tháng Mười, hồi III
Tống Duệ đưa La Thái Vân, Dịch A Lam và Châu Yến An đến một căn phòng khác ở tầng hầm, trên cửa là dòng chữ Phòng lưu trữ (IV). Thông qua cách đánh số, có thể thấy tài liệu bên trong không mấy quan trọng nhưng vẫn cần được giữ lại.
Ngài quẹt thẻ mở cửa, dãy tủ hồ sơ cao ngất chạm trần là thứ đầu tiên ập vào mắt mọi người. Bên trong chỉ có một nhân viên ngồi trước bàn máy tính; cô ngẩng đầu nhìn Tống Duệ, rồi lại cúi xuống. Song ngoài Dịch A Lam, những người khác đều có thể nhận ra cô gái có vẻ đẹp trầm lặng này vừa ném một cái nhìn sắc lẹm thoáng qua họ. Nếu kẻ đột nhập không đưa ra được lý do xác đáng, thì một giây sau, cô nhất định rút ra vũ khí từ trong đống tài liệu kia.
Dịch A Lam giờ mới nhận ra, rằng đây không phải là tầng dưới cùng của Trung tâm R&D. Đến cuối phòng lưu trữ, nhấn vào công tắc ẩn phía sau tủ hồ sơ sẽ kích hoạt sàn nhà có thể thu vào mở ra; dưới chân cầu thang đi xuống là một đường hầm kéo dài về trước, với dãy đèn cảm biến đặt dọc bên tường.
Vào một đường hầm rộng rãi sáng sủa, và đi qua vài cổng từ yêu cầu mật khẩu, Dịch A Lam đã có cái nhìn đầy đủ hơn về địa hình nơi đây: Căn phòng họ đang ở, kỳ thực nằm trong một ngọn núi rỗng. Bấy giờ, y cảm thấy mình đang đứng dưới lòng đất bên trong chân núi, và chuẩn bị tiến sâu hơn vào trong dãy Thanh Vân.
Tống Duệ vừa đi vừa nói: "Lần trước các cháu tới là do tổng phụ trách An toàn Thông tin của Trung tâm đón tiếp. Phía ta đã thảo luận nội bộ về việc có nên thông báo cho các cháu về sự tồn tại của Kế hoạch S hay không. Cân nhắc đến tính bảo mật nơi đây, miễn là tòa nhà chính và lối vào bị phá hủy, vậy ước chừng không còn cách nào vào trong, đặc biệt là thế giới ngày 32 mà các cháu mô tả. Vì vậy, dựa trên nguyên tắc càng ít người biết càng tốt, phía ta đã không đề cập đến Kế hoạch S."
Dịch A Lam gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Mười phút sau, ở cuối đường hầm, một cánh cửa kim loại dày nặng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Cánh cửa này không sử dụng mật mã điện tử mà là một ổ khóa kết hợp gồm nhiều mã cơ học. Tống Duệ mày mò đĩa mã trên cánh cửa nhiều lần, một lúc sau thì tiếng lách tách mở khóa vang lên.
Tống Duệ nói: "Tới giúp một tay nào."
Châu Yến An và La Thái Vân đều bước lên trước; hai người nắm tay quay trên cửa, rồi từ từ kéo ra giống như đang mở kho bạc.
Giữa tiếng ma sát răng rắc của bản lề, cánh cửa kim loại nặng năm chục tấn chầm chậm mở ra.
Dịch A Lam chợt có một thoáng không tin vào mắt mình; cuối đường hầm, phía sau cánh cửa, là một nhà máy sản xuất mái vòm quy mô lớn với ánh đèn ngợp trời.
Thật không ngoa khi nói rằng đó là một nhà máy, tuy hiện tại không có công nhân nhưng rải rác khắp nơi là các loại robot công nghiệp tinh vi; trên bàn điều khiển cũng đặt hàng tá bán thành phẩm với hình thù kỳ dị. Nếu không nhờ vật-thể bí ẩn khổng lồ có đường kính khoảng trăm mét ngay trung tâm, bề mặt đen bóng và hình cầu phẳng, Dịch A Lam sẽ thực sự cho rằng đây chỉ là một nhà máy sản xuất kim khí không hơn không kém.
