Chương 25: Nghe Nói Tôi Rất Nghèo

Phiên bản 20723 chữ

Bầu không khí giữa hai người yên tĩnh lại, ngay cả tiếng gió thổi dường như cũng biến mất, cuối cùng Tạ Du mở miệng trước, “Tôi... đưa cậu về nhé?”

Dư Niên không từ chối, cong mắt gật đầu nói, “Ừ, vậy phiền anh rồi.”

Hai người sóng vai đi chung với nhau, Dư Niên phát hiện, Tạ Du đúng là cao hơn cậu không ít. Ánh đèn đường mờ ảo, cậu chống gậy chậm rãi bước đi, Tạ Du một phần vội vã cũng không có, phối hợp với tốc độ của cậu đi về phía trước.

Dư Niên tìm đề tài nói chuyện, tuy Tạ Du ít nói nhưng sẽ không khiến người khác cảm thấy khó xử. Hai người đi dưới tán cây tươi tốt của tiểu khu, bầu không khí cũng không gượng gạo lắm.

Một đường được Tạ Du đưa đến cửa, Dư Niên lấy chìa khóa ra, nghiêng đầu nhìn Tạ Du cười, “Tôi vào đây.”

Tạ Du giữ ý đứng xa một chút, “Ừ, tôi về.”

“Ừ, trên đường anh nhớ chú ý an toàn, ” Bỗng Dư Niên nhớ ra cái gì, “Đúng rồi, Tạ Du, anh chờ tôi một chút!”

Dư Niên mở cửa đổi dép, ngại gậy vướng víu, dứt khoát ném qua tường, bước nhanh vào trong.

Lấy ra một hộp sắt hình vuông từ trong ngăn kéo, cậu quay về cửa, đưa cho Tạ Du, “Cho anh, ” suy nghĩ một chút, Dư Niên lại bổ sung, “Coi như là quà đáp lễ anh đưa tôi về nhà lần này, hơn nữa cũng may là anh giúp tôi nếu không tôi ngã thêm lần nữa thì thực sự rất thảm.”

Tạ Du cầm lấy, bóng đèn hành lang tỏa ánh vàng ấm áp, chiếu xuống trên đỉnh đầu hắn, sống mũi thẳng tắp bị tối vài phần, giọng nói khàn khàn mang theo hương tuyết tùng mát lạnh, “Đây là cái gì?”

Dư Niên cong mắt, “Là kẹo tôi làm, hình dáng không giống lần trước, sau khi làm xong vẫn luôn muốn đưa anh, rốt cuộc hôm nay cũng có cơ hội.”

Hộp sắt lạnh lẽo được nhiệt độ đầu ngón tay sưởi ấm, con ngươi sẫm màu của Tạ Du nhìn Dư Niên đứng trong nhà, vô thức thấp giọng, “Cảm ơn, tôi rất thích.”

Sáng hôm sau, sau khi Dư Niên rời giường bèn ném gậy sang một bên  —— cậu chợt phát hiện, cậu có thể tự bước đi rồi.

Đang định tráng trứng làm bữa sáng, điện thoại vang lên, Dư Niên nghiêng đầu kẹp điện thoại giữa cổ và vai rồi nghe, “Chào buổi sáng Mạnh ca!” Vừa nói vừa đổ trứng gà đã đánh vào trong chảo.

Mạnh Viễn nhắc nhở, “Hôm nay cậu phải đi bệnh viện kiểm tra lại, tôi cá 80% là cậu quên sạch rồi.”

“A, đúng rồi!” Tay Dư Niên cầm xẻng ngừng lại vài giây, lúc này mới nhớ ra, “Nếu anh không nhắc thì tôi cũng quên luôn.”

Từ chối đề nghị đưa rước của Mạnh Viễn, Dư Niên đội mũ lưỡi trai màu đen, đeo khẩu trang, thong thả chậm rãi ra ngoài. Đứng trên vỉa hè gọi một chiếc taxi, đi thẳng bệnh viện tư nhân.

