Tiếng điều hòa phả gió trong đêm yên tĩnh có vẻ rõ ràng đến lạ.
Lâu Tiêu đặt cẳng chân đang quơ quơ xuống giường, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ để so sánh hai tài khoản WeChat này.
Sau đó, cô nhận ra dù là nickname hay ảnh đại diện, hay tường nhà thấy được trước mắt, đều không có bằng chứng xác thực chứng minh hai người này là một.(Mọi người tưởng tượng con mèo bên phải nằm kiểu bên trái nha =)))Luyện Vọng Thư nghĩ tới một khả năng, nhưng cậu không nói ra được, đành hỏi lại Thịnh Dực: “Mày hỏi tao, tao hỏi ai?”Yêu cầu gì thế này.
Nhưng thật ra, có thể chắc chắn rằng tài khoản đầu tiên cô chấp nhận lời mời kết bạn là Thịnh Dực, vì cậu ấy không giới hạn phạm vi xem dòng thời gian, có thể lướt đến bảng điểm cuối kỳ I, trên đó có ghi tên “Thịnh Dực”.Thịnh Dực cầm điện thoại Luyện Vọng Thư xem, cũng giống như của mình, từ đường ranh giới là hộp bánh bạch tuộc thì không xem được những nội dung sau đó.Luyện Vọng Thư nhíu mày: “Có thể là vì biết bọn mình học 11-1, sợ đăng nhiều ảnh ăn uống nhảy múa quá, ảnh hưởng đến việc học hành của bọn mình.”Thịnh Dực – một tuyển thủ có thiên phú không cần học hành nghiêm túc cũng đạt được kết quả thi rất gì và này nọ, ngày nào cũng bị giáo viên chủ nhiệm cảnh cáo, cấm không được dạy hư các bạn cùng lớp, nên cậu nhanh chóng chấp nhận lời giải thích của Luyện Vọng Thư, còn hỏi Luyện Vọng Thư: “Tao có nên đi nói với bạn ấy về trường hợp đặc biệt của tao không?”
Nhưng vì dấu chấm đã giúp cô nên dù là nick clone cũng được, nói dối cũng không sao, Lâu Tiêu vẫn cảm thấy mình không cần phải truy cứu quá sâu.Chuyên nghiệp đấy, Luyện Vọng Thư mở ứng dụng đặt đồ ăn, đặt món theo lời Lâu Tiêu, sau đó đặt thêm một phần cà ri trứng cá và một ly nước ép dưa hấu, rồi quay lại trả lời:【Cậu muốn trồng cây gì?】
Suy nghĩ cẩn thận điều này, Lâu Tiêu trở lại giao diện trò chuyện với dấu chấm, gõ chữ:【Làm phiền cậu rồi, nếu không ngại, cậu có thể cho tớ biết cậu học lớp nào được không? Tớ mời cậu uống nước ép dưa hấu nhaaa.】Lâu Tiêu: “…?”Lâu Tiêu:【Chính xác.】
Trong khi nhắn tin, có thể thêm vào câu một chút từ biểu thị giọng điệu và icon, thỉnh thoảng gửi một vài cái meme, có thể khiến cho câu văn vốn khô cằn có vẻ đáng yêu hơn, không còn lạnh băng nữa, cũng có thể làm cho bầu không khí bớt nghiêm túc, xấu hổ — Cái này Lâu Tiêu được Mộ Đông Dương dạy.
Mộ Đông Dương lúc nào cũng sợ phát sinh mẫu thuẫn nên cực kì có kinh nghiệm ở phương diện này.Do cậu không nói rõ.Lúc sau, dấu chấm không trả lời cô, cô cũng tắt điện thoại, trở mình muốn nằm yên đi vào mộng đẹp.
Nhưng bây giờ Lâu Tiêu quá buồn ngủ, không muốn tìm meme với icon nên bỏ thêm mấy từ biểu thị giọng điệu ở cuối câu.Luyện Vọng Thư:【Không chê cậu phiền】
Dấu chấm trả lời cô:【Không cần.】Đã đến nước này, yêu cầu lại lần nữa sẽ khiến người ta khó xử.
