Chương 18: Ngầm Mê Muội

Phiên bản 15357 chữ

Đêm đó, Tần Hiếu Tắc vì uống quá nhiều cho nên đã bị Trần Huề đuổi về trước.

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau anh mới chợt nhớ ra rằng mình đã gửi rất nhiều tin nhắn cho Lục Giai Ân vào hôm qua.

Thế nhưng, Lục Giai Ân cũng chỉ đáp lại vỏn vẹn vài chữ. 

[Không liên quan đến chuyện hôm đó]

[Đừng uống nhiều như vậy nữa]

Tần Hiếu Tắc nhìn dòng chữ “Đừng uống nhiều như vậy nữa” vài lần, tâm tư khẽ nhen nhóm lên một tia hy vọng.

Điều này có nghĩa là gì? Có phải cô ấy vẫn còn rất quan tâm đến mình hay không?

Tần Hiếu Tắc ngồi trên giường, đầu bù tóc rối trầm ngâm suy nghĩ.

So với các cặp tình nhân sau khi mỗi người một ngả, rồi kéo nhau vào danh sách đen thì câu trả lời của Lục Giai Ân như một làn gió xuân thổi tới làm dịu đi những căng thẳng bao ngày qua.

Cô ấy …

Khi Tần Hiếu Tắc vẫn còn đang đắm chìm trong một mớ suy nghĩ hỗn độn, bên ngoài bỗng vang lên tiếng mở cửa.

Anh hoảng hốt bật dậy khỏi giường, vài ba bước chân đã đến và mở cửa phòng ngủ.

Người phụ nữ thay giày nghe thấy động tĩnh, cũng hiếu kỳ quay lại xem xét.  

__ Thì ra là dì Triệu đến dọn dẹp vệ sinh. 

Vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn sự vui mừng của Tần Hiếu Tắc khi nhìn thấy dì Triệu cũng dần trở nên ảm đạm, rồi trở nên tắt hẳn.

Tần Hiếu Tắc đứng trước cửa, hai tay rũ xuống, chiếc áo sơ mi ngày hôm qua trở nên nhăn nhúm dán chặt vào người, tóc tai bù xù, mất trật tự, đôi mắt đỏ ngầu.

Dì Triệu kinh ngạc nhìn người đàn ông râu ria xồm xoàm trước mắt mà quên mất cả phản ứng.

Chàng soái ca đầy khí phách, phong độ và khí chất ngời ngời kia đi đâu rồi chứ? 

“Cậu vẫn chưa đi sao?” Bà lấy lại bĩnh tĩnh, tiến về phía trước hỏi.

Mỗi ngày vào khung giờ cố định, bà đều sẽ đến dọn dẹp vệ sinh và cho mèo ăn. Ngày thường cứ khoảng giờ này trong nhà sẽ không có người, không nghĩ tới hôm nay thế nhưng lại được dịp nhìn thấy chủ nhà.

Tần Hiếu Tắc ngớ người trong một lát rồi mới gật đầu xem như trả lời.

Dì Triệu liếc nhìn anh, do dự trong chốc lát rồi quyết định hỏi: “Cậu có muốn ăn chút gì không? Tôi sẽ nấu.”

Tần Hiếu Tắc rũ mắt, giọng nói có chút khàn khàn: “Mì đi.”

Dì Triệu đáp ứng một tiếng rồi vội vàng quay vào bếp tất bật một phen. 

Tần Hiếu Tắc quay lại phòng ngủ, thay quần áo rồi đi vào phòng vệ sinh rửa tay. Khi tầm mắt vô tình liếc qua bồn rửa tay, anh thoáng hoảng hốt.

Trước đây nơi này có để một số đồ dùng cá nhân của Lục Giai Ân, nhưng hiện tại đã không thấy nữa.

Tần Hiếu Tắc mở chiếc tủ gương trước mặt, những mỹ phẩm dưỡng da của Lục Giai Ân cũng không thấy nữa.