Bệnh viện này thu phí rất cao, nhân viên y tế còn nhiều hơn bệnh nhân, tính bảo mật cũng tốt. Chụp X-quang xong, Dư Niên tìm một chỗ trên hành lang ngồi xuống, lấy điện thoại ra, tiếp tục đọc kịch bản Úc Thanh gửi tới tìm linh cảm.

Nhìn một chút, cách đó không xa, âm thanh trò chuyện của hai y tá loáng thoáng truyền tới.

“Này, bà có chắc bệnh nhân nằm phòng 1103 là em gái Hứa Huyên không? Bây giờ Hứa Huyên rất nổi đó.”

“Chắc mà, bây giờ cô ấy đang ở trong phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính đó, không tin bà đi nhìn thử xem tôi có nói đúng không. Mà hai chị em nhà đó cứ kỳ lạ sao ấy, Hứa Phù muốn nói chuyện với Hứa Huyên nhưng Hứa Huyên lại thờ ơ, cũng chẳng thèm đáp qua loa.”

“Quan hệ của bọn họ không tốt hả? Nhưng không phải bà vừa nói tiền thuốc thang của Hứa Phù luôn do Hứa Huyên trả sao? Tui còn tưởng cô ta đối xử với em gái rất tốt chứ.”

“Ai biết được, hồi trước Hứa Huyên một hơi trả toàn bộ viện phí hơn nửa năm, ra tay rất hào phóng, quả nhiên làm minh tinh có rất nhiều tiền! Nhưng mà bệnh của Hứa Phù... rõ ràng nên làm phẫu thuật sớm, cũng không phải không có tiền nhưng không biết tại sao cô ta vẫn kéo dài. Bác sĩ khuyên nhiều lần, hình như hôm nay hẹn nói chuyện với Hứa Huyên, 80% là vì chuyện này...”

Lúc này, kết quả kiểm tra được đưa tới, Dư Niên liếc mắt nhìn chỗ hai cô gái kia, sau đó đi vào phòng làm việc của bác sĩ.

Bác sĩ điều trị chính cầm phim chụp X-quang xem xong, gật đầu nói, “Phục hồi không tệ, đúng là thanh niên, cơ thể rất tốt.”

Dư Niên thu lại suy nghĩ, cẩn thận hỏi, “Nếu như phục hồi rất khá rồi thì mấy ngày tới tôi có thể nhảy không?” Cậu bổ sung, “Chỉ khoảng năm phút thôi.”

Bác sĩ điều trị chính đẩy kính mắt, đắn đo nói, “Tình huống phục hồi của cậu quả thật không tệ, nhưng tôi đề nghị đừng nên vận động mạnh quá nhiều. Nếu như cậu thực sự muốn nhảy, có thể lấy băng băng khớp lại, giảm khả năng trật khớp. Sau khi nhảy xong nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, quay trở lại kiểm tra. Đương nhiên, muốn hồi phục một cách tốt nhất thì đừng làm như vậy.”

Dư Niên gật đầu, lại hỏi thêm vài điều cần chú ý rồi lễ phép tạm biệt. Nhưng mà sau khi ra khỏi văn phòng, câu không lập tức rời đi.

Hứa Huyên nói chuyện với bác sĩ điều trị chính của Hứa Phù xong, vừa mở cửa đi ra, điện thoại reo lên.

Cô có chút không kiên nhẫn nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, nhìn xung quanh, cuối cùng đi về cầu thang, nghe điện thoại.

Đại khái có thể nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện.