Ngay từ ban đầu, cậu đã không có lý do gì để kiểm soát người ta đăng gì lên tường nhà mình, không muốn xem thì chặn là được, cứ một hai phải xem xong lại bị ảnh ọt dụ dỗ ăn nhiều, chỉ có thể nói là do cậu không kìm được cái miệng mình.
Lại nhắn thêm một câu:【Mấy cái ảnh chụp đồ ăn trên dòng thời gian, một ngày đăng một lần thôi được không?】Lâu Tiêu vừa ăn vừa lướt lịch sử trò chuyện tối qua với dấu chấm.
Vì nội dung hầu hết là những việc cần chú ý khi trồng cây xương rồng nên cô định tìm một cuốn sổ nhỏ, ghi lại những điều quan trọng, tránh làm nó chết lần nữa.Luyện Vọng Thư đoán, có thể là Lâu Tiêu đã nghĩ tài khoản của mình là tài khoản phụ của Thịnh Dực.
Lâu Tiêu: “…?”Đúng lúc này, điện thoại Luyện Vọng Thư rung lên một chút, Lâu Tiêu hỏi lại:【Nghĩa là, cậu vừa chê tớ phiền, vừa muốn dùng mấy bức ảnh của tớ để tham khảo đặt đồ ăn khuya đúng không?】Luyện Vọng Thư: “Đặt đồ ăn khuya, cậu chơi một mình trước đi.”Lâu Tiêu:【Hôm nay cậu ăn khuya bằng cơm nắm gạo tím đi, mua của cái quán đối diện trường mình ấy, quán đấy có bán khuya.
Nhớ thêm trứng thêm thịt gà thêm chà bông thêm chân giò hun khói, siêu ngon! Đừng chọn hotdog, hotdog to quá nên lúc thêm vào người ta sẽ giảm một nửa rau dưa ăn kèm đi, ngấy muốn chết.】
Yêu cầu gì thế này.Trong khi nhắn tin, có thể thêm vào câu một chút từ biểu thị giọng điệu và icon, thỉnh thoảng gửi một vài cái meme, có thể khiến cho câu văn vốn khô cằn có vẻ đáng yêu hơn, không còn lạnh băng nữa, cũng có thể làm cho bầu không khí bớt nghiêm túc, xấu hổ — Cái này Lâu Tiêu được Mộ Đông Dương dạy.
Mộ Đông Dương lúc nào cũng sợ phát sinh mẫu thuẫn nên cực kì có kinh nghiệm ở phương diện này.Dù sao thì cậu ấy cũng chỉ bảo là đăng một lần, chứ không bảo một lần đăng mấy tấm.
Nếu là bình thường, Lâu Tiêu sẽ phải suy nghĩ rất nhiều, nhưng bây giờ cô quá buồn ngủ, không muốn động não nữa, cũng cảm thấy chỉ là giảm bớt số lần đăng ảnh đồ ăn ngon thôi, nên đồng ý:【Ok.】Luyện Vọng Thư:【Tôi đoán là cậu không gọi tên được chủng loại của chúng.】Tiếng điều hòa phả gió trong đêm yên tĩnh có vẻ rõ ràng đến lạ.
Lúc sau, dấu chấm không trả lời cô, cô cũng tắt điện thoại, trở mình muốn nằm yên đi vào mộng đẹp.Luyện Vọng Thư:【Chặn cậu rồi tôi không biết ăn khuya món gì】Luyện Vọng Thư:【Cũng được】Lâu Tiêu đang làm bài tập cầm điện thoại liếc qua, không hiểu ý đối phương lắm, hỏi thẳng vào vấn đề:【Rốt cuộc là cậu muốn gì?】
Đầu bên kia, Luyện Vọng Thư càng đọc càng thấy yêu cầu người ta chỉ đăng ảnh đồ ăn ngon một lần một ngày của mình rất dở hơi.
