Chương 67: Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Phiên bản 12909 chữ

Nhưng loại cảm xúc khiến lòng người kích động này cũng không thể kéo dài, ngay sau đó đánh giá cấp bậc mới là quan trọng nhất.

Số phiếu, là quyết định Lục Bạch có tiếp tục được lưu lại hay không, nhưng còn việc xét cấp bậc là do những người chuyên nghiệp trong hiện trường bình chọn, đó mới là đánh giá cuối cùng về vị trí của Lục Bạch ở trận thi đấu này.

Rất nhanh, có người đem kết quả đầu phiếu của 30 vị bình thẩm chuyên nghiệp đưa cho người chủ trì.

Người chủ trì tò mò nhìn thoáng qua, tức khắc ánh mắt có phần kinh ngạc.

Mà biểu tình thật nhỏ trên mặt này của hắn, cũng rất nhanh khiến cho khán giả chú ý.

Trong khu bình luận ở phòng phát sóng trực tiếp, nhanh chóng bay lên nhiều suy đoán.

[ Có ý tứ gì? Là quá cao trực tiếp lấy cấp S sao? ]

[ Tôi cảm thấy không phải, hẳn là quá mức thấp thì có! ]

[ Không có khả năng thấp, Lục Bạch có kỹ thuật diễn nghịch thiên như vậy, nếu làm thế thì những người chuyên nghiệp kia đều điên rồi à? ]

Trong lúc nhất thời, khu bình luận ầm ĩ đến cực điểm, tất cả đều cùng nhau suy đoán. Mà người chủ trì thậm chí còn dò hỏi lại một lần, sau khi xác định kết quả không có nhầm lẫn, hắn có chút tiếc nuối liếc mắt nhìn Lục Bạch một cái.

"Kết quả đánh giá cấp bậc cuối cùng đã có, thị trường đánh giá cấp bậc của Lục Bạch là -----D."

"Không có khả năng!" Kết quả vừa đưa ra, khán giả ở hiện trường đều đồng loạt ồ lên.

Không chỉ có như thế, ngay cả tám diễn viên cùng đứng ở trên đài với Lục Bạch cũng đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Bởi vì kết quả này, thật sự là nằm ngoài dự kiến của bọn họ.

Đều là người chuyên nghiệp, chuyện thị trường đánh giá cấp bậc của Lục Bạch khả năng không cao, từ lúc đầu bọn họ đã đoán trước rồi.

Dù sao, những tin xấu mà Lục Bạch từng có, hơn nữa bị một án của Hoàn Vũ liên lụy. Tuy rằng không tính là vết nhơ của nghệ sĩ, nhưng hình tượng của cậu trong mắt công chúng đúng thực là không tốt.

Rất nhiều thời điểm, không biết diễn xuất, cũng không phải là nhược điểm. Thanh danh, mới là thứ đáng sợ nhất.

Tựa như khi nhãn hiệu lựa chọn người phát ngôn, nếu hảo cảm của công chúng với người phát ngôn quá thấp, thậm chí trừ bỏ fans đều bị toàn dân chống lại, điều đó đối với nhãn hiệu mà nói, chính là tai họa ngập đầu.

Sản phẩm đại ngôn không những không lôi kéo được sự chú ý của người khác, ngược lại còn bán không ra. Đây là chuyện mà bất luận nhãn hiệu nào cũng đều không thể tiếp thu.

Giá trị của diễn viên màn ảnh cũng là như thế, diễn viên nhân khí không cao không sợ, sợ nhất chính là hắn bị công chúng ghét bỏ. Dù diễn viên đó có vẻ ngoài tốt như thế nào, chỉ cần công chúng không thích, liền như cũ không có chỗ dùng.

Cho nên bọn họ đánh giá cấp bậc của Lục Bạch, cũng dựa đó mà làm.

[ Nhưng, như này cũng quá thấp rồi đó! Không phải đang vũ nhục người khác hay sao? ] Diễn xuất vừa rồi của Lục Bạch đã làm các võng hữu bắt đầu đau lòng thay cho cậu, bởi vậy nhìn thấy cảnh ngộ như vậy của Lục Bạch, liền càng thêm chân tình thật cảm.

Dường như thấy được đứa bé kia sau khi thoát ra khỏi nơi cầm tù, bộ dạng đứng lẻ loi ở trên đường lớn không có chỗ đi.

Bởi vậy, không ít người lòng đầy căm phẫn đưa ra kháng nghị.

