Nơi Lâm Thanh Nham tiến hành điều trị là một bệnh viện ung bướu tư nhân trong thành phố. Bệnh viện vừa khí thế vừa sạch sẽ yên tĩnh, bình thường có rất ít bệnh nhân.
Buổi sáng ngày hôm nay, Đại Hồ bám theo xe riêng của Lâm Thanh Nham đến cổng bệnh viện ung bướu như thường lệ. Anh nhìn thấy Lâm Thanh Nham được hai người trợ lý đỡ xuống xe, đi vào trong bệnh viện. Lâm Thanh Nham đội một chiếc mũ dày, mặc áo khoác lông vũ màu đen. Trông anh ta vừa cao lớn vừa gầy guộc.
Đại Hồ ngồi trên ô tô một lúc, sau đó xuống xe đi vào bên trong. Bệnh viện này có tính chất như một câu lạc bộ tư nhân, không phải là hội viên không được phép vào trong. Có điều, nhân viên tiếp tân ở cổng đã quen mặt Đại Hồ từ lâu, anh giơ thẻ cảnh sát rồi đi thẳng vào bệnh viện.
Cho đến ngày hôm nay, việc Đại Hồ theo dõi giám sát Lâm Thanh Nham đã bị anh ta biết được. Dù sao, thân phận địa vị của Lâm Thanh Nham không phải tầm thường, mỗi lần ra ngoài đều có mấy người vệ sỹ trình độ cao đi cùng. Đại Hộ theo dõi ở cự ly gần nên không thể không bị phát hiện. Tuy nhiên, Đại Hồ cũng rất láu cá. Một lần bị vệ sỹ của Lâm Thanh Nham ngăn lại, anh quyết định đi thẳng đến trước mặt Lâm Thanh Nham và nói với anh ta: "Lâm tiên sinh, tuy vụ án Đàm Lương đã kết thúc nhưng để đề phòng hắn còn đồng bọn khác, có thể hãm hại Diêu Mông và người nhà của cô ấy, cũng chính là anh. Tôi nhận được lệnh bảo vệ anh. Hy vọng anh hợp tác với cảnh sát chúng tôi."
Lâm Thanh Nham chỉ cười cười, xua tay ra hiệu vệ sỹ mặc kệ Đại Hồ.
Tuy nhiên, những nơi như phòng khám riêng, Đại Hồ vẫn không thể vào bên trong. Hôm nay, anh cũng ngồi trên ghế dài ngoài hành lang như thường lệ. Gần đây, Lâm Thanh Nham mỗi ngày đều ở trong phòng bệnh cả nửa ngày, anh chẳng thể làm gì khác ngoài chờ đợi.
***
Phòng bệnh trang trí như căn hộ gia đình, không khí vừa ấm áp vừa yên tĩnh. Lâm Thanh Nham chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, ngồi trên giường. Mặc dù bác sỹ tuyên bố sinh mệnh của anh ta chỉ còn lại ba tháng cuối cùng, anh ta vẫn giữ vẻ mặt bình thản và ôn hòa không thay đổi.
Bác sỹ đi đến, mỉm cười nói: "Hôm nay khí sắc của Lâm tiên sinh rất tốt."
Bác sỹ vẫn còn trẻ. Thật ra, điều trị ở đây tương đương quá trình chăm sóc cao cấp ở giai đoạn cuối trong cuộc đời bệnh nhân, bởi việc kiểm tra và trị liệu đã không còn bất cứ ý nghĩa nào. Sau khi tiến hành kiểm tra theo thông lệ, bác sỹ ngồi xuống cạnh Lâm Thanh Nham, trò chuyện cùng anh ta.
Một lúc sau, điện thoại di động của Lâm Thanh Nham đổ chuông. Anh ta nói câu xin lỗi rồi bắt máy, nói nhỏ vài câu rồi cúp điện thoại. Anh ta quay sang bác sỹ: "Công ty có việc gấp, tôi phải về xử lý. Đợi đến lúc tôi xong việc rồi tiến hành nốt việc trị liệu có được không?"
"Không thành vấn đề." Bác sỹ mỉm cười đứng dậy. Bác sỹ vừa định đi mở cửa cho Lâm Thanh Nham, anh ta lập tức xua tay: "Tôi đi bên này."
Căn phòng này có cánh cửa thông sang phòng bệnh bên cạnh. Bây giờ bác sỹ mới biết, người mấy ngày nay thuê cả phòng bệnh bên cạnh chính là Lâm Thanh Nham. Người có tiền vốn thích yên tĩnh, bác sỹ cũng không nghĩ ngợi nhiều.
