*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngao Qua thỉnh cầu xuất chiến mãi, cuối cùng Cố Liệt cũng ban quân lệnh, mệnh hắn và Lục Dực chia quân thành hai đường, xuất binh Ung Châu.
Ung Châu từng bị Phong Tộc đánh hạ hơn một nửa, sau đó Bắc Yến thu về nhân lúc Phong Tộc trốn về phía tây, lại khôi phục thành phạm vi thế lực của Liễu gia và Nghiêm gia.
Không lâu trước đây, Dương Bình qua tay đưa binh mã của Tạ gia cho Nghiêm gia.
Trên mặt giấy, thực lực của Nghiêm gia tăng nhiều, nhưng chưa nói tới vừa nhận quân còn cần thời gian mài dũa, quan trọng là ở chỗ Nghiêm gia đã âm thầm hướng Đại Sở xưng hàng từ lâu.
Ngao Qua vòng qua Tây Châu, từ góc chéo tây nam tấn công lên Ung Châu, cùng Nghiêm gia hiểu rõ mà không nói, đánh trận ăn rơ với nhau, công thành như chém dưa xắt rau, hạ liên tục bốn năm thành, khiến triều đình Bắc Yến sợ hết hồn hết vía.
Mà Lục Dực càng giống như hổ đói xổ lồng, hắn từ Tần Châu trực tiếp đánh vào đông nam Ung Châu, trận đánh thứ nhất, đã làm Bắc Yến nghe tiếng sợ vỡ mật.
Trận đánh thứ nhất của Lục Dực, chính là đánh thành Bình Xuyên, nằm ở giao giới Ung Châu và Tần Châu.
Thành Bình Xuyên, thành như tên, nằm ở một vùng đất bằng phẳng, theo lý thuyết sẽ mang đến ưu thế rất lớn cho kỵ binh Sở Cố.
Nó là thành trì do chi thứ của Liễu gia khống chế.
Hiện giờ Liễu gia tự xưng là hoàng thân quốc thích, vứt hết quá khứ cấu kết làm bậy với Đại Sở ra sau đầu, lại làm một gia tộc trung thần đường đường chính chính.
Đã là trung thần, tất nhiên không có khả năng thả cửa cho Sở Cố, mà hoàn toàn ngược lại, Liễu gia vội vàng lấy lòng Dương Bình, một trận đánh này dùng hết sức lực, chuẩn bị đè ép uy phong của Sở Cố.
Man di Kinh Sở đánh bại Phong Tộc, nhưng tuyệt đối không thể đánh hạ Đại Yến.
Thế nên giao chiến ngày đó, Lục Dực suất quân mà đến, quân thủ thành Bình Xuyên cũng áp sát ở ngoài thành.
Tướng lĩnh thủ thành Bình Xuyên đắc ý dào dạt lấy ra đòn sát thủ —— sắt gai đã rải đầy trước trận từ sáng sớm, cùng với cung binh cơ động đã kết trận.
Sắt gai là một vật có bốn cạnh, từ một điểm kéo dài thành bốn gai sắt dài, rải rác lung tung trên đường, kiểu gì cũng sẽ có một cây gai nằm hướng lên trên, kết cấu của nó ổn định, chế tác đơn giản, có thể đâm thủng móng ngựa, là thứ tốt để đối phó với kỵ binh.
Chỉ cần Sở Cố muốn công thành Bình Xuyên, thì nhất định sẽ phải xuyên qua một mảnh gai sắt rộng lớn, mà chỉ cần bước qua gai sắt, ngựa tiên phong lập tức đều sẽ vô dụng.
Cung binh kết trận, có thể nói là một trong những phương án khắc chế kỵ binh tốt nhất, chỉ cần vũ khí tầm xa đủ hoả lực, xác thật có thể hoàn mỹ áp chế quân địch xông lên tấn công.
Hai loại an bài này, có thể nói đều tìm đúng nhược điểm của kỵ binh Sở Cố.