Nhưng anh nhớ rõ, khi chia tay, Lục Giai Ân cũng không mang những thứ này theo.

Vậy… Có phải là Lục Giai Ân đã trở lại lấy rồi hay không?

Tần Hiếu Tắc cau mày ra khỏi phòng, ngồi vào bàn ăn.

“Mì đã làm xong rồi đây.” Dì Triệu đi ra từ phòng bếp.

Tần Hiếu Tắc: “Cảm ơn.”

“Vậy tôi sẽ đi vứt rác trước, tiện thể ghé siêu thị mua một chút đồ.” Dì Triệu lau tay, lại định đi ra ngoài.

“Đợi đã.” Tần Hiếu Tắc vội lên tiếng ngăn bà lại: “Dì có nhìn thấy những đồ dùng cá nhân trên bệ rửa mặt hay không?”

Sống lưng dì Triệu cứng đờ, quay người lại, ánh mắt có chút lẩn tránh: “Là những thứ mà cô Lục dùng sao?”

Tần Hiếu Tắc đáp “Vâng”

Dì Triệu có chút ngượng ngùng cười đáp: “Lúc trước cô ấy gửi tin nhắn bảo tôi vứt chúng đi.”

Bà biết hai người bọn họ đã chia tay rồi, nên khi nhắc đến việc này không khỏi cảm thấy có chút e ngại.

“Khi nào?” Tần Hiếu Tắc nhíu mày.

“Mới ngày hôm qua.” Dì Triệu đáp: “Nhưng tôi cảm thấy vẫn còn dùng được, vứt đi thì thật đáng tiếc, liền mang về cho con gái của tôi …”

Bà trộm quan sát sắc mặt của Tần Hiếu Tắc, khẽ nói: “Hiện tại chúng vẫn còn ở nhà của tôi, nếu cậu không muốn, tôi có thể quay về lấy…”

Động tác gắp mì của Tần Hiếu Tắc khựng lại một hồi lâu.

“Dì cứ giữ đi.”

Anh xua tay, giọng trầm thấp và có chút mệt mỏi.

“À, được.” Dì Triệu mỉm cười bước ra cửa. 

Tiếng khép cửa nhẹ nhàng vang lên, căn nhà lại một lần nữa chìm trong sự vắng lặng.

Tần Hiếu Tắc cũng không thể hiện thêm bất kì cảm xúc dư thừa nào nữa tiếp tục ăn mì, gắp được vài đũa lại cảm thấy vô vị mà đặt đũa xuống “cạch” một tiếng.  

Anh nặng nề ngã ra sau ghế, bụng đói đến cồn cào, nhưng một chút khẩu vị cũng không có. 

Thật không nghĩ đến, Lục Giai Ân ấy vậy mà ngay cả việc quay về đây lấy đồ cô cũng không muốn. 

Cô thật sự muốn chia tay sao?

Vậy sự quan tâm cô dành cho anh tối hôm qua là gì chứ?

Tần Hiếu Tắc ngửa đầu nhìn lên trần nhà, cổ họng khô khốc.

Không, anh nhất định phải hỏi rõ ràng.

Buổi chiều, Tần Hiếu Tắc lái xe đến Học viện Mỹ thuật Bình Thành.

Bên dưới ký túc xá của Lục Giai Ân, Tần Hiếu Tắc thuận tay cản một cô gái đi ngang qua. 

“Xin chào, cô có biết Lục Giai Ân năm tư khoa sơn dầu không?”

Anh vốn dĩ đã có một khuôn mặt đào hoa, hơn nữa anh cũng cố ý trưng diện một chút trước khi ra ngoài hôm nay. 

Mái tóc được chải chuốt gọn gàng, hàng lông mày đen nhánh và dài, thêm vào đó vóc dáng đặc biệt cao ráo, khiến cho anh vô tình trở nên cực kỳ nổi bật ở nơi có nhiều nữ sinh hơn nam sinh như Học viện Mỹ thuật Bình Thành.