"Người ở ngoài cửa tuy có lòng tốt bảo vệ, nhưng tôi đi bàn chuyện làm ăn, không tiện để cậu ta đi cùng." Lâm Thanh Nham cười giải thích.
Bác sỹ từng nhìn thấy Lâm Thanh Nham vui vẻ chào hỏi Đại Hồ, thế là anh ta biết ý gật đầu: "Tôi hiểu, Lâm tiên sinh cứ bận việc trước đi."
Lâm Thanh Nham đi qua cánh cửa sang phòng bên cạnh. Một người trợ lý lập tức đi vào, cởi áo khoác, mỉm cười với bác sỹ: "Lâm phu nhân bảo tôi tìm bác sỹ hỏi thăm về bệnh tình của của Lâm tiên sinh."
***
Đại Hồ ngồi ngoài hành lang một lúc. Nhìn thấy cô y tá từ phòng bệnh đi ra ngoài, anh gọi cô ta: "Cô ơi, bên trong thế nào rồi?"
Cô y tá biết anh, bĩu môi: "Còn đang kiểm tra, sao ngày nào anh cũng hỏi câu đó?"
Đại Hồ cười cười. Một lúc sau, anh đứng dậy đi đến bên cửa, nhẹ nhàng đẩy he hé cánh cửa. Cách một tấm bình phong, anh lờ mờ nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên giường bệnh ở bên trong, dáng vẻ và quần áo chính là Lâm Thanh Nham. Bác sỹ đang vui vẻ trò chuyện với anh ta, giống hệt những ngày trước đó.
Đại Hồ lại lặng lẽ khép cửa, về chỗ cũ ngồi đợi.
***
Hứa Hủ khám thai tại một bệnh viện phụ sản trẻ em tư nhân ở gần nhà nhất. So với bệnh viện công, nơi này đương nhiên ít người hơn, nhưng vẫn phải xếp hàng. Cô và hộ lý Tiểu Lưu đợi ở bên ngoài phòng khám một lúc mới đến lượt.
Tiểu Lưu không đi theo vào trong, mà ở ngoài cửa chờ đợi. Bác sỹ nữ vô cùng ôn hòa, bảo Hứa Hủ nằm xuống giường bệnh, kéo màn gió, nghe nhịp tim thai. Sau đó, bác sỹ gật đầu: "Nhịp tim thai rất mạnh mẽ, rất tốt." Chị ta quay người tìm đồ trên giá: "Tôi đi xuống tầng dưới lấy thuốc thử, cô chờ một lát."
Hứa Hủ gật đầu.
Tiếng bước chân bác sỹ mỗi lúc một xa, Hứa Hủ nằm im, ngắm nhìn bầu trời xanh biếc ngoài cửa sổ, nóc tòa nhà đối diện còn lớp tuyết mỏng chưa kịp tan chảy. Trong lúc xuất thần, cô đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ ở bên ngoài tấm màn gió.
Tiếng bước chân không giống bác sỹ, cũng không giống Tiểu Lưu. Hứa Hủ ngoảnh đầu nhìn xuống đất.
Bên dưới tấm màn gió xuất hiện đôi chân nam giới. Đối phương đi giày da màu đen bóng loáng, mặc quần âu màu đen. Dưới ánh đèn sáng, thân hình cao lớn của anh ta nổi bật trên tấm màn gió màu trắng, anh ta đứng bất động.
Hứa Hủ hơi hoảng hốt, liền hét lớn tiếng: "Tiểu Lưu!"
"Ơi!" Tiểu Lưu gần như trả lời ngay tức thì, đồng thời chạy vào trong, vạch màn gió nhìn cô: "Có chuyện gì sao?"
Hứa Hủ không trả lời. Ánh mắt cô vượt qua người Tiểu Lưu, dừng lại ở một bác sỹ nam trẻ tuổi mặc áo blouse trắng đứng giữa phòng. Lúc này, nữ bác sỹ khám cho Hứa Hủ vừa vặn đi vào, mỉm cười cầm tập hồ sơ trên bàn đưa cho anh ta: "Cậu cầm lấy đi."
Bác sỹ nam nhận tập hồ sơ đi ra ngoài. Hứa Hủ thở phào nhẹ nhõm. Đúng là thần kinh của cô quá căng thẳng nên mới sợ bóng sợ gió.