Nhưng Lục Dực cười giảo hoạt, vừa lúc lôi đồ chơi mới ra chơi một lát.
Tây Châu có nhiều quặng sắt chất lượng cao, đám người của kho vũ khí từ lúc Tây Châu còn chưa bị đánh hạ, đã ngày ngày nhắc mãi với Chủ Công.
Chờ đến khi Sở Cố thu Tây Châu vào trong túi, bọn họ lại càng thúc giục Chủ Công nhanh nhanh kéo ít quặng sắt tốt về để thử tinh luyện.
Lục Dực một lòng muốn lập công lớn trong hành trình tranh bá kế tiếp, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Vốn ở Thục Châu hắn đã không phải chỉ chuyên mỗi kỵ binh, bởi vậy trước khi xuất chinh hắn đã bảo kho vũ khí chuẩn bị không ít thứ tốt.
Một trong số đó, chính là trọng tiễn đầu ba cạnh chạm rỗng.
Mũi tên ba cạnh chạm rỗng tương đối hiếm thấy, bởi cung tên vốn là vũ khí tầm xa, trên cơ sở không đánh mất độ chính xác mọi người đều cố gắng làm nó vừa cứng vừa nhẹ, nào có đạo lý tăng thêm trọng lượng cho mũi tên.
Nhưng Lục Dực muốn trọng tiễn, không phải dùng để bắn thẳng, mà là dùng để ném xiên. (1)
Bắn thẳng, tên như ý nghĩa, chỉ bắn tên bình thường, bắn thẳng về phía mục tiêu, bình thường cung binh đánh trận đều dùng như vậy.
Cho nên khi kết trận cung binh cần đặc biệt chú ý đến vị trí đứng, tránh cho hàng sau bắn trúng người một nhà. (2)
Mà ném xiên, chỉ chính là cho cung tiễn thủ xếp hàng tầng tầng lớp lớp giống như bộ binh, tất cả cung tiễn thủ lấy cùng một góc độ nhắm lên không trung bắn tên, vạn tiễn cùng phát, mưa tên bay cực nhanh về phía không trung, rồi dựa vào trọng lực rơi mạnh xuống theo cung đường cong.
Đại bộ phận mũi tên đều sẽ dừng ở cùng một khu vực, dưới sự gia tốc rơi tự do, giáp sắt, mũ sắt hay khiên đỡ đều không thể phòng ngự, không phải bị bắn thủng đầu, thì là bị bắn xuyên nửa người.
Đây là đả kích quét sạch mang tính huỷ diệt đối với quân địch tại khu vực đó.
Vì vậy mũi tên dùng cho ném xiên, trong phạm vi có thể, thân mũi tên càng dài, mũi tên càng nặng, lực sát thương sẽ càng lớn.
Loại đầu mũi tên ba cạnh chạm rỗng này, chính là chuyên môn chế tạo gấp dựa theo ý tưởng của Lục Dực.
Toàn thân nó là hình chóp tam giác sắc nhọn, đỉnh chóp cao nhất vừa dài vừa nhọn, đảm bảo có thể thuận lợi xuyên thấu qua mục tiêu, mà để triệt tiêu trọng lượng dư thừa của chóp dài nhọn, toàn bộ mũi tên được cải tiến thành chạm rỗng, đường cong đơn giản tạo thành chóp tam giác sắt, là sát khí tuyệt đối.
Tả đô đốc bên cạnh Lục Dực giơ lên lệnh kỳ, cung tiễn thủ chỉnh tề vụt ra từ trong trận kỵ binh, bọn họ cầm trường cung trong tay, bên sườn đeo bao đựng tên, xếp thành phương trận. (3)
Không cần nhiều lời, không cần trống trận, nghe theo hiệu lệnh, rút tên giương cung đều tăm tắp, vạn tiễn cùng phát, tiếng xé gió chấn động tâm hồn người, trọng tiễn cùng rít lên phá không mà đi, không đợi quân thủ thành phản ứng, cũng đã phi xuống vèo vèo, phía trước thành Bình Xuyên tức khắc vang vọng tiếng quỷ khóc sói gào.