Cô gái đỏ mặt lắc đầu: “Thật có lỗi.”

“Không có gì.” Tần Hiếu Tắc mím môi, dự định tìm một người khác để hỏi. 

Không phải là anh không nghĩ đến việc báo trước một tiếng với Lục Giai Ân, nhưng trước đó Trần Huề nói rằng anh nên trực tiếp đến gặp cô mới có thể bày tỏ được thành ý.

“Khoa sơn dầu có phải hay không?” Cô gái bất ngờ lên tiếng hỏi.

Thấy Tần Hiếu Tắc gật đầu, cô gái đưa mắt tìm kiếm xung quanh. 

“Này, anh đợi một chút.” 

Cô gái quay đầu, phát hiện một cô gái dường như cũng đang đi về hướng họ, liền chạy về phía cô gái kia trước.

Không biết hai người đang nói gì, nhưng thỉnh thoảng lại quay đầu liếc nhìn anh.

Tần Hiếu Tắc đứng tại chỗ, gật đầu xem như chào hỏi bọn họ.

Không lâu sau, cô gái đó vừa nhấc điện thoại gọi cho ai đó vừa cùng cô gái đầu tiên đi về phía anh. 

“Cô ấy và Lục Giai Ân là bạn cùng phòng.” Cô gái thứ nhất chỉ vào người bên cạnh và giới thiệu.

“Chào cô.” Tần Hiếu Tắc gật đầu.

Thực ra, Dương Ưu đã sớm chú ý tới người đàn ông vóc dáng cao ráo đứng bên dưới ký túc xá nữ. 

Mặc dù, bởi vì khoảng cách khá xa mà không thể nhìn rõ mặt, thì ngoại hình xuất chúng “chuẩn soái ca” của anh cũng không thể khiến cho mọi người phớt lờ đi được.

Bờ vai rộng và vô cùng cân xứng, vòng eo thon lại săn chắc, cùng với đôi chân dài tỉ lệ chuẩn xác. Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, tay áo được xắn lên một cách tuỳ ý, ngay cả những đường gân trên cánh tay săn chắc ấy cũng trông rất đẹp.

Ban đầu khi người bạn kia chạy để hỏi han Dương Ưu cũng không mấy để tâm đến.

Trong bốn năm học, số người theo đuổi Lục Giai Ân cũng không phải là ít.

Mỹ nhân có bề ngoài nhu mì, vô hại như Lục Giai Ân chỉ cần đi ra ngoài ăn thôi thì cũng có cả khối người tình nguyện xếp hàng theo đuổi cô.

Dương Ưu vốn cho rằng lại có thêm một cậu chàng ngốc nghếch muốn theo đuổi Lục Giai Ân, nên dự định tìm một lý do nào đó đuổi khéo cậu chàng đi. 

Nhưng khi vừa ngắt điện thoại đến gần anh thì bất giác phát hiện anh trông có chút quen mắt.

Anh có một đôi mắt đen tuyền, hắc bạch phân minh, sống mũi thẳng tắp, trông có vẻ tản mạn, đường nét gương mặt sắc sảo lộ rõ sự kiêu ngạo từ trong xương cốt.

So với gương mặt mà cô đã được xem trong hình hoàn toàn giống nhau như đúc.

Dương Ưu ngẩn người, có chút chần chừ không xác định hỏi: “Anh là… bạn trai của Lục Giai Ân sao?”

Trước khi tìm hiểu tin tức về trận đấu giải CBA cô đã từng nhìn thấy ảnh của Tần Hiếu Tắc, cách đây một thời gian còn nhìn thấy bức tranh của Lục Giai Ân, cho nên cô có thể đại khái đoán được người đàn ông này chính là Tần Hiếu Tắc, bạn trai của Lục Giai Ân. 

Tần Hiếu Tắc nhướng nhướng mày, gật đầu xác nhận, khoé môi không tự chủ cong lên: “Phiền cô giúp tôi gọi cô ấy xuống.”