“A Dịch? Ừ, em đang ở bệnh viện... Ừ, đúng vậy, Tiểu Phù lại nổi giận không chịu uống thuốc, nhất định muốn em dỗ nó...” Thanh âm Hứa Huyên mang theo chút lo lắng, đầu bên kia điện thoại hẳn là đang an ủi cô, cô “Ừ” một tiếng, dịu dàng nói, “Nếu nói em nổi giận với em ấy thì em cũng không nỡ, ba mẹ đi rồi, em cũng chỉ còn lại một mình em ấy là người thân...”

“Em có đủ tiền mà, anh thật sự không cần cho em thêm đâu, em nộp viện phí nửa năm rồi, còn dư không ít... A Dịch, thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh, em cũng không biết phải làm thế nào.”

Nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại, Hứa Huyên đi vài bước, điện thoại di động lại vang lên. Nhưng mà giọng điệu lần này của cô lại lạnh nhạt hơn rất nhiều.

“Chẳng phải tôi nói với anh tôi đến bệnh viện sao? Anh lo lắng cái gì?... Tôi nói rồi, bên phía Dư Niên đã giải quyết xong, chính miệng cậu ta nói sẽ không truy cứu nữa... A, Dư Niên chính là điển hình của người được gia đình giáo dục tốt, chỉ bằng việc tôi có em gái còn nằm trong phòng bệnh, dựa vào tôi để kéo dài tính mạng, cậu ta sẽ không tàn nhẫn ra tay chỉnh tôi.”

“... Tiếp cận dễ vậy? Nói thì đơn giản, cũng không phải tôi chưa từng thử! Trước kia tôi viện cớ Hứa Phù thích cậu ta nên tìm cậu ta kí tên, cậu ta kí xong rồi lại ngồi chơi với Hạ Minh Hi, tôi còn cách nào chứ?... Nhưng mà lần này đúng là một cơ hội, không chừng có thể lợi dụng tốt một chút...”

Từ bệnh viện về nhà, Dư Niên cầm xẻng nhỏ xới đất cho chậu hoa ngoài ban công. Sau đó nhắn tin cho Úc Thanh, chỉ trong chốc lát, Úc Thanh đã gọi điện thoại tới.

“Có chuyện gì?”

Dư Niên bỏ cái xẻng xuống, không nhịn được cười, “Vì sao chị chắc chắn đã có chuyện xảy ra vậy?”

Chắc là Úc Thanh tìm một chỗ yên tĩnh, xung quanh không có nhiều tạp âm, “Chị còn lại gì cái tính này của em, nhất định là có chuyện nên mới đột nhiên tìm chị, nói đi, là chuyện gì?”

Nghe Dư Niên kể lại kĩ càng sự việc từ đầu đến cuối, Úc Thanh không nổi giận, chỉ lạnh lùng nói, “Chị đi hỏi rõ giúp em, chờ.”

“Ừ.”

Úc Thanh có mạng lưới của mình, tin tức và nhân mạch đều có đủ, chưa tới một giờ, Úc Thanh gọi điện thoại lại, “Em nói suy đoán của em trước đi.”

Dư Niên rũ mắt, bút chì trong tay vẽ từng nét nguệch ngoạc trên tờ giấy trắng, cậu nói, “Hứa Phù bị bệnh vẫn nằm viện là thật, nhưng so với việc để Hứa Phù bình phục khỏe mạnh, Hứa Huyên càng muốn em ấy bị bệnh, đúng không?”

“Suy đoán của em không sai.” Hiếm khi Úc Thanh bình tĩnh như vậy, tốc độ nói không nhanh không chậm, “Người tốt nghiệp cùng trường với cô ta nói, lúc Hứa Huyên học đại học, người xung quanh hầu như ai cũng biết cô ta có một em gái bị bệnh nặng, người khác cảm thấy cô ta đáng thương nên không tranh học bổng với cô ta.

Lúc tốt nghiệp rồi ký hợp đồng với công ty, mấy nữ thực tập sinh tranh cơ hội ra mắt, cô ta đi xin người khác, lý do là mình có một em gái bệnh nặng cần rất nhiều tiền chữa bệnh.

