Nguyễn Minh Hoàng thả lỏng người ngồi xuống bên cạnh cậu, mỗi ngày anh đều nghe được câu hỏi này, nhưng anh lại không cảm thấy phiền mà ngược lại trong lòng rộn ràng giống như trống đánh, có lẽ mỗi khi đi làm về anh đều chỉ đang chờ đợi mỗi câu này mà thôi.
Anh rất rõ ràng, cậu không phải người giỏi giang gì, càng không phải người siêng năng hay thông mình gì.
Cậu là một người cực kỳ lười biếng, chỉ cần có thể nằm cậu sẽ không ngồi, có thể ăn cậu sẽ không nhịn.
Tuy nhiên cậu lại cực kỳ thích vẽ truyện tanh, anh từng xem qua tác phẩm của cậu, lần đầu tiên trong đời anh đụng vào một cuốn truyện không có chút nào liên quan đến ngành nghề của mình, thậm chí nó còn không giúp được gì mà còn khiến anh mất vài phút để đọc xong một quyển, hai năm vừa vặn để cậu làm ra một quyển truyện và được in ra làm để bán cho đọc giả mà trong văn phòng ở công ty anh vừa anh có đủ bộ của nó.
Từ lúc bắt đầu anh cảm thấy không quá tin tưởng cậu, cho dù cậu là một người vô tội đi nữa thì thật sự có ai đó chấp nhận thay thế người khác để quyết định cuộc đời mình, sau này bởi vì cảm kích mà anh thường xuyên để ý cậu dần dần không biết tại sao anh lại cảm thấy cậu thực sự rất ngoan ngoãn, cậu sẽ không cố ý lấy lòng anh, thậm chí còn không làm phiền anh hay tiêu sài tiền của anh một cách phung phí.
Dần dần không biết tại sao anh lại muốn cuộc sống hôn nhân cứ thế này đi, tuy hai người bắt đầu bằng việc hợp đồng nhưng tương lai có thể anh se có tình cảm với cậu, ánh mắt của anh sẽ bị cậu thu hút trong vô thức.
Anh cảm thấy mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy, đúng vậy chắc chắn nó sẽ diễn ra như vậy anh không thể nào chắc chắn mình sẽ không có cảm tình dành cho cậu mà cậu một ngày nào đó cũng sẽ có tình cảm với anh.
Nguyễn Minh Hoàng vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm cậu trả lời: "Tôi ăn rồi." Sau đó hai mắt anh thoáng lóe lên một chút tính toán rồi nói:
"Ngày mai có một buổi tiệc quyên góp để làm từ thiện, cậu đi cùng tôi."
"Được." Phan Miêu Vũ gật đầu đồng ý, dù sao trong bản hợp đồng cũng đã có ghi về điều khoản này, cậu sẽ phải đi cùng anh dự tiệc nếu như anh cần.
"Vậy chiều ngày mai Lương trợ lý sẽ đem đồ cho anh, sau đó anh đi cùng anh ta đến công ty chờ tôi." Nguyễn Minh Hoàng sắp xếp, anh cũng phải để cậu ra mắt công ty rồi.
Hiện tại công ty đã ổn định thậm chí đang trên đà phát triển, những cái đuôi đang ngấp nghé anh càng lúc càng nhiều anh cần phải để người khác biết mình đã kết hôn, như vậy sẽ tránh được khá nhiều phiền phức trong thương trường.
"Như vậy có ổn không?" Phan Miêu Vũ thoáng kinh ngạc, cậu ngập ngừng hỏi.
Đây hình như không đúng lắm, rõ ràng kiếp trước cảu nguyên chủ chưa từng được đến công ty của anh, đến cà việc đi dự tiệc cũng không có chút ấn tượng nào.
Đây không lẽ là cậu đã thay đổi được diễn biến của cốt truyện, nhưng mà đây rốt cuộc là phần nào của cốt truyện rồi.
