Bên trong nhà ăn, mỗi người đều im lặng dùng bữa sáng cảu mình, đối với Nguyễn gia đây là một thối quen, đối với Phan Miêu Vũ thì chính là cậu lười nói, dù sao khi nảy phát giận một lúc cả người đều mệt mỏi, vì vậy cậu chẳng có chút tinh thần nào mà ngó ngiên nữa.
Nguyễn Minh Hoàng khẽ nhìn cậu rời nhìn những người khác sau đó cũng bình tĩnh mà ăn.
Buổi sáng trải qua trong yên tỉnh,
Sau khi dùng xong dì Hạnh liền bưng chút bánh trán miệng ra cho mỗi người, thứ này là do Lê Tú làm từ hôm qua sau khi bỏ vào tủ lạnh đến hiện tại vừa hay có thể đem ra.
Phan Miêu Vũ nhìn món tráng miệng trước mắt liền híp mắt đầy vui vẻ mà múc lên ăn, sau đó hai mắt cậu loan loan đầy sự vui vẻ.
Thật ra từ kiếp trước đến khi xuyên vào thân xác này chưa từng có người biết thật ra cậu cực kỳ thích ăn đồ ngọt, Chỉ là lúc trước cậu rất lười chẳng thích ra ngoài nê không mua những món ngọt ăn mà thôi.
Đã lâu lắm rồi cậu không ăn được món ngọt nào nên hiện tại chỉ ăn một chút đã cực kỳ vui vẻ rồi.
Ông nội Nguyễn nhìn cậu liền khẽ đưa tay đẩy món tráng miệng của ông sang, Phan Miêu Vũ bất ngờ sau đó ngơ ngác nhìn theo bàn tay, thấy khuôn mặt hiền từ của ông cậu liền mỉm cười ngọt ngào nói: "Cháu cảm ơn ông nội."
Nguyễn Quan cùng Lê Tú thấy vậy cũng vui vẻ mà đẩy món tráng miệng qua sau đó trông mong nhìn cậu.
Phan Miêu Tú cũng không để hai ông bà thất vọng cậu hai mắt đầy ý cười nhìn qua rồi ngọt ngào nói: "Con cảm ơn ba mẹ."
"Ngoan, ngoan, ăn nhiều vào." Lê Tú ôm ngực miệng liên tục nói.
Trời ơi con dâu bà đáng yêu mả ngoan ngoãn quá.
Nguyễn Minh Hoàng nhìn ba người thân trong nhà bởi vì muốn dỗ cậu vui vẻ mà đẩy món tráng miệng của mình đến trước mặt cậu liền không biết phải nói gì nếu như em trai anh có ở đây chắc phải khóc hết nước mắt quá.
Nhưng cả nhà đều làm vậy chẳng lẽ anh là chồng lại không làm vì vậy anh khẽ ho một tiếng sau đó đầy món tráng miệng của mình đến trước mặt cậu.
Đúng như anh nghĩ ba người lớn trong nhà thấy vậy hai mắt liền sáng lên đầy ve hài lòng, Phan Miêu Vũ cũng nhìn sang sau đó nở nụ cười ngọt ngào nói: "Cảm ơn anh."
"Ăn đi." Nguyễn Minh Hoàng sửng sốt rồi đưa tay lên vỗ nhẹ đầu cậu dịu dàng cười.
Gia đình Nguyễn Sâm nhìn cảnh tượng gia đình hòa thuận thế này liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng bọn họ ngồi lù lù ở đây nhưng giống như vô hình vậy.
Đứa con nhỏ nhất của ông ta nhìn thấy xung quanh cậu đều là món tráng miệng liền không nhịn được ganh tị mà xoay đầu nhìn mẹ mình mà đòi hỏi:
"Mẹ, con cũng muốn ăn thêm, muốn ăn thêm nữa."
Nghe thấy tiếng trẻ con lúc này gia đình đang xem con dâu ăn liền không khỏi ngước mắt lên nhìn.
Hà Oánh tuy trong lòng cực kỳ tức giận với sự bất công này nhưng vẻ mặt đầy sự ngại ngùng cùng bất lực nhỏ giọng dỗ dành:.
Truyện Linh Dị
"Con đã ăn hết phần mình rồi, không thể đòi thêm đâu."
Nhưng đứa nhỏ hoàn toàn không nghe mà tiếp tục lớn tiếng nói: "Không con không chịu, con muốn ăn thêm...!Sao anh kia lại có nhiều như vậy mà con lại không có."
"Đó là do chú dì cùng anh họ của con đưa cho, bọn họ không ăn nên đưa cho anh ăn." Hà Oánh nói, trong lời nói đều là sự châm chọc, rõ ràng trong bàn có một đứa nhỏ mới vừa tám tuổi lại không cho nó món tráng miệng lại đi đứa cho một thằng nhóc đã lớn.
"Vậy..
vậy mẹ cho con đi." Đứa nhỏ vẫn tiếp tục nói.
"Nhưng mẹ ăn xong rồi." Hà Oánh bị con trai khiến cho xấu hổ, đúng vậy bà đang chỉ trích người khác nhưng lại không nói chính mình, rõ ràng bà cũng tham ăn lại không chịu đưa phần của mình cho con mình, rõ ràng dụng ý của bà là để thằng nhóc thúi này đi đồi chú dì của nó lại không ngờ nó quay sang đòi bà.
"Nguyễn Mạnh Huy mày ngồi im cho tao." Nguyễn Sâm quát lớn sau đó đầy món tráng miệng của ông ta sang: "Mày ăn đi rồi im lặng cho tao."