[ Mấy nhân sĩ chuyên nghiệp có phải đều bị mù rồi hay không? Nói đến cùng, bản thân Lục Bạch có tin xấu gì? Kia không phải đều là bị ép buộc sao? Chuyện như vậy công chúng có thể khoan dung, dựa vào cái gì đem vết nhơ nghệ sĩ dính chặt với việc đánh giá cấp bậc thị trường của Lục Bạch? ]

[ Thôi đi! Đệ nhất kỳ trước còn là người có thanh danh không tốt, đã bạo lực gia đình còn ngoại tình, đánh giá cấp bậc thị trường không phải vẫn cho B à? Tôi ăn dưa đến bây giờ, có thể cảm nhận được Lục Bạch chính là người bị hại, dựa vào cái gì người bị hại so với kẻ gia bạo ngoại tình đánh giá cấp bậc còn thấp hơn? ]

[ Đây là đánh giá cấp bậc thấp nhất trong chương trình nhỉ? Nghĩ lại mà xem, chỉ có một người bị C, còn lại tất cả đều là từ B trở lên.]

Trong lúc nhất thời, không ít người đều bởi vậy mà phẫn nộ, cảm thấy những nhân sĩ chuyên nghiệp đánh giá cấp bậc kia quả thực đầu óc có bệnh.

Nhưng rất nhanh, lời giải thích vừa đưa ra, mọi người đều lâm vào trầm mặc.

Đánh giá cấp bậc của Lục Bạch thấp, không phải là vì tin xấu và người qua đường, mà là bởi vì Dịch Văn Trác.

Đúng vậy, là bạch nguyệt quang vĩnh viễn ở trong vòng idol lưu lượng, Dịch Văn Trác có một đoàn đại fans với sức chiến đấu cực kỳ cường đại.

Mà fans trong đoàn này, 70% lực lượng trong đó đều là anti-fan của Lục Bạch. Các nàng chán ghét Lục Bạch, tận hết sức lực bôi đen cậu, chống lại cậu, thậm chí chỉ hận không thể làm Lục Bạch biến mất vĩnh viễn khỏi giới giải trí.

Thậm chí ngay lập tức, lúc trước các võng hữu vì cảm thán kỹ thuật diễn tinh diệu của Lục Bạch mà đưa từ ngữ mấu chốt # Kỹ thuật diễn nghịch thiên của Lục Bạch # lên hot search, cũng trở thành địa điểm tụ tập để các fan của Dịch Văn Trác bu vào chửi rủa.

[ Rác rưởi! Nhanh cút về bám váy mẹ mày đi! Hút máu ca ca 6 năm, hiện tại còn muốn dẫm lên ca ca để thượng vị? Nội tâm đều là một đống rác dơ bẩn! ]

[ Bị giam cầm cái rắm! Lục Bạch năm đó chính là tự nguyện! Vì vài ba đồng tiền liền đem chính mình bán cho người ta làm chó, hiện tại còn muốn đứng lên làm người, Lục Bạch mà cũng xứng hả? ]

[ Vẫn chưa đủ ghê tởm à? Mày muốn lôi kéo fan người qua đường thì cút sang chỗ của mày mà diễn. Chúng tao ghê tởm chúng tao không xem, nhưng mày cứ một hai phải nhảy ra để làm bọn tao ghê tởm, bọn tao đây cũng dìm chết mày! ]

Không biết đám người này từ nơi nào lấy ra được ảnh chụp của Lục Bạch, một tấm lại một tấm, tất cả đều là động tác câu dẫn người khác, thậm chí top ba diễn viên phim người lớn còn không bằng Lục Bạch.

[ Phóng đãng thành như vậy, hắn như thế nào còn dám mặt dày tẩy trắng là bản thân bị cưỡng bách? ]

Không ít người qua đường tâm đều lạnh đi một nửa.

Không chỉ là bởi vì những bức ảnh này, mà còn vì trình độ điên cuồng của đám fan Dịch Văn Trác.

Lục Bạch dám đứng ra tố giác Hoàn Vũ, đã nói lên rằng lúc trước cậu thật sự là bị hãm hại bắt ép. Như vậy những ảnh chụp này, hẳn là nhược điểm năm đó Hoàn Vũ lấy ra để đe dọa Lục Bạch, lẽ ra nên bị tiêu hủy ngay tại chỗ, chứ không phải bị người lấy ra phát tán trên internet, để người khác bình phẩm, chỉ chỉ trỏ trỏ vào miệng vết thương của Lục Bạch.

Nhưng thường thường đạo lý cùng hiện thực không giống nhau. Mà ở trên mạng, những kẻ không nói đạo lý, cũng sẽ dùng những cường từ đoạt lý* của bọn họ để lấn áp những người qua đường có ý đồ nói rõ lý lẽ.

(*) Cường từ đoạt lý: Chỉ người vô lý cãi chày cãi cối, vô lý cũng cố nói cho thành có lý. Có thể dịch thành già mồm át lẽ phải.