Cuốn tiểu thuyết mà nguyên chủ đọc được nói về góc nhìn của nữ chính, mà cậu không ở cạnh nữ chính càng không xem tin tức hay báo đài gì cả vì vậy hoàn toàn không biết rốt cuộc nữ chính như thế nào rồi, cô ta đã xây dựng thành công chỗ đứng của m,ình trong công ty chưa, có gặp nam chính chưa.
Tất cả mọi thứ cậu đều không biết, ngoại trừ nhận ra mình ở nơi này đã được hai năm thì không còn để ý đến cái gì nữa cả.
"Không có gì không ổn, cậu chính là vợ tôi sau này có khi chúng ta phải đi cùng nhau khá nhiều, để bọn họ nhận biết cậu là tốt rồi.
Cậu không cần phải nói chuyện với ai cả." Nguyễn Minh Hoàng tưởng cậu lo lắng liền nói, tiếp xúc hai năm anh biết được người bên cạnh này hoàn toàn không biết nói chuyện, thậm chí cậu còn có xu hướng sợ xã hội.
Lúc cậu tiếp xúc với Lương trợ lý, thậm chí là dì Loan cậu cực kỳ câu nệ, khẽ cúi đầu bả vai co lại, cả người cứng ngắc không biết phải làm cái gì, hoặc mỗi khi nói chuyện với gia đình anh bên ngoải cậu tỏ ra cực kỳ gần gũi nhưng chỉ có anh biết tay chân cảu cậu thoáng run run, bờ môi cũng khô khốc một cách kỳ lạ.
Những chuyện này anh điều nhìn thấy rất rõ ràng.
Tuy nhiên anh không hiểu tại sao khi cậu đối diện với anh lại không có những dấu hiệu đó, cậu cực kỳ bình thường thậm chí còn tự nhiên khi nằm ngủ bên cạnh anh mỗi khi về nhà chính.
Giống như khắp thế giới này ngoại trừ anh cậu đều không muốn tiếp xúc với ai cả, điền này khiến anh bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
"Tôi nhớ rồi, vậy ngày mai tôi sẽ thức sớm để chờ Lương trợ lý." Phan Miêu Vũ nghe anh nói vậy cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
"Không cần, khi nào anh ta đến sẽ gọi cậu." Nguyễn Minh Hoàng lắc đầu phản đối sau đó dịu dàng nói: "Cậu cứ ngủ đi, không phiền phức gì đâu."
Phan Miêu Vũ không biết phải nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể gật đầu xem như đã rõ.
Nguyễn Minh Hoàng hài lòng đứng dậy đưa tay xoa đầu cậu rồi nhấc chân đi về phòng:
"Tôi ngủ trước đây.
Heo con ngủ ngon."
Phan Miêu Vũ nghe vậy liền xù lông hô lớn: "Tôi không phải là heo."
"Ừ...!Ừ..." Nguyễn Minh Hoàng đã đi lên cầu thang nghe cậu phản bác liền có lệ lên tiếng sau đó đi khuất.
"Rõ ràng nguyên chủ là mèo chứ không phải heo...Chỉ là...!Chỉ là tôi lười biếng nên mới ngủ nhiều như vậy." Không còn nhìn thấy hình dáng của anh nữa Phan Miêu Vũ liên không khỏi mím môi lầu bầu sau đó trực nhớ mình chưa chúc anh liền vội vàng cầm điện thoại lên nhắn cho anh một tin.
[Ngủ ngon].
Nguyễn Minh Hoàng lúc này đã vào phòng, anh để điện thoại lên đầu giường sau đó lột quần áo chuẩn bị đi vào nhà tắm thì nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn vang lên.
Anh khó hiểu đi lại cầm điện thoại lên, nhìn thấy người gửi tin nhắn cho anh là cậu liền không khỏi bật cười.
Đứa nhỏ này sao lại đáng yêu như vậy?.