ngày 32, hồi XXII
Dịch A Lam đứng phắt dậy, quét mắt nhìn tứ phía. Nhưng chỉ có tán bạch dương đung đưa, chỉ có quả đồi che khuất tầm mắt, và cũng chỉ có vẻ im lặng chết chóc.
Trong giây phút ấy, trái tim Dịch A Lam dường như cắt thành hai nửa: một nửa thắt lại sụp đổ, nửa còn lại hoang mang chẳng biết làm sao.
Y lang thang một cách vô nghĩa từ bên này sang bên kia, trước khi quyết định chộp lấy điện thoại vệ tinh giữa đồng đồ khẩn cấp trên mặt đất.
Điện thoại vệ tinh quân sự, Dịch A Lam loay hoay mãi mà chẳng liên lạc được với Châu Yến An. Chẳng lẽ, y phải đợi Châu Yến An liên lạc trước ư?
Chờ đợi không đáng sợ, đáng sợ nhất là không biết có đợi được chăng.
Càng hồi hộp, vỏ não hoạt động càng nhiều. Dịch A Lam bắt đầu nảy sinh những suy nghĩ bi quan, chẳng hạn như máy bay của Châu Yến An bị bắn hạ, nếu vậy có thời gian nhảy dù không? Độ cao có đủ không? Trong trường hợp phải nhảy dù khẩn cấp, liệu anh có gặp biến số nào không?...
Khoảng nửa giờ sau, Dịch A Lam vẫn trông thấy điện thoại vệ tinh im lìm. Dự cảm xấu lẫn cảm xúc tiêu cực, bắt đầu ăn mòn y.
Nhưng ngay sau đó, y phát hiện ra một điều đáng lo ngại khác.
Là bộ định vị.
Trên màn hình hiển thị, nhiều dãy số không ngừng nhấp nháy với biên độ rất lớn.
Mặc dù Dịch A Lam không biết phương thức hoạt động cụ thể của thiết bị định vị, tổ chức cũng chẳng đào tạo y về các kỹ năng khác ngoài lập trình, song dựa trên sự hiểu biết ít ỏi của mình về phần mềm cơ khí, Dịch A Lam cũng biết rằng có vấn đề với thiết bị này. Nó không thể định vị chính xác, vậy hoặc là bị hỏng, hoặc là rơi vào vùng nhiễu nào đó.
Dịch A Lam hy vọng đó là vế sau, nó cũng giải thích được vì sao Châu Yến An không liên lạc với y qua điện thoại vệ tinh sử dụng sóng điện từ không dây trước.
Tuy rằng bọn trẻ đều biết, tốt nhất nên đợi tại chỗ sau khi đi lạc. Nhưng Dịch A Lam không nghĩ rằng mình nên tiếp tục chờ đợi một cách bị động thế nữa; giả sử Châu Yến An bị thương, anh cần sự trợ giúp từ người khác thì sao?
Sau khi thận trọng quan sát, Dịch A Lam phát hiện trên sườn núi bên trái có một vùng hơi nhô lên, rất ít thảm thực vật, đứng từ dưới chân núi cũng có thể trông thấy hàng loạt tảng đá trơ trọi xám ngoét. Nếu leo lên trên, ắt hẳn sẽ có một tầm nhìn đủ thoáng.
Dịch A Lam thu dọn mọi thứ vào áo chiến thuật, rồi bẻ một cành cây to dày cỡ đồng xu để làm gậy chống. May thay, Dịch A Lam có thói quen leo những ngọn núi chưa khai thác, tính ra thì kỹ năng của y cũng không tệ. Dãy núi Thanh Vân chủ yếu là rừng lá rộng rụng theo mùa và rừng lá kim; dẫu rậm rạp đến đâu, chúng vẫn chưa sinh sôi phát triển đến mức chắn ngang bầu trời. Kể từ khi xác định được mục tiêu có thể trông rõ bằng mắt thường, Dịch A Lam chỉ mất chưa đầy một giờ đã leo lên vùng đồi kia.
Dịch A Lam xem xét cẩn thận tình hình phong hóa đất đá (1) trước khi bước lên, sợ rằng nó đột ngột sụp xuống.
(1) Hiện tượng phong hóa đất đá: là hiện tượng biến đổi, phá hủy tại chỗ đất đá ở phần trên cùng của vỏ Trái đất do các tác nhân bên ngoài (không khí, nước, sự biến đổi nhiệt độ và hoạt động của sinh vật) làm đất đá thay đổi thành phần, cấu trúc và trạng thái.