Mặc dù nắm trong tay bản báo cáo chi tiết của Kế hoạch S, nhưng La Thái Vân đến nay chưa bao giờ được trông thấy tận mắt. Một người đã hiểu tường tận như bà, lúc này cũng khó tránh khỏi kinh ngạc.
Tống Duệ nói: "Đoán xem đây là gì?"
Dịch A Lam ngập ngừng: "Nó, hơi giống UFO ạ."
Tống Duệ: "Cũng không sai. Đây là phi thuyền, của con người. Chứ không phải là thứ phi thuyền của người ngoài hành tinh."
"Vớ vẩn", hai con chữ rặt vẻ chế giễu thoáng qua mắt Dịch A Lam ngay khi Tống Duệ vừa dứt lời. Y cũng công tác trong ngành công nghệ, và thường xuyên tiếp xúc với một số sản phẩm công nghệ tiên tiến; y biết, rằng hoạt động khám phá vũ trụ của con người vượt xa trí tưởng tượng của nhân loại. Nhưng y vẫn chẳng thể nhanh chóng chấp nhận, rằng một con tàu vũ trụ đáng lẽ chỉ xuất hiện trong phim khoa học viễn tưởng lại đang chễm chệ ngay trước mặt mình.
"Là thành phẩm sao ạ?" Dịch A Lam ghìm lòng không đặng, cất tiếng hỏi.
Tống Duệ cười, lảng sang chủ đề khác: "Kế hoạch S là một kế hoạch tối mật nhằm khám phá vũ trụ, được đề xuất cách đây hai mươi năm và đã đi vào giai đoạn thực hiện. Sở dĩ địa điểm nghiên cứu và phát triển đặt ở đây, vì một mặt là tận dụng ưu thế địa hình: Hiện chúng ta đang ở một sườn núi tương đối thấp, cách khu vực chính của Trung tâm R&D khoảng một cây số; ngoài việc khoét rỗng toàn bộ ngọn núi, nửa trên của nó cũng là giả – thực chất chỉ là một cái nắp lớn có thể nâng lên, đưa phi thuyền bay ra ngoài; ngay cả khi ai đấy phát hiện sự bất thường của ngọn núi này, khả năng cao vẫn đinh ninh đây là hầm chứa tên lửa liên lục địa (1) cùng các công cụ hỗ trợ. Mặt khác, quỹ R&D và thiết bị công nghiệp khổng lồ có thể được phân bổ vào các hạng mục vũ khí khác của Không quân; chưa kể, một số phụ kiện còn được sản xuất với sự hỗ trợ của các dự án đó."
(1) Tên lửa liên lục địa (ICBM): là tên lửa đạn đạo có tầm bắn xa, được chế tạo để mang nhiều đầu đạn hạt nhân một lúc.
Họ bước qua khung cửa nặng trịch, đi vào không gian sườn núi choáng ngợp – nơi mọi thứ đều tràn ngập sắc màu huyền ảo vì sự xuất hiện của con tàu vũ trụ kia.
"Tám mươi phần trăm công việc sản xuất-lắp ráp được thực hiện bởi máy móc có tính tự động hóa cao và cực kỳ thông minh. Chỉ một nhóm nghiên cứu khoa học gồm hai mươi người và các siêu máy tính tiên tiến nhất tham gia sâu vào nghiên cứu-phát triển, tính bảo mật là không gì bàn cãi. Nhưng trên đời này, chẳng có bức tường nào là kín cả. Qua bao nhiêu năm, rốt cuộc Kế hoạch S vẫn bị bọn gián điệp "đánh hơi" thấy. Những quốc gia có năng lực tình báo phát triển hẳn đã nghe đến rồi, gián điệp xuất hiện ở ngày 32 cũng là một trong những minh chứng đấy. Nhưng may thay, hắn vẫn chưa thu thập được thông tin chính xác nào."
Bước đến giá đỡ "con quái vật" khổng lồ kia, Tống Duệ ngước mắt nhìn lên. Điểm cao nhất của chiếc phi thuyền thuôn dài không có gì mới lạ này là khoảng ba mươi mét, nom như một tòa mười tầng; nhưng đường kính ít nhất cũng cả trăm mét, xem ra không gian bên trong rất ư rộng rãi.