Nhưng ngẫm lại, cậu dùng danh nghĩa của Thịnh Dực để đưa ra yêu cầu này, trong lòng bình tĩnh lại không ít, tắt màn hình rồi ném điện thoại sang một bên, nhắm mắt ngủ.Cậu nhẹ nhàng lướt ngón cái vuốt lên trên, thấy đằng trước chính cậu đã nói mình là Thịnh Dực, lập tức bình tĩnh lại, dù sao cũng là Thịnh Dực mất mặt.Thịnh Dực: “Tao phải đi hỏi trực tiếp mới được, chắc chắn là có hiểu lầm gì rồi!”Dấu chấm trả lời cô:【Không cần.】
Sáng hôm sau, Lâu Quốc Đống hấp tiểu long bao ngập súp cho Lâu Tiêu làm bữa sáng.Luyện Vọng Thư:【Gần như thế】Luyện Vọng Thư hiểu rõ đúng sai, cũng biết chuyện này nên kết thúc tại đây, không cần thiết phải tiếp tục làm phiền vô cớ.
Lâu Tiêu vừa ăn vừa lướt lịch sử trò chuyện tối qua với dấu chấm.
Vì nội dung hầu hết là những việc cần chú ý khi trồng cây xương rồng nên cô định tìm một cuốn sổ nhỏ, ghi lại những điều quan trọng, tránh làm nó chết lần nữa.Lâu Tiêu thở phào một hơi, thấy thương lượng với Luyện Vọng Thư còn đơn giản hơn giao dịch với hệ thống nhiều.
Cô lướt từng dòng tin nhắn, lướt đến cái cuối cùng, tầm mắt dừng lại ở chỗ dấu chấm yêu cầu cô một ngày chỉ đăng ảnh đồ ăn ngon một lần, động tác cầm đũa hơi khựng lại.Thế nên, Thịnh Dực cuối cùng cũng phát hiện, bắt đầu từ bức ảnh chụp hộp bánh bạch tuộc, Lâu Tiêu đã cho cậu vào nhóm chặn.
Dấu chấm bảo cô một ngày chỉ đăng một lần, do thấy cô spam nhiều quá nên phiền ư?Lâu Tiêu hiểu rồi, hiểu một cách cặn kẽ, sao không nói sớm luôn đi.【Cậu thế này có khác gì một ngày đăng chín lần?】
Lâu Tiêu thấy rất lạ.
Nếu thấy phiền, sao không block cô đi? Có điều xét thấy dấu chấm đã giúp cô, còn cung cấp cho cô rất nhiều kiến thức về việc nuôi trồng cây xương rồng, Lâu Tiêu chấp nhận yêu cầu của đối phương một cách vô cùng vui vẻ.Lúc này, tai nghe truyền đến một giọng nói, người trong nhóm chơi game đang giục cậu.
Nhưng con người là vậy, càng bị hạn chế không được làm gì thì càng muốn làm cái nấy.
Rõ ràng là mấy hôm trước cô chẳng đăng ảnh chụp đồ ăn, nhưng sau khi dấu chấm đưa ra yêu cầu, cô ra siêu thị của trường mua túi kẹo cầu vồng cũng muốn chụp ảnh đăng lên.Luyện Vọng Thư:【Biết, nếu có chỗ nào không biết, tôi sẽ giúp cậu đi hỏi ông nội tôi, ông nội tôi rất am hiểu về phương diện này】
Không nên, không nên, thật sự không nên.Thịnh Dực dùng khuỷu tay chọc chọc Luyện Vọng Thư: “Hử?”
Lâu Tiêu nhìn album ảnh trong điện thoại trầm tư một lúc lâu, cuối cùng quyết định chọn ra chín bức ảnh mình thích nhất trong những bức chụp hôm nay, đăng lên.