Ra mắt rồi, có một lần không phải ngẫu nhiên, gặp được một tên phú nhị đại, đối phương thương cô ta tuổi không lớn đã phải kiếm tiền chữa bệnh cho em gái, bèn cho không ít tiền không ít chỗ tốt. Nhưng ánh mắt của cô ta rất cao, không định hẹn hò với chàng trai kia, cứ treo người ta ở đó.

Vì vậy đương nhiên cô ta không muốn em gái khỏi bệnh, nếu khỏi, cô ta dùng lý do nào để trục lợi?”

Úc Thanh nói xong, “Có suy nghĩ gì không? Có muốn nói cho chị nghe không?”

Dư Niên cẩn thận nhớ lại cảnh gặp Hứa Huyên, tỉnh lại, “Đúng là em không biết nhìn người.”

“Cái này cũng không trách em không biết nhìn người, trong giới này yêu ma quỷ quái đều mang lên mấy tầng mặt nạ, lột một tầng vẫn còn tầng khác, nào có thể nhìn đúng 100%. Ngay cả lúc chị mới ra mắt, cũng tràn đầy tình thương, còn tự nguyện nhảy hố nhiều lần.”

Úc Thanh cảm thán, “Ông bà ngoại em là người dạy em từ nhỏ mà, hồi trước chị còn nghe ông ngoại em than, nói em không chỉ bao dung mà đầu óc cũng toàn những điều thiện lương. Theo như chị thấy, phương pháp xử lý lần này đúng là rất tốt.”

Thấy Dư Niên không phản ứng, Úc Thanh cười, “Chị còn không hiểu em sao? Hứa Huyên âm thầm sử dụng thủ đoạn chỉnh em, nếu như em thật sự bóc phốt cô ta thẳng mặt, cô ta trở mình một cái là có thể đăng bài bán thảm* trước mặt người khác, kể lể bản thân kiếm tiền chữa bệnh cho em gái không dễ dàng, nói mình chỉ nhất thời nảy ra ý xấu, muốn khiến em trặc chân, nhưng em lại hẹp hòi ích kỷ, không thèm quan tâm cô ta có một em gái bị bệnh nặng, một lần hại liền hại chết hai người. Chị cũng không tin lúc em quyết định không truy cứu thì không có lo việc này.”

Dư Niên thừa nhận, “Đúng là lúc đó em cũng có lo lắng việc này. Hơn nữa, mọi người đều đứng về phía kẻ yếu.”

Úc Thanh “Ừ” một tiếng, “Vậy bây giờ em định làm gì?”

“Ông ngoại dạy em làm quân tử phải bao dung, nhưng em sẽ không chịu thiệt, ” nụ cười Dư Niên mang theo một chút giảo hoạt, “Cô ta bán thảm, em cũng vậy.”

Phòng riêng ở quán cà phê giống như lần trước.

Lần này là Dư Niên tới trước, cửa phòng bị mở ra từ phía ngoài, Hứa Huyên mặc váy ngắn màu đen đi tới, cười nói, “Xin lỗi, cậu chờ được một lúc rồi nhỉ?”

“Cũng không lâu.” Dư Niên chờ đối phương ngồi xuống, giọng nói ôn hòa, “Em gái cô khỏe hơn chưa?”

Hứa Huyên hơi cúi đầu, biểu tình trở nên ảm đạm, lại miễn cưỡng cười nói, “Vẫn như cũ, bác sĩ đưa cho vài loại thuốc nhập khẩu, nói có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn một chút, nhưng giá tiền rất cao. Tiểu Phù hiểu chuyện, em ấy nói không cần uống thuốc tốt như vậy, ” Cô lắc đầu, giọng điệu phiền muộn, “Em ấy hiểu chuyện, nhưng sao tôi chịu được.”

“Cô có đủ tiền không?”

