Không khí ngày tết cực kỳ náo nhiệt. Ở nhà, cô thật không hổ danh một con heo lười, ngày nào cũng ăn no ngủ kỹ, mà mẹ cô thì ngày nào cũng nấu toàn món ngon cho con gái. Hễ rảnh rỗi, cô lại tung tăng sang hàng xóm đánh mạt chược. Nếu cả đời đều được như vậy, thần tiên có đem cuộc sống của mình ra đổi, cô cũng chẳng thèm.
Hôm nay là một ngày cực kỳ may mắn, mới nhập cuộc cô đã thắng liền hai ván. Thực ra cũng chẳng đáng kể gì, vì chỉ cược tiền xu cùng với các bà, các bác hàng xóm, nhưng nghe họ kể từ chuyện nhà ra chuyện ngõ cũng thấy vui vui. Vừa được một đôi Bạch (*) thì mẹ cô hớn hở chạy tới: “Mặc Mặc, điện thoại nè!” Cô thầm giật mình, mẹ mà vui như thế, chắc chắn là đàn ông gọi rồi.
“A lô,”
Giọng anh truyền đến: “Đông vui thế! Đang làm gì vậy?” Cô ngây người, đây là cú điện thoại đầu tiên của anh sau khi hai người từ biệt ở sân bay. Vừa nhai mực nướng, cô vừa trả lời: “Đánh mạt chược!” Đầu dây bên kia, anh cười giòn giã: “Trình độ như vậy mà dám chơi với người ta à?” Cô hừ lạnh: “Ai khiến anh lo!” Sắp qua năm mới rồi mà chẳng nói được lời nào hay ho cả!
Anh chỉ cười, không nói gì. Thấy quyền chủ động bị đẩy qua cho mình, cô bực bội gắt: “Có gì thì nói, không thì em cúp máy!” Đoán cô vừa thua, anh bật cười, khẽ nói: “Được!” Mới có vài lời đã cúp máy, cô thấy hơi hụt hẫng. Đến cả câu “năm mới vui vẻ” mà anh cũng ky bo! Ấm ức là vậy, nhưng khi bốc quân mạt chược lên xem, khí thế cô đã hừng hực trở lại. Bây giờ thắng là ưu tiên hàng đầu, mấy chuyện khác quan tâm làm gì!
Hôm đó ở sân bay, anh đưa cô ra chiếc xe đã được chuẩn bị chu đáo. Lúc ấy là buổi chiều, sân bay Hồng Kiều nhộn nhịp kẻ đón người đưa. An vị trong xe, cô quay đầu nhìn qua cửa sổ, thấy anh đang đứng vẫy vẫy tay. Thân hình cao ráo của anh rạng rỡ dưới ánh mặt trời. Lần đầu tiên cô nhận ra anh thật điển trai.
Lúc cô từ bàn mạt chược về nhà thì đã quá nửa đêm, may mà mẹ đã ngủ, nếu không nhất định sẽ gặng hỏi cho bằng được xem hồi nãy ai đã gọi. Đang ở trong phòng tắm, vừa kịp rửa xong mặt mũi, chuẩn bị đi ngủ thì chuông điện thoại reo lên, cô chạy vội ra nghe máy. Dãy số hiện ra trên màn hình là của anh. Không cần khách sáo chào hỏi, cô làu bàu: “Nửa đêm nửa hôm rồi, có chuyện gì thế? Anh thì chuyện tốt không làm, cứ đi làm chuyện xấu!”
Giọng anh nghe rất dịu dàng, ấm áp: “Em ngủ chưa?” Đêm hôm khuya khoắt còn gọi điện phá người ta, ai mà ngủ cho nổi! Vừa cầm lấy chiếc điều khiển định bật TV lên xem, cô vừa đáp: “Chưa! Còn đang bị một con muỗi quấy nhiễu!” Anh bật cười: “Anh vô cùng đồng cảm với số phận con muỗi đáng thương ấy!” Cô cũng phì cười, tâm trạng thoải mái hẳn. Anh nói tiếp: “Em xuống dưới nhà đi!” Tưởng mình nghe lầm, cô hỏi lại: “Xuống đâu cơ?” “Cổng cư xá nhà em.” Cô kinh ngạc, đánh rơi chiếc điều khiển.