Dù sao thì cậu ấy cũng chỉ bảo là đăng một lần, chứ không bảo một lần đăng mấy tấm.Luyện Vọng Thư:【Chỉ là tôi thấy mấy bức ảnh đồ cậu chụp rất ngon, muốn đặt hết những món trên đó ăn thử một lần】
Thế là, ban đêm, Luyện Vọng Thư chuẩn bị ăn khuya mở WeChat ra, nhìn chín bức ảnh Lâu Tiêu đăng lên, lặng cả người.Vài ngày sau, Thịnh Dực đột nhiên nói với Luyện Vọng Thư: “Lạ thật, sao dạo này em gái Lâu không đăng ảnh đồ ăn nữa.”Người kết bạn WeChat với Lâu Tiêu ngày càng nhiều, dòng thời gian của Lâu Tiêu nghiễm nhiên trở thành hướng dẫn ẩm thực của trường Tụ Anh, muốn biết gần trường có món gì ngon, cứ vào thẳng tường nhà cô, cực kì tiện lợi.
Cơm vịt quay ở căn-tin, bánh kem Napoleon với kẹo cầu vồng mua ở siêu thị trường, nước ép dưa hấu và cà ri trứng cá ở tiệm trà sữa đối diện trường, còn cả cơm nắm gạo tím nhân thịt gà, ruốc heo và canh xương sườn nấu ngô nhà làm…Lâu Tiêu đứng dậy chụp ảnh cây sen đá trên bàn, chạy ra phòng khách chụp chậu thêm bức ảnh chậu hoa lan.
Luyện Vọng Thư: “……”
Do cậu không nói rõ.Đồng đội: “Làm gì đấy?”
Đã đến nước này, yêu cầu lại lần nữa sẽ khiến người ta khó xử.
Ngay từ ban đầu, cậu đã không có lý do gì để kiểm soát người ta đăng gì lên tường nhà mình, không muốn xem thì chặn là được, cứ một hai phải xem xong lại bị ảnh ọt dụ dỗ ăn nhiều, chỉ có thể nói là do cậu không kìm được cái miệng mình.Không nên, không nên, thật sự không nên.Nhưng thật ra, có thể chắc chắn rằng tài khoản đầu tiên cô chấp nhận lời mời kết bạn là Thịnh Dực, vì cậu ấy không giới hạn phạm vi xem dòng thời gian, có thể lướt đến bảng điểm cuối kỳ I, trên đó có ghi tên “Thịnh Dực”.
Luyện Vọng Thư hiểu rõ đúng sai, cũng biết chuyện này nên kết thúc tại đây, không cần thiết phải tiếp tục làm phiền vô cớ.Lâu Tiêu đề nghị một cách nghiêm túc:【Nếu ghét mình spam thì cậu cứ chặn tớ đi.】
Nhưng nghĩ đến việc mình đang dùng danh nghĩa của Thịnh Dực, cậu không nhịn nữa, nhắn cho Lâu Tiêu một tin nhắn…Sáng hôm sau, Lâu Quốc Đống hấp tiểu long bao ngập súp cho Lâu Tiêu làm bữa sáng.
【Cậu thế này có khác gì một ngày đăng chín lần?】
Lâu Tiêu đang làm bài tập cầm điện thoại liếc qua, không hiểu ý đối phương lắm, hỏi thẳng vào vấn đề:【Rốt cuộc là cậu muốn gì?】Hôm nay không có nhiều bài tập, đa phần đã làm xong trong ca học tối, chỉ cần làm tiếp một chút, mất không đến nửa tiếng đồng hồ.
Luyện Vọng Thư dựa vào lưng ghế:【Đăng ít ảnh đồ ăn đi một chút】
Lâu Tiêu đề nghị một cách nghiêm túc:【Nếu ghét mình spam thì cậu cứ chặn tớ đi.】
Luyện Vọng Thư:【Không được】
Lâu Tiêu:【Sao lại không được?】Lại nhắn thêm một câu:【Mấy cái ảnh chụp đồ ăn trên dòng thời gian, một ngày đăng một lần thôi được không?】
Luyện Vọng Thư:【Chặn cậu rồi tôi không biết ăn khuya món gì】
Luyện Vọng Thư nhắn xong, vô cùng bất ngờ vì mình lại vô lý đến mức này.