Nếu là trực tiếp bị bắn thủng đầu, còn có thể chết dứt khoát, nhưng nếu bị bắn thủng nửa người cắm tại chỗ, quả thực là muốn sống không được muốn chết không xong!
Một lượt trọng tiễn qua đi, lại tới một lượt.
Thảm trạng của người một nhà khiến quân lính sợ tới mức hồn vía lên mây.
Chính tướng lĩnh thủ thành cũng bỏ chiến mà chạy, nơi nào còn lo lắng được cho binh lính thủ hạ.
Trước cửa thành Bình Xuyên, ngươi xô ta đẩy, dẫm đạp lên nhau, máu chảy thành sông, tiếng kêu rên khắp nơi, địa ngục nhân gian cũng chỉ đến như vậy.
Ba lượt trọng tiễn qua đi, Lục Dực phái bộ binh ung dung thong thả dọn sạch gai sắt.
Trước tiên dọn ra ba con đường đủ cho kỵ binh thông hành, Lục Dực liền dẫn đầu đội kỵ binh dâng lên áp tới, hổ đói vồ dương, một đường giết vào thành Bình Xuyên, tướng lĩnh thủ thành và quân lính bị diệt toàn quân, không lưu một người.
Trận chiến này qua đi, danh tiếng hung ác của Lục Dực, truyền khắp Ung Châu.
*
Ngao Qua và Lục Dực đều ra ngoài đánh giặc, Địch Kỳ Dã ngứa tay thật sự, nhưng Cố Liệt cho rằng qua thêm nửa tháng nữa, chờ lạnh xuân qua đi rồi xuất binh, sẽ càng ổn thoả.
Thật ra không phải nói hiện tại xuất binh có bao nhiêu mạo hiểm.
Kiếp trước sau tam chiến định Thanh Châu, Địch Kỳ dã đánh hạ Trung Châu, tiếp theo phụng mệnh đi thẳng lên phía bắc hội hợp với Ngao Qua ở Tần Châu, sau đó quay đầu đánh hạ Dực Châu, cuối cùng quyết chiến Lôi Châu, đại bộ phận thành trì còn là do Địch Kỳ Dã đánh hạ.
Đời này tránh được Phong Tộc đồ ba thành Thục Châu, Địch Kỳ Dã không nghe lệnh chạy đi đánh Trung Châu, ép cho Lục Dực phải tăng nhanh tốc độ tấn công, sau hội minh Ngư Lương lại nhanh chóng bắt được Phong Tộc.
Dưới sự ảnh hưởng của đủ loại nhân tố, tiến độ tranh bá đã nhanh hơn kiếp trước.
Phải biết rằng, thời điểm này kiếp trước Sở quân còn đang tác chiến song song, một đường tấn công Phong Tộc, một đường tấn công Tần Châu.
Mà hiện giờ, cả hai nơi này đều đã là vật trong tay Sở Cố.
Càng là thời điểm cuối cùng, càng không thể liều lĩnh tham công.
Cố Liệt cho rằng, vẫn có thể chậm lại một chút, một là thời tiết giá rét sẽ tổn thương đến binh lính, hai là vì ổn định tâm thái vững vàng.
Thế nên Nhan Pháp Cổ vội vã muốn đánh Bắc Yến, Cố Liệt cũng vẫn dùng lý do như vậy để từ chối, làm hắn chờ một chút.
Còn ai không ổn định được, thì dứt khoát phái ra ngoài trước.
Ngao Qua và Lục Dực chính là thuộc về loại này.
Không thể ra ngoài đánh giặc, Địch Kỳ Dã không vui vẻ cho lắm, nhưng gần đây hắn có hứng thú khác, nên không có chán đến chết cỡ đó.