Phát sóng trực tiếp ở hiện trường vẫn còn tiếp tục, nhưng trải qua việc thành tích của Lục Bạch bị thay đổi quá nhanh, những màn đánh giá sau cũng liền trở nên đần đồn vô vị.

Tâm tư của mọi người, cơ hồ đều lưu lại trên người Lục Bạch.

Tiếc hận có, đồng tình có, khổ sở thay cho cậu cũng có. Thậm chí có người không có ý tốt, dùng ánh mắt khác thường đánh giá Lục Bạch cũng có.

Phó Chiêu ngồi ở dưới sân khấu, bàn tay rũ bên người đã siết chặt nổi cả gân xanh. Sầm Khê Nghiễm ở bên cạnh cũng cau mày, trầm giọng nói "Phó Chiêu, anh cho rằng em đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đây là điều mà Lục Bạch cần phải trải qua khi muốn đứng ở trước mặt công chúng."

Phó Chiêu hít sâu một hơi, thấp giọng "Em có chuẩn bị tâm lý, nhưng em không có đoán được, thời điểm chính mắt nhìn thấy, sẽ là loại cảm giác này."

Sầm Khê Nghiễm vỗ vỗ bờ vai của anh "Nhưng em cũng nói, đây là sự lựa chọn của chính bản thân Lục Bạch. Em hẳn phải tin tưởng em ấy."

Phó Chiêu gật gật đầu, lại lắc đầu, cuối cùng không nói gì.

Mà buổi phát sóng trực tiếp sau khi đưa ra bảng xếp hạng cuối cùng, chính thức kết thúc.

Không thể nghi ngờ, bởi vì đánh giá cấp bậc thị trường thấp tới cực điểm, cho nên Lục Bạch cuối cùng xếp ở vị trí thứ mười.

Sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, Phó Chiêu tìm một cơ hội đi tới phòng nghỉ tìm Lục Bạch.

Dọc trên đường đi, Phó Chiêu suy nghĩ rất nhiều phương thức nói chuyện, nhưng chờ đến khi nhìn thấy Lục Bạch, tất cả đều không nói ra được.

Bởi vì Lục Bạch so với anh còn thong dong hơn, thậm chí một tia phẫn nộ và không cam lòng cũng đều không có, cậu còn rất có hứng thú lựa chọn trong năm cái kịch bản mà tổ tiết mục đưa tới, ý đồ tìm bên trong một nhân vật thích hợp với mình nhất.

"Em thích cái nào nhất?" Sau khi hỏi Lục Bạch, Phó Chiêu ngồi xuống bên người Lục Bạch, cũng tùy tiện cầm lấy một kịch bản cùng xem với cậu.

Phát hiện đều là kịch bản những bộ phim truyền hình kinh điển bao năm qua. Ánh mắt Sầm Khê Nghiễm thực độc, đoạn ngắn mà hắn nhìn trúng, cơ hồ đều là đoạn kinh điển nhất trong phim truyền hình làm người xem khắc sâu ký ức.

Có thể nói, năm cái kịch bản trước mặt này của Lục Bạch, hỉ nộ ai nhạc, hoa hòe lòe loẹt, nhưng mỗi một cái đều là vở diễn tốt có thể khiến cho công chúng tán thành và đồng cảm.

Nhưng Lục Bạch lại chỉ lật qua xem một chút, sau đó liền chồng kịch bản lên nhau, thả lại trên mặt bàn.

"Có thích hay không kỳ thật đều giống nhau." Lục Bạch nói chuyện rất nhẹ nhàng "Tôi là người xếp cuối cùng, chỉ có người khác chọn tôi, chứ không có cơ hội để tôi chọn người khác. Còn về kịch bản, chỉ sợ cũng là vị tiền bối kia chọn cái gì, tôi liền phải diễn theo cái đó."

Phó Chiêu hiểu rõ hiện trạng của Lục Bạch, nhưng tâm trạng anh lại rất khổ sở. So với đám người ở bên ngoài kia, anh đối với quá khứ của cậu hiển nhiên là hiểu biết hơn một ít. Bởi vậy Phó Chiêu liền phá lệ đau lòng cho cuộc sống không được như ý của Lục Bạch.

Nếu không phải Từ Duệ năm đó tạo nghiệt, Lục Bạch của hiện tại, nên đứng ở đỉnh cao trong vòng điện ảnh, chứ không phải lẻ loi ngồi ở phòng nghỉ, chờ bị người khác lựa chọn, sau đó đi đối mặt với một tương lai không thể dự đoán trước.