***
Hứa Hủ rời khỏi bệnh viện, đến trung tâm thương mại gần đó mua đồ, lúc này đã là buổi chiều. Tiểu Lưu vừa hát ngâm nga vừa lái xe, Hứa Hủ ngồi ở ghế sau, cầm ảnh chụp siêu âm, ngắm thai nhi cuộn người lờ mờ trong tấm ảnh. Quý Bạch mà nhìn thấy nhất định sẽ rất vui mừng. Hứa Tuyển nhìn thấy, chắc chắn sẽ nói "cháu tôi quả nhiên đẹp trai thật."
Xe ô tô nhanh chóng về đến khu chung cư, Tiểu Lưu đi đỗ xe, Hứa hủ đứng ở vườn hoa đợi chị ta, nhân tiện gọi điện cho anh trai, thông báo về kết quả khám thai như thường lệ.
Giọng nói Hứa Tuyển rất vui vẻ: "Em đến đâu rồi? Anh đang ở nhà em."
Hứa Hủ ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà mình: "Em ở dưới nhà."
"Ờ, kết quả kiểm tra tốt đấy chứ?"
"Rất tốt." Hứa Hủ mỉm cười trả lời
"Đó là lẽ dĩ nhiên, đều do anh chăm sóc em tử tế. Mau lên nhà đi, anh mua ít quả anh đào tươi. Vừa xong công việc là bác mang đến cho cháu trai ngay."
***
Thang máy từ từ đi lên trên. Trong thang máy chỉ có Hứa Hủ và Tiểu Lưu.
Một tiếng "đing" vang lên, cửa thang máy mở ra. Điện thoại của Hứa Hủ bỗng đổ chuông, là Quý Bạch gọi tới.
"Em về đến nhà chưa?" Ngữ khí của anh vô cùng dịu dàng.
"Rồi."
"Anh cũng vừa ra khỏi cục cảnh sát, đại khái nửa tiếng nữa về đến nhà."
"Hôm nay anh về sớm thế?" Hứa Hủ hỏi.
Quý Bạch im lặng một giây, nói khẽ: "Hôm nay anh xin nghỉ sớm, nhớ chờ anh."
Hứa Hủ không nhịn được cười: "Anh trai em cũng đang ở nhà."
"Bảo anh ấy mau về đi."
Sau khi cúp điện thoại, Quý Bạch ngước nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài cửa xe, còn cả những tòa kiến trúc san sát, xe cộ đi lại trên đường phố không ngừng nghỉ. Khóe mắt anh tràn ngập ý cười.
Đây là lần thứ mấy anh lên kế hoạch cầu hôn Hứa Hủ?
Tuy nhiên Hứa Hủ nói đúng, khi tình cảm nồng cháy của thời kỳ yêu đương say đắm từ từ trầm lắng, anh càng nhận rõ trái tim mình.
Lần này, anh không chuẩn bị hoa tươi, cũng không có ánh trăng và dòng suối.
Đến chiếc nhẫn cũng không có nốt, bởi vì cô đã đeo trên tay.
Màn cầu hôn này rất sơ sài. Anh sẽ một mình đi đến trước mặt cô. Lời anh định nói cũng rất đơn giản:
"Hứa Hủ, sau chuyến đi công tác lần này, anh đột nhiên phát hiện một chuyện. Tháng này, anh có mười bảy ngày ở bên ngoài, chỉ còn lại mười ba ngày. Nhưng ngày nào anh cũng ở cục cảnh sát làm việc đến tối muộn. Anh thử tính rồi, thời gian ở riêng bên em tổng cộng lại cũng tới ba ngày.
Em nói em cần suy nghĩ một năm mới quyết định có gả cho anh hay không. Nhưng tính như vừa rồi, dù một năm trôi qua, thời gian chúng ta ở bên nhau cũng chỉ mười mấy hai mươi ngày.
Hứa Hủ, anh không biết cần bao nhiêu thời gian mới có thể khiến em cảm thấy "nước chảy thành sông". Cảnh sát hình sự là nghề nghiệp đã định phần lớn thời gian trong cuộc đời chúng ta giành cho người khác, chứ không phải đối tượng thân mật nhất của chúng ta. Vì vậy, trong cuộc đời có hạn này, anh không muốn lãng phí dù chỉ một ngày. Đối với anh, cùng em sống đến đầu bạc răng long mới là "nước chảy thành sông" thực sự."
***
Hứa Hủ cất điện thoại, cùng Tiểu Lưu đi đến cửa nhà.
Vừa mở cửa, cô nhìn thấy đôi giày của Hứa Tuyển, xếp gọn gàng ở huyền quan. Áo khoác lông cừu của anh vắt trên thành ghế sofa. Phòng khách không một bóng người, nhà bếp có tiếng nước chảy, chắc là Hứa Tuyển đang rửa quả anh đào.