Mục Liêm càng không vui, bởi vì Khương Duyên bị Chủ Công phái ra ngoài, không biết phái đi đâu, cũng không biết phái đi làm gì —— nhất định muốn Mục Liêm đoán, cũng thể đoán ra bốn năm cái đáp án chuẩn đến tám chín phần, nhưng làm thế cũng có ý nghĩa gì đâu, tóm lại hắn không biết Khương Duyên đến cùng đang ở đâu, nên hắn cứ không vui thôi.
Mục Liêm tìm được Địch Kỳ Dã, tha thiết hy vọng: “Sư phụ, chờ đến khi Chủ Công chịu phái ngươi ra ngoài đánh giặc, ngươi nhất định phải nắm chặt thời gian đánh hạ Bắc Yến nhé.”
Địch Kỳ Dã nhướng mày: “Ngươi vội vàng lập công?”
Mục Liêm ăn ngay nói thật với sư phụ: “Ta vội vàng bắt mật thám.”
Địch Kỳ Dã đột nhiên cảm nhận được sự nghẹn lòng mà Cố Liệt vẫn hay phải cảm thụ thường ngày.
Lười đi để ý thằng nhóc điên này, Địch Kỳ Dã lượn tới lều chủ soái.
Đúng lúc, gặp được sư phó ở kho vũ khí tới dâng lên vật quý.
Kho vũ khí được đến quặng sắt chất lượng cao, nhiệt tình công tác tăng vọt.
Bọn họ biết Chủ Công xuất thân võ tướng, yêu thích thần binh lợi khí, vậy nên sau khi tăng ca thêm giờ hoàn thành quân nhu cho Lục Dực tướng quân xong, cố ý dùng sắt mới, rèn cho Chủ Công một kiện lợi khí tinh xảo.
“Chủ Công,” sư phó kho vũ khí lật vải đỏ lên, chợt thấy trên bàn gỗ tử đàn đặt một thanh chuỷ thủ màu đen đỏ sẫm, “Đây là lợi khí do kho vũ khí vừa chế tạo —— Đoạn Trường Chuỷ.”
Địch Kỳ Dã đang đứng bên cạnh, nghe vậy tiến gần lại ngắm nghía.
Ngoại hình của chuỷ thủ tựa như kiếm, ngắn nhỏ dễ giấu, thiên về tác dụng phòng thân, ám sát, chú ý nhất là độ sắc bén.
Chuôi Đoạn Trường Chuỷ này, vỏ đao là da thuộc từ sói đen hoang dã, bên trên mài thành hoa văn cỏ cây, hết sức khiêm tốn.
Toàn bộ thanh chuỷ thủ là rèn nhất thể, hiện ra một loại màu đen đỏ sậm như màu máu khô cạn, trên chuôi đao quấn chặt dây thừng đen sin sít, để tránh trượt tay, hai sườn thân đao đều rèn thành lưỡi dao, bên trên khắc nhiều đường thanh dẫn máu thật sâu, chính giữa thân đao chạm rỗng tạo thành phượng chương của Sở Cố, vừa là dấu ấn của Sở Vương, vừa có tác dụng giống thanh dẫn máu trong thực chiến, tăng tốc độ xói mòn máu ở miệng viết thương.
Địch Kỳ Dã rút chuỷ thủ ra khỏi vỏ, chỉ là một động tác nho nhỏ như vậy thôi, mà dường như cũng đã có thể nghe thấy tiếng xé gió sắc bén rất nhỏ của lưỡi dao, chuỷ thủ này quả thật không phải vật phàm.
Địch Kỳ Dã khẽ vuốt lưỡi dao, muốn cảm nhận mũi đao một chút.
“Đem nó đi nung chảy.”
Sư phó kho vũ khí kinh ngạc, theo bản năng ngẩng đầu, tuy rằng Chủ Công nói lời này không vui không giận, nhưng không biết vì sao lại khiến lòng người sợ hãi.
Sư phó kho vũ khí cũng không biết thanh chuỷ thủ khiến Địch tướng quân yêu thích không buông tay này có chỗ nào làm Chủ Công kiêng kị, mặt hắn lập tức trắng bệch, cúi người dập đầu thỉnh tội.