Cậu nhẹ nhàng lướt ngón cái vuốt lên trên, thấy đằng trước chính cậu đã nói mình là Thịnh Dực, lập tức bình tĩnh lại, dù sao cũng là Thịnh Dực mất mặt.Hứng thú của Luyện Vọng Thư hơi giảm xuống, trả lời:【Chụp ảnh gửi tôi, ngày mai tôi nói cho cậu trồng thế nào.】
Lúc này, tai nghe truyền đến một giọng nói, người trong nhóm chơi game đang giục cậu.
Cậu trả lời một câu: “Chờ chút.”Lâu Tiêu thấy rất lạ.
Nếu thấy phiền, sao không block cô đi? Có điều xét thấy dấu chấm đã giúp cô, còn cung cấp cho cô rất nhiều kiến thức về việc nuôi trồng cây xương rồng, Lâu Tiêu chấp nhận yêu cầu của đối phương một cách vô cùng vui vẻ.Cô lướt từng dòng tin nhắn, lướt đến cái cuối cùng, tầm mắt dừng lại ở chỗ dấu chấm yêu cầu cô một ngày chỉ đăng ảnh đồ ăn ngon một lần, động tác cầm đũa hơi khựng lại.Dấu chấm bảo cô một ngày chỉ đăng một lần, do thấy cô spam nhiều quá nên phiền ư?
Đồng đội: “Làm gì đấy?”Lâu Tiêu hỏi cậu:【Ngoài xương rồng ra, cậu còn biết trồng những loại cây khác không?】
Luyện Vọng Thư: “Đặt đồ ăn khuya, cậu chơi một mình trước đi.”
“Không sao, không sao, tôi chờ cậu.” Đồng đội vô cùng khoan dung.
Đúng lúc này, điện thoại Luyện Vọng Thư rung lên một chút, Lâu Tiêu hỏi lại:【Nghĩa là, cậu vừa chê tớ phiền, vừa muốn dùng mấy bức ảnh của tớ để tham khảo đặt đồ ăn khuya đúng không?】Lâu Tiêu:【Nhà tớ có một chậu sen đá với một chậu hoa lan, sống được đến bây giờ do may mắn cả.】Làm bài tập xong, Lâu Tiêu lại liếc nhìn cây xương rồng, sờ sờ chỗ bị cắt, nhận ra chỗ đó vẫn còn mềm nên để yên cho nó phơi khô tiếp.
Luyện Vọng Thư:【Gần như thế】
Luyện Vọng Thư:【Không chê cậu phiền】Nhưng con người là vậy, càng bị hạn chế không được làm gì thì càng muốn làm cái nấy.Đầu bên kia, Luyện Vọng Thư càng đọc càng thấy yêu cầu người ta chỉ đăng ảnh đồ ăn ngon một lần một ngày của mình rất dở hơi.
Nhưng ngẫm lại, cậu dùng danh nghĩa của Thịnh Dực để đưa ra yêu cầu này, trong lòng bình tĩnh lại không ít, tắt màn hình rồi ném điện thoại sang một bên, nhắm mắt ngủ.
Luyện Vọng Thư:【Chỉ là tôi thấy mấy bức ảnh đồ cậu chụp rất ngon, muốn đặt hết những món trên đó ăn thử một lần】Luyện Vọng Thư dựa vào lưng ghế:【Đăng ít ảnh đồ ăn đi một chút】
Lâu Tiêu hiểu rồi, hiểu một cách cặn kẽ, sao không nói sớm luôn đi.
Lâu Tiêu hỏi cậu:【Ngoài xương rồng ra, cậu còn biết trồng những loại cây khác không?】
Luyện Vọng Thư mơ hồ nhận thấy Lâu Tiêu có ý đồ, trả lời:【Còn tùy xem là gì】“Không sao, không sao, tôi chờ cậu.” Đồng đội vô cùng khoan dung.Luyện Vọng Thư: “……”
Lâu Tiêu:【Sen đá?】
Luyện Vọng Thư:【Chút chút】
Lâu Tiêu:【Hoa lan?】Thịnh Dực tổn thương vô cùng: “Sao bạn ấy lại chặn tao? Tao có trêu chọc gì bạn ấy à?”Lâu Tiêu đặt cẳng chân đang quơ quơ xuống giường, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ để so sánh hai tài khoản WeChat này.