Một sự thoả mãn không nói nên lời từ tận đáy lòng không ngừng len lỏi đến từng tế bào trong cơ thể khi nghe bạn cùng phòng của cô nói như vậy.

Ngay cả với bạn cùng phòng Lục Giai Ân cũng không nhắc đến, quả nhiên cô ấy không thật sự muốn chia tay.

Lần đầu tiên Tần Hiếu Tắc cảm thấy tên Trần Huề ấy thế mà cũng có chút hữu dụng. 

Dương Ưu nhíu mày, có phần nghi hoặc: “Nhưng mà hôm nay Lục Giai Ân ra ngoài làm thêm vẫn chưa về? Anh không biết sao?”

Sắc mặt Tần Hiếu Tắc khẽ co rút: “Cô ấy làm thêm ở đâu?”

Dương Ưu mím môi: “Ở phố thương mại ngay trên con đường Phủ Bắc. Chủ đề hoạt động đòi hỏi phải có vẽ tranh tường.”

Cô ngước mắt đánh giá biểu cảm của Tần Hiếu Tắc, trong lòng có phần khó hiểu.

Bọn họ thật sự là người yêu sao? Hay là đang giận nhau?

Nghĩ như vậy, Dương Ưu khó tránh khỏi việc nhỏ giọng bất mãn: “Cô ấy bị bệnh như vậy anh không biết, ngay cả việc cô ấy đi làm thêm anh cũng không hay biết sao?”

Tần Hiếu Tắc đã định rời đi, nghe thấy lời cô thì sững sờ.

“Cô ấy bị bệnh khi nào?”

Dương Ưu nhớ lại: “Đã lâu rồi. Tối ngày hôm đó cô ấy trở về rất trễ, ngày hôm sau tỉnh dậy thì đã bị sốt rồi…”

Tần Hiếu Tắc cau mày thật chặt, trong lòng chợt nhớ đến chuyện xảy ra ở biệt thự đêm hôm đó. 

“Buổi tối hôm đó lúc cô ấy trở về thì quần áo đã được thay đổi rồi đúng không?” Anh nhướng mắt, nhìn thẳng vào Dương Ưu.

Dương Ưu bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn thẳng như vậy bỗng nhiên có chút căng thẳng nên cẩn thận nhớ lại một lúc: “Dường như là vậy.” 

“Cảm ơn.” Tần Hiếu Tắc mím môi xoay người rời đi.

Trên đường đi đến phố thương mại, Tần Hiếu Tắc dần dần xâu chuỗi lại mọi chuyện đã xảy ra.

Là do anh đã kéo cô xuống bể bơi khiến cô bị sốt, lại thêm vấn đề xuất ngoại, nên cô đã quyết định chia tay trong lúc giận dỗi.

Đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, có phải chỉ cần anh giải thích rõ ràng với cô là có thể ngăn cản được chuyện đó xảy ra rồi đúng không? 

Anh quả thật không biết chuyện cô ấy bị sốt.

Anh nhớ lại tin nhắn mà Lục Giai Ân đã gửi cho anh ngày hôm đó nhưng lại mau chóng thu hồi ngay, anh mơ hồ cảm thấy dường như bản thân đã bỏ lỡ mất một điều gì đó.

“Giai Ân muội muội tình tình tốt, lại yêu cậu như vậy, nếu như cậu chịu nói lời dỗ dành cô ấy, nhất định cô ấy sẽ mềm lòng.” Lời nói của Trần Huề lại một lần nữa văng vẳng bên tai anh.

Tần Hiếu Tắc gõ từng nhịp trên vô lăng, thấy biển báo con đường Bắc Phủ ngay trước mắt.

Tìm chỗ đỗ xe xong, anh đi bộ dọc theo con đường trước đó trở lại. 

Nhìn thoáng qua đã tìm được Lục Giai Ân đang ngồi vẽ trên một chiếc thang

Cô đang mặc quần bò phối với áo hoodie, mái tóc dài được buộc gọn gàng lên cao bằng một chiếc băng đô lụa màu xanh lam, vắt chân, ngồi trên chiếc thang vẽ một cách thoải mái và ung dung.