Bấy giờ đây, chỉ bằng một cái thoáng nhìn mà Dịch A Lam đã trông thấy phía sau lưng ngọn núi đối diện, một cột khói đen sì đang bốc lên vẻ xiên xẹo. Ừ, là đám cháy. Và nhìn màu khói, e rằng không phải kiểu cháy rừng đơn giản, mà là nguyên do từ các sản phẩm hóa học.
Nơi đó ắt là điểm rơi của một chiếc máy bay.
Dịch A Lam đưa mắt về hướng khác, tầm nhìn càng cao càng khiến cho y choáng váng. Trăm quả núi xếp chồng lên nhau, hệt như cơn sóng dữ đang vồ vập vào đất liền. Y chỉ có thể trông thấy một ít đỉnh sóng, giữa núi non trùng điệp.
Dịch A Lam thử phát tín hiệu pháo sáng. Độ cao mà nó có thể lên tới chỉ khoảng hai đến ba trăm mét; ở dãy núi hiểm trở này, rất có khả năng chẳng làm nên trò trống gì.
Y như rằng, Dịch A Lam chờ mòn mỏi mười phút mà chỉ nhận được câu trả lời im lặng.
Dịch A Lam cất pháo sáng vào túi, y không biết nơi nổi lửa gần nhất có phải nơi Châu Yến An đang ở hay chăng. Nhưng dù sao đi nữa, y cũng phải tự mình đi xem mới nhẹ lòng.
Dịch A Lam bước xuống, đi tiếp về hướng ngọn núi trước mặt. Không côn trùng, không dã thú, Dịch A Lam có thể bước mạnh dạn và chẳng e dè. Đồng phục Không quân cùng với mũ bảo hiểm luôn thường trực trên đầu khiến nhành cây nhọn hoắt xung quanh chẳng là gì trong mắt y. Chỉ cần cẩn thận từng bước, tránh giẫm vào rong rêu hoặc bùn đất, Dịch A Lam với một chân cà thọt vẫn đủ sức về đích.
Dưới chân núi, bên con suối cạn, Dịch A Lam tìm thấy vài cây ăn quả; trông như cây lê, nhưng quả nhỏ hơn mận, có màu xanh và cứng. Có lẽ những con chim ăn lê bên ngoài đã mang hạt tới đây, chỉ là khí hậu không thích hợp cho lê phát triển.
Dịch A Lam hơi đói, nhưng nhìn những quả lê dại xanh mướt này lại mất đi cảm giác thèm ăn. Chẳng qua, cân nhắc đến tình huống có thể phát sinh về sau, y vẫn hái một nhánh nhiều quả, rửa sạch dưới suối rồi nhai nuốt với vẻ chẳng mấy thiết tha.
Đi dọc theo con suối đến mặt sau ngọn núi, Dịch A Lam ngước nhìn cột khói. Ba phần tư của một ngọn núi cao khoảng 1500 mét, nơi ấy đã không còn tia lửa, chỉ có mỗi luồng khói đen bốc lên nghi ngút.
"Đây ước chừng là một lần leo núi gian nan rồi", Dịch A Lam nghĩ.
Dịch A Lam vùi đầu nhét từng quả lê vào miệng, chúng không có vị chua như y tưởng, chính xác là chẳng nếm được vị ngọt thanh của lê. Vừa khô, vừa cứng, lại vừa ít nước, chẳng khác gì đang ăn vỏ cây.
Nhưng dẫu ra sao, Dịch A Lam vẫn cần bổ sung thể lực. Phát hiện một tuyến đường lên dốc tương đối nhẹ nhàng, y bắt đầu công cuộc chinh phục mới.
Hai giờ sau.
Mặt trời rùng mình ngả dần về Tây, bóng đêm nơi rừng rậm lại càng tối hơn.
Vệt nắng màu cam còn sót lại len lỏi qua từng kẽ lá, Dịch A Lam đi từng bước giữa khung cảnh tranh tối tranh sáng; ngọn gió vờn qua cây, vờn qua y, như thể cất tiếng chào mừng. Hơi thở thiên nhiên tươi mát của cây, của hoa, của lá, cuốn lấy y; và có một thoáng, y cho rằng mình đã nghe thấy tiếng chim hót.
Sau rốt, Dịch A Lam cũng ngửi được mùi khét và nghe thấy tiếng bíp bíp.