Đừng nói sư phó kho vũ khí kinh ngạc, mà Địch Kỳ Dã cũng kinh ngạc, hắn nghe vậy cũng nhìn về phía Cố Liệt, chỉ không chú ý tới ngón tay đang vỗ về lưỡi đao một cái, đã miết ra một vết máu cực mảnh.
Hắn hoàn toàn không thèm để ý mà rời ngón tay ra khỏi thân đao, mất đi áp lực, máu chảy ra từ vết máu đó tức khắc nhuốm đỏ đầu ngón tay hắn.
Địch Kỳ Dã còn đang hỏi: “Vì sao phải nung chảy nó? Đây là một thanh thần binh hiếm có mà.”
Từ khoảnh khắc nhìn thấy chuôi chuỷ thủ này, trái tim Cố Liệt đã đập sai tốc độ, tuy rằng hắn nỗ lực duy trì trấn định, nhưng lúc này nhìn thấy ngón tay nhuốm đỏ của Địch Kỳ Dã, hắn chỉ cảm thấy trong đầu ong một tiếng, bàn tay ở dưới quần áo nắm chặt tay vịn vương toạ, bất động thanh sắc mà điều chỉnh hô hấp, một lát sau hắn mới bình ổn tâm trạng, đúng lúc nghe thấy Địch Kỳ Dã nói: “Chủ Công, lưỡi đao sắc bén như thế, ngươi không muốn, không bằng thưởng cho ti chức?”
“Trình lên đây,” Giọng nói của Cố Liệt hơi khàn.
Địch Kỳ Dã do dự mà nhìn Cố Liệt một chút, hắn cứ có cảm giác cảm xúc của Cố Liệt không đúng, nhưng lại thật sự không phân tích ra được nguyên nhân, chỉ là một thanh chuỷ thủ mà thôi, sao cảm xúc của Cố Liệt lại tệ như vậy?
Nhưng Địch Kỳ Dã vẫn đẩy Đoạn Trường Chuỷ qua.
Cố Liệt ngửi thấy mùi dạ tức hương rất nhạt trên Đoạn Trường Chuỷ, giương mắt nhìn Địch Kỳ Dã, hỏi: “Muốn?”
Địch Kỳ Dã gật gật đầu.
“A,” Cố Liệt đặt Đoạn Trường Chuỷ vào trong lòng ngực, “Không cho.”
Địch Kỳ Dã dở khóc dở cười.
“Lui ra hết đi.”
Cố Liệt ấn ấn thái dương.
“Bổn vương mệt mỏi.”
*
Cố Liệt nhìn chằm chằm Đoạn Trường Chuỷ nằm trên mặt bàn thật lâu.
Giữ lại sao?
Giữ lại.
…… Đừng quên.
Ngày đó, người ấy nuốt xuống thạch tín, nâng chén cười uống, Đoạn Trường xuyên tim, máu nhuộm vương bào.
Làm ruột gan hắn đứt từng khúc, một ngày không dám quên.
Địch Kỳ Dã.
——————————————————————-
Chú thích:
(1) Ném xiên: aka chuyển động ném xiên, là chuyển động của một vật (ở đây là mũi tên) được ném lên với vận tốc ban đầu, hợp với phương ngang tạo thành góc ném.
Mũi tên chịu tác dụng của trọng lực hướng xuống nên chuyển động chậm dần đều và lên đến độ cao cực đại.
Sau đó dưới sự gia tốc rơi tự do, mũi tên chuyển động đi xuống với vận tốc nhanh dần đều, và đạt tới bằng vận tốc ban đầu.
Quá trình chuyển động hình thành cung đường parabol.
(2) Kết trận: kiểu như này
(3) Phương trận: đội hình xếp thành hình vuông
Khoan, sao tui đang edit tình eo tình báo lại phải đi đọc vật lý, search quân sự??
——————————————————————-
Mỗi lần nhìn Cố thần đau thế này lại thấy quả lấy dao người ta đâm vào tim mình của Kỳ Dã thật sự dã man, như có thù oán với chồng….