Lúc quáng quàng chạy ra cửa, bị bác Quy bảo vệ ngăn lại hỏi: “Mặc Mặc, nửa đêm rồi cháu còn ra ngoài sao?” cô chỉ biết gật đầu cười. Ở quê đâu đâu cũng là người quen, đi ra đi vào đều chào hỏi ríu rít, cô rất thích lối sống tình nghĩa này. Nhìn sang bên kia đường, thấy một chiếc BMW màu đen mang biển số Thượng Hải đang đậu, nhưng không phải chiếc xe đã đưa cô về nhà hôm nọ. Còn đang phân vân thì anh mở cửa, ló đầu ra: “Biết ngay em sẽ lề mề mà!” Ngồi trong xe, cô vẫn còn cảm thấy khó tin, ngơ ngác nhìn anh: “Sao anh lại ở đây? Đi công tác à?” Anh cười, lảng sang đề tài khác: “Đi ăn gì đó nhé, anh đói mờ mắt rồi!” Chập tối nay anh đến Thượng Hải, vừa xuống sân bay là lái xe tới đây ngay, chưa kịp bỏ bụng thứ gì, nên giờ đói meo.
Canh cá ở đây thật thơm ngon, đậm đà. Anh uống liền mấy bát xong mới khoan khoái thở một hơi dài, nói: “Bữa này em mời nhé!” Cô đang uống một bát canh nóng, ngẩng đầu lên: “Tại sao?” Xưa nay anh luôn giành lấy việc trả tiền, chưa bao giờ để cho cô mời.
Anh cười uể oải: “Đây là địa bàn của em mà!” Anh bị nhiễm mẩu quảng cáo của M-ZONE (**) rồi chắc, địa bàn của ai người ấy mời! Cô húp một ngụm canh, miệng vênh lên: “Biết vậy hồi nãy ghé quán lề đường cho rồi!” Anh vươn tay cốc vào trán cô: “Keo kiệt, vô lương tâm!” Giọng anh nghe rất âu yếm. Cô uất ức xoa xoa trán, kéo tay anh lên há mồm định cắn trả thù, nhưng thấy anh chẳng thèm rụt tay về, lại còn cười tươi roi rói nhìn mình, cô không cắn nữa. Lòng thấy vui vui, nhưng cô tự biện bạch: chắc sắp tết nên tâm trạng mình tốt thôi.
Ăn xong, hai người dạo một vòng qua khu phố cổ, qua cây cầu nhỏ nước chảy lơ thơ. Đêm khuya, những hàng đèn lồng đỏ treo dọc theo dãy phố hắt thứ ánh sáng huyền ảo lên những vọng lâu đẹp tựa tranh vẽ. Khung cảnh vừa huyền hoặc, lại rất chân thực ấy khiến cho người ta có cảm giác đang đi ngược thời gian trở về quá khứ. Ở nơi đây, biết bao nhiêu câu chuyện buồn vui, tan hợp đã diễn ra, có nụ cười, có nước mắt, có yêu, và có hận.
***
Hai người đang ngồi ở một chiếc bàn gần cửa sổ trong một quán rượu. Giữa những cơn gió căm căm của mùa đông, được ngồi nhâm nhi ly rượu bên nồi lẩu bốc hơi nghi ngút thì còn gì bằng. Cô đã hơi say, mắt nhắm mắt mở nói: “Giang Tu Nhân, không phải anh bảo là đi công tác à? Sao mấy hôm nay ngày nào cũng rảnh rỗi hẹn người ta ra đây thế này?” Anh đăm chiêu nhìn cô, không đáp. Mặt cô hồng hồng, chóp mũi cũng đo đỏ, ánh mắt mê mang, trông thật quyến rũ. Nếu là người khác, anh sẽ cho là cố làm ra vẻ, biết rồi mà còn hỏi – nhưng là cô, anh chỉ biết than thầm. Lẽ nào cô không nghĩ ra được anh tới đây là vì cô hay sao? Anh đứng lên, đóng kín cửa sổ lại: “Lạnh quá, sắp đóng băng tới nơi rồi!” Cái lạnh miền Nam khác với cái lạnh miền Bắc. Ở đây, trời vừa rét vừa ẩm ướt, đặc biệt khó chịu.
Thật ra cô cũng đoán được phần nào, nhưng vì anh không nói nên cô cũng làm bộ không biết. Người ta thường nói “chim trời, cá nước”, thực ra chúng xa nhau không đơn giản là vì một con ở trên trời, một con ở dưới nước, mà còn vì nhiều nguyên do khác nữa. Cô chống cằm, hỏi tiếp: “Rốt cuộc bao giờ anh mới đi đây?”