Hứa Hủ nói với Tiểu Lưu: "Chị về trước đi, hôm nay chị vất vả rồi."
Tiểu Lưu gật đầu, đặt túi đồ xuống đất rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Hứa Hủ cởi áo khoác lông vũ, lấy kết quả siêu âm đặt lên bàn mới đi vào trong nhà.
Ánh nắng mùa đông chiếu qua cửa sổ phòng ăn, khiến đồ đạc và nền nhà được phủ một lớp ánh sáng mông lung, trông rất ấm áp và đẹp đẽ. Trên bàn ăn có một đĩa anh đào đã rửa sạch sẽ, vẫn còn đọng giọt nước.
Hứa Hủ lấy một quả anh đào bỏ vào miệng. Vừa định đi vào nhà bếp tìm Hứa Tuyển, cô đột nhiên cảm thấy có gì đó bất thường.
Khóe mắt cô hình như thấy một thứ trên lối vào phòng ngủ. Cô quay người, đi qua bức tường ngăn ở phòng ăn, liền bắt gặp đôi chân đàn ông lộ ra ở góc tường.
Hứa Hủ sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, vội vàng tiến lại gần. Cảnh tượng trước mắt khiến cô hồn bay phách lạc. Hứa Tuyển nằm úp sấp trên sàn nhà, giống như đang ngủ say. Nhưng sau gáy anh, máu tươi từ từ tuôn trào.
Huyệt thái dương của Hứa Hủ giật giật, viền mắt đau đến mức sắp nứt ra. Đúng lúc này, tiếng nước chảy trong nhà bếp dừng lại. Sau đó là tiếng bước chân đều đều.
Lâm Thanh Nham đứng tựa vào cánh cửa, mỉm cười nhìn Hứa Hủ: "Anh trai cô rất thương cô."
***
Lúc nhận chiếc khăn tay có thuốc mê từ Lâm Thanh Nham, Hứa Hủ cố gắng đè nén nỗi đau trong lòng. Cô quay đầu nhìn Hứa Tuyển đang nằm dưới đất, cất giọng nhàn nhạt: "Anh gọi xe cấp cứu đi. Anh ấy luôn không được như ý, cả cuộc đời đều sống như vậy, việc gì anh phải giết anh ấy?"
Lâm Thanh Nham cười cười, không lên tiếng.
Để Hứa Hủ đã ngất xỉu vào ghế sau xe, lúc lái ô tô rời khỏi khu chung cư, Lâm Thanh Nham mới rút di động gọi cho trung tâm cấp cứu: "Ở đây có người bị thương nặng, địa chỉ là. . ."
***
Quý Bạch vừa về đến cổng khu chung cư, chuông điện thoại di động reo vang, là Đại Hồ gọi tới. Anh vội phanh kít xe, nhanh chóng bắt điện thoại.
"Sếp, Lâm Thanh Nham bỏ trốn rồi!" Giọng nói Đại Hồ có phần sốt ruột.
Quý Bạch liền sa sầm mặt: "Diêu Mông đâu rồi?"
"Hôm nay cô ấy không đi bệnh viện."
"Thông báo về cục, lập tức cử thêm người, đồng thời xin lệnh khám xét. Chúng ta phải tìm ra bọn họ."
Sau khi cúp điện thoại, Quý Bạch định quay đầu xe. Đúng lúc này, anh nhìn thấy đèn xanh nhấp nháy của một chiếc xe cấp cứu ở cổng khu chung cư. Trong lòng anh đột nhiên có dự cảm chẳng lành, anh lập tức nhấn ga lao vào khu chung cư.
Lối đi rất đông người, thang máy mãi không đến nơi. Quý Bạch chạy cầu thang bộ lên nhà. Vừa đến cửa, anh liền nhìn thấy hai nhân viên y tế khiêng một cái cáng ra ngoài. Hứa Tuyển toàn thân đầy máu, sắc mặt trắng bệch nằm trên cáng. Đôi mắt anh nửa mở nửa khép hờ.
"Hứa Tuyển!" Toàn thân Quý Bạch phảng phất chìm xuống hầm băng. Anh túm chặt cái cáng, nhưng bị nhân viên y tế ngăn lại: "Tránh ra, chúng tôi phải lập tức đưa người đi bệnh viện cấp cứu!"
Quý Bạch lùi về phía sau một bước, tay anh đột nhiên bị người khác nắm lấy, đó là Hứa Tuyển. Hứa Tuyển đã mở mắt, hơi thở yếu ớt nhưng ánh mắt của anh có một vẻ cố chấp: "Hứa Hủ. . . Hứa Hủ. . ."
Hết chương 64