anh mua bừa thôi."

Tôi ngoác mồn ngạc nhiên: "Thế này còn mua bừa? Lần sau khỏi mua nữa."

Hứa Kính Vũ: "Lần sau đến anh sẽ mang loại mới tới cho em."

Tôi: "..."

Điểm không tốt khi làm ma đây này.

Tôi nói với Hứa Kính Vũ như đàn gảy tai trâu, Hứa Kính Vũ cũng chỉ có thể lầu bầu với bia mộ.

Tôi nhìn thấy nhưng không chạm được vào anh ấy, anh ấy không nhìn thấy cũng không chạm vào tôi được.

Hứa Kính Vũ lặng lẽ giơ ngón tay lên, xuyên qua thân thể vô hình của tôi, lau tro bụi trên bức ảnh.

"Xin lỗi em Ngôn Ngôn, giờ mới tới thăm em."

Tôi: "?"

"Hai năm qua, cuộc sống và việc học hành của anh đều be bét, ngây ngốc một khoảng thời gian rất dài." Nghĩa trang ở trong mắt Hứa Kính Vũ rất vắng vẻ, ngôi mộ này nối tiếp ngôi mộ khác, là tình yêu và nỗi nhớ của người này đến người kia, tiếng anh ấy bị gió lạnh cuốn đi, chứa mấy phần cợt nhả lại mang mấy phần cô đơn, "Lúc em mới mất, anh chỉ muốn ngủ, vì mỗi khi anh mở mắt ra, đập vào mắt toàn là cảnh vật khiến anh nhớ tới em."

"Trong các giải thưởng thơ văn môn Ngữ văn hồi cấp, anh từng phân tích bao nhiêu là bài thấy vật nhớ người của người xưa, lúc đến lượt mình thì anh mới biết nó như thế nào."

Tôi vốn là đứa nói nhiều mà giờ chỉ chớp mắt một cái.

Tôi không biết phải an ủi anh ấy thế nào, có lẽ, tôi chỉ có thể không ngừng chất vấn sự yếu đuối của sinh mạng nhưng từ đầu đến cuối đều không thể khiến người nhớ thương người đã khuất đồng cảm.

Hứa Kính Vũ nói: "Anh nói em là một mắt xích trong cuộc đời anh, vì thế em đột nhiên rời đi, anh có cảm giác mắt xích cuộc đời vốn khít chặt đột nhiên tách rời ra, như đi trên dây thép trong đêm tối, phía trước là nỗi hoảng sợ lảo đảo sắp rớt xuống, nhìn ra phía sau, chỗ nào cũng đều là em, chỗ nào cũng không có em."

"Thời điểm mờ mịt nhất anh nghĩ chi bằng cùng chết cho rồi." Anh ấy cười tự giễu, "Lúc mới nảy ra suy nghĩ này, có những giọng nói khác nhắc nhở anh, nhìn bố mẹ kìa, nhìn chương trình mới viết được một nửa đi, nhìn... giấc mơ thở thiếu niên ngông cuồng nhất đã cùng làm nghiên cứu khoa học, khóa luận với mày đi."

"Vì thế ngay cả chết anh cũng không dám."

Cuộc đời như tờ giấy trong suốt, dễ bị hỗn loạn xuyên thủng, hoặc là vì yêu, hoặc là vì lý trí.

Nghe tới câu cuối cùng, tôi vẫn chưa hết sợ vỗ ngực, dùng cái giọng siêu cấp to nói với anh ấy: "Em còn lâu mới cần anh chết nhá, chết chán lắm, em muốn nhìn anh công thành danh toại, con cháu đầy nhà."

Có được tình cảm thuần khiết nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của mình đã vô cùng may mắn rồi.

Từ đầu đến cuối trên mặt Hứa Kính Vũ đều mang nụ cười cực kỳ nhạt, cực kỳ giống ánh chiếu tà ngẫu nhiêu ngẩng đầu lên nhìn thấy lúc chạng vạng hồi lớp mười hai, bình tĩnh lại ẩn chứa sức mạnh của sự cô độc, anh ấy nói: "Anh là một kẻ nhu nhược thế đấy, sau đó vào một buổi sáng không quá quan trọng tỉnh táo lại sau khi say rượu, anh cảm thấy hình như mình nằm mơ, trong giấc mơ đó em bảo anh tới thăm em, vì thế anh quyết định cứ sống hèn nhát thế này."