Sau đó, cô nhận ra dù là nickname hay ảnh đại diện, hay tường nhà thấy được trước mắt, đều không có bằng chứng xác thực chứng minh hai người này là một.
Luyện Vọng Thư:【Biết nuôi thế nào】
Lâu Tiêu:【Hoa sen?】
Luyện Vọng Thư:【Biết, nếu có chỗ nào không biết, tôi sẽ giúp cậu đi hỏi ông nội tôi, ông nội tôi rất am hiểu về phương diện này】
Lâu Tiêu nghĩ thầm: Đỉnh thật sự.Luyện Vọng Thư:【Biết nuôi thế nào】
Rồi nhắn:【Thế thì về sau có chỗ nào không hiểu tớ sẽ hỏi cậu, tớ sẽ chia nhóm chặn cậu xem dòng thời gian.
Hằng ngày, tớ sẽ nhắn tin riêng giới thiệu cho cậu một món tớ thấy ngon, để cậu làm đồ ăn khuya, coi như phí cố vấn, cậu thấy sao?】
Luyện Vọng Thư:【Cũng được】
Lâu Tiêu thở phào một hơi, thấy thương lượng với Luyện Vọng Thư còn đơn giản hơn giao dịch với hệ thống nhiều.Luyện Vọng Thư:【Chút chút】
Lâu Tiêu:【Hôm nay cậu ăn khuya bằng cơm nắm gạo tím đi, mua của cái quán đối diện trường mình ấy, quán đấy có bán khuya.
Nhớ thêm trứng thêm thịt gà thêm chà bông thêm chân giò hun khói, siêu ngon! Đừng chọn hotdog, hotdog to quá nên lúc thêm vào người ta sẽ giảm một nửa rau dưa ăn kèm đi, ngấy muốn chết.】
Chuyên nghiệp đấy, Luyện Vọng Thư mở ứng dụng đặt đồ ăn, đặt món theo lời Lâu Tiêu, sau đó đặt thêm một phần cà ri trứng cá và một ly nước ép dưa hấu, rồi quay lại trả lời:【Cậu muốn trồng cây gì?】
Lâu Tiêu:【Nhà tớ có một chậu sen đá với một chậu hoa lan, sống được đến bây giờ do may mắn cả.】
Luyện Vọng Thư:【Tôi đoán là cậu không gọi tên được chủng loại của chúng.】Nếu là bình thường, Lâu Tiêu sẽ phải suy nghĩ rất nhiều, nhưng bây giờ cô quá buồn ngủ, không muốn động não nữa, cũng cảm thấy chỉ là giảm bớt số lần đăng ảnh đồ ăn ngon thôi, nên đồng ý:【Ok.】
Lâu Tiêu:【Chính xác.】Suy nghĩ cẩn thận điều này, Lâu Tiêu trở lại giao diện trò chuyện với dấu chấm, gõ chữ:【Làm phiền cậu rồi, nếu không ngại, cậu có thể cho tớ biết cậu học lớp nào được không? Tớ mời cậu uống nước ép dưa hấu nhaaa.】
Lâu Tiêu:【Meo meo nằm thẳng.jpg】
Ánh mắt Luyện Vọng Thư dừng lại trên bức ảnh meme ấy một lát.
Mèo là mèo Ragdoll, nằm trên mặt đất cứ như một chiếc bánh.
Đôi mắt rất xanh, cái vẻ tròn tròn làm Luyện Vọng Thư nhớ đến ngày trước ở khu để xe đạp, đôi mắt Lâu Tiêu nhìn anh trai cậu rồi tỏ tình.