“Hoàn toàn không đủ, tôi nhờ quản lý của tôi xem có thể nhận thêm nhiều việc không, nếu không đừng nói tới thuốc, ngay cả tiền nằm bệnh viện cũng không đóng nổi.” Cô rút một điếu thuốc ra, lại bỏ vào, thấp thỏm hỏi, “Dư Niên, cậu ... thật sự không trách tôi chứ?”

Dư Niên lắc lắc cốc sữa bò nóng, “Cô nói chuyện cô đổ nước trên sân khấu khiến tôi té sao?”

Nghe Dư Niên nói như vậy, Hứa Huyên hít một hơi, cười khổ nói, “Lúc đó tôi bị ma ám, cậu giận tôi cũng phải, là do tôi quá thèm khoản tiền hạng nhất.” Hai tay cô nắm túi xách, giọng điệu gần gũi hơn trước đây, “Cậu có thể không truy cứu, còn cổ vũ tôi, tôi thật sự rất cảm động.”

Dư Niên cong môi cười.

Hứa Huyên phân tích biểu tình của Dư Niên, lại thử thăm dò cười nói, ” “Thiên Lại” sắp xong rồi, sau này cậu ra album thì tôi có thể tới tìm cậu kí tên lên album không? Tôi đem về nhất định em gái tôi sẽ rất vui.”

Dư Niên không nói có thể, cũng không nói không thể, cậu nhìn đồng hồ, “Tôi phải về rồi.”

Hứa Huyên đứng lên, ân cần nói, “Tôi đưa cậu về nhé?”

Dư Niên lễ phép từ chối, “Không cần, cảm ơn.”

Về đến nhà, Mạnh Viễn và Thi Nhu đã chờ trong phòng khách.

Mạnh Viễn thấy Dư Niên trở về, vẻ mặt không có gì đặc biệt, hơi căng thẳng hỏi, “Sao rồi?”

Dư Niên ngồi xuống ghế salon lấy điện thoại ra, mở ghi âm.

Nghe xong ghi âm, Mạnh Viễn cười mỉa, “Nhân vật phí hết tâm tư nhọc nhằn khổ sở kiếm tiền chữa bệnh cho em gái, không biết cô ta có tin đó là bản thân không?”

Nói xong, hắn nhìn Dư Niên, khuyên nhủ, “Niên Niên, cậu cũng đừng để trong lòng, trong giới này, cõi đời này, người xấu, người giả vờ nhân nghĩa có rất nhiều. Cậu mới 21 tuổi, vẫn còn nhỏ, lần này coi như là học một bài học.”

Thi Nhu nói đỡ cho Dư Niên, “Cũng không trách Niên Niên, Hứa Huyên này rất biết diễn.”

Mạnh Viễn trừng mắt, “Hừm, hai người đều là người tốt, chỉ có tôi là người xấu.”

Dư Niên cười, nói tiếp, “Bây giờ có lẽ tôi cũng gia nhập hàng ngũ người xấu rồi.”

Bọn họ căn bản cũng không kéo dài chuyện này tới hôm sau, bảy rưỡi tối, một  đại V paparazzi nổi danh đăng một thông báo nhá hàng, nói nửa giờ sau sẽ có một drama siêu to.

Quần chúng ngồi xổm hóng drama trên weibo sân si lộ mặt, đều đoán mò dưới bình luận là chuyện gì, bùng nổ sức mạnh thám tử cô văn nan, bình luận đoán tới đoán lui điểm tên hơn năm mươi mấy vị.

Đúng tám giờ, đại V nói được là làm được, quăng ra một đoạn ghi âm, chỉ ghi sáu chữ, “Mọi người cẩn thận đánh giá.”

“—— Vờ lờ, đoạn ghi âm dài vậy má? Nghe đoạn mở đầu, hình như là một cô gái đang gọi điện thoại? Có vị đồng chí nào tổng kết lại cho mị được không!”