Khi gần đến nơi xảy ra vụ tai nạn, Dịch A Lam không khỏi vừa mừng vừa sợ. Y thắc thỏm truy tìm nguồn gốc của mùi cháy; với chút tia nắng còn lì lợm ở lại, từ khoảng cách cả trăm mét, Dịch A Lam trông thấy chiếc máy bay chiến đấu bị cháy sém dưới tán cây khô khốc trơ trọi vì chịu ảnh hưởng của ngọn lửa. Y không thể nhìn ra, rằng liệu nó có phải Swift 10 hay không.
Dịch A Lam chẳng còn cách nào khác đành tiến lại gần. Vừa đi được hai bước, một luồng khí lạnh xộc thẳng từ chân lên đầu, làm đông cứng toàn bộ hơi thở của y.
Một người đàn ông nằm gần chiến đấu cơ, đang tựa lưng vào thân cây; đầu người nọ nghiêng sang một bên, trông như đã bất tỉnh.
Dịch A Lam sè sẽ bước tới, nín thở mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bê bết máu – trẻ trung, nhưng rất xa lạ dưới mũ bảo hiểm.
Y thở phào, lòng toát lên một ý nghĩ hèn hạ: Không phải Châu Yến An là được.
Người mà y tưởng rằng đã chết, thình lình mở to mắt.
Dịch A Lam nhìn sững vào anh ta trong hai giây, sau đó lui về nấp sau rặng cây um tùm. Y lấy ra một khẩu súng lục mà mình sử dụng thành thạo nhất trong túi áo vest chiến thuật, đoạn lên nòng.
Viên phi công trẻ ho khục khặc ra máu, nhìn Dịch A Lam bằng ánh mắt của người hấp hối. Anh ta nói đứt quãng: "Tôi... Tôi xin lỗi."
Dịch A Lam nhìn anh ta, không nói lời nào.
"Tôi không muốn cản trở cậu, nhưng tôi lực bất tòng tâm." Anh ta xuýt xoa vì đau. "Tôi thuộc Sư đoàn 48 của lực lượng Không quân Hoa Quốc, được điều động đến Trung tâm R&D Tây Bắc làm phi công thử nghiệm hai năm. Lúc đó, tôi đã nghĩ về kết cục tồi tệ nhất của mình: rằng bỏ mạng trong một chuyến bay thử nghiệm của dòng chiến đấu cơ chưa hoàn thiện, còn đang phát triển. Bây giờ ngẫm lại, có lẽ đó mới là kết cục tốt nhất. Chí ít, tôi sẽ không tiến vào thế giới ác ôn này."
"Hai lần đầu tiên của ngày 32, tôi đã thực sự coi hắn như một cộng sự có thể sát cánh chiến đấu. Tôi cứ nghĩ, chúng tôi là những người sống sót sau một âm mưu khủng bố nào đó. Khi ấy, tất cả nhân viên trong trung tâm nghiên cứu đều biến mất. Tôi liên hệ tổng bộ mãi, song có vẻ như họ cũng bốc hơi. Chúng tôi đã lái máy bay chiến đấu nhằm tuần tra trong phạm vi năm trăm dặm, và cậu biết đấy, những gì chúng tôi nhìn thấy và nghe thấy là một thế giới lặng ngắt... Tôi sẽ không nói ra anh là ai! Tôi chỉ muốn chết một cách rõ ràng minh bạch thôi!"
Câu nói cuối cùng của anh ta rặt vẻ tức giận, nhưng nó lại hiển nhiên không dành cho Dịch A Lam.
Dịch A Lam đoán, nếu lời người nọ là thật, vậy "cộng sự" đó hẳn đang theo dõi anh ta bằng một cách đặc biệt.
Viên phi công khò khè: "Khi tôi nhận ra những ảnh hưởng tồi tệ mà vòng tuần hoàn ngày 32 mang lại cho quốc gia, thì đã muộn màng. Tôi chỉ biết em gái mình, mới bảy tuổi, cũng ở trong ngày 32. Khi con bé đột nhiên không tìm thấy bố mẹ, điều đầu tiên mà nó nghĩ tới là gọi cho tôi – anh trai của nó, người đang ở cách xa nó hàng nghìn cây số. Nhưng điện thoại của con bé bị người kia chặn lại. Người kia đã sắp xếp đồng phạm bắt cóc con bé trong ngày 32, hòng uy hiếp tôi. Ừ, tôi đã làm một ít việc không thể vãn hồi."