Sinh mệnh là tờ giấy rách vụn với những vết rách được chắp vá lại không ngừng, hoặc là vì yêu, hoặc là vì lý trí.

"Anh không dám chật vật, sa sút mãi nữa, vì thế anh bận rộn nửa năm, học hết chương trình học của hai năm, nhân tiện thi nghiên cứu sinh rồi đi thăm cô Trần."

Hứa Kính Vũ móc bản thành tích thi lại ra cho tôi xem, bạn bè ma bên cạnh ai cũng tò mò, túm tụm lại xem.

Tôi bị kìm cả hai bên trái phải, không từ bỏ ý định dán mắt vào bảng thành tích.

Toàn là chín, mười điểm trở lên.

Hứa Kính Vũ khá là ra gì, cảm giác tự hào và được an ủi tự nhiên trào dâng.

Tôi hỏi tiếp: "Thi nghiên cứu sinh thì sao?"

Hứa Kính Vũ nói: "Mặc dù chưa có kết quả thi nghiên cứu sinh nhưng cũng khá nắm chắc."

Anh ấy không hề mạnh miệng, khá nắm chắc tương đương với việc có lòng tin, bình thường sẽ không trượt.

"Bây giờ cô Trần cũng rất tốt, anh sẽ thay em chăm sóc bà ấy, em yên tâm." Hứa Kính Vũ nói xong thì im lặng.

Tôi không biết anh ấy đang suy nghĩ gì.

Nhưng một năm không gặp, tôi nhìn anh ấy chỗ nào cũng thấy mới lạ, chỗ nào cũng đẹp, mắt tôi gần như dán chặt lên người anh ấy, còn hận không thể đến gần hơn.

Tôi cảm thấy có vẻ anh ấy cao hơn trước một chút, thân người cũng thẳng hơn.

Tôi hỏi anh ấy: "Gần đây có ăn uống đàng hoàng không?"

"Đi ngủ lúc mấy giờ? Còn uống rượu không? Bạn cùng phòng của anh có thi nghiên cứu sinh không? Được tuyển thẳng ở trường anh luôn hay phải thi?"

Tôi ghé vào tai anh ấy líu líu một lúc lâu, tôi bỗng nổi hứng, sờ tay anh ấy, chọc vào mặt anh ấy như nữ lưu manh, mặc dù không có cảm giác gì nhưng thấy mới lạ.

Tôi đột nhiên nhớ ra, có lần Hứa Kính Vũ đang làm bài tập, tôi ngồi cạnh lướt video, lướt tới anh chàng có cơ bụng, cười ngớ ngẩn, vừa thả tim điên cuồng, vừa tag Khúc Tư Nguyệt vào.

Hứa Kính Vũ bị tiếng cười của tôi thu hút, quay đầu hỏi tôi làm gì.

Tôi huýt sáo với anh ấy, học theo tên lưu manh cợt nhả nói: "Cho em sờ cơ bụng cái nào."

Đồng tử Hứa Kính Vũ chấn động, tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ấy không tha, mãi đến khi anh ấy lắc đầu bất đắc dĩ, bụng căng chặt lại.

Sau đó anh ấy kéo vạt áo lên, cầm tay tôi đặt lên bụng anh ấy.

Nhiệt độ khô ráo, cơ bắp rắn chắc, tôi như phát hiện ra địa lục mới vậy, cảm thán: "Cứng quá đi."

Hứa Kính Vũ cau mày, tỏ ra bình tĩnh quở mắng tôi: "Con gái con đứa, nhã nhặn chút đi."

Tôi hừ một tiếng, không để ý lắm.

Vì tôi cảm thấy có vẻ anh ấy rất thích, nếu không tại sao tai anh ấy lại đỏ ửng lên thế chứ?

...

Ký ức của tôi không ngừng hồi tưởng, không ngừng suy nghĩ lung tung, khi bình tĩnh lại thì va vào đôi mắt cảm xúc dâng trào cuồn cuộn.

Bạn đang đọc Mười Năm Sau Khi Tôi Chết

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!