Như nhìn thấu được suy nghĩ của Phó Chiêu, Lục Bạch trái lại lại an ủi anh "Không có chuyện gì, hiện tại đã rất tốt rồi."

"Vì sao?" Đến Phó Chiêu cũng không chú ý tới giọng nói của mình có bao nhiêu ôn nhu ấm áp.

Lục Bạch từ trong lồng ngực móc ra gối ôm lúc trước Phó Chiêu đưa cho cậu, quơ quơ "Bởi vì tôi đã tự do."

"Bị người khác lựa chọn sân khấu, chỉ là bước đầu tiên mà thôi. Chỉ cần tôi có thể đi về phía trước, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đổi thành tôi lựa chọn người khác."

"Nhưng lúc trước thì khác." Lục Bạch theo bản năng tới gần Phó Chiêu, tựa hồ muốn mượn chút độ ấm trên người anh tới làm ấm chính mình "Lúc trước không phải tôi không có cơ hội để lựa chọn, mà là đến cơ hội cự tuyệt cũng đều không có."

Phó Chiêu giật mình, duỗi tay đem Lục Bạch ôm vào trong lòng.

"Đừng sợ." Phó Chiêu vỗ vỗ sau lưng Lục Bạch trấn an "Về sau, Từ Duệ sẽ không có bất cứ cơ hội nào để tới gần em nữa."

Lục Bạch nhắm mắt lại, nhẹ giọng "Ừm" một tiếng, tùy ý để Phó Chiêu dùng sự ấm áp của mình vây quang lấy cậu.

Một giấc này của Lục Bạch ngủ đến vô cùng sâu, chờ tới khi mở mắt ra, người đã về tới khách sạn thường trú. Người đại diện của Sầm Khê Nghiễm vẫn canh giữ ở gian ngoài, thấy cậu tỉnh, lúc này mới gõ cửa tiến vào.

"Nhị thiếu không tiện ở lâu, cho nên sau khi đưa cậu về tới liền nhanh chóng đi rồi." Người đại diện cố ý giải thích hướng đi của Phó Chiêu.

Trên người Lục Bạch phong ba không ngừng, Phó Chiêu không muốn bản thân trở thành đề tài câu chuyện để mọi người bàn tán không hay về Lục Bạch, cho nên vô cùng cẩn thận vì cậu.

Lục Bạch vẫn luôn hiểu rõ sự săn sóc của anh, cũng không để ý nhiều.

Người đại diện của Sầm Khê Nghiễm thấy cậu đã hoàn toàn thanh tỉnh, đơn giản lấy ra kịch bản cùng cậu nói chuyện chính sự.

"Phân tổ cùng kịch bản đều xong rồi ạ?" Lục Bạch hỏi hắn.

"Ừ. Bất quá đối với cậu mà nói, vở kịch này không quá thích hợp." Người đại diện thở dài, nghĩ nghĩ hắn lại bồi thêm một câu "Đối với nữ diễn viên cũng không thích hợp."

Người đại diện của Sầm Khê Nghiễm cũng cảm thấy vở diễn được lựa chọn này rất có ý tứ tạo hóa trêu người.

Đem kịch bản hai vợ chồng trung niên giao cho hai thanh niên trên dưới 25 tuổi tới diễn.

Huống chi, trận diễn đối này yêu cầu bùng nổ sức dãn rất cao. Trọng điểm là loại bùng nổ sức dãn này, còn không phải là kiểu khóc, phẫn nộ, nháo, hoặc là ồn ào bình thường, mà là một loại áp bách cùng nguy hiểm toát ra từ trong xương cốt.

"Nói thẳng đi! Là đoạn diễn nào ạ?" Trong lòng Lục Bạch đai khái đã hiểu rõ, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề dò hỏi.

Người đại diện của Sầm Khê Nghiễm đem kịch bản đẩy đến trước mặt Lục Bạch "Diễn bạo lực gia đình, << Đừng bao giờ tin tưởng bất luận kẻ nào >>."

"Cậu, ở bên trong phụ trách diễn vai người chồng, chính là người thực hiện hành vi bạo lực gia đình."

Cho tới nay, Lục Bạch đều là người bị hại, tiết mục như vậy đối với Lục Bạch mà nói, không khác gì lại một lần nữa xé rách ra vết thương còn chưa có khép miệng của cậu. Nhưng cố tình nữ diễn viên phối hợp diễn với cậu là một người xuất thân từ phim thần tượng, quen diễn đại tiểu thư và mỹ nhân tinh xảo như hoa.

Tổ hợp này của Lục Bạch, hai người, một người không có kinh nghiệm, một người có bóng ma tâm lý. Có thể nói là tổ vừa ra trận đã dễ chết nhất trong năm tổ diễn.

Bạn đang đọc Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    9

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!