Vào trong nhà Phan Miêu Vũ liền chạy thẳng vào nhà vệ sinh sau đó dí sát mặt mình vào gương bắt đầu săm soi.
Hình ảnh được phản chiếu trong gương chính là một chàng trai có khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng trẻo mịn màn, đôi mắt to tròn long lanh, bờ môi hồng hào, mái tóc màu bạch kim cực kỳ loá mắt, tuy nhiên khuôn mặt thật sự quá sinh đẹp nên cho dù màu tóc như thế nào đều không khiến người khác phản cảm.
Phan Miêu Vũ hài lòng nhìn khuôn mặt tuy không phải của cậu nhưng lại khiến cậu cực kỳ yêu thích.
Nhìn một chút rồi cậu bắt đầu tắm rửa.
Sau khi xong liền đi ra ngoài rồi nhảy lên chiếc niệm hơi hô ráp ở giữa nhà liền suy nghĩ về đoạn ký ức đã hiện ra trong đầu cậu khi đang đọc bản hợp đồng.
Chủ nhân của thân thể này tên là Nguyễn Miêu Vũ, cậu ta vốn không phải là một con người mà là một con mèo đã tu luyện thành tinh có thể trở thành con người.
Mà thế giới này lại là một thế giới huyễn huyễn con người cùng yêu tinh cùng tồn tại với nhau tuy nhiên cục quản lý yêu tinh lại không để cho con người biết đến sự tồn tại của bọn họ.
Vốn là một con mèo trắng sống mấy ngàn năm bên trong những khu rừng sâu nguy hiểm Bạch Miêu Vũ cuối cùng cũng có thể hóa thành người mà đi vào thế giới loài người.
Tuy nhiên mong ước của cậu ta lại là báo ân, trong lúc tìm kiếm ân nhân của mình cậu ta vô tình gặp phải Phan Ân Ly.
Cô ta bởi vì phiền muộn về cuộc hôn nhân được định sẵn kia mà cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Phan gia là một thế gia với sản nghiệp to lớn mà cô ta lại cực kỳ than vọng với cái sản nghiệp đó, là con gái duy nhất của gia đình sau này chắc chắn cô ta có thể nắm trong tay quyền lực cùng tiền tài tối cao, vậy tại sao phải kết hôn với một người con trai chẳng có chút danh tiếng ngoại trừ một công ty nhỏ nhoi ấy.
Cũng đúng lúc đó cậu ta cùng cô ta gặp nhau, sau đó cậu ta nhận nhầm cô ta là ân nhân bởi vì khí tức trên người cô ta.
Qua mấy ngàn năm cậu ta không thể nhớ được hình dáng của ân nhân như thế nào chỉ có thể thông qua khí tức mà phân biệt.
Vì vậy sau khi cô ta bắt lấy cậu ta sau đó đưa ra điều kiện hãy kết hôn thế cô ta liền không chút do dự mà gật đầu.
Sau đó cậu ta bắt đầu trở thành một người vợ trên danh nghĩa của Nguyễn Minh Hoàng, nhưng là một con mèo yêu chẳng biết gì về thế giới loài người cũng như chẳng biết ăn nói thế nào cuối cùng cậu bị chồng trên danh nghĩa của mình làm lơ đi sự tồn tại của bản thân.
Còn Phan Ân Ly kể từ ngày ấy mà bắt đầu gày dựng sự nghiệp sau đó sản nghiệp của Phan gia càng thêm vững chắc.
Cũng đúng vào thời khắc cô ta càng thêm đứng cao trên đỉnh cao của danh vọng thì gặp được Nguyễn Minh Hoàng.
Hiện tại anh cũng đã trở thành một người đàn ông giàu có nhất nhì thế giới, hai người gặp nhau sau đó thích nhau.
Nhưng một bên là người đã có vợ, một bên trước đây từ chối kết hôn cuối cùng cả hai đều bị mắc kẹt trong sự lẩn quẩn này.
Nhưng Phan Ân Ly là một cô gái có sự kiêu ngạo cùng tự phụ cực kỳ cao, cô ta không chấp nhận được chuyện này vì vậy sau khi biết được giờ giấc Phan Miêu Vũ rời khỏi nhà liền nhanh chóng đi gặp cậu ta.
Cô ta kiêu căng ra lệnh cho cậu rời khỏi anh, còn lấy lý do mình là ân nhân mà uy hiếp cậu ta.
Nhưng lúc này cậu ta đã có tình cảm với anh nên muốn ở cạnh anh vì vậy cậu ta không chấp nhận.
Cũng bởi vì lẽ đó mà cậu ta bị cô ta dầy vò mỗi ngày, không chỉ vậy còn bị đối thủ của Nguyễn Minh Hoàng bắt cóc sau đó uy hiếp anh.
Cậu ta chỉ là một con mèo tinh yếu ớt, nội tâm bị tổn thương quá nhiều không có chút sức lực nào để phản kháng vì vậy chỉ có thể để người khác bắt đi sau đó bị đánh đập dã man.
Mà Nguyễn Minh Hoàng bởi vì nghĩa vụ của một người chồng trên danh nghĩa mà bắt buộc phải đi cứu cậu.
Đến khi anh cùng nhóm người của mình đánh gục những kẻ bắt cóc thì anh chậm rãi đi vào trong nơi cậu ta bị giam giữ sau đó liếc nhìn cậu ta bằng một ánh mắt cực kỳ ghét bỏ rồi nói:
"Cậu thực vô dụng."