Anh ngửa đầu uống rượu, xong xuôi lại đặt ly xuống ngắm nghía một hồi. Đó là một chiếc ly sứ được làm theo kiểu cổ, trông rất tinh xảo. Vài phút im lặng trôi qua, anh mới ngẩng đầu lên, lạnh giọng: “Em không muốn thấy mặt anh đến thế sao?” Cô chăm chú nhìn anh, chẳng biết anh có ý gì, cái trò ngắm hoa trong sương mù này thật mệt mỏi. Tay nâng chén rượu, cô hếch mặt: “Anh uống lộn thuốc à? Có gì to tát đâu, không hỏi nữa là được chứ gì?”
Ra khỏi quán rượu, cô đã say mèm, bước đi không vững. Lần say rượu đó cô cũng y như vậy. Nhớ lại, anh cảm thấy lòng thật ngọt ngào, cơn giận trong phút chốc xẹp xuống. Anh ôm lấy tấm thân mềm mại của cô, đưa về nhà. Đêm đông, nhưng những ánh sao vẫn lấp lánh trên nền trời thăm thẳm.
Nửa đêm tỉnh lại, thấy anh đang ngủ, hơi thở đều đều, cô nhớ mang máng hôm qua anh ôm cô vào lòng, dịu dàng vuốt tóc cô. Giữa cơn rã rời vì say rượu, lại buồn ngủ, hình như cô nghe anh khe khẽ thở dài: “Anh phải làm sao mới giữ chặt được em đây?”
Dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, cô đưa tay vuốt tóc anh, chậm rãi, rón rén như một tên trộm. Tóc anh rất cứng, không mềm mại như tóc cô, chợt liên tưởng đến câu “tức dựng tóc gáy”, nghĩ chắc tóc anh cũng thuộc dạng này, cô bật cười. Khi ngủ, đàn ông không khác gì một đứa trẻ, cũng say sưa như một chú heo nhỏ đáng yêu.
Nhìn ánh đèn, cô lại nhớ tới bóng đèn kiểu cổ trong phòng khách nhà mình. Để tiết kiệm điện, bình thường mẹ cô chỉ để đèn sáng mờ mờ, sau đó đeo kính ngồi khâu vá hoặc đem máy tính ra cộng sổ chi tiêu. Bao nhiêu năm qua, mỗi lần nghĩ tới mẹ, hình ảnh đó lại hiện ra trong đầu cô.
Những ngày nghỉ bao giờ cũng ngắn ngủi, có lẽ khi con người ta càng vui vẻ thì thời gian càng qua mau. Lúc đi làm lại, đã có hàng núi công việc đang chờ, không có cách nào khác là cô phải làm thêm giờ. Trong công ty có chút thay đổi về nhân sự. Nghe nói có một trưởng phòng rất giỏi chuyên môn mới được điều về đây, nhưng là phòng khác nên cô cũng không để ý lắm. Thỉnh thoảng tình cờ gặp, cô chỉ gật đầu chào. Cứ thế rồi dần dần hai người cũng quen biết sơ sơ. Dạo gần đây, anh ta rất hay đến phòng cô. Một hôm, Trầm Tiểu Giai kéo cô lại, nói thầm vào tai: “Chị xem, có phải anh trưởng phòng mới tới kia có ý gì với chị không?” Cô cau mày: “Trầm Tiểu Giai, trưa nay cô ăn nhiều lắm có phải không?” Cô nàng này xưa nay ăn no rỗi hơi, chuyện gì cũng muốn ghé tai ghé mắt vào, nhưng cô biết thực ra cô nàng cũng chẳng có ý gì xấu, chỉ hơi nhiều chuyện thôi. Trầm Tiểu Giai hứng chí nói: “Chị có để ý là không có chuyện gì anh ta cũng lượn qua lượn lại ở phòng mình không? Với lại, hai phòng làm ở hai mảng khác nhau, vậy thì anh ta tới đây làm gì?” Cô không rời mắt khỏi màn hình, tay nhấn chuột, nói: “Thì cũng vì khác nên mới tới, phòng 6 bên đó cũng làm về xuất nhập khẩu giống phòng 2 bên mình, nên không thể thường xuyên qua phòng 2, người ta tưởng là sang thám thính cơ mật gì thì sao? Vậy nên qua phòng mình là chuyện đương nhiên.”