Một tay cô cầm khay pha màu, một tay kia thì cầm cọ vẽ phác họa một bức tranh trông như là mái nhà mang kiến trúc Trung Hoa cổ đại.

Trái tim Tần Hiếu Tắc đập loạn nhịp, cô đang cúi đầu nói gì đó với người bên cạnh.

Sau đó anh mới phát hiện chiếc thang mà Lục Giai Ân đang ngồi còn có thêm một anh chàng cao to cũng đang ngồi vẽ.

Không biết họ đang nói gì mà Lục Giai Ân bỗng bật cười.

Từ góc nghiêng, anh có thể thấy rõ khoé môi cong cong khi cười và một vài lọn tóc rơi loà xoà bên má của cô.

Tần Hiếu Tắc cảm thấy một ngọn lửa đang thiêu đốt lồng ngực mình, anh nhanh chân bước qua cô.

“Lục Giai Ân.”

Tần Hiếu Tắc đứng bên dưới chiếc thang, thấp giọng gọi cô.

Động tác vẽ tranh của Lục Giai Ân khựng lại, cô cúi đầu nhìn anh.

Nhìn nhau hồi lâu, Lục Giai Ân thản nhiên lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Vẻ mặt thờ ơ cùng với ngữ khí lãnh đạm lộ rõ vẻ xa cách của cô.

Hô hấp của Tần Hiếu Tắc không khỏi đình trệ, yết hầu cứng lại. 

Biểu hiện của Lục Giai Ân khác hẳn với những gì anh nghĩ, những lời muốn nói cũng đành phải nuốt lại.

Anh mấp máy môi, cuối cùng cũng chỉ có thể hỏi cô: “Khi nào thì em sẽ hết giờ?”

Bầu trời đỏ rực núp sau núi, những tia nắng hoàng hôn mềm mại, dịu êm nhưng rực rỡ chiếu rọi khắp con phố.

Hàng lông mi và đôi gò má của cô được bao phủ bởi hào quang nhàn nhạt màu vàng.

Cô nhìn đồng hồ trên tay, khẽ đáp: “Còn khoảng nửa giờ.”

Tần Hiếu Tắc hít một hơi thật sâu: “Chờ em xong việc lại nói.”

Lục Giai Ân hé môi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Tần Hiếu Tắc cũng không cho cô cơ hội nói thêm câu nào, vội vàng quay người đi qua cửa hàng đối diện với con phố đứng đợi cô.

“Có muốn giúp đỡ không?” Chàng trai bên cạnh tỏ ra lo lắng hỏi.

Lục Giai Ân lắc đầu, quay người tiếp tục vẽ.

Nửa giờ sau, Lưu Húc bên cạnh đang dọn dẹp dụng cụ lên tiếng nhắc nhở.

“Có thể tan làm rồi.”

Lục Giai Ân mặt không đổi sắc, đầu cũng không quay lại nói: “Anh về trước đi, trời vẫn còn sớm, tôi muốn ở lại vẽ thêm chút nữa.”

Lưu Húc “ồ” một tiếng, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Vậy tôi cũng sẽ vẽ thêm một lúc nữa, một mình cô cũng không thể nào cất được chiếc thang.”

Bọn họ đã cố ý mượn chỗ buôn bán của những người ở đây để đặt tạm chiếc thang. Mỗi ngày đến làm thì mang ra, khi tan làm tan lại phải cất vào.

Lục Giai Ân cẩn thận xem xét khuôn mặt của nhân vật trong tranh thật tỉ mỉ một lần nữa.

“Vậy tôi sẽ xuống trước đây.”

Cô không thể chậm trễ thời gian tan làm của người khác được.

Lục Giai Ân đưa khay đựng màu và cọ vẽ trong tay cho Lưu Húc, vịn thang từ từ leo xuống.

“Chúng ta cùng nhau qua bên đó đi.”