Hứng thú của Luyện Vọng Thư hơi giảm xuống, trả lời:【Chụp ảnh gửi tôi, ngày mai tôi nói cho cậu trồng thế nào.】
Nói xong đặt điện thoại xuống, chơi game.Lại vài ngày sau, Thịnh Dực lên án Lâu Tiêu với Luyện Vọng Thư: “Em gái Lâu thế mà lại chặn Tớ!!!”
Lâu Tiêu đứng dậy chụp ảnh cây sen đá trên bàn, chạy ra phòng khách chụp chậu thêm bức ảnh chậu hoa lan.
Vì Luyện Vọng Thư nói ngày mai mới dạy cô trồng thế nào nên cô cũng không ngồi đợi, gửi ảnh xong thì tiếp tục làm bài tập.Thịnh Dực: “Cũng phải.”
Hôm nay không có nhiều bài tập, đa phần đã làm xong trong ca học tối, chỉ cần làm tiếp một chút, mất không đến nửa tiếng đồng hồ.Lâu Tiêu:【Hoa sen?】
Làm bài tập xong, Lâu Tiêu lại liếc nhìn cây xương rồng, sờ sờ chỗ bị cắt, nhận ra chỗ đó vẫn còn mềm nên để yên cho nó phơi khô tiếp.Luyện Vọng Thư: “… Ừm.”
Vài ngày sau, Thịnh Dực đột nhiên nói với Luyện Vọng Thư: “Lạ thật, sao dạo này em gái Lâu không đăng ảnh đồ ăn nữa.”Cơm vịt quay ở căn-tin, bánh kem Napoleon với kẹo cầu vồng mua ở siêu thị trường, nước ép dưa hấu và cà ri trứng cá ở tiệm trà sữa đối diện trường, còn cả cơm nắm gạo tím nhân thịt gà, ruốc heo và canh xương sườn nấu ngô nhà làm…
Luyện Vọng Thư: “……”
Thịnh Dực dùng khuỷu tay chọc chọc Luyện Vọng Thư: “Hử?”Lâu Tiêu nhìn album ảnh trong điện thoại trầm tư một lúc lâu, cuối cùng quyết định chọn ra chín bức ảnh mình thích nhất trong những bức chụp hôm nay, đăng lên.
Luyện Vọng Thư nghĩ tới một khả năng, nhưng cậu không nói ra được, đành hỏi lại Thịnh Dực: “Mày hỏi tao, tao hỏi ai?”Thịnh Dực: “Có chứ.”
Thịnh Dực: “Cũng phải.”
Một lát sau, Luyện Vọng Thư hỏi Thịnh Dực: “Lúc add Lâu Tiêu, mày có nói mày là ai không?”
Thịnh Dực: “Có chứ.”
Luyện Vọng Thư: “… Ừm.”
Lại vài ngày sau, Thịnh Dực lên án Lâu Tiêu với Luyện Vọng Thư: “Em gái Lâu thế mà lại chặn Tớ!!!”
Người kết bạn WeChat với Lâu Tiêu ngày càng nhiều, dòng thời gian của Lâu Tiêu nghiễm nhiên trở thành hướng dẫn ẩm thực của trường Tụ Anh, muốn biết gần trường có món gì ngon, cứ vào thẳng tường nhà cô, cực kì tiện lợi.
Thế nên, Thịnh Dực cuối cùng cũng phát hiện, bắt đầu từ bức ảnh chụp hộp bánh bạch tuộc, Lâu Tiêu đã cho cậu vào nhóm chặn.
Thịnh Dực tổn thương vô cùng: “Sao bạn ấy lại chặn tao? Tao có trêu chọc gì bạn ấy à?”Mèo là mèo Ragdoll, nằm trên mặt đất cứ như một chiếc bánh.
Đôi mắt rất xanh, cái vẻ tròn tròn làm Luyện Vọng Thư nhớ đến ngày trước ở khu để xe đạp, đôi mắt Lâu Tiêu nhìn anh trai cậu rồi tỏ tình.