Trầm Tiểu Giai nhìn cô chằm chằm: “Tử Mặc, chị không biết thật hay giả khờ thế? Phòng 1, phòng 3 cũng không cùng mảng với bên anh ta, sao anh ta không qua đó mà lại qua đây?” Đầu cô ong lên, một Giang Tu Nhân cũng đủ khiến cô nhức đầu rồi, bây giờ cô không có bản lĩnh đối phó với người thứ hai, trừ phi cô không muốn sống nữa. Sau khi kết thúc kỳ nghỉ tết, anh lẳng lặng dọn đồ cô sang nhà anh, buộc cô phải qua đó ở. Thế là quan hệ của hai người lại tiếp tục. Dạo này anh khá bận rộn, dĩ nhiên là cô không biết anh bận gì. Anh không nói, cô cũng không hỏi, bởi biết nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt. Anh thường đi đến năm ngày, có khi mười ngày, khi đó cô cũng trở về nhà cũ, vui vẻ tận hưởng sự yên tĩnh một mình.
Nhưng Trầm Tiểu Giai vẫn không chịu bỏ qua: “Tối nay phòng 6 có mở tiệc mừng, có mời cả phòng mình nữa. Đã nhận lời rồi, chị có đi không?” Gửi xong email, cô cầm chén uống liền mấy ngụm nước, rồi dữ tợn nói: “Trầm Tiểu Giai, nếu em rảnh quá thì để chị giao mấy cái đơn hàng đang ứ ra ở đây cho mà làm!” Đã sớm miễn dịch với chiêu hù dọa của cô, Tràm Tiểu Giai vẫn cười hi hi: “Mới nói có một tí đã giận! Thôi mà, người ta chỉ vớ được có nửa ngày nghỉ ngắn ngủi, phải nghỉ ngơi cho lại sức chứ, chị muốn em phát điên lên vì công việc sao?” Tài ăn nói bậc này, không làm trong Bộ Ngoại giao thì đúng là một tổn thất lớn cho quốc gia! Bây giờ cô cũng đồng ý cả hai tay hai chân với nhận xét của mấy anh em trong phòng.
Trước khi hết giờ làm, Vương Đại Đầu vào phòng thông báo: “Các đồng chí, hôm nay trưởng phòng Tịch của phòng 6 mời phòng mình đi ăn với giải trí, không ai được vắng mặt đâu đấy nhé!”
Ăn xong, mọi người kéo nhau đi hát. Cô thu mình ngồi trong một góc, nhìn đồng nghiệp hát hò, cười đùa. Nhìn đồng hồ thì thấy đã trễ rồi, nhưng chẳng ai có ý định ra về. Hôm nay phòng 6 mời, nếu giữa chừng mà cáo biệt thì cũng kỳ, nên cô vẫn phải nán lại. Dưới sự cổ vũ rất nhiệt tình của Trầm Tiểu Giai, anh chàng trưởng phòng họ Tịch mà cô nàng đã nhắc tới lúc chiều kia cầm một lon bia bước tới, đưa cho cô. Cô mỉm cười nhận lấy. Anh ta ngồi xuống bên cạnh, nở một nụ cười ấm áp: “Sao không hát với mọi người cho vui?” Cô cười đáp: “Hát không hay, nên không dám.” Câu chuyện giữa bọn họ khá rời rạc, đa phần anh ta hỏi, cô trả lời. Cùng làm trong một công ty, thế nào cũng có lúc gặp nhau, nên không thể phớt lờ, cô đành cùng anh ta nói một chút về công việc. Lúc về, mọi người thuận đường đi nhờ xe nhau, anh ta cũng thuận đường với cô nên đề nghị đưa cô về. Từ chối thì thấy ngại, vả lại người ta có tỏ vẻ gì là đang theo đuổi mình đâu, nên cô nhận lời, lòng thầm trách: tất cả cũng chỉ tại lời nói của Trầm Tiểu Giai, hại mình cảm thấy thiếu tự nhiên!