Đi vòng quanh tàu vũ trụ, Dịch A Lam trông thấy rất nhiều động cơ phản lực kỳ lạ nhưng chẳng phát hiện một thứ gì tương tự như cánh cửa. Vả lại, Tống Duệ cũng không có ý định mở cửa cho bọn họ tham quan bên trong, Dịch A Lam bỗng dưng thấy tiêng tiếc.
"Cháu cho rằng nó ảo quá ư?" Tống Duệ liếc nhìn Dịch A Lam đang săm soi bên cạnh.
Dịch A Lam thành thực trả lời: "Có một chút ạ."
"Nhiều người cảm thấy du hành vũ trụ vẫn là một khái niệm xa vời, song đối với nhân loại thì đã không thể chờ được nữa. Trong lịch sử chỉ tồn tại vài sự kiện quan trọng thôi cháu, bất cứ ai có ưu thế trong việc kiểm soát đất liền, biển và bầu trời đều có thể ảnh hưởng đến một thời kỳ. Hiện tại, sự cạnh tranh của con người đã vươn tới không gian rồi. Khi sức công phá của vũ khí mới ngày càng mạnh hơn, để tránh gây ra thiệt hại không thể khắc phục cho địa cầu mà chúng ta đang sống, chiến trường trong tương lai có khả năng sẽ chuyển sang một nơi rộng lớn hơn. Ừ, chính là vũ trụ. Ngoài ra, về tài nguyên, quốc gia nào đầu tiên phát hiện nguồn năng lượng mới và khả thi ở ngoài Trái Đất thì quốc gia đó có quyền phát ngôn và phân phối tuyệt đối. Nó thể hiện cho sức mạnh dân tộc và tính ưu việt của hệ tư tưởng. Vì vậy, mọi người đều muốn bắt đầu khám phá vũ trụ." Tống Duệ thở dài, vuốt ve bề mặt lạnh lẽo của con tàu vũ trụ – đây là ý tưởng tích lũy suốt hai mươi năm của biết bao con người. "Thám hiểm vũ trụ là một hành trình dài hơi và hết sức gian khổ. Chúng ta không thể một bước lên trời, nhưng ít nhất đã vẽ nên nét chấm phá độc đáo trong lịch sử. Chúng ta phải để lại di sản cho thế hệ sau, thậm chí là một di sản đi đầu trong các cường quốc. Đó là điều mà thế hệ chúng ta đang làm và sẽ làm, cháu ạ."
Từng câu từng chữ của Tống Duệ đã đốt lên ngọn lửa nhiệt huyết trong Dịch A Lam, y như thể trông thấy con tàu vũ trụ tối tăm này bay lên bầu trời và lặng lẽ xuyên qua dải ngân hà. Có lẽ con người khi đó cô độc nhất, nhưng cũng là lúc họ ôm hy vọng lớn nhất.
Tống Duệ lại nói: "Con phi thuyền này có một hệ sinh thái tự tuần hoàn hoàn chỉnh trong bản vẽ khái niệm, có thể sử dụng hiệu quả nguồn điện mới và bổ sung năng lượng Mặt Trời bất cứ lúc nào; ngoài ra, nó cũng có thể giúp một đội gồm năm mươi người sống trong vũ trụ hơn mười năm. Với chiếc phi thuyền này, một đội ngũ tài năng toàn diện có thể mang đầy đủ cơ sở vật chất đến sao Hỏa, sao Kim và các hành tinh khác gần hơn để khám phá chi tiết. Họ cũng có đủ thời gian để tìm năng lượng cho Trái Đất, hoặc tìm cách biển đổi thành nơi sinh sống cho con người."
Dịch A Lam bắt được điểm mấu chốt: "Chỉ là khái niệm ạ?"
Tống Duệ cười thầm: "Đúng vậy, đã thai nghén hai mươi năm rồi cháu."
Hiện giờ thì sao? Con tàu vũ trụ trước mặt cháu đã hoàn thành ý tưởng ban đầu chưa?