Nguyễn Mạnh Huy thấy có đồ ăn ngon đến trước mặt liền nhanh chóng im lặng mà vui vẻ ăn.
Lê Tú nhìn bọn họ diễn kịch mà lạnh lùng khinh thường trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười.
Hà Oanh xấu hổ cười cười: "Khiến mọi người chê cười rồi, do em chiều thằng bé quá nên nó mới như thế."
"Không có gì, con nít nên dạy chúng hiểu cái nào nên làm cái nào không nên làm." Lê Tú giả lả cười rồi xoay đầu tiếp tục nhìn con dâu đang phòng má ăn đối diện.
Ông nội Nguyễn nhìn sống gió trong mắt đứa con trai út của mình rồi thở dài nhưng không lên tiếng nói gì, không phải ông thiên vị gia đình thằng hai mà là ông đã quá thất vọng về đứa con còn lại rồi.
Những năm trước ông đều dánh tất cả cho đứa con bởi vì mất mẹ khi còn quá nhỏ kia rồi cũng bắt thằng hai chìu theo ý thằng út, nhưng ông hiểu ra không phải cứ yêu thương là tất cả sẽ như ý ông muốn, gia đình sẽ vui vẻ hòa thuận, ông buông tay rồi, hiện tại ông chỉ muốn dưỡng già chỉ muốn sống nốt phần đời còn lại với gia đình nhỏ của thằng hai trong vui vẻ mà thôi.
Ông sẽ không bao giờ để tâm đ ến thằng út nữa, bởi vì trong mắt nó chỉ cầu mong ông chết sớm một chút để có thể tranh giành tài sản mà thôi.
Phan Miêu Vũ không quan tâm đ ến khúc nhạc đệm khi nãy, cậu cũng không phải người tốt bụng gì, nếu như đứa nhỏ đó có liên quan đến cậu thì cậu còn có thể vui vẻ mà chia sẽ một chút, nhưng đáng tiếc không phải thằng nhóc tưởng chừng như ngây thơ nhỏ tuổi kia, thực chức tính tình y chang ba nó, cực kỳ ác đọc.
Trong quyển tiểu thuyết mà nguyên chủ nhắc đến có một đoạn miêu tả về cảnh thằng nhỏ đó đẩy em trai nam chính vào hồ nước nuôi cá ở bên ngoài hoa viên, nếu không phải có nguyên chủ không biết bơi nhảy xuống làm phao cho cậu bé vịn vào sau đó cả hai chờ người đến cứu thì thằng bé đã chết.
Mà cũng vì sự tốt bụng này của nguyên chủ mới khiến cho gia đình nam chính càng yêu thương cậu ta, em trai nam chính bởi vì một lần cứu mạng đó mà nhớ ân suốt đời.
Nhưng mà Phan Miêu Vũ không nhớ ra rốt cuộc tình tiết đó sẽ xảy ra vào lúc nào, bởi vì khi cậu cùng anh đến đây, ăn xong cả bữa sáng cũng không nhìn thấy em trai nam chính, có lẽ chuyện xảy ra không phải ngày hôm này rồi.
Cậu an tâm mà ăn nốt miếng cuối cùng rồi thỏa mãn mà tủm tỉm cười li3m môi.
"Vậy tụi con lên lầu trước ạ, ngày hôm qua ngủ trễ quá hiện tại hơi buồn ngủ." Nguyễn Minh Hoàng không muốn nhìn thấy gia đình của Nguyễn Sâm nữa bèn khóe léo nói.
Ông nội Nguyễn cũng khá hiểu anh nên gật đầu: "Vậy tụi con nghĩ ngơi đi, chừng nào đến giờ cơm trưa ta cho dì Hạnh lên gọi."
"Vâng ạ."
Phan Miêu Vũ cũng ngoan ngoan ngaon4 đứng dậy theo anh sau đó mỉm cười nói: "Vậy con đi về phòng trước."
"Đi đi."
Thấy ba người lớn trong nhà gật đầu cậu liền lon ton chạy theo anh, dù sao người ta nói căng da bụng thì trùng da mắt quả thật không sai, cậu hoàn toàn không cảm thấy ăn xong rồi ngủ thì có vấn đề gì vì vậy không một chút phản đối ý định của anh mà còn vui vẻ theo ý anh.
Dù sao cậu cũng không chê việc có thể ngủ, cho dù là ngủ dưới sàn nhà cũng không sao.
"Đây là phòng tôi, sau này khi ở đây tôi cùng cậu sẽ ngủ cùng nhau." Nguyễn Minh Hoàng dừng trước một căn phòng rồi mở ra.
Bên trong căn phòng khá lớn, đồ dùng đều được chuẩn bị kỷ càng, mọi thứ đều có hai bộ, quần áo thì hai kích thước khác nhau, từ những thứ có trong phòng cậu có thể nhìn ra sự yêu mến cùng lo lắng cảu người nhà anh.
"Gia đình anh thật sự rất tốt.
Là tôi may mắn."
Nguyễn Minh Hoàng liếc nhìn cậu rồi mím môi không nói lời nào, anh đi lại giường rồi nằm lên.
Việc anh muốn nghĩ ngơi cũng không phải là giả, buổi sáng chỉ mới ngủ hai tiếng nên hiện tại anh khá buồn ngủ, cũng không muốn quan tâm đ ến cậu.
Nhưng anh cũng không độc chiếm cả cái giường mà chừa lại một bên, đã chứng kiến công phu ngủ của cậu thì anh chắc chắn chỉ cần không có gì để làm thì cái người trong thì gày gò kia chắc chắn sẽ đặt đầu xuống liền ngủ không biết trời trăng gì..