"Con bé mới bảy tuổi thôi..." Giọng anh ta càng lúc càng yếu, tia nắng cuối cùng xuyên qua kẽ lá đọng vào cặp mắt vô hồn. "Tôi chỉ mới gặp con bé có vài lần. Kể từ khi nhập ngũ, có lẽ bố mẹ cảm thấy cô đơn nên sinh thêm một đứa. Qua nhiều năm, đối với tôi, đứa bé đó giống như một đứa trẻ hàng xóm. Tôi chỉ biết nó đang lớn lên từng ngày, nhưng tôi chưa bao giờ tham gia vào quá trình trưởng thành của nó. Nhưng ở ngày 32, khi nghe tiếng nói ngọt ngào non nớt của con bé, tôi mới hiểu tình cảm máu thịt là như thế nào. Lúc đó, tôi cũng nghiệm ra rằng, bố mẹ nhớ tôi bao nhiêu. Bố mẹ nhất định từng lắm lần nhắc đến tôi trước mặt con bé. Họ sẽ kể với nó, rằng tôi đang bảo vệ gia đình và đất nước yêu quý của tôi; có như vậy, con bé mới gắn bó với tôi đến thế. Tôi tin rằng mỗi khi gọi cho mình, bố mẹ đều ôm con bé vào lòng nghe cùng họ; vậy nên lúc rơi vào tình huống bất lực nhất, con bé mới nhờ tôi giúp đỡ. Tiếc là, tôi không bảo vệ được em."
"Anh đã hứa với tôi, nếu chặn được Swift 10 sẽ thả em gái tôi ra!" Viên phi công dốc chút sức lực cuối cùng quát vào "cộng sự". "Con bé chẳng cần cái gọi là "chăm sóc" của anh! Cứ để con bé tự do tự lo trong thế giới này đi."
Siết chặt khẩu súng, Dịch A Lam lắng tai nghe khi núp sau hàng cây. Y không biết có nên tin những gì người đàn ông này nói hay không. Chần chừ một thoáng, Dịch A Lam thận trọng thò đầu ra hỏi viên phi công: "Anh có biết bạn tôi rơi ở đâu không?"
Viên phi công im ỉm như chết, hồi lâu sau mới khò khè: "Tôi không biết."
Anh ta nghiêng đầu nhìn về một hướng, đôi đồng tử màu nâu đã giãn ra. Ngọn gió đêm xào xạc cuốn chiếc lá cuối cùng rơi trên mặt anh. Anh ta không hất nó ra, và anh ta cũng chẳng hất nó đi được nữa.
Dịch A Lam nhìn anh ta thật lâu, đoạn cất súng rồi lấy đèn pin. Y quyết định xuất phát về hướng người nọ nhìn trước khi lịm đi, tiếp tục tìm kiếm Châu Yến An. Y có thể cảm nhận được hơi lạnh bên ngoài và tiếng gió rít khẽ qua từng phiến lá, chẳng qua bộ đồng phục Không quân trên người đã giúp y ngăn lại cái rét ấy.
Tám giờ tối, ánh sao dịu dàng cũng chẳng thể xuyên qua tán cây rậm rạp. Chỉ với chiếc đèn pin quân sự, Dịch A Lam đã phải lội qua đêm đen, băng qua lòng thung lũng, hái những quả dại ăn được và nhét vào miệng sau khi rửa sạch trong nước. Một chùm quả mâm xôi đỏ sậm có vị thơm ngon đáng ngạc nhiên, Dịch A Lam chẳng mấy chốc đã "tuốt" sạch chùm quả.
Y nhìn đi nhìn lại thiết bị định vị, song dữ liệu vẫn hỗn loạn như ban đầu.
Phía trước, nơi chẳng nhìn rõ còn cách bao nhiêu đỉnh núi, bỗng nhiên sáng rực. Chỉ khi vào đêm, ánh sáng le lắt ấy mới có thể xuyên qua dãy núi đến với mắt người.
Một chùm ánh sáng đỏ tựa như nở hoa trong ba mươi giây.
Dịch A Lam chực khóc, cảm tưởng con tim mình đang dần sống lại.
Đó là đạn tín hiệu.
Dịch A Lam vội vàng nạp đạn vào khẩu súng bắn pháo sáng, đáp lại lời kêu gọi của anh. Nó không bay lên quá cao, nhưng Dịch A Lam biết rằng Châu Yến An có thể trông thấy tín hiệu bên rìa khu rừng.
Hết chương 42