“—— Nửa đoạn đầu là nhân vật chính đang gọi điện thoại với một người tên là ‘A Dịch’, trọng điểm như sau: em gái Tiểu Phù của mình không chịu uống thuốc tính cách bướng bỉnh, bản thân chịu uất ức nhưng ba mẹ đi rồi chỉ còn em gái, tủi thân cũng sẽ nhẫn nhịn. ‘ A Dịch’ cho tiền đủ xài, đóng tiền viện phí hơn nửa năm vẫn còn tiền.

Màn kịch quan trọng nằm ở nửa đoạn sau, người gọi đã đổi sang người khác, nhân vật chính nói vì bản thân có một em gái bệnh nặng liệt giường thì Dư Niên sẽ không truy cứu. Nhân vật chính đã từng bịa lý do tiếp cận Dư Niên, nhưng Dư Niên chỉ ngồi chơi với Hạ Minh Hi. Nhân vật chính không cam lòng, định lợi dụng cơ hội lần này thử lại.”

“—— Quỳ xuống cảm ơn đồng chí! A a a tui cảm thấy đây là một vụ drama siêu to khổng lồ! Dư Niên và Hạ Minh Hi? Khoảng thời gian này là bọn họ bao trọn hot search đúng không? Hóng, tui đã chuẩn bị xong bắp rang ngồi ăn hóng phốt rùi!”

“”—— Tui nghĩ tui biết cô gái này là ai rồi! Nhưng cô ta đã làm chuyện gì mà Dư Niên không truy cứu?”

“”——Tui có một suy đoán hông mấy tươi đẹp cho lắm... Hồi trước Dư Niên diễn thử có hóa trang bị té sấp mặt, lết chân bị thương đó hoàn thành phần thi, chẳng phải mọi người xôn xao vì vụ đó sao? Lúc đó tại sao lại té vậy?”

Mắt thấy nhiệt độ đi lên nhanh chóng, đại V lập tức đăng thêm bài thứ hai, “Đoạn ghi âm vừa nãy là dùng giá cao mua lại của một chị gái y tá, người gọi là Hứa Huyên.”

Phú nhị đại dính đến đề tài đang hot về Dư Niên, Hạ Minh Hi và Hứa Huyên nhanh chóng bị tìm ra danh tính – đó là Triệu Dịch, số người quan tâm chuyện này đột ngột lên rất nhanh.

Khu bình luận dồn dập xuất hiện các vị thám tử, chuyện tình phần sau càng hồi hộp hơn phần trước.

Nhưng acc đại V này không vội vã tí nào, nghỉ lấy sức bóc phốt tiếp. Hơn nửa giờ sau mới đăng tiếp bài thứ ba, “Mọi người lại cẩn thận đánh giá [ ghi âm ][ ghi âm ]”

“—— Để tui tổng hợp cho! Trọng điểm như sau: Hứa Huyên bán thảm, nói em gái bệnh nặng nằm viện cần rất nhiều tiền như cái động không đáy vậy, còn bản thân rất nỗ lực kiếm tiền. Dư Niên ngã trên sân khấu là do Hứa Huyên mua nhân viên hất nước lên sân khấu, mục đích là lấy năm trăm ngàn tiền thưởng hạng nhất chữa bệnh cho em gái. Chuyện này bị Dư Niên phát hiện, Hứa Huyên hi vọng Dư Niên tha thứ. Dư Niên nói không truy cứu nữa. Hứa Huyên lại hẹn ký tên cho em gái thêm một lần nữa. Đã xong!”

“—— cmn tui rất muốn chửi! Niên Niên ngã không phải do xui, mà do có người động tay?! Hứa Huyên muốn lấy hạng nhất, ghét Dư Niên cản đường cô ta vì vậy bèn đổ nước lên sân khấu? Xong lại dựa vào em gái mà bán thảm, khiến Dư Niên không quyết tâm truy cứu? Còn muốn dựa vào lần này tiếp cận Niên Niên?”