Luyện Vọng Thư đoán, có thể là Lâu Tiêu đã nghĩ tài khoản của mình là tài khoản phụ của Thịnh Dực.Rồi nhắn:【Thế thì về sau có chỗ nào không hiểu tớ sẽ hỏi cậu, tớ sẽ chia nhóm chặn cậu xem dòng thời gian.
Hằng ngày, tớ sẽ nhắn tin riêng giới thiệu cho cậu một món tớ thấy ngon, để cậu làm đồ ăn khuya, coi như phí cố vấn, cậu thấy sao?】
Thịnh Dực: “Tao phải đi hỏi trực tiếp mới được, chắc chắn là có hiểu lầm gì rồi!”Một lát sau, Luyện Vọng Thư hỏi Thịnh Dực: “Lúc add Lâu Tiêu, mày có nói mày là ai không?”
Luyện Vọng Thư: “Không sao, tao cũng bị chặn.”
Thịnh Dực ngạc nhiên: “Mày cũng bị á?”
“Ừ.” Luyện Vọng Thư lấy điện thoại của mình cho cậu xem, còn giải thích: “Chỉ là chia nhóm chặn thôi, không phải là không cho mày xem dòng thời gian của cô ấy, có nghĩa là, không hẳn là cô ấy ghét bọn mình.”
Thịnh Dực cầm điện thoại Luyện Vọng Thư xem, cũng giống như của mình, từ đường ranh giới là hộp bánh bạch tuộc thì không xem được những nội dung sau đó.“Ừ.” Luyện Vọng Thư lấy điện thoại của mình cho cậu xem, còn giải thích: “Chỉ là chia nhóm chặn thôi, không phải là không cho mày xem dòng thời gian của cô ấy, có nghĩa là, không hẳn là cô ấy ghét bọn mình.”
Thịnh Dực: “Nhưng mà tại sao?”Lâu Tiêu:【Hoa lan?】
Luyện Vọng Thư nhíu mày: “Có thể là vì biết bọn mình học 11-1, sợ đăng nhiều ảnh ăn uống nhảy múa quá, ảnh hưởng đến việc học hành của bọn mình.”
Thịnh Dực – một tuyển thủ có thiên phú không cần học hành nghiêm túc cũng đạt được kết quả thi rất gì và này nọ, ngày nào cũng bị giáo viên chủ nhiệm cảnh cáo, cấm không được dạy hư các bạn cùng lớp, nên cậu nhanh chóng chấp nhận lời giải thích của Luyện Vọng Thư, còn hỏi Luyện Vọng Thư: “Tao có nên đi nói với bạn ấy về trường hợp đặc biệt của tao không?”Nhưng vì dấu chấm đã giúp cô nên dù là nick clone cũng được, nói dối cũng không sao, Lâu Tiêu vẫn cảm thấy mình không cần phải truy cứu quá sâu.
Luyện Vọng Thư: “Đi nói với bạn học B-level là mày không cần học cũng thi đỗ A-level, não mày bị úng à?”[1]
Đúng thật.
Thịnh Dực xị mặt: “Thế làm sao bây giờ?”
Luyện Vọng Thư: “Để tao nói hộ cho.”
Thịnh Dực nhìn cậu với ánh mắt đầy nghi ngờ: “Mày đi nói chuyện với bạn ấy?”
Luyện Vọng Thư: “Lần trước bảo mày đi xin WeChat của cô ấy là do có việc cần, có nói chuyện vài câu.”
Thịnh Dực gật đầu: “Ok, thế tao giao phó trọng trách này cho mày đấy!”
Luyện Vọng Thư kìm nén biểu cảm đang nhìn một tên ngốc, quay đầu lấy điện thoại nhắn tin cho Lâu Tiêu —
【Không cần phải chặn tài khoản khác của tôi.】 [1] Gốc: 缺心眼 – khuyết tâm nhãn – từ lóng chỉ những người làm việc không suy nghĩ đến hậu quả.
Chặn trong WeChat là không cho xem người bị chặn xem dòng thời gian của mình, còn hủy kết bạn mới không nhắn tin được..