Tống Duệ nhìn thấu suy nghĩ của Dịch A Lam, nhưng ngài không trả lời mà đôi mắt bỗng ánh lên một nét gì nhang nhác ranh mãnh: "Đây cũng là điều mà nhiều quốc gia muốn biết. Vì thế, họ đầu tư công sức nhằm đào tạo và chiêu mộ gián điệp; đầu tư tiền bạc hòng mở rộng các kênh hoạt động, tựu trung là làm mọi thứ để tìm ra câu trả lời. Nhưng trước khi vỡ lẽ mọi chuyện, họ không thể ngồi chờ được đâu. Để tránh bị tụt lại phía sau, họ phải đầu tư số tiền lớn vào nghiên cứu-phát triển. Nhưng cháu biết gì không, các hạng mục vũ trụ là những thứ không thể nhìn thấy kết quả trong một sớm một chiều. Điều này có nghĩa, đảng cầm quyền buộc phải đối mặt với áp lực tài chính trong thời gian dài. Các bên liên quan sẽ liên tục mâu thuẫn về chuyện này. Hơn nữa sau sự cố Reilly Ron, nhiều quốc gia rất thận trọng trong việc đầu tư vào nghiên cứu-phát triển vũ trụ."
Dịch A Lam biết, "huyền thoại" Reilly Ron là ai.
Giả như Reilly Ron còn sống, ông đã chắc ngót nghét chín mươi tuổi. Người đàn ông này được ca ngợi là một nhà vật lý vũ trụ thiên tài vào sáu mươi năm trước. Giống như nhiều nhà khoa học nổi tiếng trong lĩnh vực tự nhiên, ông đã bộc lộ tài năng phi thường khi còn rất trẻ. Ở tuổi ba mươi, Reilly Ron đã đề xuất một số lý thuyết về khoa học vũ trụ và vẫn được công nhận cho đến ngày nay. Giai đoạn ấy, mọi người ca tụng Reilly Ron là người có triển vọng nhất trong việc dẫn dắt loài người tiến vào không gian. Tuy nhiên trong sáu mươi năm kể từ đó, Reilly Ron đã không cống hiến gì thêm cho vật lý vũ trụ. Nhưng chẳng sao cả, điều thực sự khiến ông trở nên nổi tiếng trong khoảng thời gian này, là Reilly Ron đã thay đổi quốc tịch nhiều lần. Mỗi lần đặt chân đến bất kỳ quốc gia nào, ông đều kêu gọi thành công từ hàng trăm triệu đến hàng chục tỷ cho quỹ R&D. Chẳng qua, các khoản tiền khác nhau từ các quốc gia khác nhau đều cùng đổ về một kết quả: không được tích sự gì. Chỉ dựa vào mỗi danh vọng thời trẻ, mà Reilly Ron phải mất hơn ba mươi năm mới làm cạn kiệt lòng tin và sự ngưỡng mộ của mọi người dành cho mình. Mãi đến hơn một thập kỷ trước, không còn quốc gia nào sẵn sàng đón nhận Reilly Ron, chứ nói chi đến việc đầu tư tiền bạc và thiết bị cho bài hùng biện của ông. Sau đó thì, Reilly Ron đột ngột biến mất.
Ngày nay, nhiều quốc gia từng hợp tác với Reilly Ron, nghi ngờ rằng đây là một trò lừa đảo của nước A. Reilly Ron đã tiêu tốn nguồn tài chính khổng lồ, mà lẽ ra họ phải dùng để xây dựng sinh kế cho người dân.
Nhớ lại toàn bộ câu chuyện về cuộc đời của Reilly Ron, Dịch A Lam chợt hiểu rằng Kế hoạch S có lẽ là một lễ vật hoành tráng cho thế hệ tương lai, hoặc cũng có thể là một cuộc chạy đua vũ trụ hòng cố tình giăng lưới con mồi.
Và chính vẻ mơ hồ này, mới là ý nghĩa quan trọng cho sự tồn tại của Kế hoạch S.
Hiện tại, Kế hoạch S đã "câu" được ít nhất một điệp viên giỏi. Điệp viên này càng đầu tư vào Kế hoạch S, thì các mặt còn lại của đất nước sẽ càng được đảm bảo an toàn, đặc biệt là trong ngày 32.
Nhưng thật không may, cái lưới ấy đã dìm chết một phi công xuất sắc.
Hết chương 45