“—— đúng là Hứa Huyên trong một show tạp kỹ có đề cập tới em gái bị bệnh nặng của mình, nói tình cảm giữa hai chị em vô cùng tốt...”

“—— Drama này to quá, ngon! Nhưng mà ba đoạn ghi âm này, lời của Hứa tiểu thư đoạn trước giữa sau không khớp lắm! Rốt cuộc Hứa tiểu thư có đưa trước tiền nằm viện không?”

“—— Dư Niên mới thật là thảm! Chân bị thương lại còn bị đứa con gái tâm cơ bán thảm dùng đạo đức uy hiếp, đối phương còn muốn thuận nước đẩy thuyền tiếp tục tiếp cận cậu ta. Tui rất muốn hỏi bóng đen trong lòng Dư Niên lớn tới mức nào rồi!”

Một bên khác, Úc Thanh gọi điện thoại tới, cười to, “Niên Niên, vì sao lần trước em không nói em có ghi âm cuộc hẹn đầu giữa em và cô ta?”

Dư Niên ngại ngùng, “Ừm, lúc đó em nghĩ, phòng ngừa vạn nhất.”

Tâm trạng Úc Thanh cực tốt, “Niên Niên của chúng ta lớn rồi, biết ghi âm lưu lại chứng cứ rồi, việc lần này làm rất tốt!”

Dư Niên giải thích, “Lúc đó em rất do dự, nhưng em nghĩ phải biết phòng bị người khác, bèn mở ghi âm.”

Úc Thanh: “Ba đoạn ghi âm này cũng không thể hoàn chỉnh câu chuyện. Tuy nhiên lúc trước chị liên hệ với người kề vai sát cánh với Hứa Huyên, Triệu Dịch kia, muốn nói vài câu, kết quả bên kia trả lời, đã có người nói chuyện với hắn, còn nhấn mạnh nhất định sẽ đăng lên toàn bộ thông tin liên quan đến việc này.”

Hô hấp Dư Niên hơi ngừng lại.

“Có nói chuyện là được, ” Úc Thanh không nói thêm nữa, “Chị cúp máy tiếp tục đi hóng phốt đây, hai ngày nay chị phải dựa vào nó để cân bằng cuộc sống nhàm chán khô khan của đoàn phim!”

Cúp điện thoại, điện thoại báo có tin nhắn mới, của Hứa Huyên.

“Dư Niên, tôi không nghĩ rằng cậu là người như vậy, tôi tin sai người rồi.”

Dư Niên gõ chữ bằng một tay, “Tôi chính người như vậy, xin lỗi.”

Không lâu sau, phú nhị đại Triệu Dịch đích thân ra trận, đăng “Đệt, chỉ trách lão tử bị mù! Coi như cúng tiền!” Cũng đăng lên chín bức ảnh. Bên trong lần lượt là ghi chép chuyển khoản 2 triệu cho Hứa Huyên, bệnh án Hứa Huyên gửi hắn cùng với những đoạn chat liên quan, toàn bộ bị phơi bày.

Quần chúng hóng drama sân si, cúng hơn 2 triệu, thật hào phóng.

Mắt thấy nhiệt độ càng ngày càng cao, fans Dư Niên và người qua đường đều đến dưới weibo Hứa Huyên spam, một lúc lâu sau Hứa Huyên mới đăng weibo, cũng không nói gì nhiều, chỉ nói, “Tôi chỉ muốn chữa bệnh cho em gái thôi, em ấy là người thân duy nhất của tôi, tôi thật sự không muốn mất đi em ấy. Bệnh em ấy rất nặng, mong mọi người đừng quấy rầy em ấy.”