Anh ta rất tử tế, đưa cô đến tận lầu dưới cư xá. Xe dừng lại, cô mở khóa dây an toàn, mỉm cười nói “Cảm ơn”, anh ta cũng chỉ mỉm cười, nói nửa đùa nửa thật: “Rất hân hạnh. Có dịp thì cùng đi ăn nhé!” Mặc dù đó chỉ là lời mời rất bình thường, nhưng sao cô có cảm giác như anh ta đang thăm dò mình. Cố giữ nguyên vẻ mặt cười, nhưng trong lòng mắng thầm: “Trầm Tiểu Giai chết tiệt, mong sao cho cái mỏ quạ của cô đừng có linh!” Bây giờ ở chung nhà, anh hầu như chiếm hết thời gian rảnh của cô. Hình Lợi Phong ba lần bốn lượt gọi điện mời đi ăn, cô cũng đành viện cớ bận bịu công việc mà thoái thác. Suốt ngày bị anh quấn như vậy, cô lấy đâu ra thời gian với sức lực mà ra ngoài giao thiệp chứ? Anh chàng họ Tịch có vẻ vẫn đang đợi câu trả lời, cô đành cười cười, nói nhẹ nhàng: “Hi vọng lúc nào đó sẽ có dịp!” rồi đẩy cửa xe, bước ra ngoài. Đợi xe anh ta rời đi, cô mới cất bước. Đang chuẩn bị lên lầu thì nghe thấy tiếng vỗ tay từ gần đó vọng lại: “Không tệ, không tệ. Quả là một cảnh tượng đẹp!” Giọng nói ấy là của anh. Cô xoay người, thấy anh đang đứng dựa vào mũi một chiếc xe màu đen, nhìn cô như cười như không, vỗ tay vẻ rất thoải mái. Chưa bao giờ thấy anh đi chiếc xe đó, nên hồi nãy cô không nhận ra.
Anh không có ý định bước lại, mà cô thì cũng đứng yên tại chỗ. Được một lúc, thấy như vậy quả là ngốc nghếch, cô xoay người bước vào cửa. Anh lạnh lùng nhìn theo, cơn giận ứ lại không có chỗ phát tác. Anh biết chắc mỗi lần mình không ở thì cô lại dọn về nhà cũ, vậy nên từ sân bay anh chạy thẳng về đây. Nhấn chuông một hồi lâu cũng chẳng thấy cô ra mở cửa. Đã nửa đêm rồi, anh không muốn gọi điện thoại, bèn quay lại trong xe ngồi chờ xem rốt cuộc bao giờ cô mới về. Kết quả là chứng kiến được cảnh tượng đó! Anh nổi trận lôi đình, nhưng sau bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường, cảm xúc của anh đã được che đậy rất hoàn hảo – càng giận, trông anh lại càng có vẻ ung dung.
Tháo cà vạt, ném áo vét lên ghế, anh mệt mỏi ngồi xuống: “Sao không giới thiệu anh chàng vừa rồi với anh?” Cô hồ nghi liếc anh, không phải anh đang ghen đấy chứ? Nhưng rồi cô mỉm cười, tự giễu mình không biết lượng sức: “Không cần thiết!” “Vậy sao, không cần thiết? Em chắc chứ?” Anh cau mày. Cô không đáp, qua phòng bên chuẩn bị đi tắm. Nghe giọng anh sặc mùi khiêu khích, gần chục ngày không gặp, đừng có nói là anh tới đây gây lộn nha? Mình không có nghĩa vụ phải tiếp!
Cô tắm xong, bước ra ngoài thì anh cũng xách đồ đi tắm. Giữa tiếng nước chảy, cô nghe giọng anh truyền tới: “Lấy giùm anh cái áo với!” Cô cầm áo, mở cửa he hé rồi đút qua khe, không ngờ cả người cô bỗng bị anh kéo mạnh vào. Chân loạng choạng, cô té vào thân hình đang dính đầy bọt xà phòng của anh. Cô đang mặc bộ đồ ngủ mỏng, nên cả người gần như ướt nhem. Hồi nãy tắm hóa ra lại mất công toi! Cô nổi giận đùng đùng: “Anh điên à?” Anh im lặng ôm cô, một hồi lâu sau mới nhả ra mấy chữ: “ Lần sau đừng về trễ như vậy nữa!” Anh là ai chứ, lấy quyền gì mà đi quản cô? Cơn tức của cô tăng vọt: “Sao, quan châu phóng hỏa, lại cấm dân đen đốt đèn à?” Sao anh không tự nhìn lại mình đi! Anh không nói gì, nhưng cô cảm nhận được anh đang rất tức giận, lồng ngực phập phồng, hơi thở hỗn loạn. Đẩy mạnh cô ra, anh mở cửa phòng tắm bước ra ngoài. Một lát sau, có tiếng cửa chính đóng sầm lại. Cô ngơ ngác đứng dưới vòi hoa sen, những giọt nước li ti nhỏ tí tách xuống người.