Lục Giai Ân ngẩng đầu nhìn Lưu Húc, bất ngờ đối diện với ánh mắt lạnh như băng khác.

“Cất ở đâu?” Tần Hiếu Tắc trầm giọng, có chút không kiên nhẫn.

Lưu Húc ngơ người mất một lúc mới nhận ra anh ta chỉ muốn giúp Lục Giai Ân cất thang đi. 

“Chính là cửa hàng đó.” Lưu Húc chỉ về phía trước: “Để tôi đi cùng anh…”

Chưa dứt lời thì chiếc thang đã bị người một tay vác đi. 

Dáng người Tần Hiếu Tắc cao to, khoẻ mạnh, vác một chiếc thang cũng không phải là một việc gì khó. 

Anh tiến về phía trước được vài bước, rồi quay lại nhìn Lục Giai Ân. 

“Em đứng yên đó.”

Lục Giai Ân ngừng lại vài giây rồi gật đầu đáp ứng.

“Lưu Húc, anh về trước đi.” Cô nhìn Lưu Húc: “Tôi cũng về đây.”

Lưu Húc liếc nhìn bóng lưng của Tần Hiếu Tắc, rồi lại nhìn Lục Giai Ân.

“Anh ta… Cô… không sao thật chứ?”

Lục Giai Ân mong manh, yếu ớt như vậy, còn người đàn ông lúc nãy trông như một công tử ăn chơi trác táng chính hiệu, vừa phóng túng lại kiêu ngạo. Hơn nữa bọn họ có vẻ như đang bất hoà với nhau. 

Anh ta không khỏi có chút lo lắng.

Thần sắc Lục Giai Ân trông rất điềm tĩnh và nhã nhặn, đồng tử màu đen láy dưới ánh hoàng hôn càng thêm ôn nhu và mềm mại.

“Ừm, không sao.” Cô mỉm cười.

Lưu Húc cảm thấy tai mình nóng lên, đỏ mặt đáp lại rồi đi về phía tàu điện ngầm.

Đi được vài bước anh ta quay đầu lại, người đàn ông ấy đã đứng trước mặt Lục Giai Ân.

Tay đút vào túi quần, cúi đầu nói chuyện với Lục Giai Ân.

Trong ánh đèn rực rỡ, từng đường nét trên mặt ở góc nghiêng của hai người bọn họ cũng vô cùng ưu việt, trông họ như một cặp tình nhân trai tài gái sắc.

Nơi góc phố, ánh hoàng hôn, bức tranh tường, nam và nữ.

Lưu Húc với tâm hồn của người hoạ sĩ, trong lòng thầm muốn vẽ lại khung cảnh mỹ lệ dưới ánh chiều dương này.

Đột nhiên, người đàn ông liếc xéo về phía anh.

Tim Lưu Húc run lên, vội vã quay đầu đi tiếp.

*

Lục Giai Ân đứng yên, sau lưng cô là ánh hoàng hôn bao phủ.

Lục Giai Ân bình tĩnh nhìn Tần Hiếu Tắc, chờ anh nói trước.

Tần Hiếu Tắc im lặng chốc lát, rồi có chút thản thiên hỏi cô: “Ăn cơm trước?”

Lục Giai Ân lắc đầu: “Em sẽ ăn ở trường, anh có chuyện gì thì nói luôn đi.”

Tần Hiếu Tắc nhất thời cảm thấy nghẹn lời.

Thái độ của cô quá lạnh nhạt.

Bình thản đến mức tựa như giữa họ chưa từng quen biết nhau.

Tần Hiếu Tắc đăm đăm nhìn Lục Giai Ân: “Anh vừa mới đến trường học tìm em…”

Mi mắt Lục Giai Ân thoáng run rẩy, trong mắt không giấu được một tia kinh ngạc.

“Em bị bệnh tại sao không nói cho anh biết?” Tần Hiếu Tắc hỏi.

Bạn đang đọc Ngầm Mê Muội

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!