Phan Miêu Vũ yếu ớt nhìn người đàn ông mình yêu thầm mấy năm nay sau đó cười khổ một tiếng, cậu ta rốt cuộc cũng hiểu ra là do mình quá ngu ngốc đến hiện tại cũng không đổi được một chút dịu dàng nào của anh.
Nguyễn Minh Hoàng nói xong cũng không muốn chạm vào cậu mà xoay người đi ra ngoài, đúng lúc này có một người núp bên trong bóng tối lao ra trên tay hắn ta cầm một con dao.
Anh không phản ứng kịp liền bị một dao đâm vào bụng, hắn ta đâm xong liền nhanh chóng bỏ chạy mà không quay đầu lại.
Nguyễn Minh Hoàng từ từ gục xuống, vết thương ngay bụng đang chảy máu ồ ạt, người của anh hiện tại ở bên ngoài nhưng anh chẳng có sức để gọi.
Phan Miêu Vũ hoảng loạn nhìn anh gục dưới đất cả người đều là máu, cậu không quan tâm đau đớn ở trên người mà run rẩy bò về phía anh.
Cậu ta nhìn hơi thở càng lúc càng mỏng manh của anh liền không cầm lòng được, trái tim cậu đau hơn cả thể xác đang bị thương của bản thân.
Cậu ta đưa tay mò lấy điện thoại của anh sau đó tìm tên của Phan Ân Ly rồi gửi định vị qua cho cô ta.
Cười khổ một tiếng cậu ta đưa tay sờ lấy hai bên má của anh sau đó thì thầm:
"Em biết anh không thích em, nhưng em lỡ thích anh mất rồi.
Xin lỗi không thể để anh đến với người anh yêu."
"Chúc anh hạnh phúc."
Nói rồi cậu liền đưa mặt mình đến gần mặt anh sau đó đặt một nụ hôn lên đôi môi anh rồi từ từ chuyển yêu đan từ trong người cậu sang cho anh.
Thật ra yêu đang đối với yêu quái cũng chỉ là công cụ biến thành người, nó chẳng phải là thứ phép thuật hay tăng tuổi thọ gì cả.
Một khi yêu quái hóa thành người thì tuổi thọ của bọn họ cũng tương đương với loài người, nhan sắc cũng sẽ lão hóa theo thời gian.
Nhưng yêu đan của yêu quái đối với con người giống như là một loại thuốc bổ, nó có thể cứu mạng người, một khi nó vào cơ thể của con người liền hoà tan trở thành thuốc giúp mọi vết thương cùng bệnh tật của con người hoàn toàn được chữa khỏi.
Nhìn vết thương của Nguyễn Minh Hoàng bình phục, máu cũng không chảy nữa, hơi thở cũng dần điều đặng Phan Miêu Vũ liền mỉm cười sau đó cơ thể cậu bắt đầu thay đổi biến trở lại thành một con mèo trắng.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng động cậu ta liền nhìn anh một lần cuối rồi lão đảo trốn đi.
Giữa đường bởi vì vết thương quá nặng không có yêu đan không thể tự chữa khỏi vết thương cuối cùng chết ở trong rừng không người hay biết.
Sau khi chết đi Phan Miêu Vũ mới biết được thì ra thế giới mà cậu ta đang sống là một cuốn tiểu thuyết nữ cường, nhân vật nữ chính là Phan Ân Ly mà nhân vật nam chính chính là Nguyễn Minh Hoàng, còn cậu chỉ là một nhân vật phụ nhỏ nhoi chết sớm.
Nhưng điều cậu ta không thể ngờ được rằng ân nhân cứu mạng thật sự của cậu ta chính là người đã sai người bắt cóc cậu ta cũng là một nhân vật phản diện sau này bị nam nữ chính làm cho tán gia bại sản thảm không nỡ nhìn.
Đến cuối cùng cậu ta nhìn thấy nam nữ chính hạnh phúc bên nhau liền mỉm cười buông tay, để mặc cho linh hồn mình phiêu diêu.
Ai mà ngờ được rằng khi cậu ta mở mắt ra lần nữa lại đang ngồi bên trong nhà hàng, người đối diện lại là Nguyễn Minh Hoàng.
Cậu ta đau khổ, mệt mỏi muốn thay đổi tương lai của bản thân nhưng cậu ta lại sợ hãi mình không thể làm được vì vậy cậu ta từ bỏ cơ hội được sống lại này mà kêu gọi sự cứu giúp.
Mà Phan Vũ chính là người xui xẻo bị cậu ta kêu gọi đưa vào thân xác mình.
Sắp xếp lại xong những dòng ký ức của nguyên chủ Phan Miêu Vũ không khỏi thở dài cảm thán:
"Đúng là một con mèo ngu ngốc."
Đúng vậy cậu cảm thấy cậu ta thật ngu ngốc là một con mèo vì sao phải lo lắng đủ thứ chuyện thế kia.
Nếu như nam chính giàu có như thế thì chỉ cần thưởng thụ sau đó khi ly hôn thì lấy tiền một số tiền tìm một chỗ sống an nhàn đến gia, không phải quá tốt sao.
Kiếp trước cậu đã mơ ước không cần làm mà vẫn có thể ăn giống như thế này, vậy mà hiện tại có thể quan minh chính đại mà làm như vậy rồi.
Tuy nhiên để không bị nam chính ghét giống như bên trong ký ức mà còn có thể xin được thêm chút tiền cậu vẫn phải chăm chỉ lấy lòng nam chính mới được.
Còn nữ chính cùng phản diện, cậu thực sự không muốn dính dáng đến bọn họ.
Để có thể sống một cuộc sống bình yên cậu nhất định sẽ chết dí trong nhà không bao giờ để bọn họ làm phiền đến mình..