Weibo vừa đăng, một nhóm người tặc lưỡi mỉa mai, nói không ngờ bây giờ Hứa Huyên vẫn còn bán thảm, nhưng lại có không ít người bày tỏ, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, mặc dù thủ đoạn Hứa Huyên không sạch sẽ nhưng cũng chỉ muốn chữa bệnh cho em gái, cũng hết cách rồi nên có thể thông cảm được, vì sao lại chửi người như vậy?

Vào lúc lời giải thích này mắt thường đã thấy sắp chiếm thượng phong, một đại V uy tín trong diễn đàn y học đột nhiên vạch trần, “Dựa theo bức ảnh bệnh án Hứa Huyên gửi Triệu Dịch, em gái cô ấy chữa bệnh cũng được bốn, năm năm rồi. Mà những người hiểu bệnh này đều biết, bệnh này  phẫu thuật càng sớm càng tốt, càng kéo dài càng khiến bệnh tình trầm trọng hơn. Kiểm tra tình huống kỹ càng, tuy rằng bây giờ bệnh nghiêm trọng hơn rất nhiều, nhưng vẫn phù hợp với chỉ tiêu phẫu thuật, vì vậy tại sao vẫn kéo dài không phẫu thuật @Hứa Huyên? “

Suy luận này vừa được đăng, quần chúng hóng drama đều kinh ngạc.

“—— không phẫu thuật, nguyên nhân không trị hết bệnh chắc vì... lý do này dùng rất tốt?”

“—— ha ha, dù sao nếu em gái khỏi bệnh thì Hứa Huyên sao có thể lấy lý do nói mình vừa thương em vừa hiền lành, còn xây dựng hình tượng thân bất do kỷ* che giấu lương tâm làm chuyện xấu? Làm sao còn cớ tìm phú nhị đại xin tiền, làm sao còn cớ hại người đây?”

(tượng thân bất do kỷ: không thể điều khiển được bản thân)

“—— a a a không ngủ được, hóng phốt từ đầu đến cuối, tui chỉ muốn hỏi, chân Dư Niên có để lại di chứng không? Cô em gái xui xẻo được nhắc tới bây giờ có ổn không?”

“—— thiệt thòi Niên Niên tụi tui còn đồng tình với cảnh ngộ của cô ta, không truy cứu, không nghĩ dĩ nhiên lại là vậy! 1551, vừa tức vừa buồn! Vì sao lại có người tồi tệ như vậy? Thương Niên Niên! Thương em gái cô ta!”

(1551: đồng âm với tiếng khóc trong tiếng Trung)

Mãi cho đến rạng sáng, nhiệt độ trên weibo vẫn không có chiều hướng giảm xuống. Mạnh Viễn và Thi Nhu đã về, Dư Niên đổ nước vào nghiên mực, tĩnh tâm viết chữ.

Lúc này, chuông điện thoại vang lên, Dư Niên mở ra, là Tạ Du gửi tới, “Mở cửa.” Chưa tới vài giây, tin nhắn thứ hai lại tới, “Đừng vội, đi chậm một chút.”

Dư Niên ngẩn người, gác bút lông, quả thực rề rề ra cửa.

Mở cửa, một người mặc âu phục màu đen đứng bên ngoài, hai tay đưa cái hộp cầm trong tay cho Dư Niên. Sau khi Dư Niên cầm lấy, người đó không nói một lời lập tức quay người rời đi.

Đóng cửa lại, Dư Niên mở hộp, phát hiện bên trong là một cái bánh ga tô nhỏ tự làm xiêu xiêu vẹo vẹo, bên cạnh còn có một tờ giấy có hai chữ viết tay trên đó, nét chữ sắc sảo mạnh mẽ, “Đừng buồn.” 

Dư Niên đứng tại chỗ, dùng ngón tay quệt bơ, nếm thử.

Rất ngọt.

——————————————————————————

Bán thảm 哭惨: ý chỉ một người khóc lóc kể lể mình rất thảm thiết

Bạn đang đọc Nghe Nói Tôi Rất Nghèo

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!